Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 101




: Ngoài dự kiến.

Tang Đồng lấy ra cặp sưng trâu, xếp bằng dưới bếp gas: "Nữ quỷ muốn lấy mạng Lưu Hồng Đức là quỷ trong nhà hay là dã quỷ*?"

(Dã quỷ ở đây là mấy vong linh ngoài đường ý.)

Trong nhà có quỷ một là tổ tiên, hai là người có quan hệ họ hàng không trực tiếp, nhưng quỷ hồn này hình như khi còn sống có qua lại với Lưu Hồng Đức.

Còn dã quỷ là người xa lạ, bởi vì đủ thứ lý do, có ít người sẽ dẫn quỷ về nhà, nếu thời gian dài không giải quyết thì dã quỷ sẽ quậy phá.

Táo Quân cho một keo dương, hàm nghĩa: Tự thân giải quyết, không muốn liên quan.

(Keo dương: ai từng xin keo trong chùa miếu sẽ biết, lúc xin hai mặt sừng trâu giống nhau là không xin được. Hai mặt khác nhau thì xem như đã xin được keo tốt)

Tang Đồng ngẩn người nói: "Tuy Lưu gia đối với Ngài bất kính, nhưng chủ nhân nhà này đang gặp nguy hiểm, hi vọng lão nhân gia khoan dung độ lượng, chỉ giúp đường sáng."

Nói xong Tang Đồng ném keo thêm lần nữa, kết quả vẫn là keo dương.

Một vấn đề không thể cứ hỏi mãi, Tang Đồng bất ngờ khi Táo Quân khoanh tay đứng nhìn, có chút sinh khí cầm sừng đi tới trước Môn Thần.

"Thần Quân Môn Thần, đệ tử Tang Đồng mạn phép hỏi một câu, nữ quỷ muốn lấy mạng Lưu Hồng Đức là quỷ nhà hay là dã quỷ?"

Sừng trâu rơi xuống đất, Môn Thần cũng cho một keo dương.

Tang Đồng không tin, thử lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ.

Táo Quân và Môn Thần đều không muốn tham dự vào chuyện này chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình?

Hay là hai vị Thần Quân này hồ đồ rồi, thấy cô có chút pháp lực nên để cô toàn quyền giải quyết??

Cầu thần hỏi quẻ không được đáp án, vậy chỉ có thể bắt sống nữ quỷ hỏi cho ra lẽ.

Tang Đồng bấm số điện thoại gọi Tô Tứ Phương, xác nhận đã bày ra trận pháp giấu đi khí tức của Lưu Hồng Đức xong liền lấy ra một lá phù Tam Sơn Ngũ Nhạc, đốt trước ra vào.

Tên sao nghĩa vậy, bên trong lá bùa chứa Tam Sơn Ngũ Nhạc*, dùng để chặn cửa, nữ quỷ muốn vào từ của chính là việc không thể nào.

(Tam Sơn Ngũ Nhạc: đại khái là nói về những ngọn núi thiêng bên Trung Quốc, tùy thời đại mà vị trí khác nhau, để hiểu ý rõ hơn thỉnh google. Dùng bùa này chặn cửa tức là nói dùng núi chặn đường đi, không cách nào ra vào.)

Từng cái cửa sổ cũng được hạ cấm chú, chỉ chừa lại cửa sổ bên trong phòng ngủ của Lưu Hồng Đức.

Sợ nữ quỷ nghi ngờ, Tang Đồng tháo bớt mấy lá bùa bên trong, chỉ chừa lại một lá có niệm lực yếu ớt.

Bố trí xong xuôi, Tang Đồng thuận tay dán bùa lên đỉnh đầu của mình và Tang Du, lá bùa này là để giấu đi khí tức của hai người, tránh để nữ quỷ phát hiện.

"A Miêu nằm dài trên giường đi, Mục Dung phiền cô tránh ra ngoài tìm chỗ núp, một khi nữ quỷ vào đây thì cô phá lá bùa dán trên cửa sổ phòng ngủ dùm tôi."

"Ừm."

Tang Đồng gọi thức ăn, cùng Tang Du vừa ăn vừa đợi trời tối.

Sắc trời bên ngoài tối dần, A Miêu khẩn trương, thỉnh thoảng ti hí hai mắt, Tang Đồng đứng trong góc, bực mình mắng: "Để ngươi vờ ngủ cũng diễn không được à? Lưu Hồng Đức không thể nhìn thấy nữ quỷ, kiểu như ngươi sẽ bị lộ."

A Miêu vội vàng nhắm mắt, nhỏ giọng oán: "Nữ ma vương, ai mà làm quỷ khế của cô thì đúng là tám kiếp đen như mõm chó, nữ quỷ ơi nữ quỷ, ngươi tuyệt đối đừng có đến đây nha, nếu không thì mấy chục năm sau của ngươi sẽ bị hành ra bã đó.",

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, đã đến mười giờ rưỡi, trong phòng vẫn yên tĩnh, nữ quỷ không đến.

