Buổi chụp bắt đầu hơn một nửa, Vũ Hạo mới đến được, nhưng vừa vào đến đã tức giận không thôi, chỉ tay về phía Lưu Tư Dao, không nhân nhượng mà quát:
_ Lưu Tư Dao, cô đảm nhận vai diễn nào trong bộ phim này vậy? Hả?
_ Là quý phi.
_ Quý phi? Vậy mà tôi tưởng cô là hoàng hậu là vai chính không đấy! Là ai, ai đã trang điểm và làm tóc cho cô ta vậy? Trâm cài và phụ kiện trên người cô ta không phải là của Diệp Mộng Vy sao? Bây giờ cài cho cô ta thì khác nào là nữ chính đâu chứ?
Lưu Tư Dao kinh ngạc, hoá ra đến chuyện này mà cũng bị bắt lại, cứ ngỡ hết hôm nay cũng không thấy Vũ Hạo đến nên cô ta mới không đặt ai vào mắt. Nhưng bây giờ có lẽ đã khác rồi, chuyện xấu của cô ta nhất định sẽ không thể giấu được.
Nhất Tinh Thần chạy vội khỏi hiện trường, ngồi vào một góc để gọi video call với ai đó! Vừa kết nối đã có một người đàn ông nhắc máy, cả hai nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt cất tiếng:
_ Anh là ai vậy?
_ Anh là ai thế?
_ Tôi là Nhất Tinh Thần, có Điệp Mộng ở đó không?
_ Có, tôi đây!
Điệp Mộng chen vào màn hình, nhìn Nhất Tinh Thần mặt đầy nhiều chuyện, tròn mắt hỏi:
_ Phim trường có chuyện gì sao?
_ Tôi rủ cô hóng chuyện thôi, bảo bạn trai cô đừng hiểu lầm. Chúng ta cùng xem Lưu Tư Dao bị trách mắng đây!
Nhất Tinh Thần chuyển camera sang phía sau, quay toàn cảnh hiện trường chuẩn bị hành quyết Lưu Tư Dao, sau đó im lặng nghe Vũ Hạo lớn tiếng tuyên bố:
_ Tất cả những ảnh chụp từ đầu đến giờ đều bị hủy, chuẩn bị lại cho Diệp Mộng Vy sau đó chụp lại. Còn Lưu Tư Dao, nếu cô còn không an phận với vai diễn của mình thì chuẩn bị cuốn gối ra khỏi đoàn phim đi!
_ Đạo diễn Vũ, tôi thành thật xin lỗi, tôi không biết mình dùng nhầm đồ nên mới khiến cho đoàn của chúng ta chậm trễ tiến độ. Thành thật xin lỗi.
_ Cô nói láo, rõ ràng cô cố ý làm như vậy, tôi bảo cô trả cho Diệp Mộng Vy, cô còn lớn tiếng mắng luôn cả tôi, cô hai mặt vừa thôi!
_ Tôi...
Lưu Tư Dao thấy bản thân bị vạch trần nhưng vẫn ra sức giải thích, bày ra bộ mặt bạch liên hoa khiến ai nấy đều kinh thường.
_ Tôi thật sự không biết mà, giám đốc phụ trách, sao đến anh cũng muốn vu cáo cho tôi vậy? Tôi và Vy Vy là người chung một công ty, sao có thể làm như vậy chứ?
_ Tôi thấy cô đúng là bồ tát sống đấy, bộ mặt này của cô xứng đang đạt giải Oscar trong các bộ phim "trà xanh vươn lên một tầm cao mới"! Vừa nãy còn chửi mắng không thương tiếc, bây giờ lại xem nhau là người chung một công ty, có phải cô giả vờ thành thạo quá rồi không?
_ Giám đốc phụ trách, sao anh cứ nhằm vào tôi mà lớn tiếng thế? Tôi sai tôi xin lỗi, anh cũng đừng nói nặng tới như vậy chứ!
_ Đủ rồi, chuyện này giải quyết sau đi, mau chuẩn bị lại để chụp cho xong hôm nay!
Lưu Tư Dao liếc xéo giám đốc phụ trách, khiến anh ta muốn trực tiếp lao đến bóp chết cô ta.
Nhất Tinh Thần quay camera lại, nhìn Điệp Mộng nhỏ giọng hỏi:
_ Sao hôm nay cô không đến vậy? Tôi vừa hóng chuyện ở đoàn phim bên cạnh, đánh nhau đến nỗi nhập viện luôn, cảnh sát vào cuộc luôn rồi!
_ Là chuyện gì vậy? Biết như vậy tôi đã không ở nhà, bỏ lỡ chuyện hay như vậy!
_ Không sao, tôi kể cho cô nghe sau, bây giờ phải chuẩn bị lại rồi!
_ Được, tạm biệt!
...
_ Cậu còn ở đây à, không đi chuẩn bị sao?
_ Hoắc Vũ, cậu gấp cái gì, hay là cậu muốn tôi ở cùng với vợ cậu nhiều một chút?
_ Bớt nói linh tinh đi!
