Edit: Pa
Lúc Văn Hoài tỉnh lại, quán net đã chìm trong yên lặng, màn hình máy tính bên cạnh không còn hiển thị giao diện game nữa. Lục Dữ Hồi đang dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng cậu đứng dậy.
"Cảm ơn vì chiếc áo."
Giọng Văn Hoài vẫn đang ngái ngủ, trên mặt còn hằn một vệt đỏ ửng, vừa mới tỉnh giấc nên còn ngáo ngơ nhưng hình như lá gan đã to lên một chút so trước rồi.
Cậu đặt chiếc áo khoác lên bàn rồi vác balo lên vai kéo hành lý rời đi.
Lục Dữ Hồi dõi theo bóng lưng ấy cho đến tận lối rẽ. Vì chơi game cả đêm nên giờ anh hơi váng đầu, anh đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi cũng bước ra khỏi quán.
Tối hôm qua vốn dĩ đang yên ổn ở nhà thì Lục Thiên Húc cứ quấy rầy anh liên tục. Lục Thiên Húc không hề có quan hệ huyết thống gì với anh cả, khi thằng nhóc được một tuổi thì mẹ nó tái hôn với Lục Huân. Lục Dữ Hồi trước giờ đều không thích nó nhưng thằng nhóc ấy cứ bám đít anh. Lục Thiên Húc lên cấp hai thì chẳng giống mấy cậu trai mới lớn khác, thay vì tìm không gian riêng cho mình thì càng ngày nó càng nói nhiều, cứ luyên thuyên mãi không ngừng. Tối qua, Lục Dữ Hồi không nhịn nổi, lạnh nhạt mắng nó một câu, tình cờ bị Lục Huân bắt gặp. Hai cha con lại cãi nhau, anh dứt khoát bỏ ngoài chơi game.
Lục Dữ Hồi thuê một căn chung cư nhỏ cách trường không xa, tuy nhà trường không cho phép sinh viên năm nhất trọ bên ngoài nhưng cũng đâu có ai đi kiểm tra mỗi đêm, anh vẫn thu xếp qua loa một cái giường trong ký túc để ở lại lúc huấn luyện quân sự.
Giờ anh định về chung cư tắm rửa, đánh một giấc ngon lành, buổi chiều lại phải quay về ký túc xá. Hôm nay là đêm đầu tiên trước khi chính thức khai giảng năm nhất, e rằng thầy quản lý sẽ đi kiểm tra sĩ số.
Lúc nằm trên giường, tâm trí anh chỉ toàn hình ảnh nốt ruồi son trên vành tai nhỏ với vòng eo mảnh mai ấy. Lục Dữ Hồi nửa mơ nửa tỉnh, bắt đầu thấy có chút hối hận vì sao tối qua chẳng chụp lại lấy một tấm hình nào.
Văn Hoài ăn sáng bằng một mẩu bánh mì trong cửa hàng tiện lợi trước cổng trường. Sau đó, cậu thành công tìm được khu văn phòng để gặp thầy hướng dẫn rồi nhận thẻ sinh viên và chìa khóa ký túc xá.
Ký túc xá rất mới, không gian sống cũng khá tốt nhưng phòng của của Văn Hoài quá cao, vừa kéo hành vừa lý cuốc bộ sáu tầng cũng bay mất nửa cái mạng của cậu. Khi mở cửa phòng ký túc, Văn Hoài thầm kinh ngạc, một phòng bốn người có ban công và phòng tắm riêng biệt, trên ban công còn tràn ngập ánh nắng.
Ký túc xá vẫn còn chỗ, chỉ có hai giường đã có người ở. Một chiếc bàn bày đầy đồ đạc, trên giường cũng phủ kín rèm. Một cái khác chỉ có mấy cuốn sách được sắp xếp gọn gàng, trên giường trải chăn đệm đơn sơ, sạch sẽ như thể chưa từng có người ở. Văn Hoài quyết định chọn chiếc giường bên ngay bên cạnh đó.
