Bần Cùng Quý Công Chúa

Bần Cùng Quý Công Chúa - Chương 47




Khi ba chị em trở lại Lang Vaughn cũng không có được Bennet phu nhân nhiệt liệt hoan nghênh, bởi vì bà đã sớm một bước nghe nói hôn sự của Collins cùng Charlotte. Bà luôn nghĩ đến nên thay con gái trù bị đồ cưới sẽ là mình, nhưng đối tượng lại đổi thành Lucas phu nhân, hơn nữa bà ta còn cả ngày tìm đến bà trưng cầu ý kiến. Cái loại tâm tình buồn khổ này lại tra tấn thần kinh yếu ớt của bà.



Bà không ngừng mắng Collins không tinh mắt, thề tuyệt không đến hôn lễ của hắn, sau đó ôm Mary ôn nhu an ủi, nói cho nàng nàng nhất định còn có thể tìm được người chồng tốt hơn. Bà vì nhà Bennet sắp mất đi tài sản cảm thấy đau lòng, nhưng không có gì có thể so sánh với tầm quan trọng của con gái.



Cũng may Jane mang đến tin tức tốt, tình cảm của nàng cùng Bentley lưu luyến hừng hực khí thế, còn kém một cái nghi thức kết hôn long trọng. Jane lần đầu tiên khẳng định nói cho mẹ, Bentley tiên sinh sớm hay muộn sẽ cầu hôn nàng.



“Cảm tạ thượng đế, nhà chúng ta rốt cục có tin tức tốt! Jane, con đã tìm được một người chồng tốt hơn bao giờ hết, con sau này nhất định sẽ hạnh phúc!” Bà ôm ngực cảm thán.



Nếu mẹ biết Mary từng cự tuyệt một ông chồng rất tốt, mẹ sẽ không cao hứng như vậy! Elizabeth buồn cười nghĩ đến, sau đó cùng Mary lặng lẽ rời khỏi phòng khách, để cho Jane đi ứng phó mẹ. Công lực thao thao bất tuyệt của bà một chút cũng không kém so với Collins, điều này làm cho Mary nhớ tới một câu tục ngữ Đại Hạ —— không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.



Mùa xuân lặng yên buông xuống, đi cũng vô thanh vô tức, bất tri bất giác các thiếu nữ đã cởi đi váy đông rất nặng, thay áo ngoài mỏng nhẹ hơn nhiều. Đi trong thành, qua mùa đông, mọi người cũng lục tục trở về, mà dân binh đoàn đóng quân ở trấn trên lại muốn chuyển đi rồi.



Catherine cùng Ledia lâm vào giữa lo âu. Các nàng rất mê luyến đồng phục đỏ, mất đi bọn họ, giống như sinh sống đều mất đi sắc thái. Ledia cùng vợ Đoàn Trưởng dân binh Đoàn Foster thượng tá là bạn tốt, nàng lại ầm ỹ muốn đi nhà nàng ở một đoạn thời gian, như vậy, trước khi nhóm đồng phục đỏ rời đi, nàng có thể cả ngày cùng bọn họ một chỗ. Nàng thậm chí ở trong đầu ảo tưởng trường hợp bốn năm vị đồng phục đỏ phong độ đồng thời vây quanh nàng tán tỉnh.



Nàng một mặt thẹn thùng, một mặt lại khó kìm lòng nổi. Nàng quấn quít lấy Bennet phu nhân để cho nàng đi Meriton, cũng cho nàng nhiều một ít bảng Anh đặt mua váy tham gia vũ hội.



Bennet phu nhân là người mẹ vô hạn sủng nịch con gái, bà không chút suy nghĩ sẽ đồng ý. Nhưng khi bà tìm người quản gia Mary muốn bảng Anh lại bị cự tuyệt nghiêm khắc.



“Mẹ nên quản giáo Catherine cùng Ledia cho tốt, mẹ. Hai đứa càng ngày càng kỳ cục, cả ngày trừ bỏ chơi đùa, tham gia vũ hội, cùng nhóm nam sĩ tán tỉnh, cái gì cũng đều không hiểu. Còn tiếp tục như vậy, hai đứa sớm muộn gì sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!”



“Con gái mười bốn năm tuổi đều là như thế này, chờ hai đứa trưởng thành tự nhiên thì tốt. Không nói gạt con, mẹ lúc còn trẻ cũng từng có một đoạn thời gian như vậy.” Bennet phu nhân không cho là đúng xua tay.



