Bần Đạo Có Bệnh

Chương 8




Dịch giả: SeagateHDD

-----------------------------

Phỉ Nhiên Thù hỏi, cái gì là giới tính không hợp.

Thừa Ảnh nói, Hành Ca giả gái.

Thành thật mà nói, hai người kia đều muốn che giấu ý nghĩ thực sự trong lòng của mình mà.

Hành Ca lần thứ hai lại tin tưởng, mình tuy là có bệnh trong người, nhưng chắc chắn là thông minh nhất trong những người thông minh.

Nếu không phải như vậy, nàng làm sao vừa liếc mắt một cái, đã nhìn ra vấn đề lợi hại ở chổ nào?

Lúc này mà trả lời vấn đề thứ nhất, thì chết là chắc, cho nên nàng lựa chọn một con đường có lợi cho mình hơn, xoay qua đối diện với Thừa Ảnh, nói:

"Đến đến, hiện tại liền nghiệm thân đi, bần đạo nếu như là nữ ngươi dám sờ mó sao?"

"Ta tại sao phải sờ mó?!"

"Coi như cho ngươi chút an ủi đi."

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi......người điên này!"

Thừa Ảnh hoàn toàn thất bại.

Tiễn xong Thừa Ảnh, Hành Ca khuôn mặt trầm trọng quay đầu lại, nhìn Phỉ Nhiên Thù.

Phỉ Nhiên Thù tất nhiên còn đang chờ nàng đây, quả nhiên rất nhây mà "Giới tính không hợp?"

Hành Ca thở dài một hơi, nói: "Bần đạo yêu thích nữ nhân."

Vì che giấu chuyện nàng đã biết hắn yêu thích nam nhân, chỉ có thể nói dối là mình thích nữ nhân, Hành Ca cảm giác mình rất là vô lại, chỉ bất quá có thể nhìn thấy “Vô Song công tử lung linh lung linh” Phỉ Nhiên Thù trưng ra một bộ mặt thất sắc, uh, không uổng công nàng hi sinh danh dự nhiều như thế.

Phỉ Nhiên Thù cũng hoàn toàn thất bại.

Liền một lúc đả bại hai người, Hành Ca có chút hơi mệt a, cho nên thừa dịp Phỉ Nhiên Thù còn chưa kịp hoàn hồn, thẳng thắn nằm nhoài trên cửa xe chợp mắt một lát.

Phỉ Nhiên Thù vẫn còn rơi vào trong khiếp sợ.

Tuy biết nàng hay ăn nói linh tinh, nhưng trước đây Nhiếp Vân, cho dù có nói linh tinh cũng sẽ không nói ra lời như vậy.

Cho nên nói, trong ba năm không gặp này, đến tột cùng là ai mang nàng dạy cho hư? Mất trí nhớ sau đó lại học loạn cái đồ ngổn ngang gì?. . . . . . Phỉ Nhiên Thù nhìn Hành Ca, giờ khắc này tâm tình dị thường phức tạp.

----------------------

Trong lúc Phỉ Nhiên Thù đang đau đầu chuyện của Hành Ca lầm đường lạc lối, mà hắn thì nên làm cái gì để cứu vớt nàng, cách đó ngoài một dặm, lại có luồng sát khí nồng đậm khác thường.

Thừa Ảnh đã nhận ra, nói:

"Trang chủ, muốn thuộc hạ đi giải quyết không?"

"Chờ."

Phỉ Nhiên Thù ngưng thần, mở ra thần thức, nghe được âm thanh ngoài một dặm, đang muốn tiến đến gần đám người kia, lại bị một nhóm người khác dùng thần thức cản lại, buông một câu, "Không cần thiết."

Phỉ Nhiên Thù lâm vào trầm tư.

Nghe Hành Ca kể qua, bây giờ thì không khó suy đoán, đông đảo nhóm đạo sĩ cùng đám ao đen đến tìm nàng, nhất định là vì trấn hồn châu trong người của nàng.

Mà trấn hồn châu hiện thế, gây nên tranh cướp và bảo vệ, là hai điều tất nhiên, nhưng mà hơi kỳ quái.