Tang Đồng kinh ngạc: Chẳng lẽ mình ra tay quá nặng nên nữ quỷ không vượt qua được?? Sẽ không đâu, nếu như không chịu được là phải hồn phi phách tán ngay tại chỗ chứ, chạy được tức là không sao rồi.

Điện thoại Tang Đồng vang lên, A Miêu hét to một tiếng, từ trên giường bắn dậy, Tang Du bị hù cũng hét theo.

Mục Dung cầm đả hồn bổng và toả hồn liên xuất hiện trước cửa sổ, thấy Tang Du không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xảy ra chuyện gì?"

A Miêu nhào đến bên người Mục Dung: "Mục Dung đại nhân, người ta rất sợ đó, chị đại vậy mà kêu người ta làm mồi nhử, người ta không muốn chết, ngài phải bảo vệ người ta."

Tang Đồng trừng mắt nhìn A Miêu, tức giận: "Ngươi đã chết một lần rồi."

"Vậy nhân gia đây cũng không muốn chết thêm lần nữa đâu ~"

Điện thoại là Tô Tứ Phương gọi đến, Tang Đồng nhấn nút nghe: "Thế nào?"

"Đồng sư tỷ, xin lập tức đến đây, nữ quỷ ở chỗ của em."

"Gì? Mấy người không bày kết giới hả?"

Bên kia điện thoại truyền đến một trận ồn ào, có tiếng đồ vật rơi xuống vỡ vụn, còn có tiếng la hét của Lưu Hồng Đức.

Tô Tứ Phương thống khổ hừ một tiếng: "Mau tới!"

"Đợi tôi, tôi đến ngay, ráng chịu một chút đừng tổn thương nữ quỷ cũng đừng để Lưu Hồng Đức chết!"

"Đồng sư tỷ yên tâm, Tứ Phương còn có thể trụ được."

"...Bảo vệ chính mình đó."

"Ừm."

Tang Đồng cầm valy vội vã chạy ra cửa, vừa chạy vừa nói: "Mục Dung A Miêu hai người đi chi viện trước đi, Du nhi theo chị!"

Mục Dung nhún chân, nhảy xa hơn mười mét hoà lẫn vào màn đêm.

Lưu Hồng Đức ở lầu sáu, thang máy thì đang ngừng ở tầng hai mươi, Tang Đồng bấm nút mất lần, nổi khí đạp cửa cầu thang thoát hiểm, một bước hai bậc chạy xuống, mấy lần súyt té ngã lại không dám chậm chân, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh.

Lòng Tang Đồng nóng như lửa đốt: Hàng yêu phục ma không phải việc Tô Tứ Phương có thể làm, nàng là loại không biết hại người, nếu như nữ quỷ kia muốn giết nàng nàng cũng sẽ không tổn thương nữ quỷ!

Đáng chết!! Làm sao nữ quỷ có thể tìm được Lưu Hồng Đức?? Năng lực của Tô Tứ Phương cô rất hiểu, rõ ràng dư sức gạt được nữ quỷ mà, Tô Tứ Phương mấy người không thể gặp chuyện được!!!!

Còn năm bậc thang cuối cùng, Tang Đồng trực tiếp nhảy xuống.

Chạy vội tới cửa tiểu khu, trước đó nơi này dừng một loạt xe taxi, sao bây giờ một chiếc cũng không thấy!!

"Biết vậy mua luôn chiếc xe cho rồi!"

Cũng may Mục Dung đang trên đường đến, nên Tang Đồng mới không có nổi điên, cô nhìn lịch sử cuộc gọi nhưng lại không dám ấn nút gọi, tình hình bên kia không rõ ràng, nếu làm Tô Tứ Phương mất tập trung thì lại càng hỏng!

Hơn năm phút sau, Tang Du thở hồng hộc chạy tới: "Chị Đồng Đồng, chờ em với "

Tang Đồng ngây người, sao cô có thể đi mà quên mất Tang Du! Sao cô có thể quên mất Tang Du???

Tang Đồng kéo Tang Du qua, nhìn nhìn một chút: "Em có sao không?"

"Không sao ạ, em đang lo cho Mục Dung, một mình cô ấy đi liệu có sao không? Nữ quỷ này năng lực không nhỏ, có thể tránh được toả hồn liên, pháp bảo của Mục Dung đối với cô ấy có hiệu quả không? Âm sai có chết không??"

"Yên tâm, âm sai có thiên tính trấn áp quỷ hồn, quỷ hồn thấy Mục Dung đều phải đi đường vòng, em không phát hiện ra là từ khi em ở cùng Mục Dung thì không hay nhìn thấy quỷ nữa sao?"

Giọng nói của Tang Du đột nhiên nhỏ lại: "Em đâu có ở cùng người ta đâu."

Đối diện có chiếc taxi chạy đến, đáng tiếc lại không phải xe trống, Tang Đồng cắn răng chạy ra giữa đường, giang hai tay.

"Chị Đồng Đồng!!!"

