Nàng không biết mình là ai, cũng không biết vì sao mình lại không giống như những kẻ khác đầu thai sang kiếp mới mà lại vẫn cứ trôi nổi giữa thế giới vô định này, Âm giới Dương giới khác nhau, những kẻ chết đi mà vẫn còn vấn vương kiếp này buộc phải uống bát canh Mạnh Bà để quên hết đi những gì mình đã thấy, đã nghe, đã làm, nếu như trốn đi trở thành một cô hồn dã quỷ phiêu bạt, sớm muộn gì linh hồn đó cũng sẽ bị bắt về chịu tội nơi âm phủ tối tăm.
Thập Ngũ nàng lại may mắn không ở trong cả hai loại người trên, lạ là không có kí ức vẫn có thể tồn tại, còn được người ta cất nhắc trở thành người quỷ sai đưa tin giữa kẻ sắp chết đến những ai số dương chưa tận. Thời gian cứ thế trôi qua, nàng ở lại nhân gian, nhìn thấy đủ điều, cũng trải qua rất nhiều thứ, dần dần luyện đến cảnh giới có thể giữ cho mặt không đổi sắc dù chuyện gì đang diễn ra.