“Không được, mẹ để cho Catherine cùng Ledia đến gặp con. Mặt khác, không cần lén giúp hai đưa nó chuẩn bị xe ngựa, không có lệnh của con, công nhân nông trường sẽ không đồng ý cho mượn ngựa, đừng uổng phí khí lực!” Mary vùi đầu xem sổ sách, lạnh băng băng nói.



Thời điểm con gái dạy dỗ uy nghiêm cực, giống như nữ vương không để người ngỗ nghịch. Bennet phu nhân không có cách nào, chỉ phải gọi Catherine cùng Ledia tự mình đi thuyết phục chị gái.



Mary vừa nghĩ đến nàng sẽ bị Catherine cùng Ledia vĩnh viễn dây dưa, đang chuẩn bị tốt dạy dỗ các nàng, lại không nghĩ rằng hai người bỗng nhiên trong lúc đó an tĩnh lại, không bao giờ ầm ỹ đi Meriton nữa.



Hiện tượng này có chút kỳ quái, nhưng Mary còn không kịp miệt mài theo đuổi liền nhận được thư mợ Gardner viết cho nàng, mời nàng cùng đi du hồ. Hành trình này từ mùa đông năm trước cũng đã đâu có, Elizabeth cảm thấy rất thú vị, cũng gia nhập vào.





Hai người xuất phát đi Luân Đôn, trước khi đi luôn mãi dặn dò Bennet phu nhân xem trọng Catherine cùng Ledia.



Cậu Gardner bởi vì công sự chậm trễ khởi hành, lại bởi vì công sự trước tiên hồi Luân Đôn, lữ trình ngắn lại nhiều. Mợ Gardner đề nghị buông tha cho kế hoạch du hồ, ở Derbyshire nấn ná ba tuần lễ sẽ trở lại. Phong cảnh nơi đó cũng không chút kém cỏi so với du hồ.



Mary cùng Elizabeth hiểu được liền vừa lòng, cũng không có đưa ra dị nghị.



“Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ngang qua trấn nhỏ Lorend, ta từng du lãm qua chỗ đó, phong cảnh không tệ.” Mợ Gardner hí mắt nhớ lại, qua vài phút lại hưng phấn bổ sung, “A, đúng rồi, Lorend cách trang viên Darcy tiên sinh rất gần, chúng ta vừa vặn đi qua bái phỏng.”



“Tùy tiện đi qua bái phỏng không tốt đâu, mợ.” Đôi mắt Mary bình tĩnh kích khởi một vòng gợn sóng.



“Làm sao có thể? Darcy tiên sinh là một vị thân sĩ tương đối hiền hoà, nếu chúng ta đi ngang qua cũng không bái phỏng, hắn mà biết sẽ trách chúng ta.” Cậu Gardner tùy tiện xua tay.



“Hai người giống như cùng Darcy tiên sinh rất quen thuộc?” Elizabeth tò mò hỏi.



“A, chúng ta ở Luân Đôn thường xuyên gặp. Hắn mỗi lần đi ngang qua cửa hàng của chúng ta đều phải dừng lại chào hỏi. Hắn hiền hoà hay nói, bác học đa tài, làm người khẳng khái hào phóng, đối với việc làm thế nào kinh doanh cửa hàng đưa ra rất nhiều chủ ý tuyệt diệu. Hắn là một thiên tài kinh thương, so với tổ phụ hắn cùng lão Darcy tiên sinh mạnh hơn nhiều! Ta dám nói tài phú gia tộc Darcy ngay cả nhiều đại công tước đều theo không kịp.” Cậu Gardner khen ngợi nói.



“Hiền hoà hay nói? Chị thế nào cảm thấy bọn họ trong miệng nói không phải Darcy tiên sinh?” Elizabeth bám vào bên tai Mary trêu tức nói.



Mary mím môi mỉm cười, quay đầu thưởng thức điền dã cùng núi rừng liên miên phập phồng ngoài cửa sổ mênh mông vô bờ nhằm che giấu khác thường trong lòng. Qua lâu như vậy, nàng vốn tưởng rằng mình đã khôi phục bình tĩnh, mà nghe thấy tên Darcy vẫn như cũ có thể ở trong đầu rõ ràng ngũ quan hắn thâm thúy.