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Tang Đồng chống tay lên nắp xe, cũng mấy không bị tông chết, cô vòng qua ghế phụ, mở cửa xe, rút ra mấy tờ tiền: "Xin lỗi tiên sinh, trong nhà tôi xảy ra chuyện lớn, ngài có thể nhường xe không."

...

Mục Dung bay tới cửa hàng, chuyện trước mặt làm cô có chút mịt mờ

Cửa hàng bị đập tan nát, mọi vật đều không còn hình hàng ban đầu, kẻ đầu xỏ chính là Lưu Hồng Đức!!

Không biết hắn trúng cái quái gì, tay cầm cây đuổi đánh Tô Tứ Phương, Tô Tứ Phương đâu phải đối thủ đối với thanh niên trưởng thành, tránh né rất chật vật, hơn nữa trên mặt còn xuất hiện vết xanh vết tím.

Mục Dung đang ở trạng thái hồn thể nên không thể giúp đỡ nàng được, cô nắm chặt toả hồn liên, do dự có nên cưỡng ép kéo hồn phách của Lưu Hồng Đức ra.

Nhưng cô đang tạm thời bị cắt chức, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể dùng pháp khí được, càng không thể tra tử sổ.

Kể cả là âm sai chính thống, cưỡng ép câu hồn phách của người sống cũng là trọng tội rồi.

"Mục Dung đại nhân, chờ ta với!!"

A Miêu thở hồng hộc chạy tới, mắt Mục Dung loé sáng, dán lá bùa màu trắng lên trán A Miêu: "A Miêu, ngươi mau nhập vào Lưu Hồng Đức, kiểm soát hành động của hắn, bảo vệ tiểu Phương sư phụ!"

"Okie Mục Dung đại nhân."

A Miêu bay nhào vào thân thể Lưu Hồng Đức, hắn đang giơ gậy liền khựng lại một giây, sau đó lại nện gậy xuống!

Nện được một nửa đường, tay phải của hắn đột nhiên nắm lấy tay cầm gậy, hai bên giằng co ngang nhau.

Tô Tứ Phương thừa lúc né tránh, 'Lưu Hồng Đức' hô lớn: "Mục Dung đại nhân, ta chỉ khống chế được nửa thân của hắn, làm sao đây?"

"Khoá hắn lại!"

"Được."

"Tay phải Lưu Hồng Đức" vứt cây xuống đất, "tay trái" của hắn nổi điên, dùng hết sức tát vào 'má phải' một cái vang dội.

A Miêu tức giận quát: "Con mẹ mày, dám đánh tao? Không biết chữ chết viết thế nào à, dám đánh tao hả?"

Dứt lời, 'Lưu Hồng Đức' nâng 'tay phải' lên, trả cho má trái một cái vã sấp mặt lon.

Mục Dung ngơ ngác nhìn Lưu Hồng Đức không tiếc sức lực tự mình đánh mình, tiếng bạt tai vang lên không dứt, tiếng trước lại to hơn tiếng sau.

"A Miêu, ra tay nhẹ một chút, đừng đánh đến hỏng người hắn."

"Gì, lão nương nuốt không được cục tức này! Cái thằng cẩu sục nhà mày dám đánh tao, hôm nay tao liều mạng với mày!"

"Đùi phải của Lưu Hồng Đức" không chút báo trước, dứt khoát giang rộng lên phía trước, tàn nhẫn kéo thành một chữ Nhất (一): "Lão nương kéo nát hai cái trứng cút nhà mày..."

Mục Dung thở dài một hơi che mắt lại, hình ảnh này quá mực tàn nhẫn rồi.

Tô Tứ Phương đi đến bên cạnh Mục Dung: "Cám ơn Mục thí chủ.",

Mục Dung thấy trên mặt và trên đầu Tô Tứ Phương mấy dấu bị cây gậy đập vào đã sưng phồng, áy náy nói: "Xin lỗi tôi đến chậm, phía sau có thuốc thoa, tôi dẫn cô đi lấy, cô thoa trước cho bớt, Tang Đồng sẽ lập tức tới, giải quyết xong chỗ này chúng ta đi bệnh viện xem sao."

Tô Tứ Phương lắc đầu: "Không sao, Mục thí chủ mời theo tôi đến sân sau, nữ quỷ chắc là chưa đi."

"Sao cơ? Nữ quỷ vẫn còn ở đây?"

"Đúng vậy."

Hai người cùng nhau đi đến sân sau, Lý Hàn Sở và nữ quỷ đang hừng hực khí thế, hai người họ quấn lấy nhau, ai cũng không làm gì được ai.

Nữ quỷ tuy dữ nhưng Lý Hàn Sợ đã từng xử gọn ba cái mạng cũng chả dễ chơi.

"A Di Đà Phật, cũng may hôm nay Tứ Phương có mang theo bình bát, trong lúc nguy hiểm được Lý thí chủ hiện thân tương trợ Tứ Phương mới có thể may mắn không sao."

~~~~

:))~ nguyên văn qt: "Lão nương kéo bạo trứng ngươi"