Bạn Cùng Phòng Luôn Nhiệt Tình Giúp Đỡ Tôi

Chương 13: (HOÀN CHÍNH VĂN)




Edit: Pa

Chẳng ai ngờ trời bỗng đổ mưa lớn như thế, tới sáng hôm sau vẫn chưa tạnh, giống như muốn gột rửa bụi bặm trong từng ngóc ngách của thành phố nhộn nhịp này.

Cũng may sáng thứ hai không có tiết, Lục Dữ Hồi ôm Văn Hoài, nằm xem phim trên giường.

Ngoài cửa sổ vẫn mưa gió rền dữ như thể sắp tận thế đến nơi. Có mấy đôi tình nhân đang nép vào trong khoang cứu hộ nhỏ xíu, mưa gió bão bùng cũng chẳng liên quan gì đến họ.

Văn Hoài dựa vào lồng ngực ấm áp, vòng tay siết chặt bên hông cho cậu cảm giác an yên.

Họ đang xem "The Perks of Being a Wallflower", một câu chuyện thanh xuân vừa quen thuộc vừa xa lạ với Văn Hoài. Sau khi xem xong, cậu ôm lấy thắt lưng của Lục Dữ Hồi, dựa vào người anh rồi im lặng.

Bên ngoài cửa sổ, mưa đã ngớt đi một chút.

Tất cả những gì trong đầu cậu lúc này là hình ảnh Emma Watson đang tươi cười dang rộng tay trước gió.

Trước đây, cậu tựa như một đoá tường vi, chỉ lặng lẽ mọc lên trong góc tối, chưa bao giờ cảm nhận được ánh sáng mặt trời, một nhành hoa yếu ớt, nhạt nhoà.

Lục Dữ Hồi vừa hôn lên khóe môi cậu.

Thì đã tìm được chàng tường vi của mình.

*****

Cuối cùng, giải bóng rổ của sinh viên năm nhất cũng khởi tranh tại nhà thể chất vào chiều thứ Tư.

Văn Hoài ngồi ở vị trí gần sàn thi đấu nhất, bên cạnh hầu như là thành viên của đội và giảng viên tới để theo dõi trận đấu. Sáng sớm, Lục Dữ Hồi đã dắt cậu tới đây, nằng nặc yêu cầu Văn Hoài phải ngồi đúng chỗ đó. Thật lòng thì mới đầu Văn Hoài cũng không thấy thoải mái lắm nhưng nhìn bóng hình nhanh nhẹn, hoạt bát đang chạy nhảy trên sân thì trong lòng khẽ phấn khích, thoáng chút hạnh phúc và tự hào.

Chỉ là, cái gã Lý Diệu không biết đã ngồi sau cậu từ lúc nào. Lúc Văn Hoài ngoảnh đầu lại, hắn nhếch mép, cố tình làm lố, trong mắt chẳng thèm giấu đi thái độ coi thường, giễu cợt.

Văn Hoài quay đầu, không thèm để ý đến hắn.

Rất nhiều người đến xem thi đấu, hầu hết đều hướng về Lục Dữ Hồi. Mỗi lần anh nhảy lên, xoay người, ném bóng vào rổ thì một làn sóng cổ vũ liền vang lên. Anh vốn là tâm điểm của khán giả nhưng lại chẳng quan tâm tới đám đông ấy một chút nào. Tiếng hò hét, cổ vũ ấy đâu lọt được vào mắt anh, bởi trong đó chỉ có bóng dáng của Văn Hoài.

Trận đấu dễ dàng phân thắng bại. Bảng tỉ số không ngừng nghiền ép đối thủ.

Đám đông trong nhà thi đấu bắt đầu tản ra, một số ra về, một số ùa xuống sân. Lục Dữ Hồi dắt Văn Hoài tới thẳng phòng nghỉ, bỏ lại những ồn ào, náo nhiệt đằng sau cánh cửa.

Lục Dữ Hồi của ngày hôm nay đặc biệt đến mức khiến người ta không thể rời mắt, mồ hôi ướt đẫm trán, yết hầu gợi cảm chuyển động khi anh uống nước, tim Văn Hoài loạn nhịp khi anh kéo cậu đi như vậy.

Sau đó, đồng đội lần lượt đi vào, họ vừa lau mồ hôi, vừa uống nước, rồi hào hứng phân tích chiến thắng vừa rồi.

Văn Hoài ngước lên, lại thấy Lý Diệu đang dựa vào cửa nhếch mép nhìn hai người.

Văn Hoài vội vàng nhìn đi chỗ khác, suy nghĩ một chút rồi quyết định mở miệng.

"Lục Dữ Hồi, tớ, tớ có thể mách cậu một chuyện không?"

Nói xong câu ấy, mặt Văn Hoài đỏ bừng, lông mi khẽ run, ánh đèn trong phòng đổ bóng trên mi mắt tựa như những sợi tơ mảnh.

Lục Dữ Hồi nghe xong, liền đổ gục bởi sự đáng yêu ấy, ánh mắt mang theo ý cười cùng vẻ cưng chiều.