Tẩy Nguyệt quan ngoại trừ Diệu Thiện pháp sư, những người đệ tử ngoại môn, võ công thuộc dạng thường thường, vốn không đủ sức để có thể làm người bảo vệ, mà những đệ tử nội môn khác trong Đạo Môn, khi chưa có tin tức chính xác về Đạo Môn chi tú đích thực, sẽ không thể tùy tiện ra tay.

Bỏ qua hết những khả năng khác, phân phận của một đám người này, vừa cướp vừa bảo vệ, có thể tương đối rõ ràng rồi.

"Ngươi ở thành Tứ Phương tra được cái gì ?" Phỉ Nhiên Thù dùng truyền âm nhập mật với Thừa Ảnh.

"Bẩm Trang chủ, nàng ở thành Tứ Phương lừa bịp cả ăn lẫn uống. . . . . ."

"Nói điểm chính." Phỉ Hoa Thù đánh gẫy ý báo thù của Thừa Ảnh.

"Nàng cùng Du Tử Tiên quan hệ không tốt, cùng với Công Tôn Dị nâng cốc, chè chén nói chuyện vui vẻ."

Nghe được tên Công Tôn Dị, Phỉ Nhiên Thù khẽ nhíu nhíu mày, cái tật xấu thích tham gia náo nhiệt của cái tên này vẫn không thay đổi, sớm muộn gì cũng bị té nhào một phen.

Còn tên Du Tử Tiên. . . . . . Long Môn tay cũng rất dài a. Vậy thì hiểu được, nhóm người kia vì Hành Ca mà ra tay bảo hộ, thanh lý "chướng ngại vật" dùm, tám phần mười là người của Thái Học các.

Du Tử Tiên đúng là tính toán cho cố, chỉ là sự tình lại há có thể như ý muốn của ngươi sao?

Có điều, người ta thích làm bảo tiêu, vậy thì chẳng cần thiết phải tính toán với bọn hắn làm gì.

Phỉ Nhiên Thù môi nở nụ cười, liếc mắt một cái nhìn người đang chìm vào trong mộng, miệng thì ngáy khò khò, năm ngón tay của hắn khẽ nhếch lên, một cái áo bào rộng được cởi ra, phủ lên người cho Hành Ca, sau đó cầm lấy một quyển sách trên bàn, vừa say sưa đọc vừa liếc mắt trông chừng nàng.

Dọc theo đường, vài đạo nhân mã đến rồi đi, đều bị người của Thái Học các đánh đuổi.

Thi thoảng đánh không hết, thì Thừa Ảnh ra tay hỗ trợ một chút. Sau khi giúp vài lần, bọn Thái Học các tựa hồ xác định thiên hạ đệ nhất trang chính thức xen tay vào việc này, liền an tâm rời đi. Vì thế, việc bảo hộ liền rơi lên người của Thừa Ảnh.

Vừa giải quyết xong một nhóm bọn chuột nhắt, lại nghe được có hơn mười mấy cao thủ đang đến gần, Thừa Ảnh trong lòng kêu khổ không thôi.

Phỉ Nhiên Thù tự nhiên là cũng phát hiện ra nhóm cao thủ này, đồng thời phát hiện ra, lần nầy tình huống có chút không đúng.

Hành Ca còn đang ngủ say, Phỉ Nhiên Thù phân phó:

"Chậm rãi đem xe dừng lại, chớ kinh động nàng."

Thừa Ảnh tuy có chút không vui, nhưng vẫn theo lời đem xe ngựa dừng lại.

Phỉ Nhiên Thù liền xuống xe, đứng trên đường, bạch y phần phật, đứng chắp tay sau lưng đợi chờ.

Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân càng ngày càng gần, mãi đến khi giáp gần xe ngựa mới đứng lại.

Phỉ Nhiên Thù chậm rãi mở miệng, phong độ tao nhã mà thản nhiên, hỏi:

"Chư vị có phải là đang tìm một vị cô nương có tên là Hành Ca?"

Chỉ thấy đám người đến, cùng mặc một thân đạo bào, rõ ràng là đám nam nữ đạo sĩ trong miệng của Hành Ca.

"Ngươi là người phương nào?" Một vị đạo cô thấy hắn khí độ bất phàm, không khỏi đỏ mặt lên.

