Yên Vân Hạ nhìn Lý Dương Huệ, lại nhìn Lý Trạch Lâm.
Bạn trai của cô đáng lẽ ra nên được hưởng những gì tốt đẹp nhất mới phải.
Ở độ tuổi của Lý Trạch Lâm, nhiều người vẫn còn ham chơi, còn dựa dẫm vào gia đình, vậy nhưng cậu đã một mình bươn trải từ rất sớm.
Lý Trạch Lâm hiểu chuyện hơn bất kỳ ai mà cô biết.
Yên Vân Hạ nắm chặt lấy tay Lý Dương Huệ, nhẹ nhàng đáp:
- Con sẽ chiếu cố Trạch Lâm nhà chúng ta thật tốt.
Xin dì cứ an tâm nhé!
Ba người cùng nhau trò chuyện một lúc thì bỗng nhiên cánh cửa phòng bệnh bật mở.
Yên Vân Hạ cứ tưởng rằng bác sĩ tới thay thuốc cho Lý Dương Huệ, nhưng không ngờ tiến vào bên trong lại là một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn.
Thời gian có thể làm cho Lý Trạch Vĩ già đi, nhưng nét phong trần của ông thì vẫn không suy giảm.
Giờ thì Yên Vân Hạ hiểu tại sao Lý Trạch Lâm lại có gương mặt ‘đắt giá’ như vậy rồi…
Dường như Lý Trạch Lâm cũng không nghĩ tới việc Lý Trạch Vĩ vậy nhưng lại tới đây thăm dì, sắc mặt cậu xấu đi trông thấy.
Lý Trạch Lâm im lặng, Lý Trạch Vĩ cũng không nói gì, Yên Vân Hạ thì càng thêm lúng túng, chỉ có Dương Huệ là vẫn bình tĩnh.
Có lẽ bà đã chứng kiến hình ảnh hai cha con bọn họ đại chiến quá nhiều rồi nên không còn bỡ ngỡ nữa.
Dương Huệ thở dài một tiếng, sau đó mới kéo tay Yên Vân Hạ, giới thiệu với Lý Trạch Vĩ:
- Anh, anh tới rồi đấy à? Trùng hợp thật đấy, hôm nay Trạch Lâm cũng đưa bạn gái tới ra mắt với em.
Anh nhìn xem có phải rất xinh đẹp không?
Dương Huệ khen ngợi Yên Vân Hạ xong, cũng không quên nhắc nhở cô:
- Hạ Hạ, đây là anh trai của cô, là người cô và Trạch Lâm vừa nhắc đến với con đấy.
Yên Vân Hạ vô cùng thán phục EQ của Lý Dương Huệ.
Bà không giới thiệu trực tiếp Lý Trạch Vĩ là ba của Lý Trạch Lâm vì sợ cậu sẽ không vui, nhưng vẫn khéo léo lồng ghép được mối quan hệ của hai người lại với nhau.
Yên Vân Hạ hiểu ý, dù sao Lý Trạch Vĩ cũng là trưởng bối, là ba của Lý Trạch Lâm, cô không thể vì thành kiến nhất thời mà vô lễ với ông được.
Yên Vân Hạ nhanh chóng đứng dậy chào hỏi ông:
- Con chào chú, con là Yên Vân Hạ - bạn gái của Trạch Lâm.
Tối qua Lý Trạch Lâm đột nhiên chạy ra ngoài tới khuya muộn mới về, Lý Trạch Vĩ vẫn còn đang lo lắng sợ cậu gây chuyện gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Yên Vân Hạ rồi, ông bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Con trai của ông, chẳng qua là đi theo tiếng gọi của tình yêu thôi.
Lý Trạch Vĩ cũng gật đầu đáp lại cô:
- Ừm, ta có nghe qua tin tức hẹn hò của hai đứa rồi.
Chỉ là để cháu lặn lội đường xa đến tận đây mà chẳng kịp đón tiếp gì, thật ngại quá!
