Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 16




Edit by ShariphereS.


Tạ Diêu Hoa và Phó Hi là anh em lâu năm, lúc cao trung đã đi theo hắn làm việc, tất nhiên cũng rõ ràng vị mối tình đầu kia của lão đại.


Đó là một nữ sinh từ đầu đến chân đều tinh xảo tốt đẹp, cười rộ lên hận không thể nâng cả tim đưa cho cô ta, chỉ là lúc sau lại không biết tại sao lại bẻ, theo một thằng con nhà giàu đi ra ngoại quốc lưu học. Lão đại cũng ngốc, vì giữ lại đoạn cảm tình này thế nhưng làm ra loại việc cắt cổ tay tự sát, kết quả như cũ không giữ được người.


Phó Hi khi đó, âm u, hậm hực lại táo bạo.


Bọn họ giúp anh em thống hận Kế Lâm Lang vô tình vô nghĩa, nhưng ai cũng không dám nói ở trước mặt Phó Hi, cuối cùng ngay cả cái tên cũng trở thành cấm kỵ.


Tạ Diêu Hoa có chút đau đầu, đến tột cùng người phụ nữ này đang nghĩ cái gì, lại còn chẳng biết xấu hổ chạy tới phỏng vấn? Cô ta chẳng lẽ cho rằng lão đại còn sẽ nhớ tới tình cũ?


Cô ta có phải -- quá đề cao bản thân rồi hay không?


Lại nói, vì sao Lâm Lang sẽ đến phỏng vấn?


Đương nhiên là -- chơi vui rồi!


Bên trong không chỉ có một tên bạn trai cũ mà cô nhẫn tâm vứt bỏ, một nữ chủ dựa vào ngây thơ đáng yêu thắng được tảng lớn ái mộ, bạn thân của nữ chủ cũng khói thuốc súng mười phần, tinh thần trọng nghĩa tăng cao, còn có một đám thành viên cũ vốn không quen nhìn tác phong hám giàu của cô!


Nhiều địch nhân như vậy, ngẫm lại đều thật sự kích thích!


Không phải có một câu chân lý như vầy, cùng người đấu, vui sướng vô cùng sao?


"Số 30 chuẩn bị!"


Lâm Lang mỉm cười đứng lên, cùng Dương Lộ vừa mới đi ra gặp thoáng qua.


Dương Lộ ngẩn ra trong chốc lát.


Cô gái nhỏ rõ ràng đã chịu đả kích.


Cái đầu của cô ta còn không đến bả vai Lâm Lang, lại xem một đôi chân dài thẳng tắp kia, dẫm lên giày cao gót, lay động sinh tư, phảng phất như là đi đến một buổi tiệc tối.


Dương Lộ theo bản năng quay người lại, chàng trai kia ngồi ở chủ vị đang chơi đi động vừa lúc ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm làm người nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.


Trong lòng liền lộp bộp một chút.


Bạn thân Dư Lệ Phương nhỏ giọng mà nói, "Cậu xem cô gái đó đi, kiện áo sơ mi đang mặc trên người kia, hình như là thẻ bài của Nhất Đường, tôi cũng là trên chương trình truyền hình thấy được một đại minh tinh mặc qua, có tiền đều mua không được đâu! Chậc chậc chậc!"


Cô ta giống một người già đời rung đùi đắc ý, đau lòng xã hội đen tối mà nói, "Con gái thời nay nha, cũng không hiểu cái gì gọi là tự tôn tự ái..."


Dương Lộ bị cô ta chọc cho cười, trong lòng thoải mái rất nhiều, lại cảm thấy bàn luận về người ta như thế không tốt cho lắm, nhanh chóng ngăn lại cô ta, "Cậu đừng nói bậy nha, nói không chừng người ta thật sự có bản lĩnh!"


