Lê Quang bình tĩnh mà trả lời một chữ "Ừ".
Bên kia màn hình lập tức bùng nổ một đống thắc mắc.
[Quý Niệm]: Nuôi hồn như thú cưng? Cậu chắc chắn? Hồn rất dễ tiêu tán.
[Quý Niệm]: Có thể là nuôi chưa được bao lâu thì cô ấy sẽ biến mất?
[Ta mở quán rượu đen]: Hơn nữa cô ấy nhìn có vẻ không quá hoàn chỉnh, là tàn hồn hả?
[Quán quân thức khuya]: Đại khái là vậy.
[Ta mở quán rượu đen]: Nếu là tàn hồn thì sẽ biến mất càng nhanh, không có ký ức chẳng khác nào không có chấp niệm.
[Ta mở quán rượu đen]: Nếu cậu thật sự muốn nuôi thì mai đưa đến cho tôi xem đi.
[Quý Niệm]: Một tàn hồn mà thôi, xem cái gì?
Đầu bên kia yên lặng một hồi.
[Quý Niệm]: Hiểu rồi, ngày mai cậu mang đến cho chúng tôi xem đi.
Lê Quang rũ mắt nhìn chằm chằm tin nhắn không ngừng nhảy lên trên màn hình, suy nghĩ hơi hoảng hốt.
Tuy nói là coi nàng trở thành thú cưng là được rồi, lời này là Bạch Nhuyễn Nhuyễn tự mình nói, nhưng thú cưng bình thường đều sẽ chỉ ở bên chủ nhân một thời gian thôi, tàn hồn còn biến mất nhanh hơn hồn bình thường rất nhiều, hơn nữa nếu tìm được ký ức Bạch Nhuyễn Nhuyễn hẳn là cũng sẽ chủ động rời khỏi đây.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn chắc là không bao lâu nữa sẽ rời khỏi nơi này, nói đến cùng cũng chỉ là một tiểu quỷ ầm ĩ ở nhà cô nhảy nhót một hồi thì sẽ rời đi thôi.
Lê Quang lười nhác đứng lên từ trên giường, kéo kéo áo ngủ mềm mại, mang theo khí chất lười nhác đi về phía tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một túi máu lạnh lẽo, nắm trong lòng bàn tay.
Cô rũ mắt tìm vị trí dễ cắn ở bên túi máu, hơi hơi mở miệng, lộ ra răng nanh màu trắng bén nhọn, so sánh với cái thon nhỏ lúc trước Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy, cái này dài và sắc bén hơn nhiều, bờ môi xinh đẹp ngậm bên cạnh túi máu, răng nanh hơi hơi dùng sức cắn xuống.
Một chút mùi máu tươi đạm bạc từ bên cạnh cô toả ra, cổ họng hơi hơi lên xuống, cùng với tiếng nuốt rất nhỏ.
"Quả nhiên cái đó là đồ ăn của Lê tỷ tỷ sao?" Đột nhiên một tiếng nói vang lên trong căn nhà yên tĩnh, làm động tác của Lê Quang ngừng lại.
Cô ngước mắt nhìn về phía mép giường liền thấy Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa nãy còn ngủ rất sâu, không biết từ khi nào đã mở to mắt, đang ôm chăn cô không chớp mắt tò mò nhìn chăm chú về phía này.
Vừa lúc túi trên tay Lê Quang đã uống cạn sạch, cô há miệng, ném túi không vào thùng rác, rút khăn giấy ở một bên lau lau miệng.
"Cô tỉnh từ lúc nào?" Sau khi lau sạch vết máu còn sót lại bên miệng xong, cô mới ngước mắt nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn bên kia.
Nhuyễn Nhuyễn ngồi dậy, hai tay nắm chăn, nhỏ giọng nói: "Chỉ ngủ một lát, sau khi Lê tỷ tỷ xuống giường em liền tỉnh, không biết vì sao, chị vừa rời đi là em có thể cảm giác được."
