Bạn Cùng Phòng Luôn Nhiệt Tình Giúp Đỡ Tôi

Chương 6: Tối nay, cậu ấy ngủ chung với tôi




Edit: Pa

Lúc Văn Hoài vừa tỉnh lại đã thấy một cánh tay đè nặng trên eo mình đã thế còn quấn chặt lấy cậu, sau lưng là lồng ngực ấm áp, trên đỉnh đầu có tiếng thở nhè nhẹ. Lục Dữ Hồi vẫn đang ngủ.

Văn Hoài khẽ cử động, mông trần liền chạm phải đùi người phía sau, bấy giờ cậu mới nhớ ra dưới thân hoàn toàn trần trụi. Có lẽ trong lúc ngủ, vạt áo phông chẳng may bị xô lên tận eo rồi mắc lại dưới cánh tay Lục Dữ Hồi. Trước đây, cậu chưa bao giờ ở trần đi ngủ, da thịt tiếp xúc với chăn đệm mềm mại rất thoải mái nhưng trong lòng lại lấn cấn, xấu hổ không nói lên lời. Cậu nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống nhưng cái ôm của Lục Dữ Hồi quá chặt, cũng chẳng dám đánh thức người ta dậy, thẹn chết đi được.

Văn Hoài cẩn thận khẽ nhích từng chút về phía trước. Đột nhiên, cậu sững lại vì ở trong chăn có chú chim non đang sổ lồng vừa vô tình quệt qua mu bàn tay Lục Dữ Hồi. Chuyện "chào cờ"cũng chẳng lạ lẫm gì vì thằng nào mà chẳng thế, bình thường cậu sẽ mặc kệ, đợi "cờ" tự hạ, nhưng lúc vô tình chạm phải Lục Dữ Hồi thì cậu cảm giác như có luồng điện vừa chạy qua. Trong khoảnh khắc đó, khoái cảm cùng ngượng ngùng đồng thời bộc phát. Bây giờ, Văn Hoài không dám cử động, nhỡ lại đánh thức Lục Dữ Hồi, cơ mà cứ trần trụi nằm trong lòng người ta như vậy thì đến lúc cậu ấy tỉnh lại cũng xấu hổ chẳng kém gì.

Trong đầu Văn Hoài còn chưa hết rối rắm thì bàn tay bên hông bắt đầu di chuyển, sờ soạng xuống phía dưới, dương v*t chưa kịp mềm xuống đã bị Lục Dữ Hồi nắm nhẹ trong lòng bàn tay. Trong phút chốc, Văn Hoài như chú mèo bị chọc cho xù lông, vùng ra khỏi chăn rồi hất văng cánh tay đang gác trên hông mình, lạch bạch chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần.

Lục Dữ Hồi giật mình tỉnh lại thấy Văn Hoài vội vã lao ra khỏi phòng, anh nhìn xuống lòng bàn tay mình, không khỏi cười khổ. Lúc bước ra ngoài đã thấy Văn Hoài rút xong quần áo trên ban công, quần lót cũng mặc rồi.

Tối qua, Lục Dữ Hồi bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, sau một đêm cũng đã khô. Văn Hoài đang định cởi áo thì thấy Lục Dữ Hồi đứng đó nên không nhúc nhích nữa. Cậu hơi ngượng ngùng, không biết phải nói gì.

Lục Dữ Hồi thấy cậu đi chân trần trên sàn mới nhớ ra là mình quên đưa dép cho Văn Hoài. Anh không nói gì, ánh mắt cười như không cười, bước tới trước mặt người đang co quắp, né tránh, bất an. Đứng trước Văn Hoài, anh thấy mấy ngón chân tròn trịa, đáng yêu của cậu đang dính chặt vào sàn nhà, khẽ ngọ nguậy. Lục Dữ Hồi rút chân ra khỏi dép nhường cho Văn Hoài rồi nhéo nhéo vành tai của cậu.

"Đi dép vào trước đã."

Văn Hoài xỏ chân vào đôi dép cỡ lớn, bấy giờ cậu mới lí nhí mở miệng nói:

"Tớ đi thay đồ."

