Duy nhất đáng được ăn mừng là, Hà Tâm Tĩnh xấu xa đó rốt cuộc không thể đến gần bọn họ nữa, bởi vì chỉ cần cô ta đặt một chân lên mảnh đất này, lập tức sẽ bị bắt giữ, không còn có biện pháp thương tổn Gia Gia.
Từ sau khi Lâm Gia Gia chuyển tới phòng bệnh bình thường, Trình Dư Chân gần như sống luôn trong bệnh viện, chẳng những ở trong bệnh viện tắm rửa, ăn cơm, ngay cả ngủ cũng ở cạnh bên cô, hoàn toàn không cần nhờ tay người khác, tự mình chăm sóc cô.
Anh biết mình là hung thủ gián tiếp, nếu không phải liên quan đến anh, cô hôm nay cũng không phải chịu đắc tội như vậy, cho nên tự trách bản thân.
Phòng bệnh dịch vụ thập phần im lặng, dù biết cô vẫn còn mê man, anh vẫn không dám phát ra thanh âm quá lớn như cũ, chỉ có thể lật xem tạp chí, vượt qua từng đêm.
Vừa mới bắt đầu, ba anh em Lâm gia phi thường không tha thứ, đều là bởi tại anh, mới có thể làm cho em gái nhà mình bị thương nghiêm trọng như vậy, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nếu không phải Mẹ Lâm che ở trước mặt anh, thì Trình Dư Chân cho dù mạnh mẽ đến mức nào, cũng không chịu nổi ba nắm đấm của mấy nam nhân to lớn kia.
Trải qua đoạn thời gian này, anh không miên không ngớt chiếu cố Lâm Gia Gia, ba anh em Lâm gia cuối cùng cũng lộ chút hòa nhã với anh.
Ít nhất nam nhân này là thật tâm yêu em gái mình, cũng không có mượn cớ bỏ chạy hoặc là trốn tránh trách nhiệm, ngược lại rất kiên nhẫn chờ em gái các anh tỉnh lại.
Thường Tiểu Nhạc luôn xuất hiện vào buổi tối, hôm nay cũng mang theo một ấm canh đi vào bệnh viện.
"Gia Gia vẫn chưa tỉnh sao?" Cô đi vào giường bạn, nhìn Lâm Gia Gia mê man.
"Cô ấy lúc tỉnh lúc mê, nhưng hôm nay cuối cùng có thể tự mình uống thuốc rồi." Trình Dư Chân đứng lên, cũng nhìn Lâm Gia Gia đang ngủ.
"Anh nhất định vẫn chưa ăn cơm phải không?" Thường Tiểu Nhạc đem ấm canh đưa tới trước mặt của anh, "Đây là A Bàng muốn tôi mang đến đưa cho anh, anh ấy nói gần đây chắc chắn khẩu vị của anh không được tốt, cho nên anh ấy nấu chút cháo thảo dược, nói là có thể bổ phổi tiêu đàm."
"Cám ơn." Anh đón lấy ấm canh, đứng dậy kéo chiếc ghế mời cô ngồi xuống, bản thân ngồi ở một bên, mở ấm ra.
Một luồng hơi thuốc thơm nồng với mùi thức ăn tràn ngập xoang mũi, anh chậm rãi ăn.
Thường Tiểu Nhạc liếc mắt nhìn bạn tốt, sau đó ánh mắt dừng ở trên người của anh.
Tuy rằng cô cùng Trình Dư Chân không quen, đối với anh cũng bình thản dò xét, nhưng mấy ngày nay thấy anh chăm sóc Gia Gia không ngủ không nghỉ ngơi, chỉ cần chuyện có liên quan đến Gia Gia, anh đều tận lực làm, quyết không chối từ, làm cho tất cả mọi người đều thực sự tin tưởng, anh rất yêu Gia Gia.
Lâm Gia Gia, Cậu thật là người khờ có phúc ngốc!
"Làm sao vậy?" Trình Dư Chân nhìn thẳng vào ánh mắt Thường Tiểu Nhạc, mỉm cười hỏi.
"Ừm......" Cô than nhẹ một tiếng, hai mắt chuyển động nhanh như chớp." Nếu Gia Gia vẫn nửa mê nửa tỉnh như thế mãi, anh có còn tiếp tục ở lại đây không?"
"Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi cô ấy." Anh không chút do dự trả lời.
Lòng người là cần khảo nghiệm, trải qua khảo nghiệm mới có thể nhìn ra chân tình hay không, cho nên loại câu hỏi mang tính giả thiết này, đáp án nhận được thường không nhất định chính xác.
Vì thế, cô lại đổi một phương thức hỏi khác.
"Nếu cô ấy không được như trước kia, ngày sau hành động không tiện thì sao?"
"Mặc kệ cô ấy trở thành như thế nào, tôi có thể làm hai tay, hai chân của cô ấy." Anh bình tĩnh nói, không có dáng vẻ kệch cỡm.
Tình sâu đến vậy sao? Thường Tiểu Nhạc yên lặng nhìn anh, phát hiện hai mắt của anh sáng ngời hữu thần, hơn nữa ngữ khí không có một tia chần chờ.
"Chờ Gia Gia tỉnh lại, nghe được lời nói này của anh, khẳng định sẽ cao hứng đến rơi lệ."
Bọn họ hai người vừa hỏi vừa đáp, mải mê trò chuyện, không biết người trên giường bệnh đã sắp tỉnh lại, nhưng bởi vì mí mắt quá mức nặng nề, không thể mở to mắt.
Lâm Gia Gia nghe thấy thanh âm của Thường Tiểu Nhạc, muốn cử động thân thể, lại phát hiện mình toàn thân vô lực, ngay cả hai chân cũng giống như đeo đá nặng nề.
Chẳng lẽ đúng như Tiểu Nhạc nói, sau này dù cô có khỏe lại cũng sẽ hành động không tiện?
Cô rầu rĩ nghĩ, phát hiện tứ chi vẫn bất động ở trên giường như cũ, mặc cho cô sử dụng tất cả mọi sức lực, cũng không nghe theo sự điều khiển của cô.
Không bao lâu, cô bất lực chịu thua, sống mũi không khỏi cay cay.
Không nghĩ tới mạng mình tuy đã được cứu, nhưng thân thể mình lại tàn tật......
Tuy rằng cô rất thấu hiểu đạo lí thân tàn tâm không tàn, nhưng tốt xấu gì hai mươi tư năm qua đã sống những ngày tay chân lành lặn, nay mất đi năng lực hành động bình thường, khó tránh khỏi có chút không thể chấp nhận.
Bản thân đã tàn phế còn có thể tỉnh lại, dù sao Lâm Gia Gia cô trời sinh tính tình vốn lạc quan, chẳng qua..... Mỗi khi nghĩ đến cuộc sống sau này phải cần người nhà hỗ trợ, nhịn không được đau xót lại dâng tràn.
Dù sao, cô vốn là một vịt xấu xí, cho dù có tiếp tục lột xác như thế nào, vẫn không thể với tới Trình Dư Chân, nếu ngày sau cô thực sự biến thành tàn phế, chẳng phải thực sự có lỗi với hai bác Trình sao?
Có một cô bạn gái không hoàn mỹ cũng đã đủ bi thảm, nay bạn gái không hoàn mỹ này còn tàn phế, cần sự chăm sóc của anh, dù nói như thế nào cũng không công bằng đối với anh......
Trình Dư Chân ăn xong chén cháo, đem ra sau rửa sạch sẽ mới giao lại cho Thường Tiểu Nhạc.
"Tôi đi về trước đây, ngủ ngon." Thường Tiểu Nhạc đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.
Anh đi đến bên giường, ôn nhu vuốt ve hai má của cô, thấp giọng nói: "Gia Gia, thực xin lỗi, là anh hại em thống khổ như vậy...... Hy vọng em nhanh chóng khỏe lại, từa nay về sau anh nhất định sẽ bảo vệ em."
Anh không thể giúp cô đòi lại công bằng trước Hà Tâm Tĩnh, tất cả chỉ có thể chờ Hà Tâm Tĩnh trở lại Đài Loan, mới có biện pháp lấy pháp luật xử lí cô ta.
Thần chí mơ hồ Lâm Gia Gia nghe xong, lại vặn vẹo ý tứ của anh.
Cô không cần anh bởi vì đồng tình mà ủy khuất bản thân ở lại bên cạnh cô!
Cô không cần anh yêu cô như vậy...... Thực sự không cần......