Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân - Chương 57: Muốn Dành Cho Em Một Đời Hạnh Phúc




Lý Trạch Lâm biết lần này là mình không đúng nên ngày hôm sau liền muốn dẫn Yên Vân Hạ ra ngoài đi chơi để chuộc lỗi.



Mặc dù Bạch Phương vẫn còn khó chịu với cậu ‘cháu rể’ lắm, nhưng nhìn Yên Vân Hạ không vui thì bà cũng chẳng có tâm trạng, do đó đành đật đầu đồng ý.



Tuy nhiên, Yên Vân Hạ lại không quá hào hứng, có lẽ vì những chỗ vui chơi tầm này đều rất đông đúc, bọn họ đi chơi cứ phải lén lén, lút lút, thực sự không thoải mái.



- Bạn của anh là người mở công viên này, anh hỏi cậu ấy xem có thể mượn tạm một hôm không, là người khá thân thiết nên cậu ấy cũng đồng ý rồi.



Em đừng lo.



- Lý Trạch Lâm hiểu những gì Yên Vân Hạ đang nghĩ, vì vậy vừa lái xe, vừa trấn an cô.



Yên Vân Hạ cảm thấy tuy Lý Trạch Lâm xuất thân không tốt nhưng có vẻ bạn bè đều là những người nổi bật thì có chút bất ngờ.



Tuy nhiên cô cũng không quá tò mò, dù sao Lý Trạch Lâm sớm hay muộn, nếu tin tưởng thì cũng sẽ kể cho cô nghe thôi.



Yên Vân Hạ thầm nghĩ, sau đó cũng gật đầu đáp lại cậu.



Có điều Yên Vân Hạ không biết thực sự Lý Trạch Lâm đã phải tiêu một số tiền lớn như thế nào để bao trọn được cái công viên giải trí này đâu.



Đây cũng là lần đầu tiên Lý Trạch Lâm sử dụng tới cái thẻ đen mà người cậu gọi là ‘ba’ đưa.



Có chút buồn cười, nhưng vì Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm vẫn thấy xứng đáng.



Dù sao chút tiền này đối với người đàn ông đó cũng chẳng là gì, Lý Trạch Lâm cười tự giễu.



- Đẹp thật đấy.



Đây là một khu vui chơi nằm ở ngoại thành, diện tích vô cùng rộng lớn, Yên Vân Hạ vừa bước xuống xe đã không khỏi choáng ngợp mà lên tiếng.





Không khí trong lành, lại đúng như Lý Trạch Lâm nói, không hề có người qua lại, sự bình yên này là thứ mà thành phố của bọn họ hiếm khi có được.



Lý Trạch Lâm mỉm cười, nắm chặt lấy tay cô, sau đó dịu dàng hỏi:

- Vậy chúng ta cùng vào trong nhé?

Yên Vân Hạ gật đầu.



Đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại không vào? Lý Trạch Lâm toàn hỏi mấy câu thừa thãi… Trong lòng Yên Vân Hạ thầm mắng cậu như vậy đấy.



Dù sao thì bạn trai nhỏ nhà cô cũng nổi tiếng ngốc nghếch xưa giờ mà.



Hai người chọn một vài trò chơi, trong đó có tàu lượn siêu tốc.



Biết Yên Vân Hạ không thoải mái, hơn nữa bình thường cô ở trước mặt nhân viên đều phải giữ hình tượng của mình nên Lý Trạch Lâm muốn hôm nay cô có thể thả lỏng.



La hét có thể xả stress đúng là một lời khuyên vô cùng chính xác, có điều nó khiến cho họng Yên Vân Hạ đau rát.



- Chắc là cũng la hơi lố rồi… - Yên Vân Hạ sau khi bước xuống từ chiếc tàu lượn, xoa xoa cổ họng mình mà thở dài.



Hiếm khi Yên Vân Hạ bung xõa bản thân như vậy, Lý Trạch Lâm cũng có chút buồn cười nhìn cô.



Cậu dẫn Yên Vân Hạ đến một cái ghế đá gần đó nghỉ ngơi, rồi mới nói:

- Được rồi, vậy em ngồi đây một lúc nhé, anh ra xe lấy nước cho em.



Đúng là Yên Vân Hạ khát thật, có điều bắt Lý Trạch Lâm chạy đi chạy lại thì cô cũng không nỡ.



Có điều Yên Vân Hạ chưa kịp lên tiếng, Lý Trạch Lâm đã chạy đi mất rồi… Nhìn bóng lưng của cậu, Yên Vân Hạ có chút buồn bực lại có chút ấm áp.



Bạn trai nhỏ của cô là ngốc quá đi mất thôi.



Yên Vân Hạ ngồi trên ghế đá, đôi mắt xinh đẹp không khỏi liếc nhìn khung cảnh xung quanh.



