Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 6





(Cuối cùng thì anh công cũng lên sàn ☺️☺️)


Mặc dù mọi người đều biết giáo sư Đoạn đến dạy ở khoa cơ giáp của Anro, nhưng vấn đề là sao mới sáng tinh mơ cậu lại xuất hiện ở khu vực thí nghiệm của khoa dược.


Sau khi nhìn thấy Đoạn Hành Dạ tất cả học sinh xung quanh đều lộ ra vẻ mặt quỷ dị.


Đoạn Hành Dạ đã phớt lờ giáo viên vừa rồi. Bất cứ ai nhìn thấy cậu đều có thể cảm nhận được, rõ ràng là một nhà nghiên cứu khoa học nhưng Đoạn Hành Dạ lại mang một cảm giác áp chế mạnh mẽ mà chỉ những người đã ở vị trí cao trong một thời gian dài mới có. Sau khi Đoạn Hành Dạ bước ra khỏi cửa khoang, cậu đi thẳng đến phía đối diện, nơi mà người thanh niên đang đứng ngốc... hoặc là nói cậu bé thậm chí còn không có phản ứng gì khi phi cơ hạ cánh, hiển nhiên đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình.


Sau khi nhìn thấy Đoạn Hành Dạ đang đi về phía ai, chân của cậu sinh viên dẫn đầu lập tức mềm ra và cậu gần như khuỵu xuống đất.


Nhưng mà Đoạn Hành Dạ hoàn toàn không có để ý tới cậu sinh viên đang run rẩy sợ hãi, đi tới bên cạnhLam Tịnh Trì, do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng vươn tay vỗ vỗ vai người kia. Cho đến lúc này, Đoạn Hành Dạ mới cảm giác được Lam Tịnh Trì bả vai hơi run lên, thân thể cũng rất căng thẳng.


Hắn rõ ràng là rất tức giận cùng áp lực.


Lam Tịnh Trì cứ cúi đầu chìm đắm trong cảm xúc không biết người đứng trước mặt mình đến tột cùng là ai, sau khi Đoạn Hành Dạ vỗ vai, hắn mới hít một hơi ngẩng đầu lên.


"..."


"..."


Lam Tịnh Trì vươn tay dụi mắt.


Bởi vì bị nhục mạ, vừa rồi hai mắt Lam Tịnh Trì đỏ bừng như mới khóc, bây giờ lại bị cậu x0a nắn như một con thỏ. Sau khi nhìn rõ người trước mặt, thân thể hắn đột nhiên nặng nề choáng váng trở lại, đem chính mình suýt chút ngã xuống đất khiến Đoạn Hành Dạ không khỏi giật mình.


Lúc này Đoạn giáo sư liền suy nghĩ, nếu như Lam Tịnh Trì ngất xỉu ở ngay trước mặt mình, có nên đi giúp hắn hay không, đối phương rốt cục ổn định chính mình. Không hổ danh là một nhân vật nổi tiếng trong "Khuynh đảo tinh cầu"! Đoạn Hành Dạ trong lòng thầm khen Lam Tịnh Trì.


“Đoạn… Giáo sư Đoạn?” Lam Tịnh Trì lắp bắp gọi tên người kia. Khác hẳn với thiên tài đan dược đã hắc hóa trong "Khuynh đảo tinh cầu", bây giờ diện mạo hay tính cách đều vẫn là của một sinh viên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Lam Tịnh Trì, Đoạn Hành Dạ thở phào nhẹ nhõm.


“Ừ.” Đoạn Hành Dạ hơi cúi người hỏi: “Làm sao vậy.” Nguyên chủ cao khoảng 1m83 quả nhiên cao hơn nhiều so với đứa nhỏ vừa vào đại học còn nhảy cấp.


Cho dù là nguyên chủ hay chính Đoạn Hành Dạ, cả hai đều không phải loại tính cách dễ bộc lộ cảm xúc. Nhưng nếu người đứng ở đây chính là Đoạn Hành Dạ, cậu nhất định sẽ làm dịu cảm xúc của Lam Tịnh Trì trước rồi mới nói đến những chuyện khác.


Mặc dù không có miêu tả chi tiết về tính cách của nguyên chủ trong "Khuynh đảo tinh cầu", nhưng thông qua kí ức của nguyên chủ đều biết rằng " Đoạn Hành Dạ " ở thế giới này không phải là người có thể chăm sóc hay quan tâm đến người khác, hoặc nói cậu không hề có khái niệm về việc làm đó trong đầu.


