Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 118




: Thẳng thắn.

"Ai nha, bé con vẫn còn nhớ bà bà sao, trên núi có chút chuyện một mình bà phải trấn thủ cả hai ngọn núi tạm thời không thể phân thân, nên bà để đám nhỏ này đưa hai người đến cho tụi con."

Lời nói xong, đám rắn chuột trong sân tự động tách ra làm hai, lúc này mọi người mới phát hiện, đại quân rắn chuột này là đang bảo vệ thứ gì đó.

Trong đống đất là một con rắn hoa nhỏ xíu dài chừng mười mấy cm, thứ còn lại là...

"Mục Dung!"

Tang Du vứt bỏ sợ hãi trong lòng, chạy đến bên trong đàn chuột, Mục Dung hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng biệt an tĩnh nắm dưới đất không chút phản ứng.

Tang Đồng cũng giật mình, chẳng lẽ đêm qua mình nói nặng quá nên làm đầu gỗ này nghĩ quẩn tìm đến cái chết sao?

"Mục Dung?". Tang Du quỳ gối bên cạnh Mục Dung, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt Mục Dung, nhưng ngón tay lại xuyên qua hồn thể của cô ấy

Khôi bà bà lại nói: "Bà bà vận dụng hết pháp lực mới có thể đem hồn thể của Mục Dung về đây, tiểu xà hoa bên kia là Liễu Nhị nương tử, Liễu Thiên Giao, các con đã gặp rồi đó."

Tang Đồng nhíu mày thoáng nhìn tiểu xà nằm dưới đất, tuy cô không phải đệ tử Mã gia, nhưng cũng hiểu sơ vài thứ, trong Ngũ Đại gia tộc mà lót chữ 'Thiên' tức là người có sức mạnh chiến đấu cực mạnh, ví như mấy vị Thường Thiên Mãng, Hồ Thiên Phách đều là những người có danh có tiếng trong cục, sao bản thể của nàng ấy lại nhỏ như vậy???

"Nha đầu Tang Du, con đưa Thiên Giao vào trong trước đi, chúng ta nói chuyện sau, trời sắp sáng rồi, nếu đám nhỏ này bị người trong trấn nhìn thấy thì sợ sẽ gặp chuyện."

Tang Đồng ấn pháp quyết, chỉ vào Mục Dung, Mục Dung lại không chút động đậy, Tang Đồng nhớ lại: Hôm qua cô buồn ngủ quá nên không cẩn thận chửi bậy một tiếng, giờ mất hết pháp lực rồi!

Khôi Tam bà bà đang nhập vào Tằng Thiên Hàm, thổi một hơi vào hồn thể Mục Dung, hồn thể của Mục Dung chậm rãi bay vào trong nhà nghỉ, Tang Du thì lấy tay nâng tiểu hoa xà lên, bàn tay của nàng cảm thấy lạnh buốt.

Tiểu xà không nhúc nhích, mặc Tang Du nâng đỡ, bộ dạng không tiếc sống nữa.

Mọi người đi vào trong nhà nghỉ, đại quân chuột cũng rút lui toàn bộ, chỉ còn lại đàn rắn đang ngẩng thẳng thân, nhìn Tang Du nâng Liễu Thiên Giao biến mất khỏi thang lầu mới nằm xuống, tự mình tản đi.

Khôi bà bà mượn thân thể Tằng Thiên Hàm kể xong mọi chuyện đêm qua rồi thở dài nói: "Thiên Giao hảo tâm cứu người, nhưng bởi vì mất đi bảo bối tu luyện mấy trăm năm nên không kiềm chế được mình mà phun loạn độc rắn, Mục Dung không cẩn thận nên hít phải một ít, vốn là không sao nhưng sừng trên đầu của Thiên Giao giữ lấy hơn trăm năm tu vi của nhỏ đã bị bóng đen kia phá hỏng, độc rắn bên trong hồn thể của Mục Dung chỉ có thể tạm thời áp chế."

"Khôi bà bà, vậy phải làm sao? Bà không còn cách nào sao? Mục Dung có bị nặng lắm không?"

Khôi bà bà lấy bao thuốc lá trong túi Tằng Thiên Hàm ra, tự châm một điếu, chậm rãi nói: "Thiên Giao vì cứu Mục Dung mà đánh mất tu vi, Mục Dung lại vì Thiên Giao không kiềm chế được mình mà trúng độc, người Mã gia bọn ta coi trọng nhất là nhân quả, chuyện này từ nơi sâu xa nhất hẳn là đã được định trước rồi, con yên tâm, bà bà đã áp chế độc rắn trong hồn thể của Mục Dung rồi, nhưng bản mệnh độc rắn của Thiên Giao không phải thứ tầm thường, muốn giải độc thì chỉ có một mình Thiên Giao giải được, bà hoá Thiên Giao thành tiểu xà để con mang theo bên cạnh Mục Dung, thời điểm độc rắn phát tán thì để Thiên Giao cắn đầu ngón tay của con bé hút ra nộc độc là sẽ dịu lại ngay."