Nếu sau này cô có một đứa con gái nhỏ, có khi Yên Vân Hạ cũng muốn dành tặng cho đứa bé món quà là một khu vui chơi như thế này mất.



Nghĩ đến trẻ nhỏ, Yên Vân Hạ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tình cảm của mình.



Cô cũng 28 tuổi rồi, tuy lúc trước Yên Vân Hạ vẫn cảm thấy mình còn nhiều thời gian.




Nhưng sau khi bà nội đổ bệnh, Yên Vân Hạ lại bắt đầu suy nghĩ lại… Đúng là cô vần còn nhiều thời gian, nhưng những người thân của Yên Vân Hạ thì không phải như vậy.



Hẳn là họ đã rất mong chờ ngày Yên Vân Hạ được mặc váy cưới rồi…

- Sao thế?

Yên Vân Hạ còn đang trầm ngâm thì bỗng nhiên có một cái gì mềm mại chạm vào má cô, Yên Vân Hạ giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên hỏi.



Xuất hiện trước mặt cô là một người đóng giả gấu.



Lý Trạch Lâm đã nói hôm nay ở khu vui chơi không có khách, lẽ nào nhân viên làm việc ở đây vẫn chưa biết sao?

Yên Vân Hạ nhíu mày, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:

- Xin lỗi bạn, nhưng tôi không có nhu cầu chụp ảnh với gấu giả đâu.



Hơn nữa hôm nay khu vui chơi đóng cửa, chắc là bạn vẫn chưa biết nhỉ? Hay là bạn về nhà nghỉ ngơi đi nhé.



Người gấu vẫn không lên tiếng, thậm chí còn ngang ngược kéo tay Yên Vân Hạ đứng dậy.



Cô thất thanh hét lên một tiếng, vốn muốn cãi lại nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị người gấu thô bạo lôi đi.



Yên Vân Hạ không vui chút nào, lập tức nghiêm giọng:

- Này, tôi đã nói với bạn là tôi không có hứng thú rồi mà.



Tôi đang chờ bạn trai tới, bạn buông tôi ra trước được không?



Mặc cho Yên Vân Hạ hết lời năn nỉ, hình như người gấu vẫn không có ý định dừng lại.



Sức con gái đương nhiên không thể so sánh với con trai được, nhìn người gấu cao lớn này, Yên Vân Hạ không khỏi thở dài.



Thôi vậy, hi vọng lát nữa Lý Trạch Lâm có thể tìm được cô.



Đi được một lúc, bỗng nhiên người gấu dừng lại làm Yên Vân Hạ suýt chút nữa ngã chúi.



Tâm trạng không tốt lại càng thêm khó chịu, Yên Vân Hạ còn đang muốn mắng người gấu một trận thì bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô là một vòng đu quay, trên đó còn đang nhấp nháy dòng chữ: “Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm muốn bảo vệ em.”

- Chuyện gì thế này…? - Yên Vân Hạ ngơ ngác, nhất thời trở nên bất động.




Người gấu nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, vẫn tiếp tục giữ im lặng.



Bỗng nhiên, cậu khuỵu một chân xuống, giống như tư thế cầu hôn làm cho Yên Vân Hạ ngây cả người.



Không biết người gấu lấy từ đâu ra một bông hoa hồng, đưa đến trước mặt Yên Vân Hạ.



Mọi thứ diễn ra nhanh tới nỗi Yên Vân Hạ cứ nghĩ mình đang nằm mơ nữa.



- Lý Trạch Lâm, là anh sao…?

Yên Vân Hạ lắp bắp lên tiếng đồng thời đưa tay gỡ cái đầu gấu xuống.



Bộ đồ dày cộm, lại kín mít nên trên trán Lý Trạch Lâm đã sớm vã mồ hôi.



Có điều nụ cười tỏa nắng cùng gương mặt rạng rỡ của cậu vẫn vô cùng hấp dẫn các ánh nhìn của thiếu nữ.



Biết là Lý Trạch Lâm, Yên Vân Hạ mới đồng ý nhận lấy bông hồng.



Tuy nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc được treo lủng lẳng trên bông hoa, Yên Vân Hạ lại nhất thời mơ hồ, cô lắp bắp:

- Trạch Lâm…

- Đây là món đồ duy nhất mà mẹ để lại cho anh.



- Lý Trạch Lâm vẫn mỉm cười, dịu dàng trấn an cô.



- Mẹ anh nói đó là của hồi môn mà bà ngoại cho mẹ.



Mẹ nói nếu sau này anh tìm được cô gái mà anh toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ thì hãy tặng cho cô ấy.



Và anh đã tìm được rồi, cô gái ấy chính là em đấy, Yên Vân Hạ.



Giọng nói của Lý Trạch Lâm đều đều nhưng lại khiến cho Yên Vân Hạ đau lòng.



