Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 127




: Tứ Phương chi tâm.

Tằng Thiên Hàm không đáp lời, Mục Dung lại khuyên: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng trước khi có kết luận cuối cùng cậu không thể đối xử với Tang Đồng như vậy, nếu cô ấy không được cấp cứu kịp thời rồi mất mạng sau đó điều tra ra cô ấy không phải là hung thủ, cậu sẽ không hối hận sao?"

Tằng Thiên Hàm có được ba món pháp khí, là nhờ Mã gia cùng nhất trí giao lại cho hắn, hắn và Mã gia có mối liên hệ rất kỳ diệu, đó là loại ràng buộc khoa học không thể lý giải nổi, quan hệ tựa như người một nhà.

Cho dù hắn và Khôi bà bà gặp nhau không bao lần, nhưng cái chết của Khôi bà bà ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Hắn sờ lên mộ phần nơi Khôi bà bà yên nghỉ, sau đó ấn đồng hồ trên tay ba lần, nói nhỏ vào đồng hồ: "Tang Đồng gặp nguy hiểm, cần chữa trị gấp."

Trên đồng hồ hiện ra dòng chữ: Máy bay cứu viện ước tính sẽ đến trong khoảng bốn mươi phút.

Bốn mươi phút sau tiểu đội cứu viện đến đúng giờ, Tang Đồng được đưa lên máy bay, bác sĩ lập tức tiến hành cấp cứu.

Tằng Thiên Hàm ngồi bên cạnh mộ phần của Khôi bà bà: "Các người đi đi, tôi ở lại bồi lão nhân gia."

Mục Dung đặt thân thể của Lưu Bảo Điền ở dưới cọc đón gió đầu thôn, quay lại núi lấy lại hồn phách của Lưu nhị tỷ, muốn tiến lên an ủi Tằng Thiên Hàm vài câu, nhưng thấy bóng lưng cô độc của hắn thì dừng bước vài phút, sau đó mang theo Lưu nhị tỷ rời đi.

Mục Dung quay lại nhà nghỉ nhỏ, Tang Du vui vẻ nhào tới, nhưng lại xuyên qua hồn thể của Mục Dung.

"Chị về rồi."

"Chị Đồng Đồng và anh Hàm đâu?"

"Chị em bị thương nhẹ đang điều trị ở bệnh viện nên đừng lo quá, cô ấy sẽ sớm về nhà, Tằng Thiên Hàm thì...Khôi bà bà bị người ta sát hại, cậu ấy tạm thời ở lại núi trấn giữ kêu bọn mình về trước."

"Sao cơ?? Khôi bà bà bị sát hại???!!!"

Mục Dung nhẹ gật đầu: "trước cứ để hồn phách của Lưu nhị tỷ vào trong hoạ của Yên Yên đi, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về "

Tang Du cảm kích nói: "Cám ơn chị, Mục Dung."

Hai người rửa mặt nằm xuống giường vẫn không ngủ được, Mục Dung biết Tang Du đang lo lắng cho Tang Đồng, không truy hỏi thương thế là bởi vì nàng đang tự trách, cô khẽ vuốt tóc Tang Du, dịu dàng nói: "Quốc gia sẽ sắp xếp điều trị tốt nhất cho cô ấy, sẽ rất nhanh về nhà, đừng quá lo."

Tang Du ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, ôm lấy eo của Mục Dung, ngẩng đầu: "Em chưa từng nghĩ đến quốc gia có ban ngành này, hơn nữa người thân cận nhất với em còn làm công việc này."

Mục Dung yên tĩnh nghe, Tang Du nói tiếp: "Em nhớ kỳ nghỉ đông tám năm trước, tết âm lịch năm đó cũng đến sớm hơn bình thường, chú và mợ cùng nhau đi mua đồ tết sớm, người trong nhà đang vui vẻ chuẩn bị ăn tết thì chị Đồng Đồng gọi điện thoại tới nói: chị ấy có chuyện rất quan trọng phải làm, không thể về nhà. Tuy mợ và chú không vui cũng ráng miễn cưỡng chấp nhận, chỉ là không nghĩ tới, từ lúc đó đến tám năm sau chị Đồng Đồng không có về nhà nữa. Mỗi năm vào ngày sinh nhật em chị Đồng Đồng sẽ gọi điện về, cũng có đôi khi gửi chút quà cho em, ừm, sợi dây chuyền này là quà sinh nhật của em, cả nhà không ai biết chị Đồng Đồng bận cái gì, có một đoạn thời gian mợ phải lấy nước mắt rửa mặt, chú thì tự nhốt mình ở trong phòng hút hết điếu này đến điếu khác, bây giờ em mới biết, chị Đồng Đồng đang yên lặng làm một công việc vĩ đại đến vậy."