"Thiên hạ đệ nhất trang, Phỉ Nhiên Thù."

"Phỉ Nhiên Thù?" Mấy vị đạo cô đạo sĩ trăm miệng một lời kinh ngạc nói.

Phỉ Nhiên Thù lấy tay xoa xoa môi của mình, thở dài một hơi, lại thấp giọng nói:

"Chính là Phỉ mỗ. Phỉ mỗ biết chư vị là vì chuyện gì mà tìm kiếm Hành Ca, nếu như chư vị tin được Phỉ mỗ, mười ngày sau hoan nghênh đến tệ trang. Đến lúc đó Phỉ mỗ còn có thể mời đến các Đạo Môn khác, cùng cử hành một hội nghị."

"Như vậy, Hành Ca giờ khắc này là đang ở cùng Phỉ trang chủ?"

Vị nữ tu kia vừa nói, lại liếc mắt nhìn xe ngựa.

"Đúng vậy." Phỉ Nhiên Thù gật đầu.

Nữ tu lại nói:

"Có thể mời Hành Ca đi ra cho bọn ta gặp mặt?"

Phỉ Nhiên Thù lắc đầu, "Bất tiện."

Nàng đêm trước vì hắn mà trị liệu, thật ra là chưa từng chợp mắt một chút nào, phải nên nghỉ ngơi thật nhiều.

Mọi người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.

Phỉ Nhiên Thù lại nói:

"Chư vị nếu là tin được Phỉ mỗ, không bằng liền như vậy về đi, sau mười ngày tại thiên hạ đệ nhất hạ trang gặp lại."

"Nếu đến trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang cũng không tin được, vậy còn có người nào đáng tin hay sao? Phỉ Trang chủ, bần đạo cáo từ."

Một vị đạo sĩ vuốt chòm râu cười cười, mọi người dồn dập phụ họa, hướng về Phỉ Nhiên Thù nói vài câu khách sáo, phất trần cùng váy dài tung bay, một đám mạnh mẽ dùng khinh công như đạp mây mà đi.

Chỉ còn lại vị đạo cô lúc đầu có nói mấy câu là đứng lại, chưa rời đi.

Nàng cười như hoa đào nở rộ, cười nói:

"Lăng Vân Phong là cửa ngỏ của Thánh Địa, không biết Phỉ trang chủ có tu đạo hay không?"

Phì Nhiên Thù cười nhạt lắc đầu, "Dạo trước lãnh tụ của tam giáo cùng trang chủ đời trước bắt ép, Phỉ mỗ còn chưa kịp tìm đến cửa đạo, liền đã lên làm Trọng Tài Giả."

Nữ đạo cô tay nghịch nghịch sợi dây cột tóc đang rủ xuống trước ngực, ánh mắt quét nhìn Phỉ Nhiên Thù từ dưới lên trên, nói:

"Như vậy, Trang chủ, “ước chừng” sao?"

Phỉ Nhiên Thù trong nháy mắt thu hồi nụ cười, phất tay áo, qua người đi, "Không “ước chừng”, đi thong thả, không tiễn."

Nữ đạo cô vẫn chưa từ bỏ ý định, trước khi bay đi, còn vứt lại một tờ giấy vào trong xe ngựa, "Bần đạo Thiên Cơ cung, Phi Hồng tử, trang chủ nếu như thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đến địa phương ghi trên tờ giấy tìm bần đạo."

Phỉ Nhiên Thù nhìn qua cũng không thèm, tay vung ra một chưởng, tờ giấy hóa thành than tro.

Thừa Ảnh thấy thế thở dài, cung Thiên Cơ thuộc núi Thái Hư, thực sự là nơi hiếm có trên giang hồ, nhân tài lớp lớp xuất hiện.

Đạo Môn có bốn ngọn núi lớn lớn nhất, Thái Âm, Thái Hư, Thái Thanh, Thái Cực.

Trong đó núi Thái Âm là do Diệu Thiện pháp sư chấp chưởng Tẩy Nguyệt quan, chỉ thu nhận nữ đệ tử.

Núi Thái Thanh là Thanh Tịnh chân nhân chấp chưởng Thanh Hoa quan, chỉ lấy nam đệ tử.