Lê Quang hơi nghiêng đầu, khoanh tay trước ngực, thân mình lười nhác dựa vào tủ lạnh, hơi thở cùng với tủ lạnh đều lạnh lẽo như nhau, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm Bạch Nhuyễn Nhuyễn, "Nếu cô đã thấy được, tôi cũng không cần phải giấu giếm, cô cũng có một chút suy đoán đại khái của mình rồi, thân phận của tôi không khác với cô phỏng đoán lắm, tôi là......."
"Em biết! Là người bị bệnh Porphyria!"
Lê Quang:......
Thấy Lê Quang biểu cảm phức tạp, Bạch Nhuyễn Nhuyễn hoang mang gãi gãi đầu, "Lê tỷ tỷ chẳng lẽ không phải bị bệnh Porphyria sao?"
Lê Quang than nhỏ một tiếng, "Cô có thể nghĩ đến bệnh Porphyria, sao lại không nghĩ đến quỷ hút máu?"
Bạch Nhuyễn Nhuyễn hợp tình hợp lý, "Quỷ hút máu chính là người bệnh Porphyria nha, trên thế giới sao có thể có quỷ hút máu thật được."
Nàng giơ ngón tay nhỏ quơ quơ, nghiêm trang, "Lê tỷ tỷ, không tin lời đồn không truyền lời đồn, để em phổ cập khoa học cho chị xíu nha, truyền thuyết quỷ hút máu đều là xuất phát từ người bệnh Porphyria."
"Cái gọi là quỷ hút máu, kỳ thật đều là người bệnh Porphyria, họ dị ứng ánh nắng, thường xuyên đi lại vào ban đêm, người nhìn thấy họ......"
Thấy Bạch Nhuyễn Nhuyễn ở bên kia bla bla nói, Lê Quang xoay người đi đến bên bàn đổ một ly nước, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, vừa uống nước vừa nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang rất nghiêm túc giải thích ở bên kia.
Sau khi tự mình nói nửa ngày, Bạch Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên ngừng lại, sau đó cả người như bừng tỉnh, "Người bệnh Porphyria không cần uống máu nha, bọn họ chỉ là giống quỷ hút máu, lúc đầu bệnh này bị hiểu lầm, trên thực tế bệnh này không cần uống máu."
Lúc này nàng mới ngơ ngác chậm chạp hướng tầm mắt về phía Lê Quang đang yên tĩnh ngồi uống nước trong tối, "Lê tỷ tỷ...... chẳng lẽ chị thật sự?"
Lê Quang gật đầu.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn kinh hoảng ôm chặt chăn, "Trên thế giới này cư nhiên thật sự có quỷ hút máu!"
Lê Quang quơ quơ chất lỏng lạnh lẽo trong ly, lãnh đạm nói: "Cô không phải cũng là hồn à."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn dừng một chút, "Đúng nha!! Em cũng là hồn! Trước khi chết em cũng không biết người thật sự có thể biến thành hồn!"
Nàng bừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ không để ý thân phận quỷ hút máu của Lê Quang đến như vậy, vội vàng bò từ trên giường dậy, chạy đến bên cạnh Lê Quang, đôi mắt lấp lánh toả sáng, "Hèn chi em cảm thấy tỷ tỷ khí chất phi phàm, còn có thể nhìn thấy hồn, vừa thấy liền biết không phải người thường!"
Lê Quang nhẹ nhàng đặt ly xuống, "Tôi cũng không có gì phải che giấu, bất quá đối với cô mà nói tôi có phải người hay không cũng không quan trọng, ngủ, ngày mai đưa cô đi gặp bạn của tôi."
"Bạn?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn tưởng tượng các quỷ hút máu khác đẹp như Lê Quang.
Lê Quang nhàn nhạt giải thích một câu, "Là để xem một chút tình trạng của cô, nghe nói tàn hồn như cô rất yếu ớt, tôi cũng không hiểu, để cho các bạn tôi xem thử."
"À!" Bạch Nhuyễn Nhuyễn hiểu ra, thì ra Lê tỷ tỷ còn vì mình mà đi hỏi bạn bè, thật tri kỷ!