"Thật bản lĩnh?" Dư Lệ Phương nhướng mày, đột nhiên mờ ám chớp chớp mắt, "Cậu là nói danh khí --"



"A, Phương Phương cậu thật là xấu!"
Hai cô gái nhỏ nháo thành một đoàn.


Giọng nói của các cô tự cho là rất nhỏ, nhưng không chỉ là Lâm Lang vừa đi vào, mà còn nhóm người phỏng vấn ngồi ở tận cùng bên trong, đều nghe được rõ ràng.


Lâm Lang trấn định tự nhiên, trên mặt như cũ là ý cười như tắm mình trong gió xuân, còn nghịch ngợm đề ra một câu, "Các tiên sinh, hiện tại có thể bắt đầu rồi đi? Vạn nhất không đuổi kịp giờ cơm trưa, đó chính là do Lâm Lang không phải."


Im bặt không nhắc tới người khác, cao thấp lập tức rõ ràng.


Hảo cảm của nhóm người phỏng vấn đối với cô lập tức tăng lên không ít.


Tạ Diêu Hoa đẩy đẩy mắt kính, đây là một người phụ nữ nguy hiểm.


Không được, hắn tốt nhất tại ngay cửa này phải khiến cô ta bị loại ra ngoài, miễn cho lại tai hoạ đến lão đại.


Hắn hạ quyết tâm, giống như làm theo phép công hỏi Lâm Lang mấy vấn đề, bao gồm sở trường của cô, quá khứ trải qua, còn có một số quy hoạch cho tương lai. Không giống với những người phỏng vấn khác, vấn đề mà Tạ Diêu Hoa đặt ra đặc biệt bén nhọn.


Đáng tiếc Lâm Lang đáp đến một giọt nước cũng không lọt, không cho hắn bắt được nửa phần chân đau, ngược lại bản thân hắn có vẻ hùng hổ doạ người.


Lâm Lang nhìn Tạ Diêu Hoa cậu đẹp trai này tức giận đến xanh mặt, giống như sẽ phải ngất đi tại chỗ.


Thôi, nể tình diện mạo cậu ta phù hợp sở thích ăn uống của mình, cô sẽ hảo tâm giữ lại một cái sơ hở.


"Trong vòng 5 năm tới, tôi hy vọng có thể tìm được một người đồng hành cùng chung chí hướng để thành gia lập nghiệp."


Tạ Diêu Hoa thầm nghĩ, cơ hội tới.


Chỉ là không đợi hắn pháo oanh Lâm Lang, người nào đó đã ngồi không yên.


"Như vậy xin hỏi tiểu thư Kế Lâm Lang, người nào mới là bạn đồng hành cùng chung chí hướng trong mắt cô?" Giọng điệu thanh niên sâu kín.


"Diện mạo đẹp trai, thành thục ổn trọng, trên mặt tình cảm cũng phải tương đối lý trí." Lâm Lang mỉm cười nhìn đôi mắt dần dần ngưng tụ gió lốc của đối phương, còn ngại lửa cháy đổ thêm dầu không đủ mạnh, lại nhanh chóng bổ một đao, "Tỷ như tôi thật sự chán ghét cái loại người bất lực động một chút lại dùng tự sát tới uy hiếp người khác như vầy."


"Phanh!"


Điện thoại mới mua của người nào đó lại hỏng.


Tạ Diêu Hoa sợ tới mức nhảy dựng sang một bên.


Một đám phỏng vấn quan cũng giống như chim cút không dám hé răng.


Lâm Lang đôi mắt cũng chưa nâng, tiếp tục nói, "Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, hắn phải -- có tiền."


"Bang --"


Một chồng sơ yếu lý lịch bị Phó Hi quét xuống mặt đất, giấy trắng bay đầy trời, chỉ còn lại khuôn mặt phá lệ lạnh nhạt của hắn, cùng với giọng nói đông máu, "Nói như vậy, chỉ cần là có tiền, Kế tiểu thư cái gì đều có thể bán?"