Núi Thái Cực là Nguyên Trường tiên sinh chấp chưởng Lưỡng Nghi Sơn Trang dẫn đầu, lấy kiếm nhập đạo, không câu nệ nam nữ. Qui củ của ba người này, môn phong khá là chính trực.

Chỉ có núi Thái Hư do Thanh Linh chân nhân chấp chưởng Thiên Cơ cung, là cổ súy cho việc nam nữ song tu.

Thoạt đầu điều này cũng là chính đạo, nhưng bởi vì môn hạ lâu dần quá đông người, dẫn đến chưởng giáo không thể quản nổi, môn phong dần dần quá mức buông thả, dẫn đến việc Thiên Cơ cung ra xảy ra những chuyện trái khoái nhất trên giang hồ, chuyện thị phi của họ so với tất cả môn phái trên giang hồ cộng lại cũng nhiều hơn.

Nam đạo sĩ thì thích nam nhân, nữ đạo cô thì thích tới nhà chùa mà phá đám.

"Ước chừng à" là loại ám hiệu của Thiên Cơ cung, một mình sáng tác ra.

Toàn văn là "Có thể nhân dịp rảnh rỗi cùng ngươi tu trường sinh a", nói vòng vòng chính là muốn "Song tu à".

Nam nữ đạo sĩ đến 30 tuổi mà vẫn không tìm được người song tu, thì sẽ bị gọi đùa là : thánh nam, thánh nữ.

Những năm gần đây, người của Thiên Cơ bắt đầu hướng ra phía ngoài phát triển, thấy ai có tư chất tốt tốt, liền đuổi theo người ta mà hỏi "Ước chừng à" "Ước chừng à", cũng không cần quản người ta có phải là người trong Đạo Môn hay không, quả thực là muốn làm cho thiên hạ phát điên mà.

Thừa Ảnh có chút hoài nghi, trang chủ cứ chống cự lại nữ nhân như thế, sao không cùng đạo cô thử nảy sinh một chút quan hệ, xem có cảm giác hay không?

Bất quá hắn nhớ rất rỏ ràng, trang chủ tuyện đối là người không gần gũi nữ nhân về cả nghĩa đen lẫn bóng! Tại sao lại cùng ở trong cái xe này, với bà điên kia gần gũi đến như vậy a!

Phỉ Nhiên Thù không khó để cảm nhận ngọn lửa trong ánh mắt của Thừa Ảnh như đang muốn dời sông lấp biển, nhưng nói thật, hắn cũng chả thèm quản.

Tên Thừa Ảnh này, cái gì cũng tốt, chỉ là cái đầu hơi có chút to quá, thường suy nghĩ chuyện linh tinh lang tang, trò chuyện cùng với hắn, chỉ tổ làm mệt mình.

Phỉ Nhiên Thù quay vào trong xe, ngăn cách ánh mắt của Thừa Ảnh đang công kích.

Hành Ca còn đang ngủ, chỉ là ngủ cũng không được an giấc cho lắm. Khả năng hắn đi vào lúc này làm kinh động đến nàng, nàng ngái ngủ một câu:

"A Phỉ, đang là giờ gì?"

Phỉ Nhiên Thù nghe được một tiếng này Hành Ca phát ra theo bản năng "A Phỉ", sắc mặt trở nên nhu tình, nhìn bâng quơ lên trời một chút, nói:

"Giờ Tỵ."

Hành Ca lại nặng nề nhắm mắt ngủ tiếp. Phỉ Nhiên Thù từ trong cái tủ trên xe, rút ra một cái khăn màu đen, che trên mắt nàng. Sau đó lại cầm lấy cuốn sách đang dọc dỡ, tựa ở bên cửa xe ngồi đọc.

Ngày cuối thu nắng vốn nhạt, khí trời còn mang một chút hơi lạnh, nhưng cũng đủ cho hắn ấm nửa mặt của mình.

--------------------

Cái khăn che trên mắt Hành Ca, chẳng biết lúc nào lại bị gió thổi rơi mất, khi nàng tỉnh lại, liền nhìn thấy cảnh tượng giống như một bức tranh, quân tử như ngọc, như mới khắc ra, như giũa như mài.

