Từ khi tỉnh dậy, nàng đã quên đi chính mình là ai rồi, không có kí ức về quá khứ, thực ra thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nhớ được chút ít gì đó, nhưng hễ cứ có ấn tượng là ngay lập tức nó tan đi tựa như một làn khói mỏng, một thời mà nàng không tài nào có thể chạm đến ấy tựa như một giấc mộng phù sinh không có thực giữa cuộc đời. Nàng là được sư trụ trì nhặt về nuôi, mang cái tên Hành Ca mà sinh sống, sư trụ trì là một người rất đặc biệt, bà là người am hiểu thuật pháp, tinh thông sự đời, từ bi phổ độ chúng sinh, nhưng có lẽ khiến cho người ta lưu ý nhất đó là gương mặt trẻ mãi không già ấy, dù rằng năm tháng đã đi qua rất lâu, vậy mà ở trên khóe mắt, nụ cười, hay làn da đều chẳng hề lưu lại dù chỉ là một chút dấu vết, nếu không vì mái tóc muối tiêu của bà, có lẽ người ta vẫn sẽ nghĩ rằng đây mới chỉ là một đại cô nương xinh đẹp.
Cũng tại nơi Tẩy Nguyệt quản này, Hành Ca đã được trải qua những tháng năm yên bình nhất cuộc đời mình, nàng không phải lo về an nguy, hay là cái ăn cái mặc, đơn giản cứ tự do tự tại mà sống, không cần thiết phải quản đến sự đời. Nàng có ăn chay, niệm Phật, nhưng thỉnh thoảng cũng phá lệ bắt lấy con gà để nhấm nháp cũng chẳng thể trách nàng được khi ở nơi rừng núi này, thức ăn trù phú khiến cho các loài vật sinh sôi, đã thế còn cứ thích lượn lờ trước mặt nàng hết sức gợi tình, làm cho nàng kìm lòng không đậu, nhưng điều đó chỉ là những chuyện vặt vãnh, ấy thế mà chẳng hiểu sao sư trụ trì nhất quyết không truyền đạo cho nàng. Rồi cũng đến một ngày nàng rời khỏi nơi đây để tìm hiểu về thế giới, có vô vàn những chuyện li kì xảy ra, cũng gặp được vô số những người vui vẻ, để rồi cuối cùng hiểu được điều đáng quý nhất của cuộc đời mình là chi.