Lâm Gia Gia tiến thoái lưỡng nan, phía dưới là nước sông đang tăng vọt, phía trước là chiếc xe đang điên cuồng lao đến, mắt thấy sẽ chạy trời không khỏi nắng......
Đột nhiên, cô nhìn thấy rõ ràng người đang điều khiển ở bên trong xe, dĩ nhiên là...... Hà Tâm Tĩnh?
Hà Tâm Tĩnh thả chân ga, mắt lộ ra hung quang.
Bất quá khi đầu xe sắp va vào lan can cầu, cô ta dùng sức nhấn phanh, xe phút chốc dừng lại, bắn bọt nước tung tóe thật lớn
Thình *** h bị nước bắn tung tóe vào mặt, làm cho Lâm Gia Gia phản ứng không kịp, thân mình mất thăng bằng ngã về phía sau, rơi xuống cầu......
Bên trong xe Hà Tâm Tĩnh hô hấp dồn dập, mở to đôi mắt, bốn phía chỉ còn lại có tiếng mưa rơi, cùng với thanh âm cần gạt nước tả hữu đong đưa theo quy luật.
Lâm Gia Gia...... Thực sự đã biến mất ở trước mắt của cô!
Cô thất thần nghĩ, sau đó thấy chiếc ô cùng túi xách rơi trên mặt đất, đồ đạc bên trong túi xách văng tứ tung.
Trầm ngâm trong chốc lát, cô mở cửa xuống xe, nhặt mọi thứ trên mặt đất lên, lại cố lấy dũng khí nhìn xuống chân cầu.
Có lẽ quá mức may mắn, Lâm Gia Gia cũng không rơi vào nước sông đang tăng vọt, mà là rơi xuống ở bên bờ.
Cô bởi vì đã bị va chạm mà mất đi ý thức, nằm thẳng, cũng không nhúc nhích.
Hà Tâm Tĩnh nhìn xem bốn phía, cuối cùng quyết định đem tất cả mọi thứ của cô đều quăng xuống sông, lập tức ngồi vào trong xe, nhấn ga, nghênh ngang mà đi.
Giàn giụa trong mưa to, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ngoại trừ chiếc máy chụp ảnh đang bị màn mưa làm ướt đẫm......
Thật lạnh......
Không biết qua bao lâu, Lâm Gia Gia mở hai mắt, mưa đã không còn lớn nữa, nhưng vẫn rơi trên mặt cùng thân thể của cô.
Bởi vì từ trên cầu rơi xuống, cô cảm giác toàn thân đau đớn, đầu có chút choáng váng mờ mịt, không thể sử dụng khí lực, càng đừng nói là ngồi dậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc này gần như không có huyết sắc, ngay cả đôi môi cũng là một mảnh trắng bệch.
Cô muốn kêu to, hy vọng có ai đi ngang qua có thể phát hiện cô, lại chỉ có thể phát ra tiếng thì thào, mà tiếng thì thào yếu ớt đó cũng đã bị tiếng mưa rơi bao trùm, căn bản không làm nên chuyện gì.
Cô muốn cử động thân thể, nhưng cảm giác gãy vụn đau đớn làm cho ngũ quan của cô đều vặn vẹo.
Nước sông tăng vọt ngẫu nhiên còn có thể đánh vào trên thân thể của cô, cô dần dần mất đi độ ấm.
Trước khi rơi khỏi cầu, cô xác định quả thật nhìn thấy người lái xe là Tâm Tĩnh.
Thì ra Hà Tâm Tĩnh thực sự có ý định làm cho cô hoàn toàn biến mất, cho nên mới lái xe đụng cô.
Nếu cô không rơi xuống cầu, kết quả sẽ như thế nào?
Lâm Gia Gia híp hai mắt, nhìn mây đen dầy đặc trên bầu trời.
Tia chớp thỉnh thoảng cắt ngang bầu trời, ngay sau đó tiếng sấm vang lên, tựa hồ thay cô hô lên khó chịu trong lòng.
Nhưng có ích lợi gì?
Cô hiện tại gần như là nửa tàn phế, sức lực để cử động một chút cũng không có, hơn nữa vừa ẩm ướt vừa lạnh, ngay cả thanh âm đều phát không được.
Hơn nữa sắc trời càng lúc càng tối sầm, đợi đến khi hoàn toàn tối đen, lại càng không sẽ có ai phát hiện cô đơn độc nằm ở dưới này.
Cô...... Không lẽ sẽ đi gặp Diêm Vương như vậy chứ?
Không thể nào?
Lâm Gia Gia cô tuy rằng bình thường không xây cầu đắp đường, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ quyên tiền giúp trẻ em tàn tật mồ côi, chẳng lẽ lão thiên gia thực sự muốn giết cô?
Cho dù thật sự là như thế, vậy cũng nên rõ ràng một chút, tại sao để cho cô giống như người chết không thể động đậy, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, toàn thân lạnh run?
Tại sao cô lại xui xẻo như vậy?
Không, không đúng, không phải cô xui xẻo, là Trình Dư Chân sao lại xui xẻo như vậy? Cùng anh nói chuyện yêu đương, đau lòng xót dạ chưa tính, thân thể cũng nhận thức của cô đều trao trọn cho anh, tại sao hiện tại ngay cả mạng của cô cũng phải bù đắp vào?
Đây là cái gọi là "Yêu đến chết thảm" sao?
Phi phi phi...... Không có chuyện gì, sao lại tự nguyền rủa chính mình? Cô cho dù không thể ăn đến một trăm hai mươi tuổi, cũng muốn sống đến sáu mươi sáu tuổi, cuộc đời cô ít nhất cũng phải đạt đến sáu sáu thuận lợi!
Dù sao, cô còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, như là để dành tiền xuất ngoại, mua một căn nhà, mặc áo cưới màu trắng...
A, đúng rồi! Qua không lâu nữa, cô sẽ cùng Trình Dư Chân đính hôn, vẫn chưa thành thật thừa nhận tình cảm trước mặt anh...... Lão thiên gia sẽ không để cho cô tiếc nuối như thế chứ?
Cô cau mũi, phát hiện lúc này muốn khóc cũng khóc không được, bởi vì ý thức dần dần mơ hồ, trong đầu bắt đầu xuất hiện chuyện xảy ra trước kia, không ngừng đảo ngược về phía trước......
Mãi đến khi trở lại năm đầu tiên khi cô và Trình Dư Chân quen nhau, loại cảm giác rung động vẫn giấu thật sâu trong tim cô, tựa hồ chưa từng biến mất qua.
Đúng vậy! Cô thừa nhận mình thích anh, chỉ là chưa bao giờ chính miệng nói với anh.
Kỳ thật khi anh xuất hiện ở trước mắt của cô, một khắc đó, cô đã kinh hỉ và cao hứng.
Vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói với anh, không nghĩ tới trời cao bỗng nhiên nổi phong ba, con người họa phúc ở sớm tối, mà trạng huống đời này của cô lại đặc biệt nhiều.
Haiz, thật sự là tính sai.
Lâm Gia Gia lại rơi vào trong bóng tối, nhưng cô nhớ thương nhất cũng là chuyện kia, cô vẫn chưa kịp chuyện cô yêu Trình Dư Chân, nói cho anh biết nha!
Sắc trời dần tối, cắn nuốt tất cả ánh sáng, cũng đồng thời nuốt sống thần trí của cô, cùng với không ngừng xói mòn thể lực cùng nhiệt độ cơ thể......