Edit: Seward
Mười phút sau, hai người đã tới công viên của tiểu khu.
Sau khi hít thở sâu vài hơi không khí trong lành của buổi sáng, đầu óc hỗn loạn của Lâm Mộc Viễn cuối cùng cũng bắt đầu tỉnh táo lại.
"Không đúng, hôm nay là chủ nhật, chúng ta không cần phải đi học." Cuối tuần vui vẻ không ở nhà ngủ nướng lại đến đây chạy bộ, không phải là có bệnh thì là gì?
"Cho dù là cuối tuần, cũng không thể buông lỏng cảnh giác." Tần Thiên Mạch bắt đầu làm nóng người. Được rồi, được rồi, dù sao thì chuyện này cũng đã xảy ra rồi giờ cậu có oán giận cũng chẳng ích gì.
Lâm Mộc Viễn làm nóng người cùng Tần Thiên Mạch. Hai người đứng cạnh nhau khi thực hiện động tác ép chân, Lâm Mộc Viễn nhìn đôi chân dài của Tần Thiên Mạch với vẻ ghen tị. Nếu cậu cũng có được một đôi chân dài như vậy thì thật tuyệt.
Chú ý tới ánh mắt của cậu luôn nhìn chằm chằm vào chân mình, Tần Thiên Mạch cố ý dùng sức duỗi chân,để cho chân của hắn nhìn qua càng thon dài hơn.
Nhìn chằm chằm vào đôi chân của hắn một lúc, Lâm Mộc Viễn lại cúi đầu nhìn xuống đôi chân của mình,thầm an ủi trong lòng rằng không sao cả, cậu còn nhỏ,sẽ còn cao lớn,sau này cậu cũng sẽ có một đôi chân dài giống như Tần Thiên Mạch!
Sau khi chạy vòng quanh công viên hai lần, hai người đến một quán ăn sáng gọi mì thịt bò.
Ăn uống no nê,tinh thần sảng khoái về nhà học tập!
Cậu học suốt buổi sáng cho đến tới trưa, buổi trưa Tần Thiên Mạch gọi đồ ăn ngoài.
Lần này gọi là gọi món lẩu cay, tê tê cay cay ăn rất ngon. Lâm Mộc Viễn hiếm khi ăn loại đồ ăn này, nhưng bây giờ được thưởng thức cậu cảm thấy hương vị không tệ,nhịn không được mà ăn nhiều.
Sau khi ăn xong, Lâm Mộc Viễn nằm trên sofa rảnh rỗi cậu như một con cá mặn tê liệt*, tê tê liệt liệt, đột nhiên cảm thấy dạ dày truyền đến một trận đau nhói, cơn đau càng lúc càng có xu thế dữ dội.
*Cá mặn tê liệt đúng như tên gọi, bị liệt giống như cá muối, tứ chi yếu ớt, sắp chết. Giang hồ thường miêu tả những người đã flag cho mình nhưng chỉ ở nhà và không hoàn thành kế hoạch của mình. Loại người này bề ngoài có vẻ điềm tĩnh nhưng bên trong lại rất yếu đuối.
"Tần Thiên Mạch, trong nhà cậu có thuốc đau bụng không?"
Tần Thiên Mạch thân thể cường tráng, hắn sẽ không cất giữ loại thuốc vô dụng như vậy ở nhà.
Nhìn thấy Lâm Mộc Viễn đau đến nỗi trên trán đau đổ mồ hôi lạnh, lúc này Tần Thiên Mạch mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
"Đứng dậy, tôi đưa cậu đi bệnh viện." Lâm Mộc Viễn co ro trên ghế sofa, “Không cần đâu, cơn đau qua đi sẽ ổn thôi.”
Cậu không thích đi bệnh viện.
Tần Thiên Mạch khuyên nửa ngày nhưng Lâm Mộc Viễn hồi lâu cũng không muốn hắn đưa cậu đi, mặc kệ hắn có nói cái gì, Lâm Mộc Viễn cũng không chịu đi bệnh viện.
