Lâm Gia Gia cảm thấy cuộc sống của mình thật sự là bi thảm.
Rõ ràng cô muốn cùng Trình Dư Chân nhất đao lưỡng đoạn, nhưng thần vận mệnh luôn cùng cô đối nghịch, không phải một, mà là ba lần kéo cô đến cùng với anh.
Tình huống tệ nhất là, cô lại cùng anh ở trong phòng y tế phát sinh quan hệ đáng xấu hổ đó, nhưng lại là do cô chủ động đưa anh "Ăn luôn".
Cô chẳng những không có mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão, ngay cả công tác cũng chết theo sau đó, quan hệ với anh chẳng những không thể cắt đứt mà còn rối rắm hơn, ngay cả những bức ảnh dùng để uy hiếp anh cũng đã ở trong tay anh, chứ đừng nói có nhiều lợi thế có thể cùng anh đàm phán.
"Cậu nói đi! Cậu nói đi...... Tớ cùng Trình Dư Chân tại sao lại trở nên phức tạp như vậy?" Lâm Gia Gia không trở về thư viện, cũng không về nhà, ngược lại chạy đến trong nhà Thường Tiểu Nhạc tị nạn.
Thường Tiểu Nhạc đang có cơn tức tối nghiêm trọng khi phải rời giường vào lúc này, chẳng qua khoảnh khắc cô vừa mở cửa ra, Lâm Gia Gia lập tức hai tay dâng dâu tây ướp lạnh cùng dâu tây sữa, ngăn chặn miệng núi lửa sắp bùng nổ của cô.
Mặc áo ngủ, mái tóc rối tung, trên mặt tuy rằng còn ủ rũ, nhưng Thường Tiểu Nhạc khi vừa thấy đến đồ ngọt liền miễn cưỡng thu lại lửa giận, yên lặng tiêu sái tiến phòng tắm, đánh răng rửa mặt.
"Rõ ràng anh ta đã cùng tớ chia tay nhiều năm như vậy, vì sao lại cứ luôn làm ra vẻ không biết chuyện gì?" Lâm Gia Gia ngồi ở trên sô pha, một tay cầm lấy gối ôm, một tay kia không ngừng đánh vào nó.
Thường Tiểu Nhạc giống như một u hồn, từ trong phòng tắm nhẹ nhàng đi ra, còn ách xì một cái, sau đó ngồi ở trên sô pha, chủ động cầm lấy dâu tây, há mồm cắn một miếng.
Hiện nay cô thập phần cần đồ ngọt làm cho đường máu tăng lên, cũng làm cho tâm tình đỡ hơn.
"Chia tay nhiều năm, anh ta lại chẳng thèm quan tâm, nay lại đem tớ trở thành món đồ chơi, tớ cũng có tự tôn, có cảm giác, đúng không?" Lâm Gia Gia phiền chán cắn ngón tay, sau đó hai tay cùng nhau ôm vào gối.
Thường Tiểu Nhạc vừa ăn vừa nhìn cô gần như phát cuồng không vội mở miệng.
Con người ai cũng thế, khi gặp lúc cần phát điên, đều cần phải phát tiết, hơn nữa đụng tới quỷ đánh tường, loại tình huống này luôn đặc biệt nghiêm trọng.
Cô phi thường hiểu được tâm tình của bạn tốt, để mặc cô ấy không ngừng rít gào, không ngừng đánh vào gối, thỉnh thoảng còn ôm đầu thét chói tai.
Thường Tiểu Nhạc sau khi đem một ngụm dâu tây cuối cùng nuốt vào bụng, còn chưa hết thèm thuồng liếm liếm đầu ngón tay, thế này mới mở miệng, "Lần sau nhớ mang đến mỗi thứ hai phần, ăn một phần thực nghiện nha!" Tốt nhất thêm một hộp sôcôla sẽ tốt hơn nhiều.
"Này!" Lâm Gia Gia trừng mắt cô,"Cậu như thế mà là bạn tốt của mình sao?"
"Đúng vậy!" Trừ bỏ cô ra, hẳn là không ai có thể chịu được cô ấy thỉnh thoảng phát điên đâu! Ăn xong đồ ngọt, đường máu Thường Tiểu Nhạc tăng lên, khóe miệng cũng hơi giơ lên, "Tự cậu vẫn sống trong thế giới của cậu, sắm vai nhân vật bị đau khổ chà đạp, tớ không đành lòng phá vỡ không khí bi thương của cậu." Cô có tấm lòng bồ tát đó nha!
"Cậu sao có thể như vậy? Tớ thật sự nghiêm túc kể chuyện buồn với cậu mà." Lâm Gia Gia thở phì phì nói.
Tâm sự sao? Cô lại thấy bạn mình giống như lo sợ không đâu. Thường Tiểu Nhạc đáy lòng thầm nghĩ như vậy, chẳng qua đã ăn của bạn, vẫn không nói ra thì tốt hơn.
"Nếu Trình Dư Chân không buông tha cho cậu, thì cậu cứ cùng anh ta đùa giỡn!" Cô thương xót đề nghị, "Đấu vài chiêu với anh ta, để cho anh ta biết cậu không phải thuộc dạng người dễ bị trêu chọc."
"So chiêu?" Lâm Gia Gia nghiêng đầu, cau mày nhìn cô "Phải so chiêu như thế nào a?" Đều là do cô luôn mang ý tưởng hòa bình, trong óc chứa rất ít quỷ kế để chơi xỏ lẫn nhau.
"Bảo cậu đọc nhiều sách mà cậu không nghe!" Trời ạ, ngay cả Thường Tiểu Nhạc cô viết thư cũng không xem, xứng đáng làm người đơn thuần không có sức nguy hiểm cho cả người và động vật
Lâm Gia Gia lộ ra tươi cười nịnh nọt, nịnh bợ nói: "Đại sư, giúp đệ tử giải vận sửa, a, đệ tử cần lời dạy bảo của ngài a."
"Tìm một nam nhân làm bạn trai của cậu." Thường Tiểu Nhạc cười híp cả hai mắt,"Có lẽ như vậy sẽ làm cho anh ta rút lui có trật tự, không bao giờ dây dưa cậu nữa."