Đại nhân có cách sống của đại nhân, tiểu nhân có cách sống của tiểu nhân, tuy Đàm Lâm Lang là vương gia bao cỏ háo sắc, nhưng trừ vài lần ngẫu nhiên đi chiếm tiện nghi, kỳ thật cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí.
Những nam nhân được nàng coi trọng rồi 'cướp' về, phần lớn là những nhi lang xuất thân từ gia đình nghèo khổ, hoặc là bán mình chôn cha, hoặc là suýt nữa bị cha mẹ bán vào hoa lâu kiếm tiền, bọn họ là tự nguyện theo Đàm Lâm Lang vào vương phủ.
Chẳng qua thanh danh háo sắc của Đàm vương gia quá vang dội, người khác luôn cảm thấy nàng chẳng làm chuyện gì tốt, chậu phân luôn đổ lên đầu nàng.
Chuyện bi phẫn duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Đàm Lâm Lang chính là Mạc Tiêu Yến chiếm thân thể của nàng, ngủ nam nhân nàng thích nhất, còn xem chính chủ là nàng như tà linh, để đạo sĩ làm phép, thừa nhận nỗi đau hồn bay phách tán.
Nàng cũng muốn hỏi một chút kẻ xuyên không không biết xấu hổ này, dựa vào đâu vậy?
Điều đáng buồn hơn cả là vương phu Tạ Liên Thành rõ ràng biết nàng mới là Đàm Lâm Lang chân chính, hắn lại tình nguyện ở bên một dã quỷ lai lịch không rõ.
Chẳng lẽ do nàng háo sắc sao?
Nhưng… không phải nữ nhân kia cũng nạp thêm ba quý quân ư?
Nếu có thể làm lại lần nữa, Đàm Lâm Lang hy vọng bản thân trốn đi thật xa, đầu óc nàng không đủ thông minh, đấu không lại những người này, chỉ muốn giữ được mạng nhỏ của mình mà thôi.
Đáng tiếc thời gian Lâm Lang tiến vào nhiệm vụ quá muộn.
Cách thời gian nàng hồn bay phách tán còn nửa năm.
Mạc Tiêu Yến dùng thân thể của nàng sinh sống ở Sở quốc đã được một năm, thanh danh hoàn toàn đảo ngược, còn lấy được phương tâm của bốn vị mỹ nam, bao gồm cả Tạ Liên Thành, lúc này cốt truyện không sai biệt lắm đã tiến triển đến phần cuối.
Trong một lần ra ngoài, Mạc Tiêu Yến bị ám sát, bị thương rất nặng nên lâm vào hôn mê sâu, Đàm Lâm Lang mới có thể khống chế thân thể của mình, từ đó về sau cách một ngày sẽ thay đổi một người. Tạ Liên Thành thông minh liếc mắt một cái đã nhận ra, tìm tới những nam nhân khác bàn bạc kế sách, rồi quyết định bóp chết 'mối nguy hiểm' này ngay khi còn trong nôi.
Ban đầu Mạc Tiêu Yến cũng do dự, nhưng lại không nỡ nhìn bọn họ đau khổ cầu xin, nên mới hạ ngoan tâm mời tới Thanh Y đạo trưởng đức cao vọng trọng.
Sau đó vị nữ chủ xuyên không này còn bệnh nặng một thời gian, hao gầy rất nhiều, quyên góp không ít nhan đèn tiền bạc cho chùa miếu, nhận được danh hào Thiện vương.
Lâm Lang mỉm cười nghiền ngẫm.
Cũng không phải sao, nữ chủ luôn luôn hò hét mỗi người đều bình đẳng, thế nhưng lại làm ra chuyện ngoan độc như vậy, khiến Đàm Lâm Lang vĩnh thế không được siêu sinh, sao trong lòng lại không có quỷ được?
Thiện lương là gì, bất quá chỉ là bộ mặt giả nhân giả nghĩa khi chưa chạm tới ích lợi của mình mà thôi.
Chỉ bởi vì Đàm Lâm Lang là bao cỏ, nên chết cũng xứng đáng?