"Có nguy hiểm đến tính mạng không ạ? Lúc độc phát tán thì sẽ như thế nào?"

"Nha đầu yên tâm đi, có Thiên Giao ở đây Mục Dung sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trước khi độc được giải trừ hết thì sẽ có triệu chứng."

"Triệu chứng gì ạ?"

Khôi bà bà lắc đầu không muốn nói thêm.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta đề nghị các con nghỉ ngơi ba bốn hôm rồi hẳn lên núi, lúc lên núi thì để thằng oắt con này lắc trống, bà bà sẽ hiện thân kể rõ nội tình của Nguyệt Hương thôn, bà bà đi trước."

"Bịch" một tiếng, đầu thuốc lá rơi xuống sàn nhà, Tằng Thiên Hàm sợ run cả người, vẻ mặt mệt mỏi xoa cổ bóp vai, nhếch nhếch miệng: "Lão tiên tới hả? Sao tôi mệt mỏi dữ vậy nè?"

Nhà Tiên nhập thể năng lực càng mạnh thì càng hao tổn thể lực đệ tử.

Tang Đồng nhìn Tằng Thiên Hàm dáng vẻ thận hư muốn mở miệng nói gì đó lại thôi, điều này cũng là lý do làm cô không thuận mắt nhà Tiên, động vật và người đến cùng thì khí tức trên người vẫn sẽ luôn không hợp, để nhà Tiên thường xuyên nhập thể trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến thân thể người.

Những nhà Tiên này mượn miệng của đệ tử nhìn việc, chữa bệnh, tự thân tu hành tích lũy công đức, báo đáp lại chút tiền tài cho đệ tử xem như trả thù lao.

Lục Đạo Luân Hồi, có được thân người không dễ, lấy thân thể quý báo cho người khác làm áo cưới, nhìn thế nào cũng là hành vi ngu xuẩn.

Bên trong lục đạo, chỉ có nhân loại mới có thể nhục thân thành Thánh, chỉ có nhân loại mới có thể thuận lợi phi thăng mà không đụng trúng lôi kiếp, sơn tinh yêu quái tu luyện đến một trình độ nhất định thì sẽ bị thiên đạo chú ý ngay.

Chạm đến cảnh giới đó, thiên đạo nhất định giáng xuống lôi kiếp, từ xưa đến nay thứ có thể bình an vượt qua lôi kiếp không bị thiên đạo trừng phạt, tỷ lệ là một vạn phần một.

Có một số ít động vật trời sinh thông minh, ví như Ngũ Đại gia tộc, trải qua trăm ngàn năm tìm tòi được biện pháp tránh sự chú ý của thiên đạo, Mã Tiên cũng theo thời thế được sinh ra.

Những thứ này bám vào thân thể đệ tử, giúp người trừ hoạ chữa bệnh tích lũy công đức, nhiều công đức, thiên đạo sẽ không thể giáng lôi kiếp xuống.

Tuy Tằng Thiên Hàm được quốc vận phù hộ, lại giữ ba kiện pháp bảo chính tông, thoạt nhìn là người hơn ba mươi tuổi, nhưng thật ra hắn còn nhỏ hơn Tang Đồng những mấy tháng.

Tang Đồng cười không nói thêm gì, mỗi người lựa chọn con đường khác nhau, cô đâu thể nào lấy tam quan* của mình áp đặt lên người khác, hơn nữa quốc gia cũng cần nhân tài như Tằng Thiên Hàm.

(Tam quan: nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan)

Chỉ là những điều này dẫn Tang Đồng đến một suy nghĩ khác: Đến tột cùng Thiên Đạo là cái gì? Tồn tại ở đâu? Ai làm ra nó? Ai quản lý nó?

Nếu như thiên đạo thật sự công bằng, thì sao lại dùng thủ đoạn quá sức tàn khốc để đối xử với dị loại, cán cân công bằng kia tại sao luôn luôn nghiêng về phía nhân loại?

Cô học càng nhiều, nhìn thấy càng nhiều thì càng cảm thấy thiên đạo thật không không công bằng!.

Thiên đạo hình như vô cùng chiếu cố nhân loại, trên rất nhiều khía cạnh đều ngầm bật đèn xanh cho nhân loại, nhưng đối với những chủng tộc khác lại bày ra vô số hạn chế.

Có chút quan niệm 'Ngoại tộc tất dị'

Nhưng, những suy nghĩ này cô chỉ có thể nghĩ thầm chứ không dám nói ra khỏi miệng, một khi bị thiên đạo phát hiện thì kết quả của cô nhất định rất thảm.