Đoạn Hành Dạ vẫn luôn cho rằng muốn ở thế giới này lâu dài, vĩnh viễn không được đeo mặt nạ. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để bỏ mặt nạ xuống.Tuy Đoạn Hành Dạ không an ủi Lam Tịnh Trì, nhưng sau khi nhìn thấy người kia hơi cúi xuống cùng ánh mắt tin tưởng, cậu vừa rồi còn cảm thấy tuyệt vọng, trong lòng đột nhiên ấm lên. Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, người vừa mở cửa của Lam Tịnh Trì ra liền lớn tiếng nói: “Là anh ta—” Người đó chưa kịp nói xong, Đoạn Hành Dạ đã đứng dậy quay mặt về phía hắn, lạnh lùng nói: “Yên lặng đi. ”


Giọng của Đoạn Hành Dạ không lớn, nhưng sau khi dứt lời, xung quanh đều chìm vào im lặng.


Lại qua vài giây, Lam tịnh Trì cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu và chậm rãi kể lại chuyện vừa rồi. Hóa ra là hệ thống trường học đã tự động chỉ định một cabin thí nghiệm cho mỗi sinh viên,mà vừa rồi tên sinh viên kia đã làm hỏng một dụng cụ thí nghiệm trong cabin của mình. Ngay sau đó, hắn mở cabin thí nghiệm của Lam Tịnh Trì và bắt anh đổi vị trí cho mình.


Mặc dù mới khai giảng, Lạm Tịnh Trì đã trở thành mục tiêu bắt nạt nổi tiếng.


Là cơ sở đào tạo số một trong tinh hệ, Anro không chỉ có các thiên tài học thuật từ khắp nơi trên thế giới, mà còn có con cháu của các doanh nhân giàu có, những người đã có được vị trí thông qua các khoản quyên góp. Sinh viên vừa rồi là một trong số đó, sau khi nhìn thấy cậu đi tìm Lam Tịnh Trì, những học sinh biết lai lịch của hắn, muốn ôm đùi cũng vây quanh Lam Tịnh Trì.


Sau khi nghe Lam Tịnh Trì nói, giáo viên đang sững sờ cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn bước tới, thận trọng nói: "Giáo sư Đoạn, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này và báo cáo cho nhà trường..."




Đoạn Hành Dạ khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng có chút khinh thường, làm bộ rời đi. Sau khi nghe lão sư nói sẽ xử lý chuyện này, những người xung quanh liên quan đến chuyện này đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù giáo sư Đoạn trông rất đáng sợ, nhưng chuyện nhỏ nhặt này ngài ấy tuyệt đối sẽ không quá để tâm? Chờ giáo sư Đoạn rời đi chuyện này còn không phải do bọn họ định đoạt hay sao?


Nhưng bọn họ còn chưa thở hết hơi thì đã thấy Đoạn Hành Dạ quay lại và liếc nhìn Lam Tịnh Trì lần nữa rồi nói, “Lại đây”. Sau khi nghe lời của Đoạn Hành Dạ nói vậy, Lam Tịnh Trì đã chuyển thành công từ chế độ "tiểu đáng thương" sang chế độ "fanboy", không do dự chạy tới. Nhìn thấy thiên tài đan dược tương lai có thể mang lại khỏe mạnh cho mình, Đoạn Hành Dạ rất vui mừng lấy ra quang não, nói với Lam Tịnh Trì: “Số liên lạc.”


Chết tiệt, dựa vào cái gì mà Lam Tịnh Trì lại may mắn như vậy?


...


Vụ việc xảy ra gần phòng thí nghiệm dược chỉ trong một buổi sáng đã lan ra toàn trường tải qua sựu thêm mắm dặm muối, giờ đây, hình ảnh của Đoạn Hành Dạ đã được gắn chặt với hai chữ "nghĩa khí". Cậu nhìn thấy trong giờ học, ánh mắt của các học sinh tràn đầy nóng bỏng…


Chỉ là, không hiểu sao khi sắp kết thúc giờ học, các học sinh trong lớp đột nhiên có chút bồn chồn, thậm chí có người còn không nhịn được cùng các bạn xung quanh khe khẽ nói nhỏ. Cẩn thận tính lại, Đoạn Hành Dạ đã xuyên vào quyển sách này được một tuần, nhìn thấy biểu hiện của học sinh, trong lòng cậu không khỏi có chút trống rỗng - vừa rồi có phải mình vô tình nói sai gì không?