Nói xong liền ôm quần áo chạy vào nhà tắm, đôi dép hơi rộng, bước đi lại vội vàng nên vô tình tạo thành những tiếng loẹt quẹt.

Lục Dữ Hồi quay về phòng, rúc vào ổ chăn, cảnh tượng vừa kích động vừa bí mật lại mơ hồ trong đêm qua bất giác hiện lên trong đầu anh. Dư vị mới lết được nửa đường thì Văn Hoài lại loẹt quẹt tới trước cửa.

"Lục Dữ Hồi, đây là chìa khóa của cậu à?"

Nghe xong, Lục Dữ Hồi ngồi dậy, nheo mắt nhìn sang thì thấy Văn Hoài hớn hở huơ huơ chiếc chìa khóa ký túc xá. Tối qua, lúc đi tắm anh lôi ra khỏi túi quần rồi đặt tạm trên bồn rửa mặt mà quên không cất đi. Thế mà Lục Dữ Hồi cũng chẳng xấu hổ khi bị lộ, thậm chí còn đáp lại một cách rất bình thản:

"Đúng rồi, tại tôi nhớ nhầm, chìa khóa để trong người, đến lúc tắm mới thấy."

Văn Hoài vẫn dễ lừa như mọi khi, cái đầu nhỏ bé đó cũng chẳng xoắn xuýt được nhiều chuyện hơn nữa, thấy mình tìm được chìa khóa còn lập tức vui mừng, hớn hở.

Lục Dữ Hồi cũng cười. Chỉ là hai người không cùng cười cùng một chuyện.

"Vậy thì khi nào chúng ta quay về trường?"

Văn Hoài không đem theo gì, ở lại đây rất bất tiện hơn nữa cứ nhìn Lục Dữ Hồi cậu lại nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ lúc sáng.

Lục Dữ Hồi vốn định ở lại hết cuối tuần nhưng giờ đã tìm thấy chìa khóa, Văn Hoài lại khăng khăng đòi quay về trường, anh đành chiều theo cậu.

"Ăn chút gì đã rồi về, được không?"

Tất nhiên là Văn Hoài vui vẻ đồng ý.

Sau khi hai người đã tắm rửa sạch sẽ, Văn Hoài ngồi trên sô pha xem TV, đợi Lục Dữ Hồi xuống dưới mua bữa sáng.

Trên điện thoại của Lục Dữ Hồi có mấy tin nhắn WeChat của Lục Thiên Húc gửi từ đêm qua, bình thường Lục Dữ Hồi sẽ phớt lờ thằng nhóc.

[Anh à, bạn cùng bàn mới của em là hoa khôi của lớp, thế nào?]

[Anh ơi, em có thể dùng máy chơi game của anh không!]

[Hahaha hôm nay em đã tăng hơn một cân [1], cuối tuần anh sẽ về ăn cơm với cả nhà chứ?]

...

Tin nhắn mới nhất là:

[Anh ơi, anh đi học sao rồi, em tới trường anh chơi được không?]

Trường cấp ba bên cạnh thường đi ngang qua đại học B. E rằng thằng nhóc này còn quen thuộc với ngôi trường này hơn cả Văn Hoài. Lục Dữ Hồi phớt lờ câu hỏi của nó, hiếm hoi lắm mới hồi âm lại WeChat.

[Đang ở đâu?]

Lục Thiên Húc vừa liếc thấy thông báo trên WeChat thì cực kỳ vui vẻ, anh trai vừa gửi tin nhắn WeChat cho mình kìa! Nhưng nó đang mải cày dở ván game, liền cảm thán:

"Trung nghĩa thật khó vẹn toàn, làm sao mình có thể bỏ rơi đồng đội lúc này chứ, không thể nào."

Ngồi ghế bên cạnh là Hồ Viễn, bạn thân chơi với Lục Thiên Húc từ nhỏ, tất nhiên cũng hiểu rõ cái nết thích liên thiên, đùa giỡn của Lục Thiên Húc.

"Kêu ít thôi, xuống dưới nhanh."