Yên Vân Hạ vốn muốn đáp lại Lý Trạch Vĩ thì bỗng nhiên phát hiện bàn tay mình bị Lý Trạch Lâm nắm chặt rồi.
Sắc mặt cậu vẫn xấu như vậy, thậm chí trên cái trán đang nhăn nhó của cậu còn hiện rõ dòng chữ: “Nếu em nói chuyện với ông ta, anh sẽ giận đấy.” Có điều Yên Vân Hạ không thể trẻ con như vậy được, cô gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Lý Trạch Lâm như trấn an cậu, sau đó mới lên tiếng:
- Không sao mà chú.
Là con nghe tin dì của Trạch Lâm bị bệnh nên mới đường đột tới đây.
Làm phiền mọi người mất rồi.
- Phiền gì chứ? Anh thích em tới đây mà.
- Lý Trạch Lâm không muốn bị ngó lơ, nghe Yên Vân Hạ khách sáo thì vội vàng chen vào.
Lý Trạch Lâm từ nhỏ vốn đã mang theo dáng vẻ trầm ngâm, điềm tĩnh, chẳng mấy khi Lý Trạch Vĩ và Dương Huệ nhìn thấy bộ dạng trẻ con này của cậu.
Hai người hết nhìn Yên Vân Hạ lại tròn mắt nhìn Lý Trạch Lâm, đúng là tình yêu làm cho con người ta thay đổi nhiều quá nhỉ? Lý Trạch Vĩ đưa tay lên che miệng, khúng khoắng ho mấy tiếng để vơi bớt đi vẻ ngượng ngùng.
Nói thật thì ông ta rất cảm ơn Yên Vân Hạ vì đã cho ông ta thấy được những dáng vẻ như vậy của con trai mình đấy.
Lý Trạch Vĩ ngẫm nghĩ một hồi, sau đó liền đề nghị:
- Dù sao cũng đã muộn rồi, nếu hai đứa chưa dùng bữa thì cùng ta đi ăn trưa đi? Để dì Huệ của hai đứa nghỉ ngơi một chút.
Lý Dương Huệ cảm thấy ý kiến này cũng không tồi, có Yên Vân Hạ ở đây, chắc Lý Trạch Lâm cũng sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Quan hệ cha con của bọn họ đã rất lâu rồi không thể hòa hoãn, nếu lần này để Yên Vân Hạ giúp họ gỡ rối thì tốt biết mấy.
Bà vui vẻ gật đầu:
- Phải đấy, Trạch Lâm ít khi ở Mỹ nên hẳn không biết nhiều chỗ ăn uống đâu.
Để anh trai cô dẫn hai đứa đi ăn sẽ tiện hơn.
Đương nhiên Lý Trạch Lâm không thích và cũng không muốn đi, có điều cậu chưa kịp từ chối thì đã nghe thấy tiếng Yên Vân Hạ vang lên:
- Nếu được như vậy thì tốt quá.
Cảm ơn chú Lý, cảm ơn dì ạ.
Trời ạ, Yên Vân Hạ chưa dở hơi đến độ phụ huynh nhà trai đã nhiệt tình như vậy rồi mà vẫn cứng đầu từ chối đâu.
Tuy có thể bọn họ sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt nhau nhiều, nhưng cũng không thể để lại ấn tượng quá xấu được.
Yên Vân Hạ ghé tai Lý Trạch Lâm nói nhỏ:
- Ngoan nào, chỉ là một bữa ăn thôi, sẽ không mất thời gian lắm đâu.
Nếu anh không muốn đi thì để em đi một mình nhé?
Lý Trạch Lâm đương nhiên sẽ không vì một câu dỗ dành mà thôi hậm hực, nhưng cậu cũng không yên tâm để Yên Vân Hạ đi ăn một mình với Lý Trạch Vĩ được.
