Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 112






Lần này Lâm Lang lại tỉnh dậy trên một chiếc giường khác.

Mỗi ngày thức dậy đều phát hiện bạn giường không phải cùng một người, thật kích thích.

Thời gian đã trôi qua nửa tháng, Mạc Tiêu Yến phát hiện cuộc sống của nàng ta cũng chưa thay đổi gì nhiều, nên lá gan lại dần lớn lên.

Nàng ta không muốn ngủ trong thư phòng lạnh lẽo không có hơi người kia nữa, vì thế lại khôi phục thói quen mỗi ngày đổi phòng ngủ, chẳng qua không còn dám biểu diễn đông cung sống vào ban đêm mà thôi.

Nhờ 'phúc' của nàng ta, bây giờ mỗi lần Lâm Lang mở mắt đều ở mỗi phòng khác nhau, người bên cạnh đổi tới đổi lui, nửa đêm còn không thể không bò dậy, khoác áo trở về sương phòng phía đông của Tạ Liên Thành.

Nói thế nào đây, trong mắt Lâm Lang, vị nữ chủ này kì thật có chút vô dụng, trừ việc biết đọc một vài bài thơ, nói vài lời vượt mức quy định làm người khác cứng lưỡi ra thì thật sự không có bản lĩnh hơn người, điểm này có thể nhìn ra trong lúc nàng ta làm việc ở Lễ Bộ, bản lĩnh lười biếng luôn vượt lên trên hàng đầu.

Khi Tạ Liên Thành không chịu đề cập tình huống hiện tại của nàng ta, nàng ta như một con đà điểu mà theo bản năng tránh né sự tồn tại của Lâm Lang, vờ như không biết, bịt tai lại rồi vẫn tiếp tục trải qua 'cuộc sống tiêu sái' của nàng ta. Nàng ta coi Lâm Lang trở thành 'cứu binh' của mình, mỗi lần Lễ Bộ giao xuống nhiệm vụ, nàng ta đều dành đến 'ngày hôm sau', để Lâm Lang đi hoàn thành thay nàng ta.

Có điều Lâm Lang sẽ không để nàng ta sướng lâu đâu, cuộc sống luôn phải có chút việc vui không phải sao?

"Ngài lại phải đi ư?" Nam nhân bên cạnh nhỏ giọng hỏi, đôi mắt màu hổ phách của hắn dưới ánh nến càng thêm xinh đẹp kinh người, chứa đựng một nỗi u oán không thể nói rõ, để nàng nhìn thấy rõ ràng.

Lâm Lang âm thầm cười nhạo, xem ra trong khoảng thời gian này việc nàng làm không phải không có hiệu quả.

Mạc Tiêu Yến quá mức tự tin với mị lực của mình, hoặc là nói, nàng ta quá tự tin với tính tự chủ của các nam nhân nhà nàng ta, cho rằng sau khi có sự giao lưu 'sâu rộng' thì các nam nhân sẽ một mực kiên trinh, tình nguyện 'một dạ đến già' đối với nàng ta.

Trên thực tế, những nam nhân này đang giả bộ hồ đồ mà thôi.

Tỉ như những lời này của Ôn Đình cũng rất đáng nghiền ngẫm.

Hắn ở trước mặt Mạc Tiêu Yến chưa bao giờ xưng 'ngài'.

Nhân thiết của Lâm Lang là phải lạnh lùng với mọi thứ trừ Tạ Liên Thành, nghe thế chỉ lạnh nhạt nhướng mi, muốn rút ra cánh tay đang bị hắn gối lên. Nhưng đối phương lại không như ngày thường ngoan ngoãn dời đầu đi.

"Hôm nay là sinh nhật ta." Giọng điệu của hắn thâm trầm, "Cũng là năm thứ mười ba ngày ta bị đuổi ra khỏi nhà."

Bởi vì màu mắt không giống bình thường, trước khi được rước vào Vương phủ, Ôn Đình luôn phải sống trong hoàn cảnh bị mọi người ghét bỏ. So với những Quý quân khác, trong lòng Ôn Đình luôn có sự tự ti, đó là một vết thương khó thể nào khép lại.

Hắn hiếm khi sẽ bóc mẽ miệng vết thương này trước mặt người khác, cho dù có là Mạc Tiêu Yến. Lần đầu tiên Ôn Đình thổ lộ tiếng lòng, hắn nhìn thấy đôi mắt đồng tình thương hại của nàng ta, đối phương vì bù đắp cho hắn, liều mạng mua quần áo và trang sức tặng hắn.

Sau đó dần dần, hắn không nói nữa.

Thật ra điều hắn muốn không phải những thứ này.

Hắn chỉ hi vọng rằng có người chịu sẻ chia những nỗi sợ của hắn, tôn trọng quá khứ của hắn, mà không phải bị coi như một đồ vật đặc thù dễ vỡ mà cách ly.

Lâm Lang nghe xong, trầm mặc.