Lục Dữ Hồi đã mua xong bữa sáng, vừa bước vào thang máy thì nhận được tin nhắn.

[Anh trai, em với Hồ Viễn đang cùng nhau học tập ở bên ngoài, hehe]

Khẳng định là lại ra ngoài chơi game rồi, Lục Dữ Hồi cũng lười vạch trần nó, một tay xách bữa sáng, một tay lướt như bay trên bàn phím. Lục Thiên Húc nhận được một tin nhắn dài nhất trong lịch sử từ WeChat của anh trai. Lục Dữ Hồi nhắn tin xong thì vòng xuống phòng bảo vệ gửi chìa khóa rồi mới lên tầng.

(wattpad: Pa không đường)

Văn Hoài chậm rãi ăn hết bữa sáng, sau đó chen chúc với Lục Vũ trên sô pha xem TV một lúc, tới khi quay về cũng đã muộn. Hôm nay trời nhiều mây, ngoài đường se lạnh. Tới nửa đường thì Lục Dữ Hồi kéo cậu rẽ sang một con ngõ, hai người ăn trưa ngoài tiệm trước khi về trường.

Văn Hoài về tới ký túc xá thì phát hiện cửa không khóa, vội đẩy vào, bên trong không có ai. Cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, chắc Tưởng Hạo Duy ra ngoài mà quên khóa cửa.

Lục Dữ Hồi đi thẳng tới giường của mình, vươn tay sờ sờ mà nhưng không thấy có gì thay đổi cả. Anh bình tĩnh rút tay lại, lấy di động trong túi ra, vừa định nhắn tin nhắn cho Lục Thiên Hạo thì thấy Văn Hoài đang đứng trên ghế, kinh ngạc hét lên.

Lục Dữ Hồi ngó sang đã thấy giữa giường cậu có một vũng chất lỏng màu nâu, ướt cả chăn lẫn ga trải giường bên dưới. Anh thầm mắng cái thằng ngốc Lục Thiên Hạo rồi quay đầu an ủi Văn Hoài, cậu sốc tới mức không nói nên lời. . Truyện Cổ Đại

"Có lẽ cửa không khóa nên bị người khác vào chơi khăm. Không sao đâu, chỉ cần mang đến tiệm giặt là được."

Ban đầu, Văn Hoài chỉ sửng sốt, nhưng sau đó cậu bắt đầu hoài nghi rồi buồn bực, nhớ tới chuyện lúc trước bị người khác tẩy chay, dù chưa gặp phải chuyện gì quá khích nhưng từng ánh mắt, từng lời nói của họ cứ khuếch đại đến cùng cực trong lòng cậu khiến những giọt nước mắt và tổn thương cứ âm ỉ trong những đêm cô độc. Thậm chí Văn Hoài còn tự hỏi liệu có phải ai đó lại ghét bỏ mình nên cố tình làm chuyện này với cậu không?

Bàn tay ấm áp của Lục Dữ Hồi, xoa nhẹ lên tóc làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Văn Hoài bình tĩnh lại rồi nghĩ, cậu vừa đến trường không lâu, ngoại trừ Lục Dữ Hồi ra thì cậu đâu quen biết được mấy người. Một lát sau, Văn Hoài đã tin lời của Lục Dữ Hồi, có lẽ đây chỉ là một trò đùa nhàm chán của ai đó thôi.

Lục Dữ Hồi giúp cậu tháo ga giường, hai người định ôm chăn lên sân thượng phơi mà không ngờ vừa tới cửa sân thượng thì trời đổ mưa phùn, đành phải trải lên thành giường cho khô.

Có Lục Dữ Hồi giúp đỡ nên Văn Hoài không cảm thấy khó chịu nữa nhưng nhìn ra cửa sổ thấy trời mưa không ngớt, cậu bắt đầu lo lắng xem đêm nay ngủ kiểu gì đây.

Lục Dữ Hồi đang bận tính sổ với Lục Thiên Húc.

[Trên giường dán sẵn số 1, số 2 rõ ràng mà, không biết chữ?]