Thấy Mary thật lâu không nói gì, Elizabeth nghĩ đến nàng không muốn, thấp giọng khuyên, “Thật vất vả đến một chuyến, chúng ta phải đi Pemberley nhìn xem đi. Nghe nói Darcy tiên sinh một năm bốn mùa đều ở bên ngoài tuần tra sản nghiệp, hơn nữa thường thường xa tận Australia cùng Ấn Độ, đi quản lý gieo trồng viên của hắn. Xác suất chúng ta gặp gỡ hắn rất thấp, em không cần lo lắng.”



“Trốn tránh không phải biện pháp. Nên chạm mặt sẽ chạm mặt, không nên chạm mặt cho dù vội vàng cũng gặp không. Em cũng không sợ hãi cùng Darcy tiên sinh gặp, Eliza.” Mary cười nhẹ nói.



“Em có thể nghĩ rõ ràng thật sự là quá tốt. Hắn đối đãi cậu cùng mợ đều có thể nho nhã lễ độ như vậy, có thể thấy được đã muốn quên việc chị hiểu lầm hắn cùng em cự tuyệt hắn. Em trước kia luôn nói hắn làm người chính trực, chị hiện tại xem như tin. Đương nhiên, nếu hắn có thể sửa lại tính tình ngạo mạn liền rất tốt. Như vậy em có thể gả cho hắn.” Trong giọng nói Elizabeth tràn ngập tiếc nuối.



Hai người thấu cùng một chỗ thấp giọng nói chuyện với nhau, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt vợ chồng Gardner trao đổi lộ vẻ kỳ quái.




Trấn nhỏ Lorend quả nhiên rất đẹp, phòng ở toàn màu hồng tràn ngập hương vị Romantic, trừ bỏ đồng ruộng rộng lớn, nơi này còn có một biển hoa cúc Ba Tư, phấn hồng, phấn lam, đỏ thẫm, thâm lam… Gió nhẹ vừa thổi liền nhấc lên tầng tầng lớp lớp màu sắc rực rỡ cuộn sóng, cảnh sắc xa hoa có thể làm người rong chơi quên mất mọi phiền não.



Mary cùng Elizabeth điên chạy một trận ở trong biển hoa, truy đuổi con bướm bay múa đầy trời, bộ dáng hoạt bát hiếm thấy làm vợ chồng Gardner nở nụ cười.



Chờ mọi người rốt cục tận hứng đã đến hơn 4 giờ chiều, bỏ lỡ buổi trà chiều, nhưng thời gian bữa tối còn chưa tới. Vừa vặn đi bái phỏng Pemberley.



Pemberley chiếm diện tích so với trang viên Rossing còn rộng lớn hơn nhiều, bao gồm một hồ nước lục sắc cùng một khu rừng tùng bách vọng không thấy cuối. Nữ quản gia Pemberley Raynolds phu nhân tiếp đãi bọn họ, thái độ vô cùng nhiệt tình cùng nữ quản gia Rossing trang viên lạnh lùng kiêu căng hình thành đối lập mãnh liệt.



Tòa nhà Pemberley bố trí cũng dị thường khác xa so với Rossing tráng lệ. Sắc thái gia cụ có chút đơn điệu, trang sức cũng tương đối đơn giản, lại tràn ngập hương vị trang nghiêm đại khí.



“Bởi vì trường kỳ khuyết thiếu nữ chủ nhân, Tòa nhà Pemberley có chút không thú vị. Tất cả trang trí đều là từ nhiều năm trước, đa dạng nhưng cũng không đúng mốt.” Raynolds phu nhân ngượng ngùng nói.



“Đúng vậy, nơi này cần một vị nữ chủ nhân đến thay đổi loại trạng thái cổ xưa này.” Mợ Gardner phụ họa nói.



Raynolds phu nhân gật đầu, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Mary một cái.



Mary không có chú ý hai người kẻ xướng người hoạ, tầm mắt của nàng đã bị một loạt bức tranh bên lò sưởi hấp dẫn. Chính giữa cao lớn nhất là một vị lão tiên sinh hòa ái dễ gần, kia nhất định là cha Darcy. Bên cạnh nhỏ hơn một chút đúng là Darcy, nhưng khuôn mặt hắn so với hiện tại ngây ngô hơn rất nhiều, hẳn là khi mười bảy mười tám tuổi.




Mary kinh ngạc nhìn hồi lâu mới dời tầm mắt. Khuôn mặt nàng bình tĩnh, mà bên tai lại dần dần nổi lên đỏ ửng.



Raynolds nhìn thấy không có đánh thức nàng, cười tủm tỉm chờ ở một bên.