Cậu kiên quyết nắm chặt tay cô, hằm hằm đi theo sau Lý Trạch Vĩ.
Yên Vân Hạ thực sự muốn cười lắm, nhưng cuối cùng vẫn cố nín lại, được rồi… Có bạn trai đáng yêu thế này, phải kiềm chế thôi.
Lý Trạch Vĩ đưa bọn họ tới một quán đồ ăn Nhật, phòng bao đã được chuẩn bị sẵn nên không khí bên trong vô cùng yên tĩnh.
Lý Trạch Vĩ mỉm cười nói với Yên Vân Hạ:
- Cháu cứ ăn tự nhiên nhé.
Đừng ngại.
Yên Vân Hạ cũng gật đầu dạ vâng.
Kì thực Lý Trạch Lâm không khó chịu khi Yên Vân Hạ tiếp xúc với người nhà của mình, chỉ là cậu không muốn Lý Trạch Vĩ vấy bẩn cô.
Lý Trạch Lâm cau có, mãi không chịu động đũa.
Lý Trạch Vĩ thấy vậy liền hỏi:
- Sao thế Trạch Lâm? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?
Lý Trạch Lâm không đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Yên Vân Hạ làm cô thiếu chút nữa mắc nghẹn.
Tất nhiên, Lý Trạch Lâm không muốn để bạn gái mình đói bụng, cậu có thể không cần ăn, nhưng Yên Vân Hạ thì không được.
Có điều nhìn cô ăn đồ ăn của Lý Trạch Vĩ mời, Lý Trạch Lâm vẫn không nén được sự trẻ con khó chịu trong người.
Yên Vân Hạ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, nhéo nhẹ hông cậu:
- Đừng trẻ con như vậy.
Nếu anh muốn sớm rời khỏi đây thì nhanh giải quyết hết đống đồ ăn trên bàn đi.
Yên Vân Hạ nói rất nhỏ, Lý Trạch Vĩ không nghe ra được gì, nhưng nhìn dáng vẻ Lý Trạch Lâm bình ổn hơn nhiều, ông biết được cô gái này có ảnh hưởng tới cậu rất nhiều.
Lý Trạch Vĩ bỗng nhiên lên tiếng:
- Đàn ông con trai, cho dù khó chịu đến mấy thì cũng phải tỏ ra phong độ một chút.
Đừng để cho bạn gái phải dỗ dành mãi.
Yên Vân Hạ cũng bất ngờ trước câu nói của Lý Trạch Vĩ, tuy biết là ông có ý tốt, không muốn mình phải mệt mỏi vì dỗ Lý Trạch Lâm, nhưng Yên Vân Hạ vẫn cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Đúng như cô dự đoán, câu nói này làm cho sắc mặt Lý Trạch Lâm vừa mới dịu xuống một chút đã lập tức đanh lại.
Cậu đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, lạnh giọng đáp:
- Tôi không phải dạng người bên ngoài phong độ nhưng về nhà bạo hành vũ phu.
Tôi không cần thiết phải thể hiện dáng vẻ hào hoa, phong mỹ trước mặt những người mình yêu thương, nó giả dối lắm.
Lý Trạch Vĩ bị lời nói của Lý Trạch Lâm nghẹn họng.
Chuyện năm đó, ông ta không dám phủ nhận lỗi sai của mình, nhưng thời gian qua ông ta đã không ngừng bù đắp.
Dù sao trên người Lý Trạch Lâm cũng chảy một nửa dòng máu của ông ta, tại sao cậu vẫn cứ cứng đầu như vậy? Lý Trạch Vĩ đã nhẫn nhịn đủ rồi, ông ta trầm giọng hỏi:
- Trạch Lâm, từ khi nào con trở nên hỗn láo như vậy? Chuyện năm đó là bất đắc dĩ, đến bao giờ con mới chịu nhìn nhận ta một cách tích cực hơn đây hả?