Hoài Hoài của anh lớn rồi, còn biết mách nữa. Anh giả vờ nghiêm túc nói:

"Cậu nói đi."

"Lần trước ở cửa, có người nói mấy câu rất khó nghe. Cậu ta nói, cậu chỉ muốn chơi tớ, vì tớ là bạn cùng phòng của cậu. Còn nói cậu công khai đồng tính bằng một bức thư tình, còn nói..." Văn Hoài nói năng lộn xộn, cậu nuốt nước miếng rồi nói tiếp: "Dù sao đi nữa... mấy lời đó rất chướng tai."

Sau đó, Văn Hoài còn bổ sung hêm một câu: "Những lời đó khiến tớ rất buồn."

Vừa rồi niềm vui còn đong đầy trên khóe mắt Lục Dữ Hồi, vừa nghe xong sắc mặt liền lạnh đi 10 độ.

"Là ai?"

Văn Hoài không nói được ra tên của hắn, anh nhìn theo tầm mắt của cậu, sau đó bật ra một tiếng cười lạnh lẽo, vẻ khinh thường hằn lên trong ánh mắt.

"Hoài Hoài, cậu về kí túc xá trước đi, xong việc ở đây tôi sẽ về ngay."

Văn Hoài hơi lưỡng lự, lo lắng nhìn anh.

Ánh mắt anh lại đong đầy sự ấm áp, Lục Dữ Hồi cười rồi nói:

"Đừng lo, tôi sẽ về sớm, đợi tôi về rồi cùng đi ăn tối."

Thấy Văn Hoài đã rời đi, Lục Dữ Hồi không thèm che giấu lửa giận trong lòng nữa, anh bước tới chỗ Lý Diệu, hắn đang chuyện trò với bạn, giọng anh lạnh nhạt:

"Đi theo tao."

Lý Diệu khẽ nhếch mép, vẫn tỏ ra bình thản, chỉ có hắn mới biết trong lòng có bao nhiêu bất mãn, chán ghét với Lục Dữ Hồi.

Hai người lần lượt bước vào nhà vệ sinh, Lục Dữ Hồi chẳng nói chẳng rằng, xoay người co chân đạp thẳng vào bụng hắn. Cú đá bất ngờ làm Lý Diệu không kịp đề phòng, một đạp này rất mạnh, eo của hắn đập thẳng vào bệ rửa, thắt lưng cũng sắp gãy đến nơi.

Lục Dữ Hồi đánh người vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hắn biết điều đó từ trước.

Cơn đau thấu đến tận xương làm hắn không thể kêu thành tiếng, những lời bẩn thỉu còn chưa kịp thốt ra thì Lục Dữ Hồi đã xách cổ hắn, dúi đầu vào bồn rửa mặt, vặn kịch vòi nước. Nước tràn vào khoang miệng buộc hắn phải mở mồm, chịu đựng cơn ngộp thở trong nước khiến Lý Diệu không còn nhiều sức lực để vùng vẫy.

Tiếng Lục Dữ Hồi nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng:

"Cái mõm mày thối như thế thì tao sẽ rửa hộ mày."

Lý Diệu không ngừng giãy dụa, bụng lại bị đầu gối thúc mạnh, thậm chí hắn còn cho rằng Lục Dữ Hồi định giết mình ở chỗ này.

"Không phải trí nhớ của tao không tốt, tao từng nói nếu gặp mày một lần sẽ đánh một lần, tao chưa quên, chẳng qua không muốn làm bẩn tay mình nữa. Tao còn tưởng sau hai năm, mày phải nên người rồi chứ?"

Lục Dữ Hồi tắt nước, để hắn thở vài giây rồi lại bất ngờ mở van nước, giọng anh trầm xuống:

"Tao có thể khiến mày biến một lần thì cũng có thể cho mày biến thêm một lần nữa. Kẹp chặt cái đuôi của mày lại, ông đéo rảnh để dạy mày làm người nữa đâu."

Lục Dữ Hồi buông tay, lưu loát xoay người rời đi.

"Đừng xuất hiện ở đội bóng nữa."

*****

Lục Dữ Hồi thay đồ, vừa rảo bước về ký túc xá vừa soạn tin nhắn.

[Tôi từng đọc một bức thư tình, nhưng không phải tôi viết. Tôi chưa từng yêu ai, không có bạn trai cũ, Hoài Hoài là mối tình đầu của tôi.]

Khi đi ngang qua sảnh tầng một của ký túc xá, Lục Dữ Hồi thấy có câu lạc bộ phát tờ rơi, là cuộc thi ca hát năm nay của trường.

Lục Dữ Hồi gửi tin đi, ngẩng đầu nhìn rồi dừng lại, anh trở lại xin một tờ rơi.

Tất nhiên anh đã nghĩ đến việc để bông hoa nhỏ ấy sinh trưởng ở một góc riêng mà chỉ mình anh biết.

Nhưng Hoài Hoài của anh vô cùng tốt đẹp, tốt đến mức người khác có thể không biết, cơ mà Hoài Hoài nhất định phải biết.