Ôn Đình có chút thất vọng, khi đang muốn ngẩng đầu để nàng rời đi, lại nghe thấy nàng lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như ban đầu, "Vậy thì, năm nay ngươi có ước nguyện gì?"

Hắn ngơ ngác nhìn nàng.

Lần đầu hắn nhận thức được rõ ràng như thế, nàng không phải Vương gia.

Vương gia sẽ trực tiếp hỏi hắn muốn thứ gì rồi sai người ra ngoài mua về, đưa đến trước mặt hắn làm hắn vui.

Mà nàng lại hỏi hắn, ngươi có ước nguyện gì.

Mũi Ôn Đình lên men.

Ti tiện như hắn, làm sao có tư cách mơ ước thứ gì?

Ước nguyện chỉ là quyền lợi tùy hứng của trẻ con, thế giới vô cảm của người trưởng thành chỉ tồn tại kết quả và lợi ích.

Hắn là một tội nhân bị hãm sâu trong vũng bùn, cái gì cũng không có, nếu muốn thứ gì phải dùng thân thể của mình để trao đổi.

Ôn Đình cho rằng, vì sinh tồn, bản thân đã sớm thích ứng với quy tắc trong trò chơi quyền quý của bọn đại quan này.

Thế nhưng tại sao, chỉ một câu hứa nguyện đơn giản lại làm cho hắn xúc động mất khống chế?

Ánh mắt đối phương vẫn đang nhìn hắn, ánh mắt đó lạnh như băng giá, rất có khí thế bức người, khác với sự ôn hoà của Mạc Tiêu Yến, ngực hắn hoảng loạn vô cùng, ấp úng mà nói, "Ta, ta không biết."

"Biết viết chữ không?"

Nam nhân lắc đầu, không tự giác rụt đầu xuống.

"Ta đây dạy ngươi."

Ôn Đình bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Nói trước nhé, nếu tên đồ đệ ngốc nhà ngươi không học cho tốt, thì đừng nói ta là sư phó nhập môn của ngươi, bổn vương không có mặt mũi." Lâm Lang nâng giá cao lên, một bộ mặt cá chết lạnh băng, bất cận nhân tình.

Chuyện nhỏ này không cản được tâm tình vui sướng của Ôn Đình, hắn kích động lên, theo bản năng nhảy bổ vào lòng Lâm Lang. Cơ thể Lâm Lang loạng choạng, hai người 'rầm' một tiếng ngã xuống giường.

Lâm Lang ôm hắn lại bảo vệ đầu đối phương, ngược lại bản thân bị đau không nhẹ, đau đến mức nàng chỉ muốn thăm hỏi dòng họ tổ tông của cái sàn nhà, lực bạn trai nghịch thiên như này không phải tùy tiện là có thể 'rèn luyện' ra được đâu.

"Ngài có sao không? Có phải ta đè ngài đau rồi không?" Ôn Đình ngoan ngoãn nhận sai.

"Nói giỡn, bổn vương không kiều khí như đám nam tử các ngươi, với cơ thể nhỏ xíu như ngươi, mười người đè lên bổn vương cũng không chê nặng." Lâm Lang banh mặt, mở to mắt nói dối. Phải biết rằng trình độ liêu hán của nàng đã đạt cảnh giới thượng thừa rồi, một cái đau nhỏ còn muốn làm khó nàng?

Ánh mắt nam nhân sáng lên, lưu chuyển thần thái khác thường.

Vốn dĩ hắn định đứng dậy, nhưng sau khi nghe nàng nói thế, đỏ bừng cả mặt, tay chống lên rồi ôm cổ Lâm Lang, thẹn thùng đè lên người nàng.

Hết đè rồi lại cọ.

Cả người tan thành từng mảnh Lâm Lang: "…"

Sống không còn gì luyến tiếc.

Có một loại bi kịch, gọi là vác đá nện vào chân mình.

Lâm Lang đột nhiên rất muốn thu hồi mấy lời làm màu mà mình vừa nói.

Cửa sổ in lên ánh nến lay động, bóng dáng hai người dần hoà vào nhau.

Ôn Đình trộm nhìn Lâm Lang, ngọn đèn dầu phác hoạ gương mặt trầm ổn nghiêm túc của nàng, mi cong như gió, môi mỏng nhấp chặt, có một cỗ khí độ tông sư.

Tầm mắt hắn rơi xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình của nàng. Một người khác, dùng đôi tay này chỉ biết cởi quần áo hắn, sờ thân thể hắn, khởi xướng loại công kích giàu tính xâm lược.

Mà lòng bàn tay người này, vừa nóng rực vừa ấm áp.

"Đây là chữ gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Ôn Đình."

Lần đầu tiên hắn cảm thấy cái tên do cha mẹ tùy ý đặt ra này lại được giao cho một loại lực lượng ấm áp như thế, làm hắn xúc động đến rơi lệ.