Cái trò gì đây?
Lâm Lang nở nụ cười trào phúng.
Càng là nhiệm vụ giới hạn thời gian, nàng liền càng muốn chơi trò đùa giỡn với bọn họ.
-
Trong phòng, màn lụa màu xanh nhạt thêu hình tiên hạc và thụy thú (thú đang ngủ), lò hương bằng ngọc lượn lờ huân hương.
Lâm Lang ngồi dậy nửa người, mái tóc đen mượt xoã trên lụa gấm, che đi tấm lưng trắng tuyết. Nàng quay đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh, môi khẽ nhếch.
"Phanh ——"
Một bóng người lộc cộc lăn xuống giường.
Tạ Liên Thành bị đau tỉnh, hình như đầu đụng vào thứ gì.
Hắn hít hà một hơi, vừa định mở mắt ra, ánh sáng chói loá làm hai mắt hắn cay chát, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ bóng người trước mặt.
"Vương gia?"
Giọng hắn mang theo hơi khàn lúc vừa tỉnh, tê tê dại dại, đặc biệt mê người.
"Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện trên giường của bản tướng quân? Ai đưa ngươi tới? Thích khách? Gian tế? Mau công đạo rõ ràng, nếu không đừng trách bản tướng quân không khách khí với ngươi!"
Tạ Liên Thành bị mấy vấn đề liên tiếp này làm đầu óc xoay vòng, cảm thấy đầu càng đau.
"Sao lại không nói gì? Người câm? Không thành vấn đề, ta đều có cách làm ngươi nói thật."
Trong lúc hắn còn mê mang, đối phương đã túm lấy tay hắn, một trận trời đất quay cuồng, hắn đã bị nữ nhân này khiêng lên vai, nhìn hành động của đối phương là muốn kéo hắn ra khỏi cửa.
Lâm Lang nghĩ thầm, gia hoả này trông thì yếu đuối mong manh, không ngờ suýt nữa làm gãy vai nàng, cũng may thân thể của Đàm Lâm Lang điều dưỡng không kém, còn tính có chút sức lực, bằng không hiệu ứng làm màu của nàng đã bay màu.
Tạ Liên Thành không rảnh nhìn sắc mặt quái dị của vương gia nhà mình.
Bởi vì hắn vừa nhận ra bản thân mình chưa mặc quần áo, vạn nhất bị người khác nhìn thấy ——
Hắn vội vàng giãy dụa, "Vương gia, Vương gia, người mau thả ta xuống!"
Càng khiến Tạ Liên Thành xấu hổ và giận dữ chính là, đối phương giơ tay liền tát vào mông hắn một cái.
Tiếng vang thanh thúy kia khiến Tạ Liên Thành ngớ người.
Nàng nàng nàng vậy mà…
"Thành thật chút, bằng không ngươi không có trái ngon ăn!" Lâm Lang nghiêm túc nói.
Tạ Liên Thành xuất thân trong gia đình lớn, nào bị người khác đối xử như thế bao giờ, cho dù người này có là thê chủ của hắn. Hắn nhất thời quá uất ức, khóc.
Lâm Lang: "…"
Nam nhân ở đây nói khóc là khóc liền à?
Nàng chỉ đành ôm người ngồi lại trên giường, nỗ lực duy trì nhân thiết thiết huyết tướng quân do mình tự biên tự diễn, không kiên nhẫn mà nói, "Được rồi, có chút chuyện nhỏ cũng khóc sướt mướt, phiền thật sự!"
Nàng, nàng đánh mông hắn còn dám hung dữ với hắn?
Tạ Liên Thành hoàn toàn không tin vào tai mình, thê chủ dịu dàng của hắn sao lại vừa ngủ một giấc đã biến thành một nữ nhân thô lỗ tàn bạo rồi?
Quả nhiên sau khi nàng có quý quân khác, thì vị chủ phu là hắn đã không hề quan trọng?
Hễ một chút là đánh là chửi, sau này hắn phải sống thế nào đây!
Tạ gia công tử chìm trong bi thương, khóc càng thêm lợi hại.