Đoạn Hành Dạ không khỏi cau mày, nhìn thấy vậy cả lớp học lập tức trở nên yên tĩnh.


“Có vấn đề gì sao?” Nhìn thấy biểu hiện khác lạ của mọi người trong lớp, Đoạn Hành Dạ rốt cuộc nhịn không được hỏi. Vừa dứt lời, cậu nhìn thấy mấy học sinh ở hàng ghế đầu lập tức lắc đầu lia lịa và giả bộ nghiêm túc... Bât quá trong ánh mắt vẫn hiện lên một tia kích độngkhó giấu.


Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra! Là một người hay hiếu kì, những sinh viên này càng không nói gì, Đoạn Hành Dạ càng tò mò hơn. Nhưng trước hàng ngàn sinh viên, cậu mà hỏi "Các em rốt cuộc có chuyện bát quái gì ”? Em có thể kể cho thầy nghe được không?" Nó quá OOC và cuối cùng thì Đoạn Hành Dạ cũng nhịn xuống.


Dù sao thì tiết học cũng sắp kết thúc.


Đó có lẽ là một thói quen còn sót lại từ kiếp trước, sau khi thông báo tan học trên màn hình sáng lên, Đoạn Hành Dạ người được cho là đã rời đi, đột nhiên hỏi: “Các em có câu hỏi nào không?” Sau đó cậu nhận ra. - có cái gì đó không đúng!


Cánh cửa màu bạc của lớp học từ từ mở ra, những học sinh sắp rời khỏi lớp học đột nhiên quay lại và nhìn chằm chằm vào trung tâm lớp học với đôi mắt sáng rực. Cùng lúc đó, hàng trăm tín hiệu câu hỏi nhận được trên màn hình bên cạnh Đoạn Hành Dạ. Tự làm bậy không thể sống... Đoạn Hành Dạ đứng trên bục giảng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh, sau đó mở ra một câu hỏi có tỷ lệ lặp lại tương đối cao.


Đoạn Hành Dạ quay lại, chậm rãi vừa xem câu hỏi vừa nói, cậu không biết rằng ở phía đối diện với màn hình, có người chậm rãi bước vào qua cánh cửa màu bạc đang mở.


Bộ quân phục kiểu Blazer màu đen làm nổi bật vòng eo gầy của người đàn ông, và họa tiết hình con rắn trên chiếc epaulette màu bạc nhắc nhở người khác về danh tính của người đàn ông này. Dưới mái tóc đen dài, một đôi mắt phượng tinh xảo hơi nhếch lên như những bức tranh tỉ mỉ mới được vẽ, lại có khí chất lạnh lùng độc nhất vô nhị của quân nhân không thể bỏ qua. Người đàn ông cao lớn chậm rãi đi về phía trung tâm của lớp học, sau khi nhìn thấy những người lính được trang bị vũ khí dày đặc phía sau, những sinh viên trong lớp đang muốn hét lên đều nuốt trở vào.


Đoạn Hành Dạ trên bục giảng vẫn đang đắm chìm trong câu hỏi trước mặt, không để ý cách đó không xa có người đang chậm rãi đi về phía mình.


Mặc dù Đoạn Hành Dạ tiếp thu trí nhớ, kiến


thức và hiểu biết vững vàng của nguyên chủ thì câu hỏi này không phức tạp, nhưng tuân theo quan niệm “đưa Phật về Tây Phương”, cậu vẫn phân tích kỹ lưỡng cho học trò lần nữa. Cùng lúc đó, người đàn ông vừa bước vào lớp học cũng đi đến giữa lớp, anh ta đứng sau lưng Đoạn Hành Dạ bắt đầu nghiêm túc nghe đối phương nói, vẻ mặt vô cùng tập trung.





Lại nhìn trên màn hình chắc chắn đã giải thích hết các luận điểm, trong lòng Đoạn Hành Dạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, theo thói quen nói: “Các em đã hiểu chưa?”


Chỉ là... Một người mặc đồ đen đứng ở cách đó hai mét kiên quyết chặn tầm mắt của Đoạn Hành Dạ, người đàn ông cao hơn Duẫn Hoành nửa cái đầu, riêng việc đứng ở nơi đó cũng vô cùng áp bách.


Này, tại sao có một người đứng đối diện với mình?


Không đúng, tại sao Mạnh Cẩm Hoài lại đứng đối diện với mình!