Có sẵn một chiếc giẻ đang phơi ngoài ban công, cậu chỉ cần lau giường với bàn ghế là xong. Nơi này tuy không rộng rãi mấy nhưng từ khi lên tàu đến giờ Văn Hoài vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, đến cả sợi tóc cũng mệt mỏi rã rời.
Vừa giặt lại giẻ lau để phơi lên kệ ban công thì điện thoại trong túi khẽ rung, là tin nhắn của mẹ.
Văn văn, đến trường rồi chứ?
Vâng. Tới rồi, mẹ yên tâm.
Trong lòng Văn Hoài chưa từng tủi thân đến thế. Nhìn giờ tàu chạy, cũng biết cậu phải đến từ hôm qua rồi, trễ như vậy còn nhắn làm gì nữa? Làm thế khác gì đang nói cho cậu biết, chẳng có ai nhớ mong gì cậu, chẳng có ai để ý gì đến cậu, tất cả những điều cậu nhận được chỉ là sự quan tâm máy móc được lập trình sẵn mà thỉnh thoảng họ hứng lên thì làm.
Cậu với cái nhà đó chẳng gần gũi, cậu cũng đã ý thức được điều đó từ sớm rồi. Văn Hoài vẫn luôn tự thuyết phục mình chấp nhận rằng bản thân được nuôi lớn như thể đã đủ rồi, làm gì còn tư cách để đòi hỏi thêm tình yêu thương gì nữa. Cái hôm nhận kết quả trúng tuyển đại học của cậu, những người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên. Trên bàn ăn mẹ nở một nụ cười rồi hỏi:
"Văn văn, con học khoa xã hội hay tự nhiên?"
Khoảnh khắc đó cậu chỉ hơi hụt hẫng một chút nhưng bây giờ chẳng còn cách nào chấp nhận nổi điều gì thêm nữa. Cậu nhớ lại nỗi bất an, bối rối khi đi một mình tới thành phố xa lạ này vào đêm qua, nhớ lại cảm giác bất lực và tuyệt vọng trong phòng vệ sinh khi đó, đến bây giờ gót chân vẫn còn đau nhức nhưng cậu chỉ có thể hít một hơi thật sâu đem nước mắt nuốt ngược vào tim.
Văn Hoài ngồi xuống ghế, cố gắng bình tâm lại, nghỉ ngơi một lát rồi mới bắt đầu sắp xếp hành lý. Cậu đặt từng món đồ của mình lên giá sách và chiếc bàn học trống rỗng. Văn Hoài nhìn không gian nhỏ bé thuộc về mình đang dần dần được lấp đầy, cuối cùng cũng vui vẻ hơn một chút.
Thu dọn xong đã tới trưa, Văn Hoài bắt đầu đói bụng. Canteen rất gần ký túc xá, dù là ngày nghỉ nhưng quầy nào cũng mở. Chắc là sát ngày tựu trường nên nhiều sinh viên đến canteen xếp hàng.
Trước tiên, Văn Hoài đến máy nạp thẻ tự động trong nhà ăn nạp 200 tệ vào thẻ sinh viên, rồi tới quầy vắng người nhất. Quầy này toàn là cơm rang, hương vị cũng không tệ, chắc Văn Hoài đói quá nên ăn hết chứ bình thường cậu chẳng nuốt hết nổi một đĩa cơm rang.
(www.wattpad.com/user/paaa03)
Lúc quay về ký túc xá vẫn chỉ có mỗi mình cậu, mặc dù muốn lăn ra ngủ ngay lập tức nhưng giường còn chưa dọn vả lại đêm qua ở quán net, người ngợm cũng chẳng sạch sẽ gì.
Văn Hoài tắm táp sạch sẽ, thoải mái, thay một chiếc áo ngắn tay rộng rãi với quần đùi. Vệ sinh cá nhân xong liền lập tức giặt sạch đồ bẩn, chẳng thèm lau khô tóc đã leo lên giường trải chăn đệm.