Có người ở ngoài dò hỏi xảy ra chuyện gì.
Lâm Lang làm bộ bực bội bước quanh phòng, cuối cùng bày ra bộ dạng không chịu nổi hắn nữa, "Thôi thôi, nếu ngươi đã ngủ với ta rồi, thích khách cũng được, gian tế cũng được, từ nay về sau ngươi chính là người của bản tướng quân, kẻ nào dám bắt nạt ngươi, ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó! Ngươi đừng có khóc nữa, nếu khóc nữa, ta, ta hôn ngươi đó."
Tạ Liên Thành nghe được nàng thì thầm gì đó, còn chưa kịp phản ứng, cằm đã bị niết rất đau, bị bắt ngẩng đầu lên.
Trong ấn tượng của hắn, thê chủ có tướng mạo nhu mỹ dịu ngoan, nhưng lúc này không biết vì sao lại giống như thay đổi thành người khác, hai hàng lông mày mảnh khảnh kia tựa như loan đao, hiển lộ ra vẻ kiêu ngạo tự phụ của nó, đặc biệt là đôi mắt được nhìn gần trong gang tất này, sâu thẳm như hầm băng, lạnh lẽo, bất cận nhân tình, khiến hắn đột nhiên rùng mình một cái.
Nếu so sánh Mạc Tiêu Yến là cừu nuôi trong nhà, thì người trước mặt càng giống một con báo đang ngủ đông, tùy thời đều muốn xé xác người khác.
Thừa dịp hắn đang ngớ người, nàng hung hăng cắn xuống cánh môi mỏng của Tạ Liên Thành, động tác vừa nhanh vừa mạnh như một tên cường đạo, nhất quyết phải càn quét hết mọi của cải, không chừa lại thứ gì.
Nam nhân bị hôn đến hai má ửng đỏ, mắt chứa nước xuân, hắn cảm thấy thê chủ này hơi lạ, muốn đẩy nàng ra, nhưng đôi tay dựa gần vào nơi mềm mại của nàng lại khiến tâm tình của hắn nhộn nhạo cả lên, dần dần không còn sức phản khác, mặc cho sự chiếm hữu dã man của nàng.
Không lâu sau, tiếng thở dốc nhỏ nhẹ phát ra khỏi miệng hắn.
"Phanh phanh phanh ——"
Có người gõ vang cửa phòng.
"Vương gia, vương phu, sứ giả của nữ hoàng bệ hạ đã tới."
Lâm Lang coi như không nghe thấy, tiếp tục hôn cổ nam nhân.
"Vương, vương gia…" Hắn thở hổn hển một hơi, chân có chút mềm, "Chuyện này không thể chậm trễ, nữ hoàng bệ hạ sẽ trách tội…"
"Vương gia gì? Ta là tướng quân." Nàng cắn mạnh vào ngực nam nhân, in lên một dấu cắn màu đỏ, híp mắt phượng nói, "Nhớ kĩ, bản tướng quân họ Lý, tên Lâm Lương, lần sau còn gọi bản tướng quân thành kẻ khác, ta sẽ làm ngươi tại chỗ."
Lý… Lâm Lương?
Tạ Liên Thành đột nhiên giật mình một cái, người cũng có chút run lên.
Cái tên này không xa lạ gì với người của Sở quốc, bởi vì đối phương là tướng quân tiền triều, lúc còn thiếu niên uy danh hiển hách, khiến vô số người nghe tên đã sợ vỡ mật, đáng tiếc nữ hoàng tiền triều ngu dốt tin lầm những lời gièm pha, trong một trận chiến không hề phái thêm viện quân và lương thảo, làm Lý Lâm Lương mang theo 3000 tinh kỵ một mình đối chọi với 10 vạn binh mã của quân địch, chết trận sa trường, năm ấy mới 23 tuổi.
Cũng bởi vì vị chủ soái tượng trưng cho linh hồn của tiền triều này tử vong, nên tiền triều nhanh chóng sụp đổ, bị người Đàm gia lên nắm quyền, quốc hiệu cũng sửa thành Sở.