[Em thấy sách vở của anh trên giường số 2 mà, em tưởng anh nhầm. Ai lại đi đổ nước lên giường của mình?]

Lục Dữ Hồi cũng lười giải thích với nó, anh lại hỏi:

[Anh bảo mày đổ nước, sao mày đổ Coca?]

Lục Thiên Húc quay về làm chú chuột bé nhỏ sợ sệt rồi nhắn lại:

[Em thích uống Coca hơn, có thể rót một nửa rồi uống một nửa, đỡ lãng phí. Anh, sao anh lại tạt nước vào giường mình?]

Lục Dữ Hồi hít một hơi thật sâu, tắt luôn màn hình rồi ném lên bàn, quay đầu lại đã thấy mái đầu ủ rũ đang ghé vào bàn, trong lòng lại mềm nhũn.

"Hoài Hoài, buổi tối ngủ trên giường của tôi, giờ tôi mang chăn đệm đi giặt, đừng lo lắng."

Văn Hoài nghe theo, gật đầu rồi chân thành nói với anh:

"Lục Dữ Hồi, cậu thật tốt."

Mưa lúc dày lúc thưa nhưng chẳng ngớt, Văn Hoài vẫn ngồi làm bài tập trên bàn của mình. Buổi tối, Lục Dữ Hồi cùng cậu tháo ga trải giường xuống, buổi chiều họ đã gọi cho bên dịch vụ, một lát sẽ có người đến lấy.

Vốn dĩ, Lục Dữ Hồi định đặt đồ về ăn nhưng nghĩ lại, anh tới canteen mua hai phần cơm rồi quay về ký túc xá.

Buổi tối, lúc Văn Hoài đang tắm thì Giang Hạo Duy về phòng, vừa vào phòng đã thấy giường Văn Hoài trống trơn.

"Có chuyện gì thế? Giường của cậu ấy dọn đi đâu rồi?"

Lục Dữ Hồi mới tắm xong, vừa lau tóc, vừa đáp:

"Không có gì, lỡ tay làm đổ Coca nên đem đi giặt."

Giang Hạo Duy tưởng Văn Hoài làm đổ nên mỉm cười gật đầu, lại nghe Lục Dữ Hồi nói thêm:

"Tối nay, cậu ấy ngủ chung với tôi,"

Sau khi đèn trong ký túc xá tắt, ba người đều lên giường. Giang Hạo Duy kéo rèm đi ngủ, sinh hoạt của cậu ta rất đều đặn, nửa đêm là ngủ, sáng dậy đúng giờ. Để không ảnh hưởng đến Giang Hạo Duy nên Lục Dữ Hồi và Văn Hoài đã cố gắng nhẹ tay nhẹ chân.

Lục Dữ Hồi để Văn Hoài nằm bên ngoài, anh bảo sợ cậu chen chúc, chật chội. Sau khi ngả lưng, cả hai đều nằm nghiêng, Lục Dữ Hồi choàng tay qua eo cậu rồi thì thầm vào tai:

"Đừng để ngã xuống."

Ngày đầu tiên bước xuống giường Văn Hoài đã kẹt lại giữa cầu thang nên tới giờ vẫn còn sợ hãi một chút, cậu theo bản năng dịch người vào trong.

Giường trong ký túc xá khá nhỏ, dù Văn Hoài rất gầy nhưng hai người trưởng thành ngủ chung vẫn phải chen chúc một chút.

Tuy cả hai đã từng nằm chung giường một đêm nhưng Văn Hoài vẫn hơi ngượng, họ nằm quá gần nhau nên cậu không dám động đậy.

Mùi hương của Văn Hoài quẩn quanh bên chóp mũi của Lục Dữ Hồi, đa phần là hương sữa tắm. Anh cẩn thận ngửi lên cổ cậu, cảm nhận được một mùi ngọt ngào khó có thể diễn tả bằng lời, chỉ biết mùi vị đó khiến anh thèm thuồng đến mụ mị. Lục Dữ Hồi khao khát được dính chút hương vị của cậu lên người mình, đồng thời cũng muốn lưu lại hương vị của bản thân lên người cậu.