_ Mà nè, tôi thấy cậu đâu cần phải làm nhiều chuyện cho Diệp Mộng Vy vậy! Năng lực của cô ấy tôi biết mà, có thể vượt xa nhiều diễn viên ở Mỹ như vậy thật sự không tầm thường.
_ Mau đi đi, đừng để bị nhìn thấy!
_ Tôi thật sự không hiểu cậu mà!
Nhất Tinh Thần và Hoắc Vũ vốn là bạn thân, nhưng vì gia đình nên Nhất Tinh Thần mới về Thái lập nghiệp và phát triển bản thân. Làm nam chính của phim này cũng là chủ ý của Hoắc Vũ, vì anh không muốn người ngoài đụng chạm thân mật với Diệp Mộng Vy. Nhất Tinh Thần thì khác, Hoắc Vũ hoàn toàn tin tưởng anh ta vô điều kiện, sẽ không vì phụ nữ mà vứt bỏ tình bạn.
...
Dinh thự của Hoắc Vũ.
Hoắc Duệ Thần đặt ly sữa xuống bàn, đưa tay nắm chặt tay Điệp Mộng, nói ra những lời khiến cô ta không thể ngờ đến!
_ Mộng Nhi, có lẽ anh chưa từng thể hiện tình cảm với một người nào đó, nhưng anh biết rằng, anh thật sự yêu em. Từ cái ngày xảy ra ở vùng ngoại ô, anh đã thật sự biết bản thân yêu em rồi! Cảm xúc lẫn lộn khiến anh bị xoay quanh, nhưng em yên tâm, bây giờ đã không có ai ngăn cản chúng ta nữa! Mộng Nhi, em có thể cho anh cơ hội theo đuổi em không?
Điệp Mộng nghe xong liền rút tay lại, nụ cười ngượng ngùng khiến Hoắc Duệ Thần có chút khó hiểu. Cô ta ngồi nhích ra xa, ánh mắt né tránh càng khiến anh ta không vui.
Hoắc Duệ Thần muốn lại gần nhưng Điệp Mộng lại tránh né anh ta một cách nhẫn tâm. Hoắc Duệ Thần vô cùng tức giận nhưng không thể bộc phát, chỉ lạnh giọng hỏi:
_ Có gì ngăn chúng ta sao?
_ Không có... nhưng mà Hoắc Duệ Thần, chúng ta không giống nhau, không cùng một thế giới, càng không thể ở bên nhau.
_ Tại sao chứ? Anh và em không giống nhau, không cùng một thế giới? Tại sao không ở bên nhau?
_ Tại vì...
_ Vì sao?
Điệp Mộng không thể trả lời càng không muốn đôi co với Hoắc Duệ Thần. Cô ta có khúc mắc không thể tiết lộ ra bên ngoài. Sau khi bình tĩnh lại, Điệp Mộng mới nhỏ giọng giải thích, một câu chuyện trong miệng cô ta nói ra như ngàn con dao đâm thẳng vào tim Hoắc Duệ Thần, khiến anh ta như chết lặng.
_ Bởi vì chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ. Chính ba anh, người đàn ông đã chết vào tám năm trước đã ruồng bỏ mẹ tôi đấy! Ông ta yêu mẹ tôi, mẹ tôi là người đến trước nhưng lại bỏ rơi bà ấy để lấy mẹ anh. Sau đó thì sao? Ông ta quay lại cầu xin mẹ tôi, khiến bà ấy chìm đắm trong tình yêu một lần nữa!
_ Anh có biết, cái ngày ông ta biết tin mẹ tôi đang mang thai thì ông ta đã một lần nữa bỏ đi! Cái ngày tôi biết tin này cũng chính là cái ngày anh cứu tôi khỏi bọn khốn kia đấy! Tôi vốn tưởng mẹ mình chỉ đùa, nhưng anh có biết, hình của người phụ nữ mẹ tôi luôn cất giữ bấy lâu nay là hình của mẹ anh không?
_ Tôi không muốn tin càng không muốn biết tin này! Tôi từng ngày đều sống trong nỗi dày vò này, muốn biến mất khỏi nơi tối tăm này! Anh rồi sẽ như ba anh nhưng người phụ nữ như mẹ tôi sẽ không phải tôi. Anh nên chấp nhận sự thật này đi, đừng cố gắng lún sâu thêm nữa!
Hoắc Duệ Thần không muốn tin, hai tay ôm đầu như muốn vứt bỏ thứ tạp nham vừa hấp thụ được! Điệp Mộng bất ngờ cười lớn, nhìn Hoắc Duệ Thần đang đau khổ như vậy, khiến cô ta vơi đi chút nỗi đau trong lòng. Cô ta chỉ tay về phía Hoắc Duệ Thần, cười cợt nói:
_ Hoắc Duệ Thần, vốn dĩ gen di truyền của Hoắc gia các người rất mạnh, như với tôi nó không có tác dụng. Tôi thừa hưởng tất cả gen di truyền của mẹ mình, họ của tôi cũng là của mẹ. Đời cha nợ thì đời con trả, Hoắc Vũ phải chăm sóc chị Vy Vy, nên tôi sẽ dồn tất cả lên người anh.