- Ông có dạy dỗ được tôi ngày nào hay sao mà có quyền chê trách tôi hỗn láo? - Lỹ Trạch Lâm hiển nhiên là tức giận rồi.
Từ nhỏ Lý Trạch Vĩ đã bận rộn công việc, sau này thậm chí số lần ông có mặt ở nhà chỉ có thể tính bằng phút, bằng giây thôi.
Lý Trạch Lâm là một tay mẹ và dì dạy dỗ, nuôi lớn, cậu không cho phép người khác đánh giá bản thân mình như vậy, nhất là người như Lý Trạch Vĩ.
Yên Vân Hạ bị không khí căng thẳng này dọa cho sợ tái cả mặt, cô nhanh chóng kéo tay Lý Trạch Lâm ra hiệu cho cậu dừng lại, nhưng Lý Trạch Lâm dường như muốn tranh chấp tới cùng.
Lý Trạch Vĩ bấy giờ mới ngớ người, biết mình đã phạm phải điều tối kị của Lý Trạch Lâm, ông ta khó xử không biết phải mở miệng sửa chữa làm sao? Lý Trạch Vĩ thở dài, ấp úng đáp:
- Trạch Lâm… ta…
- Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe ông văn vở nữa.
- Lý Trạch Lâm nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Yên Vân Hạ, nhất thời đành nhịn xuống, nhưng cũng không quên cảnh cáo.
- Bữa cơm này, ăn cũng đã ăn rồi, hôm nay là nể mặt Vân Hạ nên tôi không chấp nhặt cùng ông.
Dù sao chuyện vạch áo cho người xem lưng cũng chẳng hay ho gì, chỉ mong sau này ông đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa là được.
Lý Trạch Lâm nói xong liền kéo tay Yên Vân Hạ, dắt cô rời khỏi phòng bao đó.
Lý Trạch Lâm chỉ sợ nếu mình không rời khỏi đó sớm thì chiến tranh sẽ xảy ra thật mất.
Hai người không quay lại bệnh viện nữa mà trực tiếp trở về phòng nghỉ của Yên Vân Hạ.
Tâm tình Lý Trạch Lâm không tốt nên Yên Vân Hạ chủ động đề nghị:
- Hay là hôm nay anh ở lại đây với em đi? Dù sao một mình em ở đây cũng không quen, quan trọng là em muốn ở bên cạnh anh lâu một chút...!
Yên Vân Hạ hiếm khi thấy bản thân mình sến sẩm như vậy, có lẽ là lây từ Lý Trạch Lâm rồi.
Cô trong lòng tự cười bản thân mình, nhưng lại thấy khá thú vị.
Thôi được rồi, lâu lâu mùi mẫn chút cũng không sao mà.
Lý Trạch Lâm có mơ cũng không nghĩ Yên Vân Hạ sẽ để mình ở lại đây.
Ngoài miệng ‘khiêu khích’ cô nhưng đã nhanh chóng tiến tới chiếc giường lớn nằm ì ra đó:
- Hôm nay đúng là có mưa lớn nên bạn gái mới đột nhiên cư xử tốt với anh thế này.
Phải ghi chép lại ngày giờ để sau còn làm kỉ niệm mới được.
Yên Vân Hạ phì cười, liếc xéo cậu một cái, cô mang theo dáng vẻ hờn dỗi đáp:
- Ồ, nhìn lời nói và hành động của anh kìa, thật chẳng ăn nhập chút nào cả.
Trêu chọc vậy thôi, nhưng Yên Vân Hạ biết hôm qua Lý Trạch Lâm ngủ không đủ giấc.
Nhìn đôi mắt thâm quầng của cậu, Yên Vân Hạ không khỏi xót xa.
Hai người cùng nhau trò chuyện thêm một lúc, cuối cùng, Lý Trạch Lâm cũng chìm vào giấc ngủ.
Yên Vân Hạ vốn định đi tắm rửa một chút, nhưng không ngờ điện thoại lại đổ chuông...!