Đau lòng cậu còn nhỏ đã phải trải qua quá nhiều chuyện, đau lòng Lý Trạch Lâm luôn muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho cô.



Yên Vân Hạ nắm chặt lấy chiếc nhẫn cùng bông hoa trong tay.



Lý Trạch Lâm lại tiếp tục:

- Anh biết, anh còn quá trẻ để hứa có một tương lai chắc chắn dành cho em.



Nhưng anh sẽ cố gắng để cho em một tương lai tốt nhất.



Vì vậy, Yên Vân Hạ, anh có cơ hội không?

Yên Vân Hạ nhất thời bị hành động của Lý Trạch Lâm dọa cho ngây người.



Thế này, có phải là một lời cầu hôn không? Tuy Yên Vân Hạ không phải người quan trọng thời gian, nhưng cô và Lý Trạch Lâm còn có quá nhiều vấn đề… Yên Vân Hạ trầm ngâm, mãi sau mới lên tiếng:

- Lý Trạch Lâm, anh biết đấy.



Em hơn anh 6 tuổi, anh chỉ vừa mới bắt đầu sự nghiệp thôi, còn em thì đã sắp trở thành diễn viên hết đát rồi.





Em khó tính, không phải người biết nhường nhịn, thậm chí sẽ vì bảo vệ ý kiến của bản thân mà cùng anh tranh chấp đến cùng.



Xung quanh em cũng có rất nhiều điều tiếng, những lời khen ngợi chỉ là một phần giả dối nào đó… Anh có chắc là anh thực sự muốn em không?

Ở bên Yên Vân Hạ lâu như vậy, Lý Trạch Lâm làm sao không biết cô là người thế nào? Cậu thần tượng, mến mộ cô như vậy, bao nhiêu tin tức về Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm đều theo dõi không xót.



Sau mẹ thì Yên Vân Hạ chính là nữ nhân đầu tiên mà Lý Trạch Lâm phải quan tâm, lo lắng như vậy.



Tuy cậu còn trẻ, nhưng quyết định này không phải là bộc phát.



Lý Trạch Lâm đã nghĩ rất kĩ rồi.



Cậu nhìn thẳng vào mắt Yên Vân Hạ, chân thành lên tiếng:

- Vân Hạ, anh biết, con người không ai là hoàn hảo, kể cả em cũng vậy thôi.



Nhưng Vân Hạ này, anh hi vọng em có thể cảm nhận được tình cảm và sự bao dung anh dành cho em.



Bất kể em có ngang ngược tới thế nào, anh cũng nguyện ý ôm em vào lòng.



Yên Vân Hạ cũng nhìn cậu, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.



Nước mắt của Yên Vân Hạ làm cho Lý Trạch Lâm nhất thời luống cuống.



Cậu vội vàng đứng lên muốn lau cho cô thì lại bị Yên Vân Hạ mắng:

- Này anh ở im đó đi.



Có ai cầu hôn chưa được đồng ý mà đã muốn đứng dậy rồi không hả?

Lý Trạch Lâm bị Yên Vân Hạ trách thì cũng có chút buồn cười, xong vẫn giữ yên tư thế, kiên nhẫn hỏi lại:

- Vậy em có đồng ý không?

Yên Vân Hạ lau sạch nước mặt, còn khịt khịt mũi mấy cái, thực sự vô cùng đáng yêu.



Cô nhìn cậu một hồi, sau đó nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn đang treo trên bông hoa ra đeo vào tay mình.



Yên Vân Hạ ngắm nghía một hồi, cuối cùng mới đáp:

- Anh đã làm tới nước này rồi, nếu em không đồng ý thì quả thực có hơi vô nhân tính.



Nhưng em sẽ không lấy người sự nghiệp chưa vững vàng, nên là Lý Trạch Lâm, em chờ anh tỏa sáng đấy.



Chưa bao giờ Lý Trạch Lâm lại cảm thấy hạnh phúc như thế này, cậu nhanh chóng đứng bật dậy, ôm Yên Vân Hạ xoay mấy vòng.



Lý Trạch Lâm nhìn thẳng vào mắt Yên Vân Hạ, lý trí thôi thúc cậu phải ôm chặt lấy cô, con tim cũng muốn dành cho Yên Vân Hạ một nụ hôn ngọt ngào.



Lý Trạch Lâm cúi đầu xuống, Yên Vân Hạ hai mắt nhắm lại, vòng tay ôm lấy cổ cậu.



Dưới vòng đu quay vẫn đang nhấp nháy, họ dường như hòa làm một.



Môi Lý Trạch Lâm lành lạnh, cùng với sự mềm mại từ cánh môi Yên Vân Hạ, tất cả tạo nên một dư vị tuyệt vời.



Hai người, hai trái tim tưởng như đã nguội lạnh vì những gian dối trong cuộc đời, những sai lầm vấp ngã, vậy mà lúc này lại đập dồn dập vì nhau