Vì thế, dưới tình huống nữ chủ còn chưa biết gì, Lâm Lang đã không hề nương tay đào đi một góc tường, khiến nàng ta khóc cũng không có chỗ khóc.

-

Ngày nọ Mạc Tiêu Yến từ Lễ Bộ trở về, hưng phấn chạy tới trước mặt Ôn Đình, mở lòng bàn tay ra như hiến vật quý, "Đình Nhi, chàng xem, đây là cái gì?"

Một chiếc lắc tay tinh xảo làm bằng lục bảo, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đây chính là thứ đồ quý hiếm, hiện giờ trên thị trường Sở quốc đa số chỉ buôn bán vàng bạc châu ngọc, loại đồ như đá quý này là có tiền cũng không mua được. Một viên quan họ Trình có thân thích làm mậu dịch ở biên giới, làm ăn hô mưa gọi gió, khi về nhà thăm người thân đã gói không ít thứ tốt cho vị viên quan này, lại được bà ta mượn hoa hiến phật đưa cho Vương gia đang được Nữ hoàng bệ hạ yêu thích.

Ôn Đình mỉm cười, "Thật xinh đẹp."

Nói xong rồi nhận lấy, bỏ vào ngăn trên của hộp trang điểm.

Mạc Tiêu Yến sửng sốt, dường như nghĩ thông điều gì, bất đắc dĩ cười với hắn, lại lấy lắc tay ra tự tay đeo lên cho hắn, chỉ là khi vừa vén tay áo hắn lên mới phát hiện trên cổ tay tinh tế của đối phương buộc một dây tơ đỏ đã bạc màu.

Nàng ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói thầm.

"Đã nói bao nhiêu lần, Vương phủ không thiếu tiền, cái này cũ rồi thì đừng đeo! Có cái mới tốt hơn!"

Nói xong, gỡ dây tơ ra tùy tiện ném lên ghế, rồi vui vẻ đeo lắc tay lục bảo lên cho hắn.

Ôn Đình không giãy giụa.

Hôm nay Mạc Tiêu Yến rất phấn khích, lão thượng thư trước kia luôn nhìn nàng ta không vừa mắt lại mở miệng khen nàng ta, nên viên quan họ Trình kia mới đưa cho nàng ta một phần đại lễ, nói cố ý muốn kết giao bằng hữu với mình, quan trường đắc ý khiến nàng ta đi đường cũng mang theo gió.

Cuối cùng bản thân cũng có một phen dương mi thổ khí.

Dưới sự hưng phấn này, nàng ta liền muốn tìm ai đó làm chút chuyện vui vẻ.

Nàng ta không nhịn nổi nhào tới Ôn Đình, đẩy người lên trên giường, ngón tay thuần thục cởi ra dây áo đối phương. Ôn Đình cho nàng ta cảm giác không giống những người khác, hắn mềm mại, dịu ngoan, như dòng nước suối trong veo không nhiễm bụi cát.

Mạc Tiêu Yến mút vào cổ hắn, đối phương nằm thẳng tắp, tròng mắt dần dần mất đi tiêu cự.

Chờ xong việc, nữ nhân ngủ ngon lành, Ôn Đình đứng dậy khoác áo mang giày, dùng nước ấm lau sạch toàn thân. Hắn lại ngồi một lúc lâu trong thau tắm, chờ nước đã lạnh, Ôn Đình mới lấy khăn sạch lau khô bọt nước trên thân, cho đến khi làn da nổi lên màu đỏ hồng.

Hắn dường như không hề đau đớn, thay áo trong, để một đầu tóc ướt đi ra ngoài. Ôn Đình cúi người nhặt lên dây tơ đỏ trên ghế, phủi lớp tro bụi không tồn tại đi rồi bỏ vào trong vạt áo, nơi gần trái tim nhất.

Thật xin lỗi, bởi vì chủ nhân hèn mọn, mới để ngươi chịu uất ức.

Ôn Đình rũ mắt, lông mi xinh đẹp khẽ run, thu liễm tất cả cảm xúc.

Mọi thứ của hắn đều do Vương gia cho, hắn không có tư cách trách hờn ai cả.

Cho dù hắn cảm thấy bản thân —— dơ rồi.

Ôn Đình từng giãy giụa trong vũng bùn, hắn chịu qua cái đói, ăn qua cái khổ, hắn so với người khác càng cảm nhận được rõ ràng không dễ dàng gì mà có được cuộc sống an ổn.

Có lẽ là hắn phải như một con hoàng yến mù loà, ngoan ngoãn nịnh hót, lấy lòng chủ nhân.

Như vậy mới có lợi nhất với hắn.

Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản, bây giờ hắn lại không thuyết phục được mình.

—— hắn muốn đôi mắt của người kia, ánh lên dung nhan sạch sẽ nhất của chính mình.

Nhưng giờ hắn đã bị ô uế.

Bị người khác làm dơ.

Nam nhân quay đầu.

Mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm người trên giường.