Edit: Seward
Từ hôm đó trở đi, Lâm Mộc Viễn và Tần Thiên Mạch bắt đầu sống chung nhưng không để ý đến nhau, trừ khi cần thiết hai người thậm chí còn không chịu nói nhiều thêm một câu.
Vài ngày sau, một buổi thi toán hàng tháng được diễn ra tại lớp.
Sau khi bài thi được phát xuống, Lương Khải Phi nhìn con số “21 điểm” màu đỏ tươi trên bài thi của bạn cùng bàn và nghĩ rằng mình đã bị hoa mắt.
“Lâm Mộc Viễn, điểm của cậu xảy ra vấn đề gì vậy?”Cậu thế mà chỉ được 21 điểm trong khi điểm tối đa của bài thi là 150 điểm.
Lâm Mộc Viễn xấu hổ sờ đầu: “Vấn đề gì sao? Thực ra, thành tích học tập của tớ rất kém."
Sau khi nghe cậu nói xong, Lương Khải Phi cũng không quá ngạc nhiên. Thông qua sự quan sát cẩn thận trong vài ngày qua, cậu ta phát hiện ra rằng Lâm Mộc Viễn khả năng không phải là học bá. Hiện tại, có vẻ như thành tích của Lâm Mộc Viễn thậm chí còn tệ hơn cậu ta nghĩ.
"Bạn cùng bàn của tôi ơi,cậu như này sẽ khiến thầy Lý rất thất vọng." Vốn tưởng rằng học sinh chuyển trường là 1 học bá với thành tích học tập xuất sắc nhưng cuối cùng lại không phải hoá ra là 1 học tra chính cống.Có lẽ bây giờ thầy Lý đang muốn khóc đến ngất xỉu trong nhà vệ sinh.
Lâm Mộc Viễn nghiêm túc hỏi cậu ta: “Cậu cảm thấy thành tích của tớ trong lớp có thể xếp hạng thứ bao nhiêu?”
Trường trung học yêu tinh cậu theo học trước đây hầu hết đều chứa đầy những yêu tinh phú nhị đại được nuông chiều lớn lên. Mọi người đều không quan tâm đến thành tích học tập của mình ra sao. Trong nhóm siêu cấp học tra mà cậu quen biết, thành tích của cậu tạm thời ở mức trung bình nhưng hiện tại cậu đã chuyển đến trường học dành cho con người.Bản chất học tra lập tức bị bại lộ ,trong những ngày qua đã khiến cậu nhận thức sâu sắc về nền tảng học tập của mình kém đến mức nào.
Lương Khải Phi có chút đồng tình nhìn cậu: “Cậu muốn nghe lời nói thật sao?”
Lâm Mộc Viễn gật đầu: “Cậu nói đi, trong lòng tớ có một chút niềm tin.”
Lương Khải Phi giơ hai ngón tay ra, nói: “Theo suy luận của mình,thành tích của cậu có lẽ ở hạng hai đếm ngược.”
Người thứ nhất đếm ngược là một tên học tra quanh năm không đến trường, về cơ bản thành tích của hắn ở các môn đều dừng ở mức một con số, so với hắn thành tích của Lâm Mộc Viễn vẫn nhỉnh hơn một chút.
Răng rắc.
Lâm Mộc Viễn dường như nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
Hạng hai đếm ngược……
Lâm Mộc Viễn thở dài buồn bã, có vẻ trong lớp thành tích của cậu cao hơn Tần Thiên Mạch.
Tần Thiên Mạch ngồi ở hàng ghế sau tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ, hắn cũng phát hiện, trước đó Lâm Mộc Viễn bảo hắn chép bài tập vật lý không phải cố ý muốn chỉnh hắn mà là vì trình độ của cậu chỉ có thế thôi.
Có vẻ như hắn đã hiểu lầm Lâm Mộc Viễn.
Cầm cốc giữ nhiệt uống một ngụm nước, Tần Thiên Mạch ngơ ngác nhìn ba chữ "uống thêm nước" trên cốc giữ nhiệt, chiếc cốc này được Lâm Mộc Viễn mua cho hắn sau khi cậu đến trường vào ngày đầu tiên.
Kỳ thật nếu suy nghĩ kỹ một chút, Lâm Mộc Viễn trước đó một mực muốn lấy lòng hắn nhưng hắn luôn lạnh lùng từ chối, hiện tại lại còn hiểu lầm cậu.
Lương tâm hắn có chút khó chịu.
Nhưng nếu mà để hắn chịu xuống nước xin lỗi cậu thì hắn không làm được.
Được rồi, hôm nào hắn tìm cơ hội chủ động lấy lòng cậu để hoà hoãn mối quan hệ khó xử giữa hai người một chút.
Không khí phòng học buổi chiều thứ sáu sôi động hơn thường ngày rất nhiều, vì ngày mai là cuối tuần, ai cũng có phần vui mừng không kiềm chế được.
Nghĩ đến Lâm Mộc Viễn mới chuyển trường ,không có bạn bè, Lương Khải Phi liền chủ động mời : "Chiều mai câu lạc bộ chúng mình sẽ tổ chức đi viện dưỡng lão thăm người già neo đơn, cậu có muốn đi cùng mình không? "
Lâm Mộc Viễn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, dù sao ngày mai cậu cũng không có việc gì để làm, trước đó anh trai cậu đã nói với cậu rằng việc tham gia nhiều hoạt động nhóm có thể giúp cậu hòa nhập tốt hơn với xã hội loài người.