Nàng lập tức trở nên ngoan ngoan ngoãn ngoãn, đi theo Lê Quang về lại giường.
Lê Quang không có nói rõ về chuyện quỷ hút máu, nàng cũng không hỏi, bất quá quỷ hút máu có tồn tại thật ra cũng không làm nàng quá mức bất ngờ, theo bản năng kinh ngạc một chút, sau đó nhanh chóng bình tĩnh, tựa hồ theo kiến thức nguyên bản của nàng, quỷ hút máu tồn tại cũng không quá hiếm lạ.
Sau khi nằm lên giường, Bạch Nhuyễn Nhuyễn mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đầu trống rỗng cho dù đi vào giấc ngủ cũng không biết sẽ mơ thấy cái gì.
Quá khứ trắng xoá sau khi tỉnh lại xác thực làm nàng rất mê mang, trước mắt tối tăm, sau lưng cũng là tối tăm, không biết nên đi về phía nào.
Nàng hơi hơi nghiêng thân mình một chút, thật cẩn thận di chuyển đầu, chớp mắt, thả nhẹ hô hấp, lén lút nhìn chăm chú vào Lê Quang ngủ bên cạnh.
Đôi mắt hạnh ở trong bóng đêm cũng sáng rực, phản chiếu sườn mặt của Lê Quang.
Tỷ tỷ nhặt mình về nhà này xem như là tồn tại quan trọng nhất trong trí nhớ của mình hiện tại đi.
Không có bị trực tiếp ném ra đường, làm nàng trở thành cô hồn dã quỷ, chỉ riêng điểm này Bạch Nhuyễn Nhuyễn đã vô cùng cảm tạ Bạch Nhuyễn Nhuyễn, tuy rằng thực mê mang, nhưng ngủ ở trong chăn, nhìn chằm chằm căn nhà im ắng đen như mực, nàng cảm giác vô cùng ấm áp.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn dịch đầu, để sát vào Lê Quang một chút, sau đó thoả mãn khép mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Tinh thần được thoả mãn đồng thời đáy lòng cũng âm thầm thề, mặc kệ về sau biến thành cái dạng gì, nàng đều sẽ nỗ lực nhớ kỹ Lê Quang.
Một đêm trôi qua, Bạch Nhuyễn Nhuyễn cảm giác bản thân ngủ rất say sưa, không mơ bất kì cái gì, vừa mở mắt trời cũng đã sáng.
Vị trí bên cạnh đã không còn bóng dáng của Lê Quang, trong phòng tắm có tiếng nước nhỏ, đoán chắc là Lê Quang ở bên trong rửa mặt.
Ánh mặt trời từ khe hở của rèm chiếu vào trên sàn nhà, từng vệt loang lổ. Bạch Nhuyễn Nhuyễn bò dậy từ trên giường, lặng lẽ sờ sờ dịch tới bên vệt nắng kia, ngồi xổm trên sàn nhà đánh giá.
"Hồn có thể tiếp xúc với ánh mặt trời sao? Quỷ hút máu hình như không thể tiếp xúc được?" Nàng tò mò nhìn chằm chằm ánh vàng rực rỡ chói lọi trên mặt đất, nhịn không được đưa ngón tay ra để bên cạnh thử. Sau khi thử sờ một vòng chung quanh, nhanh chóng hướng về phía ánh nắng một chút, sau đó dùng vận tốc ánh sáng rụt về.
"Hình như ngón tay không sao! Thì ra hồn là có thể tiếp xúc với ánh mặt trời!" Nàng chớp chớp mắt, trên mặt tràn đầy mới lạ và vui sướng, ngón tay như đang chơi đùa, ở bên cạnh vệt sáng thử đi thử lại.
Lê Quang vừa mở cửa phòng tắm, liền thấy Bạch Nhuyễn Nhuyễn chân trần ngồi xổm trên sàn nhà, dùng ngón tay liên tục chọc không khí.
