Bạn Gái Của Hoàng Tử

Chương 5




"Cậu ta không phải là cái tên công tử bột mình thấy hồi trưa hay sao chứ?"

Nó ngồi trên chiếc đệm nhỏ được đặt trên bậu cửa sổ, ngước mắt ra không gian bên ngoài căn biệt thự, nơi những chiếc xe, những hàng quán vẫn tấp nập nhộn nhịp mặc dù trời đã dần về khuya. Bận suy nghĩ về nhiều chuyện, bất giác nó lại suy nghĩ về Duy. Cậu ta có vẻ rất được mẹ cưng chiều, học giỏi lại đẹp trai sáng láng thế kia cơ mà. Trong bữa cơm, cô Tâm cũng đã hết lời khoe con trai với nó, nào là Duy thừa hưởng được cái gen nhan sắc của mẹ, với cả biết bao nhiêu đứa con gái theo đuổi mà cậu ta lại vô cùng kén chọn, chẳng chịu mối nào. Nó cũng nghe có mùi hư cấu trong câu văn của cô, mà thôi, ahiii!

Nhưng mà ban nãy hình như cô chủ nhà có nhắc tới đứa con đầu của cô, tên Thái gì đó thì phải. Cậu ta là người như thế nào nhỉ? Không biết có đẹp trai ngời ngời giống em mình không đây? Nếu trong nhà lại có thêm một tên hotboy nữa trú ngụ, không phải là nó quá có diễm phúc luôn rồi hay sao?

Mà thôi...

_________

Sáng hôm sau, nó lơ mơ mắt nhắm mắt mở ra khỏi phòng, quờ quạng vịn tay cầm cầu thang đi xuống lầu. Gãi gãi mớ tóc rối đã mấy ngày chưa gội, nó liền ngáp một hơi mệt mỏi.

Thế nào mà vừa đặt chân xuống phòng khách, nó chẳng thấy người nào trong nhà cả. Người trên Sài Gòn vào hè vẫn thường thích ngủ nướng vậy à! Nó nhìn một lượt mọi thứ, vẫn thấy có cái gì đó trống vắng, không biết là gì liền vuốt cằm suy nghĩ. Ừm hừm, cửa nhà dưới mở toang, bác Sen thì có vẻ vẫn chưa tới. Cái gì vậy chứ?

Nó vô cùng hoang mang, liền chạy hớt hải khắp nhà dưới tìm kiếm cô chủ nhà. Vào phòng cũng không thấy cô Tâm đâu, vậy là sao đây? Chẳng lẽ có trộm?

Thế là với bản tính của một con nhỏ "bánh bèo vô dụng" thường có, nó chạy một mạch lên tầng trên kêu gọi viện trợ. Quỳnh Nhi không ngần ngại tung cửa chạy ùa vào phòng Duy, dùng hết sức bình sinh giật, kéo, lay cậu ta dậy, miệng thì liên tục hô "có trộm, có trộm kìa, dậy đi!" Nhưng không, sau một giây hoảng hồn, tên công tử kia còn không buồn nhếch môi, liền đó xua nó ra khỏi phòng rồi đắp chăn ngủ tiếp. Nó khóc không ra nước mắt, dùng ánh mắt "oán giận" nhìn cậu ta. Đúng là cái đồ con heo, trộm nó vào nhà tới nơi rồi còn nằm ngủ cho được. Đợi tụi nó lấy hết đồ đi rồi khóc lóc, kêu than không kịp.

Nhưng ông cha ta đã từng nói thế này: "Giặt đến nhà đàn bà cũng đánh!" Dù trong thời bình hay thời loạn lạc, quan niệm này đối với nó luôn đúng.

Nó chạy một mạch về phòng, một lúc sau lôi ra cây vợt bắt mũi!?

Bước từng bước thật chậm rãi, nó nhẹ nhàng đi dò xét từng góc hẻm trong nhà. Vì nơi này khá rộng, nên mất một lúc đi thám thính tình hình, nó vẫn chưa tìm ra được điểm gì khả nghi cả. Thấy vậy, Quỳnh Nhi liền thở phào, tính đi về phòng cất cây vợt thì đột nhiên " Bịch, bịch, cạch, rẹt, rẹt!" một loạt các âm thanh kì lạ vang lên. Nó sợ hãi co người lại tính chạy về phòng mình núp. Nhưng khi nhớ lại mục đích cao cả mà nó đang phải đảm trách, mọi lo sợ trong nó tự nhiên biến đâu hết.

Quỳnh Nhi hùng dũng vác cây "quỳên trượng" mang tên vợt mũi lên vai, dứt khoát đi về phía căn phòng phát ra những âm thanh kia. Nó khịt khịt mũi đánh hơi, hình như có người bên trong. Chắc chắn là trộm rồi. Nhưng mà...khưa khưa, hôm nay mày đi thó đồ nhà giàu mà sao không coi ngày. Xui xẻo gặp bà là coi như mày tiêu đời rồi con ạ.

Nó vặn nắm đấm cửa xông vào trong, ở đó có một thằng, tạm gọi là Lê Văn...Trộm!? đang bận moi móc đồ trong tủ. Tay giơ cao cây quyền trượng, miệng không ngừng hô to: "Yaaaaaa!" nó liền bổ nhào tới chỗ thằng kia với tốc độ ánh sáng.

"Aaaaaaaaa!"-tên trộm đâu vừa, hắn ta cũng hét tán loạn lên, âm vực vang vọng khắp nhà.

[Còn tiếp]