Lúc Lục Dữ Hồi quay về ký túc xá thì thấy cửa không đóng, anh tưởng đàn anh học năm ba đã về phòng. Đẩy cửa bước vào thì thấy một dáng người nhỏ nhắn đang quỳ trên giường trải chăn đệm, lưng quay về phía anh, trên người mặc một chiếc quần sooc ngang đùi, bàn chân buông thõng khỏi mép giường, những ngón chân mới rửa vẫn còn ửng hồng nhưng vết trầy da ở mắt cá chân bị ngâm lâu trong nước trông hơi đáng sợ, không khỏi khiến người ta đau lòng.
Văn Hoài nghe tiếng bước chân thì lập tức quay đầu lại, nhìn kỹ mới phát hiện đó là người ở quán net tối qua, chỉ trong nháy mắt mà lòng cậu đã tràn ngập mừng rỡ, hai mắt sáng lên.
"Là cậu à."
Tựa như đang lang thang một mình trong đêm tối thì tình cờ thấy pháo hoa nở rợp trời, một cuộc gặp gỡ kỳ diệu, vui mừng đến ngỡ ngàng.
Lục Dữ Hồi không nghĩ tới có thể gặp được Văn Hoài ở chỗ này, thậm chí lúc mới tỉnh lại trong đầu anh còn vương vấn hình bóng của cậu, trong mộng mơ thấy mình cùng Văn Hoài làm chút chuyện ngượng ngùng, rồi tự giải phóng trong tay mình. Lục Dữ Hồi thậm chí đã định quay lại tiệm net để tính cách tìm lại Văn Hoài.
Ai mà ngờ đâu, bé ngoan đã tự bước tới tận cửa.
Lục Dữ Hồi hiếm khi nở một nụ cười rạng rỡ
"Tôi ngủ ở giường bên cạnh cậu."
Thấy Lục Dữ Hồi cười đáp lại mình, Văn Hoài cười cong cả mắt. Cậu thực sự rất vui, hôm nay dẫu có là ai bước vào căn phòng này cũng chẳng thể khiến cậu vui như Lục Dữ Hồi. Sau khi trải qua những chuyện hôm trước, giờ được gặp lại đối phương chẳng hiểu sao lòng cậu bình yên đến lạ. Ngỡ như cậu đang bước vào một thế giới vô cùng xa lạ thì bất ngờ gặp được một bóng dáng quen thuộc, bỗng nhiên thấy an lòng và mừng rỡ. Cứ như thể cậu đã quên rằng cậu và Lục Dữ Hồi mới chỉ mới biết nhau vào đêm qua, thậm chí cho đến bây giờ Văn Hoài vẫn chẳng biết tên anh là gì.
Lục Dữ Hồi về bàn của mình, ngẩng đầu nhìn Văn Hoài vẫn đang quỳ ở mép giường. Bé ngốc dễ lừa còn đang chìm đắm trong vui vẻ vì sự xuất hiện của anh, cậu vẫn hồn nhiên chẳng để ý tới tâm tư của Lục Dữ Hồi.
Văn Hoài nhanh chóng thu xếp chăn đệm rồi ngồi xuống mép giường. Cậu vô cùng thiếu kỹ năng và kinh nghiệm giao tiếp thông thường, không biết phải nói gì nữa nhỉ, rồi Văn Hoài lại thấy cứ ngồi trên giường nhìn người ta như thế này thật không hay, nghĩ xong liền vịn lấy thanh chắn giường, duỗi một chân dẫm lên cầu thang kim loại.
Từ trước đến giờ, Văn Hoài chưa từng ngủ giường tầng, đây là lần đầu tiên cậu bước xuống từ giường tầng. Lúc đi xuống lại quay mặt ra ngoài, lưng dựa vào cầu thang, vị trí chống hai tay không hợp lý, chẳng biết rõ thang giường có mấy bậc. Kết quả là cánh tay Văn Hoài bị vặn vẹo khó chịu chẳng dám buông ra mà chân lại không thể bước xuống bậc tiếp theo nên bị kẹt trên cầu thang không dám nhúc nhích.
Văn Hoài vừa sợ hãi vừa xấu hổ, cậu tự trách bản thân mình đã lùn còn vụng về đến nỗi không xuống nổi cái giường.