Mục Dung là thính giả rất tốt, cô rất ít khi nói chen vào nhưng cũng sẽ không để cho Tang Du cảm thấy cô đơn, Tang Du bắt đầu kể về những chuyện khi mình còn bé, nàng nhiều lần đề cập đến sự quan tâm của Tang Đồng sau khi nàng gặp tai nạn giao thông năm đó

Trong lòng Mục Dung có một suy nghĩ: Sở dĩ Tang Đồng gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt có lẽ có liên quan đến Tang Du, hoặc nói đúng hơn là có liên quan đến đôi mắt của Tang Du.

Nhớ đến hình tượng thường ngày của Tang Đồng làm Mục Dung không khỏi cảm khái: Tình thương Tang Đồng dành cho Tang Du đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của cô, vì muốn 'chữa lành' đôi mắt của em gái cam tâm tình nguyện gia nhập tổ chức ẩn danh, chấp nhận nguy hiểm người ngoài không thể hình dung ra, dâng hiến hết tuổi thanh xuân, thậm chí có nhà không thể về.

Mục Dung bắt đầu hiểu được những lời nói Tang Đồng đã nói với cô vào đêm hôm đó, cũng hiểu được tức giận của cô ấy.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, Liễu Nhị nương tử trở về

Nàng từ cửa sổ bò vào nhìn hai người trên giường rồi lặng yên chui vào túi áo của Mục Dung, Liễu Nhị nương tử xuất hiện làm hai người nhớ đến Khôi bà bà, nhất thời không biết nên nói gì

Ngồi ở trên xe, nhìn ra cảnh vật đang lùi dần, trong lòng hai người nhiêù ít cũng có chút nặng nề.

Đặc biệt là Tang Du, trước khi đến đây nàng chưa từng nghĩ đến: Thời đại tân tiến, quốc gia phồn hoa vui vẻ lại có một nơi như Nguyệt Hương thôn.

Ngu muội vô tri không sinh ra chất phác thuần hậu, ngược lại còn sinh ra âm u và tội ác ngút trời. Nguyệt Hương thôn tựa như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại thì không cần phải nhớ đến nữa.

Những người vĩnh viễn sống trong cơn ác mộng này không hề hay biết, tất cả là do tự tay bọn họ gieo xuống, có thương hại nhưng không đáng để đồng tình.

Về đến nhà, Mục Dung và Tang Du thoải mái tắm rửa, sau đó ngủ một giấc thật đã, sau khi tỉnh lại dẫn La Như Yên đến chào hỏi Tô Tứ Phương.

Đường Liêm Tử ra mở cửa, cô ấy đứng chặn trước cửa. Không cho ai vào, khịt khịt mũi, cảnh giác nhìn người bên ngoài: "Chị Đồng đâu?"

"Chị Đồng Đồng bị thương, đang ở bệnh viện điều trị."

"Bệnh viện nào?"

"Không biết nữa, tin tức bị bảo mật."

Đường Liêm Tử lắc đầu: "Xin lỗi, không thể cho các cô vào."

Tang Du kỳ quái hỏi: "Tại sao?"

Đường Liêm Tử lại khịt khịt mũi: "Trên người hai cô yêu khí rất nặng."

Tang Du giải thích nói: "Bọn tôi đi cùng một người bạn, tiểu Phương đại sư cũng có quen, chúng tôi đến là muốn nhờ tiểu Phương đại sư giúp đỡ."

Đường Liêm Tử vẫn chắn trước cửa: "Xin lỗi, tình hình của Tô sư phụ bây giờ không tốt lắm..."

Tô Tứ Phương đang nằm trên giường nghe thấy giọng nói liền đi ra, thấy Tang Du và Mục Dung liền chắp tay trước ngực thi lễ một cái: "Đường thí chủ, xin cho hai vị thí chủ ấy vào đi."

Mục Dung và Tang Du liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi: người mảnh dẻ gầy xanh trong phòng có thật là Tô Tứ Phương???

Mới có mấy ngày sao lại gầy đến vậy???

Tăng bào rộng rãi trên người, khuôn mặt bị ánh nắng cao nguyên phơi đỏ, vẻ mặt không biến hoá gì nhưng tinh thần của nàng ấy lại cực kỳ uể oải.

Ngày thường Tô Tứ Phương không nhiều lời nhưng đôi mắt thâm thúy kia luôn luôn loé lên phần cơ trí, làm người ta có cảm giác dù nàng ấy không nói gì lại có thể nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng.

Nhưng bây giờ đôi mắt ấy ảm đạm vô quang, gần giống như đóa hoa khô héo, dù vẫn còn tồn tại lại không cách nào bừng sức sống.

Tô Tứ Phương chỉ đứng được một chút, thân thể đã lảo đảo lung lay, phải dựa vào ghế sofa để không ngã, khí thô thở gấp, lại tập tễnh vòng qua trước ghế sofa ngồi xuống.