Bất quá Tang Đồng cũng phát hiện ra một điều: Thiên Đạo không thể nhìn trộm lòng người, hoặc nói đúng hơn là không thể tiến hành trừng phạt suy nghĩ của người ta.

Điểm này cũng giống như luật pháp, ví như: Mày muốn giết người, nhưng chỉ nghĩ thôi chứ không nói ra miệng cũng không có hành động, pháp luật sẽ không thể bắt mày

Là do lòng người quá mức phức tạp nên Thiên Đạo không thể nhìn trộm hay Thiên Đạo thật ra cũng chả phải thứ vạn năng gì?

La Như Yên ôm hồn thể của Mục Dung đặt vào nhục thân, Mục Dung ngủ say tận ba ngày, trong lúc ngủ thường xuyên nói lạnh, Tang Du mượn tới mấy cái chăn mền đắp cho cô, lại mua thêm mấy cái chườm nóng, ngày đêm thi thoảng đắp lên cho cô.

Tang Du phát hiện nhiệt độ của Mục Dung không thấp, so với trước đây còn cao hơn chút nhưng cô ấy vẫn thường xuyên kêu lạnh, có lẽ cái lạnh này là từ hồn thể truyền ra.

Tang Du nhìn thấy càng thêm đau lòng, Mục Dung sao lại khi không chạy vào rừng sâu?

Tang Đồng không nhắc đến một chữ nội dung nói chuyện đêm đó, chỉ là thỉnh thoảng sẽ than thở, làm Tang Du mờ mờ mịt mịt

Đêm ngày thứ ba, Liễu Thiên Giao ngủ đủ giấc, ăn ếch xanh Tang Du đưa cho thì từ trong túi xách bò ra, chui vào chăn Mục Dung, mấy phút sau lại bò vào túi của Mục Dung ngủ tiếp.

Nửa tiếng sau Mục Dung tỉnh lại, người đầu tiên đập vào mắt là Tang Du đã rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị ôm cô đi vào giấc ngủ.

Tang Du kinh ngạc không nói nên lời nhìn Mục Dung, bởi vì ánh mắt lúc này của Mục Dung quá sức đáng yêu, giống như Tiên thú bậc S trong tiểu thuyết huyền huyễn vừa nở, hai mắt ngập nước tô điểm chút ngây thơ.

Mục Dung ngơ ngác nhìn Tang Du, hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ hay không, có phải mình đã chết rồi không? Sao lại thế này? Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục?

Mắt không chớp nhìn chầm chầm Tang Du, yết hầu khô khốc giọng khàn khàn nói: "Tôi đang nằm mơ sao?"

Người gần trong gang tấc ôm lấy cô, buồn cười nói: "Cô ngủ ba ngày rồi đó, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không, tôi có mua nồi cơm điện nè nấu cháo cho cô ăn nha?"

Tang Du nói xong sờ lên trán cô, nhiệt độ bình thường.

Mục Dung trừng mắt nhìn Tang Du, Tang Du gỡ xuống tầng lớp chăn mền, trên người nàng đã có một lớp mỏng mồ hôi, chuẩn bị xuống giường nấu cháo cho Mục Dung.

Mục Dung nắm lấy ngón tay của Tang Du: "Tang Du!"

"Ừm, sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?"

Mục Dung chuyên chú nhìn Tang Du năm giây, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Cô vừa tỉnh, ăn xong rồi nói."

Mục Dung siết chặt tay: "Tôi muốn nói liền." Nếu chậm nữa sợ là không còn dũng khí mở miệng.

"Được, cô nói đi "

Tang Du khoan chân ngồi trên giường, để Mục Dung nắm lấy tay mình, tay khác chỉnh chỉnh chăn mền cho Mục Dung.

Mục Dung nuốt nước bọt, ánh mắt không rời nhìn Tang Du: "Tình hình của tôi...nguyên nhân tôi trở thành âm sai, cô cũng biết."

Tang Du nhẹ gật đầu: "Ừm."

"Tôi là sinh hồn duy nhất trong học viện Tử Thần, chắc cô cũng biết?"

"Ừm có biết."

"Để tiện cho nhiệm vụ câu hồn, mỗi âm sai đều được phát ba cái pháp khí cơ bản, toả hồn liên, đả hồn bổng, sổ ghi chép sinh tử, ba món này là chí bảo của Địa Phủ, uy lực kinh người, để âm sai vong hồn dùng thì không sao, nhưng để một người còn sống không thuộc quản lý của Địa Phủ dùng ba món pháp bảo này thì cần phải đem thứ quý giá nhất đưa cho Địa Phủ làm vật chế chấp."

"Thứ quý giá nhất?"

~~~~

Hê hê ~~~

Liễu Thiên Giao a~ Liễu Nhị nương tử a~~~~ géi đẹp này chuyên gia tự xưng nãi nãi, ngạo yêu chết được:))~

Qua up truyện xong sốt cmnl, khổ thưn mị quá mà~~~