Văn Hoài nhắm mắt muốn vào giấc, nhưng lông mi không ngừng run rẩy, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào. Cậu nghe thấy Lục Dữ Hồi thì thầm bên tai, hơi thở phả lên vùng da mỏng manh, nhạy cảm sau gáy.

"Không ngủ được à?"

Cậu nhớ tới cảm giác thư thái mà đêm qua Lục Dữ Hồi mang đến cho mình, cảm giác dễ chịu, êm ái khiến cơn buồn ngủ bao trùm lấy cậu như nước thủy triều. Trong lòng thầm nghĩ: "đêm qua, cậu ấy xoa bóp cho mình rất dễ chịu, cứ thế liền chìm vào giấc ngủ". Nhưng cậu chẳng dám nói ra, chẳng hiểu sao lại thấy ngượng, nhất là ở đây còn có người thứ ba đang ngủ say, nên chỉ ậm ờ đại một tiếng.

Lục Dữ Hồi cũng không nói thêm gì nữa, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng nâng lên đầu cậu, kê cánh tay còn lại dưới đầu Văn Hoài, anh nắm lấy bả vai, xoay người cậu lại, để Văn Hoài vùi mặt vào ngực mình. Văn Hoài hơi căng thẳng nhưng vẫn ngoan ngoãn, Lục Dữ Hồi muốn thế nào cậu cũng đều nghe theo.

Cho dù Văn Hoài chẳng nói gì nhưng Lục Dữ Hồi vẫn làm như tối hôm qua, giúp cậu xoa bóp thái dương, khẽ vuốt tóc cậu, còn nhẹ nhàng mơn trớn vành tai.

Trời vẫn mưa, càng về đêm càng lạnh, chân Văn Hoài đã lạnh thì mãi cũng chẳng ấm lên được. Lục Dữ Hồi vừa chạm vào bàn chân lạnh lẽo ấy thì lập tức duỗi chân ra kẹp vào giữa bắp chân ấm áp của mình.

Mọi hành động đều diễn ra trong im lặng, Văn Hoài thụ động tận hưởng cảm giác ấm áp dễ chịu, trong lòng lén lút vui vẻ. Ngay cả việc chủ động trong suy nghĩ cậu cũng không làm được chứ đừng nói đến việc làm chủ tình huống. Hiện giờ, cậu chẳng thể suy nghĩ được điều gì, chỉ biết thụ động đón nhận mọi sự quan tâm, dịu dàng đột ngột. Cũng như việc cậu yếu ớt chấp nhận mọi sự thờ ơ hay bài xích trước đây. Cậu chưa bao giờ hỏi tại sao, chỉ biết trốn trong thân hình nhỏ bé của mình rồi thuận theo mọi sự sắp đặt của số phận.

Lục Dữ Hồi cảm nhận được thân thể trong vòng tay mình đang dần dần thả lỏng, rồi chìm vào giấc ngủ dưới sự vuốt ve của anh. Anh khẽ hôn lên đỉnh đầu của Văn Hoài, thầm nghĩ: "lúc nào tôi cũng tốt, cứ làm bé ngốc trong vòng tay tôi, tôi chăm sóc Hoài Hoài thật tốt".

Có sự che đậy của tiếng mưa ngoài cửa sổ, hành động của Lục Dữ Hồi càng lớn mật, liếm dái tai không đủ để thỏa mãn anh nữa, anh hé miệng ngậm cả vành tai của cậu rồi dùng lưỡi dò xét khắp nơi. Anh cẩn thận từng chút, toàn bộ vành tai ướt át đã bị anh xâm chiếm, Lục Dữ Hồi mút nhẹ chóp tai, sau đó dần dần di chuyển xuống dái tai mềm mại, đầu lưỡi đi theo trí nhớ rồi áp lên nốt ruồi son, liếm mạnh hơn một chút, thậm chí còn không nhịn được rồi dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, vuốt ve.

Tiếng nước bọt lép nhép giữa đầu lưỡi với vành tai rất khẽ nhưng cực kỳ ám muội.

_____

[1] 1 cân của Trung Quốc bằng 0.5kg