"......? Cô đang làm gì vậy?" Lê quỷ hút máu cảm thấy hoang mang không hiểu nổi hành vi của nhân loại.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu mang theo ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh, "Hình như em bị ánh mặt trời chiếu vào cũng sẽ không tiêu tan, thật thần kỳ, em cho rằng hồn sẽ sợ ánh mặt trời giống như trong TV."
Lê Quang lắc lắc đầu mặt lãnh đạm đi qua bên cạnh, "Không tin lời đồn không truyền lời đồn, trong TV đều là giả."
Ánh sáng lọt qua khe rèm xẹt ngang qua chân trắng nõn của Lê Quang, nhanh chóng để lại một vệt bỏng đỏ ở trên làn da cô.
Lê Quang lập tức rụt chân lại.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn: "...... Chị bị ánh mặt trời làm phỏng rồi."
Lê Quang: "Không có."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn: "Em thấy được rồi, quỷ hút máu quả nhiên vẫn sợ ánh mặt trời giống trên TV nha."
Lê Quang phát ra tiếng hừ nhẹ từ xoang mũi, quay đầu đi về tủ quần áo, ngoài miệng lẩm bẩm, "Chỉ có quỷ hút máu sức mạnh thấp mới bị ánh mặt trời thiêu cháy, tôi chính là..... Thôi, nói với hồn như cô làm cái gì."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngồi xổm bên vòng sáng đưa tay lại đưa chân, nàng quả nhiên không sao cả.
Vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy Lê Quang bị ánh mặt trời đốt cháy, có phải Lê Quang chỉ là quỷ hút máu sức mạnh thấp hay không?
Thì ra Lê tỷ tỷ suy yếu như vậy sao? Vậy lại càng không nên ra ngoài vào ban ngày chứ!
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đứng bật dậy, vừa mới chuẩn bị kêu Lê Quang tối hãy đi ra ngoài, vừa quay đầu, liền thấy Lê Quang lấy đồ chống nắng màu đen từ trong tủ đồ ra, trùm kín mít cả người từ đầu đến chân, chỉ chừa ra một khuôn mặt đẹp.
Thấy Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm cô, Lê Quang nói hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi chỉ là sợ đen da mà thôi, không liên quan đến quỷ hút máu sợ ánh mặt trời."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngừng vài giây, sau đó hít hít mũi, lộ ra biểu tình cảm động, "Lê tỷ tỷ vì đưa em đi xem tình trạng của mình, không tiếc đặt mình vào chỗ nguy hiểm, em sẽ nhớ kỹ lòng tốt của chị."
Lê Quang vui mừng gật đầu, đưa tay xoa nhẹ đầu Bạch Nhuyễn Nhuyễn, sau đó thuận thế xách nàng ra cửa.
Dọc theo đường đi, Bạch Nhuyễn Nhuyễn đều đi theo bên cạnh Lê Quang, nhưng tựa hồ không có ai có thể nhìn thấy nàng, ngược lại đa phần lực chú ý đều ở trên người Lê Quang.
Cho dù trùm một bộ đồ chống nắng, cũng không ngăn được sức hấp dẫn của cô ở giữa đám người, như là có mị lực bẩm sinh vậy, phàm là người đi ngang qua cô, bất kể nam nữ, tầm mắt đều trở nên nóng bỏng, ngơ ngác đứng tại chỗ, si ngốc nhìn Lê Quang.
"Bọn họ bị làm sao vậy?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn đi theo bên cạnh Lê Quang, không ai nhìn thấy nàng, nàng lại càng có thể tự do tự tại xuyên qua đám người.
Chịu rất nhiều sự chú ý, Lê Quang giơ tay kéo thấp mũ chống nắng, mỹ nhân thở dài: "Cô cứ coi như là kỹ năng bị động của quỷ hút máu đối với con người là được."
Quỷ hút máu mà, đương nhiên là phải có chút mị lực mới có thể khiến nhân loại cam tâm tình nguyện dâng lên máu tươi, đương nhiên cái này đối với Bạch Nhuyễn Nhuyễn đã là hồn thì chắc là vô dụng.