Tang Du và Mục Dung bước nhanh vào phòng khách, ngồi đối diện Tô Tứ Phương, ân cần hỏi: "Tiểu Phương sư phó, cô không sao chứ?"

"Không sao, hai vị thí chủ không cần phải lo lắng."

Vẻ mặt của Tô Tứ Phương làm cho Tang Du trận trận đau lòng: "Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa? Sao lại gầy đến vậy? Khí sắc cũng không tốt nữa..."

Tô Tứ Phương không trả lời, nàng chỉ yếu ớt cười một tiếng, hỏi ngược lại Tang Du: "Vừa nãy nghe cô nói Đồng sư tỷ bị thương, có sao không?"

Mục Dung trả lời vấn đề: "Cô ấy bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là mất máu quá nhiều, cần phải điều trị một khoảng thời gian nữa mới có thể quay lại."

Mục Dung đánh giá Tô Tứ Phương: "Hay là cô sắp xếp một chút, tôi và Tang Du dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra."

Đường Liêm Tử đặt nước trái cây lên bàn: "Chị Đồng đã dẫn cô ấy đi kiểm tra qua rồi, nếu không phải chị ấy có chuyện phải đi thì tiểu Phương sư phó đã có thể tốt hơn rồi."

Tang Du e ngại đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, đều tại tôi."

Mục Dung vỗ vỗ mu bàn tay của Tang Du, Tô Tứ Phương nở nụ cười thật thà, nói sang chuyện khác: "La thí chủ, từ ngày tạm biệt đến giờ không có vấn đề gì chứ."

"Như Yên gặp qua Tô đại sư."

"Còn phải chúc mừng La thí chủ sau này có thể sống dưới ánh mặt trời."

"Đại sư đã biết trước rồi sao."

"Không phải, hai vị thí chủ đây dẫn theo cô đến chào hỏi, chứng minh Đồng sư tỷ đã biết sự tồn tại của cô, mấy ngày trước thân thể tôi không tốt nên Đồng sư tỷ cũng không có hỏi tôi chuyện này."

Tô Tứ Phương nở nụ cười vui mừng từ tận đáy lòng, Mục Dung nhìn thấy cảm xúc không thôi, cho tới bây giờ Tô Tứ Phương đều rất kiên nhẫn thay đổi Tang Đồng, mặc dù chuyện này phần lớn là nhờ Tang Du, nhưng với tính cách của Tang Đồng, có thể buông tha cho La Như Yên thì có thể nói là thay đổi vô cùng.

"Thật có lỗi,thân thể ngài không khoẻ còn nhờ ngài giúp đỡ, thật ra...A Miêu bị một nữ quỷ treo cổ làm bị thương, tạm thời đang sống nhờ tại thân thể Yên Yên, nhưng cách này cũng không thể kéo dài mãi, cho nên..."

"Không sao, mời thí chủ A Miêu ra đi."

La Như Yên lắc mình biến hoá, cổ hoạ ngàn năm chậm rãi kéo ra, A Miêu từ trong hoạ đi ra, trên người dán vài lá bùa của Mục Dung, nhưng những lỗ thủng trên người vẫn không thu nhỏ.

Tô Tứ Phương thấy vết thương trên người A Miêu, vẻ mặt nghiêm túc. Tang Du vò vò góc áo, mắt không chớp nhìn Tô Tứ Phương.

Thật lâu sau đó, Tô Tứ Phương hỏi dò: "A Miêu thí chủ có nguyện ý Vĩnh Đăng Cơ Nhạc không?"

"Là ý gì??"

"Thí chủ là vô căn chi hồn, thương thế quá nghiêm trọng, hiện tại Tứ Phương không có năng lực để hồi phục như cũ, nhưng có thể chọn ra ngày tốt tiến Tam Tạng diệu đạo, tiễn thí chủ về thế giới Tây Phương cực lạc..."

Lời còn chưa nói hết, a Miêu đã cuống quýt xua tay: "Không không không, này là muốn siêu độ tôi hả??? Tôi không muốn đi đâu, tôi còn chưa tìm về trí nhớ của mình, không thể không biết gì mà đi như vậy được, huống hồ tôi vẫn chưa yên tâm đối với tiểu Du, đại sư, ngài suy nghĩ cách khác dùm đi."

Tô Tứ Phương thở dài: "Nếu thí chủ đã cố chấp như vậy thì không thể cố ép nữa, nhưng tình hình trước mặt thì hồn thể của thí chủ có thể tan biến bất kỳ lúc nào, có lẽ Đồng sư tỷ có cách khác, chỉ là không biết khi nào chị ấy mới quay về."

~~~~~

Hí hí bắt đầu up bù nhé.