Không còn cách nào khác, Tần Thiên Mạch đành phải đến phòng khám tiểu khu mua cho cậu thuốc giảm đau.
Người đưa thuốc cho hắn là một ông già râu tóc bạc phơ, ông một bên lấy thuốc, một bên giáo huấn Tần Thiên Mạch: “Các cậu còn trẻ, suốt ngày ăn đồ ăn nhiều dầu muối ở bên ngoài,sớm muộn gì cũng ăn hỏng dạ dày cho mà xem."
Tần Thiên Mạch im lặng nghe, hỏi bác sĩ xem nên ăn gì để bồi bổ dạ dày.
Lâm Mộc Viễn yếu ớt như thế, xem ra sau này không thể thường xuyên ăn đồ ăn gọi bên ngoài.
Ông lão căn dặn một đống điều phải chú ý.
Tần Thiên Mạch mang thuốc mua về nhà, về nhà thì thấy Lâm Mộc Viễn đã ngủ trên ghế sofa.
Tần Thiên Mạch đánh thức cậu: "Uống thuốc xong ngủ tiếp.”
Lâm Mộc Viễn uể oải mở mắt ra, uống thuốc cùng nước ấm Tần Thiên Mạch đưa cho, sau khi uống thuốc xong, cậu không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cậu liền cùng Tần Thiên Mạch thương lượng về vấn đề ăn uống sau này.
"Thầy Tần, chúng ta thuê bảo mẫu ở nhà chuyên môn nấu ăn nhé?Tôi sẽ trả tiền." Nếu cậu còn tiếp tục ăn như thế này, dạ dày cậu có khả năng sẽ hỏng mất.
Tần Thiên Mạch vẫn từ chối: "Không được, về sau tôi sẽ học nấu ăn."
"Cậu?Nấu ăn?"
Lâm Mộc Viễn nhìn Tần Thiên Mạch với vẻ mặt kỳ quái: "Tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng từ bỏ ý định này đi, sợ rằng ăn xong đồ cậu nấu tôi trực tiếp từ trần."
Tần Thiên Mạch nấu ăn, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy kinh khủng rồi.
“Việc nấu nướng này chỉ cần tập luyện nhiều là được.” Tần Thiên Mạch rất có lòng tin vào bản thân “Trùng hợp là tôi cũng chán ăn đồ ăn ngoài, nên nhân cơ hội này học nấu ăn luôn.”
“Nhưng tôi không muốn làm chuột bạch thí nghiệm.” Lâm Mộc Viễn đã có dự cảm rằng cuộc sống sau này của mình sẽ rất thê thảm.
Tần Thiên Mạch dùng điện thoại di động đặt mua củi, gạo, dầu, muối và rau quả tươi: "Nói không trùng tôi có thiên phú nấu nướng,đồ ăn tôi làm sẽ ngon cực kỳ."
Nhìn Tần Thiên Mạch tự tin như vậy, Lâm Mộc Viễn rốt cuộc cũng nửa tin nửa ngờ, dù sao Tần Thiên Mạch quả thực về phương diện học rất có thiên phú, nói không chừng hắn cũng có thiên phú nấu nướng.
Một giờ sau, một em trai mang đến hai bao lớn có củi, gạo, dầu, muối đến rau, thịt trứng đầy đủ mọi thứ.
Tần Thiên Mạch mang đồ vào phòng bếp, bắt đầu sắp xếp các thứ.
Bởi vì lúc trước Tần Thiên Mạch rõ ràng cấm cậu không được bước chân vào phòng bếp nên Lâm Mộc Viễn chỉ có thể đứng ở cửa nhìn hắn sắp xếp các thứ.
"Cậu còn mua cả gà à? Người mới vào bếp như cậu không phải nên bắt đầu với những món ăn đơn giản, dễ học sao?" Không biết hắn lấy đâu ra dũng khí để mua nguyên con gà, cậu đoán việc chặt thịt gà có khi hắn cũng không biết.