Lục Dữ Hồi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng, sợ hãi lại xấu hổ của cậu cũng không cười nhạo, lập tức đứng dậy bước tới trước cầu thang, vươn hai tay đỡ lấy vòng eo đang run rẩy của Văn Hoài, dịu dàng nói:
"Tôi đỡ cậu."
Văn Hoài quên cả ngượng ngùng, lập tức buông tay đổ cả người vào vòng tay của Lục Dữ Hồi, sau đó được anh ôm vững vàng đặt lên ghế.
"Cảm ơn." Văn Hoài nhỏ giọng nói.
Lục Dữ Hồi không đáp lại, quay về ghế của mình ở cách Văn Hoài chừng một thước. Khi vừa mới ôm cậu, anh đã cảm nhận được mái tóc ẩm ướt và vành tai mềm mại đang cọ vào sườn mặt của mình, cái chạm nhẹ thoáng qua đó khiến anh không dám nán lại quá lâu.
"Xin chào, tớ tên là Văn Hoài."
Văn Hoài lấy hết can đảm, nhớ lại văn mẫu của mọi người cho lần đầu gặp mặt để tự giới thiệu bản thân. Cả người cậu co rúm lại, nỗi bất an hiển hiện rất rõ ràng. Thế nhưng, Lục Dữ Hồi lại vì sự non nớt, thẹn thùng khi chủ động ấy mà mềm nhũn trong lòng, dịu dàng đáp lại:
"Chào cậu, tôi là Lục Dữ Hồi. Cậu có WeChat không?"
Văn Hoài vội vàng lôi điện thoại ra, mở app WeChat kết bạn, cậu nhìn Lục Dữ Hồi cầm điện thoại tự lưu tên anh vào danh bạ của cậu.
"Lục Dữ Hồi." Văn Hoài nhìn này ba chữ ấy rồi thầm đọc lại trong lòng.
"Nhấc chân lên đi."
Văn Hoài nghe thấy Lục Dữ Hồi nói liền ngẩng đầu lên, bối rối nhìn anh.
Anh không nhắc lại mà là kéo ghế lại gần hơn chút, cứ thế nắm lấy mắt cá chân của Văn Hoài, nhấc bàn chân bị trầy da đặt lên đùi mình. Hộp thuốc mà Lục Thiên Húc nhét vào hành lý của anh trước khi tập quân sự khá đầy đủ.
Đầu tiên anh dùng bông gòn thấm sạch nước đọng trên vết thương rồi cẩn thận, tỉ mỉ dán băng cá nhân lên, sau đó lại dặn dò:
"Đừng để dính nước nữa, trước khi đi ra khỏi cửa phải dán băng cá nhân."
Ban đầu, anh định đặt một hộp băng cá nhân lên bàn của Văn Hoài nhưng sau nghĩ lại, nhìn Văn Hoài còn đang ngây ngốc liền nói:
"Tôi còn có rất nhiều băng cá nhân ở đây, cứ tự ra lấy."
Văn Hoài vừa kinh ngạc vừa cảm động, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ ngơ ngác gật đầu. ngôn tình hài
Sau cùng Văn Hoài ngáp liên hồi đành leo lên giường chợp mắt. Lục Dữ Hồi bảo bao giờ Văn Hoài thức dậy, sẽ cùng đi ăn với nhau, rồi dẫn cậu đi lấy sách.
Cơ thể nặng nề mệt mỏi nhưng tinh thần cậu đang bay lên vì vui vẻ. Cậu nghĩ, tối hôm qua Lục Dữ Hồi nhất định đã gặp phải chuyện gì không vui, cậu ấy không chỉ tốt bụng mà bề ngoài cũng chẳng lạnh lùng chút nào, vừa dịu dàng vừa tinh tế.
Bây giờ họ đãi là bạn bè. Cậu đã có một người bạn cực kỳ tốt.
Văn Hoài đã chìm vào mộng đẹp, trong lòng mãn nguyện mà nghĩ thầm.