Nhìn qua một chút, Hành Ca tâm tình trở nên ôn hòa. Ánh mắt lại nhìn xuống bàn tay cầm sách của hắn, mười ngón thon dài, khớp xương không rõ ràng, trang nhã nhưng không yếu đuối, làm người ta trong lòng sinh ra một cảm giác thoải mái.

Cảm xúc này theo Hành Ca miên man, mãi cho đến khi nàng nhìn thấy tựa đề trên gáy sách —— hiệp khách lãnh khốc cùng giai nhân xinh đẹp.

"Trang. . . . . . A Phỉ a, ngươi thích đọc cái này?" Hành Ca hỏi.

"Coi như có yêu thích." Phỉ Nhiên Thù thấy nàng tỉnh, liền khép sách lại cùng nàng nói chuyện.

"Bần đạo làm người tương đối thẳng, có thể hỏi ngươi tại sao không?"

"Vì có thể thông qua nó để hiểu đạo lí đối nhân xử thế."

Phỉ Nhiên Thù ở vào những năm trước đó, sinh thời là thuộc cái loại học tập kém cỏi nhất trong trang, sau này xông xáo trên giang hồ cũng không từng qua lại thâm giao với ai, người hắn nói chuyện nhiều nhất là tiền nhậm trang chủ lại Độ Kiếp thành công —— Phỉ Nhiên Thù lúc đó từng trãi là không nhiều lắm —— nhưng vị trí Trọng Tài Giả là phải nhận.

Vụ đầu tiên, chính là giang hồ đỉnh đỉnh đại danh Nhuộm Phong, không biết vì cái gì mà lại đi xàm sỡ đại tiểu thư của Thu Thủy Sơn Trang.

Khi đó, Thu đại tiểu thư khóc thê thảm gần chết, muốn bắt Nhuộm Phong gánh trách nhiệm, nhưng hắn lại không coi ai vào mắt, chả thèm quan tâm.

Phải như thế nào đây? Còn không phải là hướng ánh mắt chờ mong về phía Phỉ Nhiên Thù hay sao? Hắn lập tức ra mặt, quyết định vô cùng nhanh —— Nhuộm Phong tự phế đi một cánh tay, sau đó phải nói lời xin lỗi với Thu đại tiểu thư.

Kết quả là, giang hồ đỉnh đỉnh đại danh Nhuộm Phong, tay liền bị chặt xuống, mà Thu đại tiểu thư cũng thay đổi luôn, không còn nhu nhược khóc lóc như trước đó, xách đao dí chém Phỉ Nhiên Thù hết ba dãy phố.

Nguyên nhân thật sự của chuyện này là, Nhuộm Phong cùng với Thu đại tiểu thư cả hai người đều có tình ý với nhau, nhưng vì hai nhà trước đó đã kết thù hận, hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn, đành phải làm ra hạ sách nầy.

Nếu như đổi địa vị là một Trọng Tài Giả khác, am hiểu sự đời hơn, thì sẽ đến hai nhà của bọn họ để điều đình cho Nhuộm Phong có thể được cưới Thu đại tiểu thư.

Chỉ bất quá, xui xẻo gặp ngay Phỉ Nhiên Thù, với phong cách của hắn, nói chặt tay liền chặt, cho nên mới xảy ra sự cố.

Trải qua chuyện này, Phỉ Nhiên Thù tổng kết lại, rút ra một kinh nghiệm xương máu.

"Đi lại trên giang hồ, nguyên tắc chính xác nhất là – không phải nữ nhân, là không động thủ - bằng không sẽ bị thiệt thòi." Phỉ Nhiên Thù nói.

". . . . . . Góc độ ngươi suy nghĩ vấn đề cũng là rất rất khác biệt."

Hành Ca phục rồi.

"Ngươi không hiểu, vị Thu đại tiểu thư này, vô luận như thế nào cũng không thể đả thương được ta, liền đê tiện nuôi dưỡng mười hai con chó dữ, dùng chó truy sát ta."

Phỉ Nhiên Thù nhắc tới việc này, trong lòng vẫn còn có chút không vui.