Tạ Liên Thành không giống với những công tử bình thường khác, thứ hắn yêu thích là binh thư mưu lược, cũng nghiên cứu chút ít về cách hành quân bày trận, chỉ là thân là nam nhi, dưới sự kì vọng tha thiết của cha mẹ, hắn chỉ đành chôn vùi một lòng nhiệt huyết của mình.
Đối mặt với người tự xưng là Lý Lâm Lương này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là thê chủ bị quỷ nhập, phản ứng thứ hai đó là từ trong lòng trào ra một cỗ sùng bái không gì sánh được, đại anh hùng mà hắn ngưỡng mộ cứ thế lấy một cách khác xuất hiện trước mặt hắn, không phải đang mơ, cũng không phải tưởng tượng, mà là vô cùng thực tế có thể chạm vào.
"Người… Ngài thật là Lý tướng quân?" Hắn kích động đến mức hai mắt toả sáng, sợ hãi trước kia bị vui sướng chôn vùi không còn một mảnh.
Lâm Lang nhướng mày, cái tên đó chỉ là nàng bịa đặt lung tung, thì ra thật sự có nhân vật này?
"Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ." Lâm Lang trả lời không một chút chột dạ, đã làm nhiều nhiệm vụ đến vậy rồi, năng lực hãm hại lừa gạt của nàng cũng đã thăng lên 'vèo vèo', nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh cũng không thở dốc, kỹ thuật diễn đúng là cmnr.
Mắt thấy nàng lại muốn thò người lại gần, hắn vội vàng ngăn nàng lại, "Vương… Tướng, tướng quân, Liên Thành cần xử lí một số chuyện gấp, chờ Liên Thành quay về lại nói tiếp với tướng quân, được không?"
"Không được, bản tướng quân muốn ngươi, ngay bây giờ."
Lâm Lang nói xong thì nhào tới, Tạ Liên Thành chưa từng gặp gặp lưu manh càn rỡ như vậy, nhất thời gấp đến độ vừa thẹn vừa bực, chỉ phải kẹp chặt hai chân, đôi mắt đen nhánh như đàn hương, trong mắt hiện lên một tầng sương mỏng, trông vô cùng mảnh mai đáng thương.
"Bỏ đi, nếu ngươi không muốn, vậy mặc quần áo vào rồi cút nhanh cho ta!"
Tạ Liên Thành cắn môi nhìn bóng dáng của nàng, hình như đối phương thật sự tức giận, có điều hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng mặc tốt xiêm y, quay người lại thì đối mặt với ánh mắt thẳng tắp của nàng, hiển nhiên toàn bộ quá trình thay quần áo nàng đều nhìn chằm chằm hắn.
Người, người này sao lại như thế…
Gương mặt như ngọc của Tạ Liên Thành hiện lên một màu đỏ ửng, cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của nàng rồi đi ra ngoài, như chợt nhớ tới gì đó, hắn quay đầu lại nói, "Xin tướng quân tạm thời đừng nóng nảy, ngài phải chờ ở chỗ này, ngàn vạn lần đừng ra khỏi phòng, bằng không oan uổng bị hoạ sát thân."
"Nghiêm trọng tới vậy?"
Nàng vẫn còn chưa tin, nhưng thấy hắn rất thành khẩn, liền nói, "Được rồi, bản tướng quân biết chừng mực."
Nàng nghiêng người ngồi xuống ghế quý phi, một tay chống cằm, đánh giá Tạ Liên Thành vài lần, "Ngươi mặc bộ y phục này khá xinh đẹp."
Nam nhân hơi e lệ kéo kéo vạt áo.
Nàng lại bổ sung một câu.
"Có điều lúc ngươi không mặc quần áo đẹp mắt hơn."
"…"
Người này đứng đắn chút là chết à?
========
Mọi người ơi, có thể cho mình xin một vài cách xưng hô thời cổ đại với thế giới nữ tôn được không ạ? Số là mình chỉ biết có hắn - nàng và hắn ta - hắn '-'). Mình cảm ơn nhiều ạ.