Tần Thiên Mạch không muốn nghe câu ở chỗ này lải nhải, liền cầm dao chặt con gà làm đôi, nghiêm túc nói: "Trở về phòng đọc sách,ôn tập lại nội dung sáng nay tôi đã dặn."
Lâm Mộc Viễn bị động tác đàn áp khí phách của Tần Thiên Mạch làm cho sửng sốt, ngoan ngoãn đồng ý: "Được, thầy Tần, bây giờ em tới phòng đọc sách học tập đây ạ."
Không có việc gì tự nhiên hung ác như thế làm gì, vừa rồi cậu sợ tới mức đuôi hồ ly thiếu chút nữa lộ ra!
Sự thật chứng minh, người có thiên phú học tập nhưng chưa chắc có thiên phú làm đầu bếp.
Hai giờ sau, Lâm Mộc Viễn uống một ngụm canh gà hầm của Tần Thiên Mạch, cậu lâm vào trầm mặc.
Đây là hương vị thần kỳ gì vậy? Sau khi nuốt xuống một ngụm, cậu thiếu chút nữa thăng thiên tại chỗ.
Cái này vô cùng khó uống.
"Xem ra cậu thật sự không có thiên phú ở phương diện nấu nướng." Lâm Mộc Viễn cùng Tần Thiên Mạch thương lượng, "Cho nên chúng ta vẫn nên thuê bảo mẫu đi." "Khó uống như vậy sao?" Tần Thiên Mạch còn chưa kịp nếm thử.
Lâm Mộc Viễn đẩy bát canh trước mặt mình đẩy đến chỗ hắn, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Chính cậu nếm thử sẽ biết.”
Tần Thiên Mạch cầm thìa lên nếm thử một ngụm,sau đó trực tiếp nhổ ra.
"Chắc là tỷ lệ gia vị không đúng." Tần Thiên Mạch cẩn thận phân tích, "Các công thức nấu ăn trên mạng đều tính bằng gram,phần khống chế không dễ dàng, lần sau tôi sẽ cải tiến."
Lâm Mộc Viễn nghe xong lời hắn nói sắc mặt cậu tái xanh lại: "Cậu vẫn còn dự định tiếp tục làm sao?"
Sao vẫn chưa chịu từ bỏ?
"Đương nhiên." Tần Thiên Mạch thành thật nói: "Làm sao có thể bỏ dở giữa chừng?"
Lâm Mộc Viễn đau đớn nằm trên bàn ăn: “Cậu trước tiên nói cho tôi biết bữa tối nay ăn cái gì đi đã?”
Món ăn chính do Tần Thiên Mạch làm chính là thịt gà. Mùi vị canh gà như vậy, không cần nghĩ, hương vị thịt gà cũng không ngon hơn bao nhiêu.
“Canh gà vốn không phải là làm cho cậu.” Tần Thiên Mạch từ trong bếp bưng ra một nồi cháo kê, “Nồi cháo kê này mới là bữa tối của cậu.”
“Chỉ ăn cháo thôi không no bụng đâu.” Lâm Mộc Viễn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài, “Bằng không tôi vẫn nên gọi thêm một phần gà rán.”
Cháo kê rất hợp với gà rán.
“Không được.” Tần Thiên Mạch cầm lấy điện thoại của Lâm Mộc Viễn để sang một bên, “Cậu đang đau bụng, không được ăn thực phẩm chiên rán.”
Lâm Mộc Viễn cảm thấy tủi thân: “Nhưng nếu chỉ ăn cháo kê thì sẽ không no chút nào.”
Cậu còn đang phát triển thân thể, ăn không no bụng làm sao được?
Tần Thiên Mạch cũng cảm thấy chỉ ăn cháo kê không thôi cũng không tốt.
May mắn thay, cuối cùng cũng tìm thấy món canh cá chua hôm cậu mang về trong tủ lạnh ,hâm nóng lại rồi hai người cùng nhau ăn xong bữa tối.