Đây là một câu công khai vũ nhục.


Lâm Lang nhướng mày.


"Không biết 3 ngàn vạn này, có thể mua được đêm đầu của cô không?"


Hắn khinh miệt vứt ra một tấm thẻ.


"Bang --"


Lâm Lang đứng lên, không nghĩ ngợi gì, trở tay liền cho nam chủ một cái tát.


Một chút cũng không lưu tình.


Nửa khuôn mặt tuấn tú của đối phương đều sưng đỏ cả lên.


Chậc, đánh đến tay cô cũng có chút đau.


"Anh thật là đủ ghê tởm, Phó Hi."


Hắn nghe thấy cô gái ấy nói như vậy, mang theo thần sắc chán ghét đến cực điểm, "Tôi hiện tại hối hận nhất một việc, chính là bị anh cái kẻ bất lực này thích! Là anh lúc trước không bản lĩnh, không cho được tương lai mà tôi muốn. Ôi trời, bản thân bất lực, còn không cho tôi đi nắm lấy cơ hội sao?"


"Anh lấy không được thể diện cho tôi, lại có cái tư cách gì ngăn cản tôi sống như thế này? Anh thật đúng là tự cho bản thân mình là thượng đế?"


Khoé miệng Lâm Lang tràn ra một tia cười lạnh, "Tôi còn tưởng đã qua hơn nửa năm, anh có thể tiến bộ một chút chứ, hiện tại xem ra, cũng bất quá là như thế. Phó Hi, cho dù anh có tiền đồ thì sao chứ, đời này, Kế Lâm Lang tôi -- vẫn cứ chướng mắt anh!"


Nói năng khí phách trào phúng.


Phó Hi tức giận đến ngực phát đau.


Theo một câu "chướng mắt anh" kia nói ra, hắn lảo đảo lui về phía sau một bước, đôi tay gắt gao chống mặt bàn, mới không đến nỗi xụi lơ đi xuống.


"Lão đại......"


Tạ Diêu Hoa lo lắng nhìn hắn.


"Thực xin lỗi vì khiến mọi người thấy trò hề này." Lâm Lang vuốt ve tóc dài trước ngực.


"Xem ra là tôi không có duyên phận có thể cùng mọi người trở thành đồng sự, cáo từ."


Cô đẩy ra cửa phòng họp, những cô gái bên ngoài mỗi người đều đưa tới ánh mắt kinh ngạc, tuy rằng trong phòng hiệu quả cách âm tốt, nhưng một ít tiếng vang đột nhiên vẫn là giấu không được người khác, cho rằng bên trong đã xảy ra chuyện đánh nhau ẩu đả gì.


"Lão đại......"


"Đi ra ngoài!"


Thanh niên dùng tay che mặt, giọng nói nghẹn ngào lại đáng sợ, rất giống một con thú dữ bị buộc đến tuyệt cảnh, ngay sau đó sẽ phải nhào lên, tàn nhẫn gặm cắn yết hầu của người nào đó.


So với nửa năm trước, càng đáng sợ hơn.


Tạ Diêu Hoa đành phải thu thập tàn cục. Hắn đem người đi ra ngoài, trấn an một chút những đồng sự bị chấn kinh, cũng cảnh cáo bọn họ không được tùy tiện đem những việc riêng này nói ra, nếu bọn họ còn muốn làm việc ở Kiếp Phù Du này.


Nhưng rốt cuộc có chút chuyện bắt gió bắt bóng truyền loạn trong công ty.


Cũng không biết là ai khởi xướng.


Ngày hôm sau Phó Hi sắc mặt như thường đi làm, còn làm ra một quyết định kinh người.


Thời điểm Lâm Lang thu được thông tri, vẻ mặt nghiền ngẫm.


Ai nha, nam chủ hắn giống như thích bị ngược làm sao bây giờ?


12/04/2020