Nhỏ nhất tronng đó là một cô gái tú lệ cùng Darcy có bảy phân tương tự, nhất định là em gái của hắn Georgia na · Darcy, liền ngay cả bức họa Wickham cũng rõ ràng ở bên.



“Hắn như thế nào ở đây?” Elizabeth chỉ vào tranh, vẻ mặt chán ghét.



Mary cũng hơi hơi nhíu mày.




“Xem ra hai vị tiểu thư đã biết chuyện Wickham. Khi lão Darcy tiên sinh đi Wickham còn chưa có lộ ra chân diện mục, cho nên được sủng ái một chút cũng không giảm bớt, từng cố ý dặn chúng ta không thể di động bức họa nơi này. Cho nên Darcy tiên sinh liền vẫn bảo giữ lại, chẳng sợ mỗi lần thấy đều gợi lên nhớ lại không tốt.” Raynolds phu nhân giải thích.



“Darcy tiên sinh vốn xem trọng tình nghĩa.” Mary mỉm cười, trong tiếng nói ôn nhu đến nàng không tự biết.



Raynolds phu nhân lập tức theo lời của nàng tán dương Darcy tiên sinh, nói hắn đối đãi tá điền nhân từ khoan dung độ lượng như thế nào, ngày bé lại là cỡ nào thông minh đáng yêu. Mary nghe được vui vẻ, bất tri bất giác liền trôi qua nhiều giờ.



“Chúng ta nên cáo từ, Raynolds phu nhân. Sắc trời đã không còn sớm.” Mợ Gardner nhìn nhìn ngoài cửa sổ, khó xử mở miệng. Bà còn tưởng rằng sẽ gặp được Darcy tiên sinh, nhưng bọn họ đợi lâu như vậy hắn vẫn không xuất hiện. Chuyện này thật đúng là không theo kế hoạch ban đầu.



“Dùng xong bữa tối lại đi đi!” Raynolds phu nhân vội vàng giữ lại.



“Không được, chúng tôi còn không có tìm được khách sạn, chỉ có thể lần sau lại đến bái phỏng.” Cậu Gardner tiếc nuối nói.



“Phu nhân, ngài đến xem khăn quàng này, không biết vì sao bị dão một mảng lớn!” Raynolds phu nhân còn muốn khuyên nữa, một nữ phó thất kinh chạy vào.



“Ôi, trời ạ! Các người thế nào biến thành? Đây chính là di vật phu nhân lưu cho Darcy tiên sinh, là tơ lụa chân chính đến từ Đông phương, gia tộc Fitz William truyền thừa vài thế hệ!” Raynolds phu nhân tiếp nhận khăn quàng xem xét, sau đó lo âu kêu lên.



“Nhất định là khi giặt quá mức dùng sức, khi phơi nắng liền xuất hiện vết dão. Loại tơ lụa truyền thừa vài thế hệ này phải đặc biệt chú ý bảo dưỡng, ti chất của chúng đã thực yếu ớt, tốt nhất dùng quả bồ kết hầm với nước lạnh tẩy.” Mary ôn thanh giải thích.



Khăn quàng là thuần màu đen, dùng tơ vàng thêu ra vân văn, điệu thấp lại lộ ra xa hoa, quả nhiên là điển hình thêu Đông phương, không nói ý nghĩa kỷ niệm, liền ngay cả giá cũng không thể tính ra.



Mary tiếp nhận khăn quàng lăn qua lộn lại xem xét, tư thái thong dong trấn định làm Raynolds phu nhân nôn nóng bình tĩnh trở lại.



“Đây là có vẻ Thục thêu đơn giản, nếu có sợi tơ cùng màu, ta nghĩ ta có thể làm cho nó khôi phục như lúc ban đầu.” Mary dùng hỏi ánh mắt nhìn về Raynolds phu nhân. Khăn quàng này có ý nghĩa phi phàm đối với Darcy, nàng vô luận thế nào cũng không thể ngồi yên không để ý đến. Sau khi cự tuyệt hắn, nàng vẫn muốn vì hắn làm chút gì.



Raynolds phu nhân bán tín bán nghi. Lỗ hổng trên khăn quàng thật sự lớn, rất nhiều chỗ đều đứt sợi, bộ dáng thấy thế nào cũng không giống có thể sửa tốt. Nhưng nếu Mary tiểu thư mở miệng, bà không ngại để cho nàng thử một lần. Cho dù sửa không tốt, Darcy tiên sinh khẳng định cũng luyến tiếc trách tội.