"Vậy thì tốt, 12 giờ trưa mai chúng ta gặp nhau ở cổng trường nhé. Mình sẽ mang cho cậu món gà rán mật ong mẹ mình làm, cậu nhất định sẽ thích." Mấy ngày nay hai người thường xuyên đi ăn cùng nhau, Lương Khải Phi biết một chút về khẩu vị của cậu.
Nghe nói có gà rán để ăn, Lâm Mộc Viễn mỉm cười cong cong đôi mắt:"Cảm ơn cậu."
Chẳng trách mọi người gọi cậu ta là má Phi, Lương Khải Phi quả thực là người rất chu đáo trong mọi việc.
Lương Khải Phi bị nụ cười của cậu làm cho lóa mắt, trong lòng không khỏi muốn thét lên như một con chuột chũi*, chẳng trách các nữ sinh trong lớp luôn phát cuồng vì cậu,khuôn mặt này của Lâm Mộc Viễn thật sự khiến người ta vô cùng yêu thích.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Lâm Mộc Viễn thu dọn cặp sách nặng trĩu của mình, lúc rời đi vô thức liếc nhìn chỗ ngồi của Tần Thiên Mạch, hôm nay Tần Thiên Mạch không trốn tiết đi chơi, hắn ngồi tại chỗ chơi điện thoại.
Tuy rằng hiện tại hai người ở cùng nhau nhưng quan hệ của bọn họ không khác gì người lạ. Không, phải nói là Tần Thiên Mạch và mọi người trong lớp quan hệ cũng không tốt, mọi người trong lớp đều sợ Tần Thiên Mạch,nghe nói lúc hắn mới vào học lớp mười không lâu đã đánh một số tên côn đồ bên ngoài trường khiến bọn chúng nhập viện. Từ đó,hắn trở nên nổi tiếng sau một cuộc đánh nhau. Ngoài ra, không ai dám trêu chọc hắn,hắn luôn vẻ mặt như thể mọi người đều thiếu nợ tiền hắn, loại người cự tuyệt người ngoài đến gần như thể muốn cách xa họ ngàn dặm, người như này có thể có bạn bè mới là lạ.
Trên đường trở về, Lâm Mộc Viễn đi vào một tiệm hoa ven đường, định mua chậu hoa đặt trong phòng.
Trong nhà Tần Thiên Mạch quá trống trải nên mua một ít cây cỏ để căn phòng có thêm sức sống.
Cửa hàng hoa này không lớn lắm, Lâm Mộc Viễn đi một vòng cũng không thấy nhân viên bán hoa nào, vì chủ cửa hàng không có ở đây nên cậu định hôm khác đến mua sau.
Cậu vừa mới chuẩn bị rời khỏi tiệm hoa, cửa sau đột nhiên mở ra, một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước ra từ bên trong.
Nhìn thấy cô, đôi mắt của Lâm Mộc Viễn mở to vì kinh ngạc.
Cô gái trang điểm nhẹ, ngoại hình ưa nhìn, điều bất thường duy nhất là trên đầu cô gái có hai chiếc lá màu xanh biếc.
Nhìn thấy Lâm Mộc Viễn, cô gái nở nụ cười nghề nghiệp, nói: "Bạn học, em muốn mua hoa sao?"
Lâm Mộc Viễn chỉ vào đỉnh đầu của mình và nhắc nhở cô: "Chị ơi, lá cây của chị xuất hiện rồi."
Cô gái sửng sốt một lát, vội vàng sờ lên đỉnh đầu. Khi chạm vào chiếc lá trên đầu, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
"Haha, hẳn là vừa rồi bị lá cây trong nhà kho dính phải ." Cô gái bứt hai chiếc lá ra khỏi đầu, "Bạn học, em muốn mua loại hoa gì? Có cần chị giới thiệu cho em không?” Lâm Mộc Viễn mở to mắt nhìn cô: “Chị là hoa yêu phải không?”
"Bạn học, em đang nói cái gì vậy?" Cô gái giống như nghe thấy một câu chuyện cười :"Trên đời này làm gì có yêu tinh,trí tưởng tượng của em thật phong phú."
"Trên thế giới này có yêu tinh." Lâm Mộc Viễn cúi xuống nhặt một chiếc lá xanh cô vừa vứt đi, sau khi quan sát cẩn thận vài giây, cậu kiên quyết nói: "Đây là lá cây liên kiều*. Chị là liên kiều tinh sao ?"
Vẻ mặt cô gái thay đổi, một lúc sau, cô lấy một chậu cây giống như cây mạ con trên kệ cách đó không xa, giữa thân cây nở ra một bông hoa màu xanh lam kỳ lạ.
"Bạn học, em có thích chậu hoa này không? Mùi thơm lắm, lại gần và ngửi đi." Cô gái mỉm cười với cậu.
Lâm Mộc Viễn đứng yên không nhúc nhích: "Đây là hoa quỷ phải không? Hương thơm của nó có thể khiến người ta quên đi một số chuyện. Chẳng lẽ chị muốn em quên đi những gì vừa nhìn thấy sao?"
Cô gái lúc này càng sốc hơn, sao cậu thậm chí còn biết về hoa quỷ ?