"Lẽ nào ngươi còn lập ra thêm nguyên tắc - không đúng chó, là không động thủ?" Hành Ca không rõ.

"Không, Phỉ mỗ sợ tất cả các loại chó."

Phỉ Nhiên Thù nói rất hiển nhiên, như đang nói ta đây rất thích ăn thịt kho tàu.

Hành Ca lại không cảm thấy, đường đường là thiên hạ giang hồ võ lâm Trọng Tài Giả mà sợ chó thì có vấn đề gì, trái lại vô cùng đồng cảm mà gật gật đầu.

Như nàng nhìn con mắt màu đỏ của thỏ là thấy sợ rồi. Những loại sợ hãi chủ quan dạng này, không thể dùng lý mà nói rõ ra cho được.

Hành Ca thấy đề tài càng đi càng xa, vội vã lại kéo trở lại, "Đạo lí đối nhân xử thế, cũng không nhất định phải xem loại tiểu thuyết này để học a!"

"Ngươi biết mỗi ngày trên giang hồ phát sinh ra bao nhiêu chuyện phân tranh lớn nhỏ hay không?"

Phỉ Nhiên Thù không trả lời mà hỏi lại.

"Bao nhiêu?"

"Phỉ mỗ cũng không biết."

". . . . . ." Ngươi cũng không biết thì ra vẻ thần tiên cái gì a!

"Phỉ mỗ mỗi ngày đều bôn ba khắp nơi, đánh đánh giết giết, ...thú giải trí nhanh và gọn nhẹ nhất chính là xem tiểu thuyết rồi." Phỉ Nhiên Thù nói.

Tuy rằng hắn nói rất có đạo lý, nhưng luôn cảm giác đối với việc "Đánh đánh giết giết" là khoa trương quá nha! . . . . . .

"Bần đạo biết ngươi lâu như vậy, có thấy ngươi bận bịu cái gì đâu a?!"

"Ngươi biết Phỉ mỗ được bao lâu?"

". . . . . . Một ngày một đêm." Nói đến cái chữ cuối cùng, Hành Ca rất tự giác mà hạ thấp âm thanh.

Phỉ Nhiên Thù bày ra một cái tư thế khác, lấy tay chống lên trán, nhấc cằm lên, hỏi:

"Có biết trong lúc ngươi đang ngủ say, Phỉ mỗ cùng Thừa Ảnh vì ngươi mà cản biết bao nhiêu người hay không?"

"Ta?" Làm sao đột nhiên lại nói đến nàng?

Phỉ Nhiên Thù nhấc lông mày, gật đầu, "Ừ, ngươi. May nhờ ngươi xuất hiện, liền giúp toàn bộ bang phái trên giang hồ đoàn kết lại, các bang các phái đều buông xuống hận cũ năm xưa, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, mục tiêu đều là vì ngươi. Phỉ mỗ hiện tại chỉ cần đem ngươi giao ra, là bớt đi được một phen bận bịu."

Hành Ca vô cùng khiếp sợ, lập tức không cười được, "A Phỉ, hỏi ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải thành thật nói cho bần đạo. Bần đạo tốt xấu gì cũng là môn hạ ở chổ Diệu Thiện pháp sư ngây ngốc mấy năm, ý chí rất kiên cường, ngươi tuyệt đối không nên lo lắng bần đạo không chịu nổi."

"Hỏi đi." Phỉ Nhiên Thù mơ hồ đoán được nàng muốn hỏi cái gì.

Hành Ca lo lắng lo lắng hỏi:

"Bần đạo có phải là ở ngay tại thời điểm này, trở thành cái gì......thiên hạ giang hồ võ lâm đệ nhất mỹ nữ, vì lẽ đó nhiều người như vậy muốn tới cướp ta?"

Phỉ Nhiên Thù đột nhiên cảm thấy có lỗi với bản thân quá, câu hỏi như vầy hắn rõ ràng là không đoán được. Bèn dùng hành động thay thú đau thương.

Hắn nhặt cái khăn màu đen từ dưới đất lên, ôn ôn nhu nhu đem đắp lên mặt của Hành Ca, nghiêm trang tỷ mỉ che kín lại, nói:

"Ngoan, ngủ tiếp một chút đi."