Bạn Cùng Phòng Là Hồ Ly Tinh

Chương 16




Edit: Seward

"Hơn nửa đêm rồi sao cậu lại tới đây?" Tiểu hồ ly buồn bực hỏi.

Ốc đồng biến thành một thiếu niên thanh tú đẹp mắt.

“Vỏ của tớ bị mất rồi.” Điền Cảnh Ngôn nói với dáng vẻ lo lắng.

Sau khi tu luyện thành hình dạng con người, cái vỏ của cậu ta có thể được gỡ bỏ.Cậu ta thường mang theo cái vỏ nhỏ bên mình khi không làm gì, cậu ta thích ở trong cái vỏ của mình ngủ, xem chương trình TV và ăn đồ ăn vặt. Hiện tại chẳng khác nào mất đi một căn biệt thự sang trọng rộng lớn, đồng thời cũng là một căn biệt thự cầm tay sang trọng!

"Cậu làm mất vỏ?" Lâm Mộc Viễn sửng sốt, "Cậu làm mất nó ở đâu?"

Điền Cảnh Ngôn được kết nối với vỏ của mình, vì vậy cậu hẳn là có thể cảm nhận được vỏ của mình ở đâu.

Nhắc đến chuyện này, mặt Điền Cảnh Ngôn bỗng nhiên đỏ mặt.

Lâm Mộc Viễn không thấu hiểu*: "Cậu đỏ mặt cái rắm.”

*là khả năng hiểu biết và nhận thức một cách sâu sắc về cảm xúc của người khác.

Điền Cảnh Ngôn nhỏ giọng nói: “Hiện tại vỏ của tớ đang ở nhà Bùi Xuyên.”

"Bùi Xuyên?" Lâm Mộc Viễn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, "Là nam diễn viên Bùi Xuyên thường xuất hiện trên TV?"

Điền Cảnh Ngôn gật đầu.

"Anh ta không phải là thần tượng của cậu sao?" Lâm Mộc Viễn không hiểu, "Sao vỏ của cậu như nào lại ở chỗ anh ta?"

"Mấy ngày trước tớ đi tham dự fanmeeting* của Bùi Xuyên, chắc lúc đó tớ sơ ý làm mất vỏ.”

*là sự kiện mà các thần tượng nói chuyện trực tiếp với người hâm mộ.

Lâm Mộc Viễn nói: "Việc này không phải rất đơn giản. Nếu cậu đã biết cái vỏ của cậu ở nhà Bùi Xuyên, vậy thì cậu lén lút lẻn vào nhà anh ta và lấy lại cái vỏ của mình."

Chuyện nhỏ nhặt này có gì phải khổ não?

Điền Cảnh Ngôn thở dài: “Mấu chốt là tớ căn bản không thể vào nơi ở của anh ấy. Hình như ở đó có người hạ kết giới.”

"Chẳng lẽ anh ta cũng là yêu tinh?" Lâm Mộc Viễn suy đoán, mặc dù có một số yêu tinh sống ở nội thành nhưng không thích bị quấy rầy, cho nên sẽ hạ kết giới ở nhà mình,không có sự cho phép của bản thân thì bất kỳ ai dù là con người hay yêu cũng không thể vào lãnh địa của họ.

Điền Cảnh Ngôn: “Khó mà nói, có thể kết giới là do người khác hạ.”

"Vậy việc này quả thực không dễ dàng." Lâm Mộc Viễn gãi đầu, “Bùi Xuyên dù sao cũng là thần tượng của cậu,cùng lắm thì cậu buông tha cái vỏ của mình đi."

“Như vậy sao được?” Điền Cảnh Ngôn không đồng ý, “Hôm nay tớ đến tìm cậu để nhờ cậu giúp tớ bày mưu tính kế.Tớ nhất định phải lấy lại cái vỏ.Cậu giúp tớ nghĩ xem có biện pháp nào có thể quang minh chính đại tiến vào nhà Bùi Xuyên không?”

Lâm Mộc Viễn nảy ra một ý tưởng: "Bộ tộc ốc đồng các cậu không phải am hiểu nhất làm việc nhà sao? Vậy cậu lấy thân phận nhân viên gia chính*(việc nội trợ) tiến vào nhà anh ta”.

*Cách sắp xếp, tổ chức cuộc sống trong nhà — Ngày nay ta hiểu là việc nấu nướng của đàn bà trong nhà.

"Tớ e rằng ý tưởng này không thực hiện được.Bùi Xuyên có thân phận đặc thù, thân phận nhân viên gia chính nhà anh ấy phải được xác minh nghiêm ngặt. Hơn nữa, những người gia chính trước đây của anh ấy đều làm rất tốt, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ thông báo tuyển dụng nhân viên gia chính mới đâu.”

Cậu ta mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, làm sao có thể được tuyển làm gia chính?

"Đúng vậy." Lâm Mộc Viễn giật giật đôi tai hồ ly, "Quên mất rằng chúng ta còn chưa trưởng thành."

"Chuyện này lát nữa chúng ta từ từ thảo luận, cậu có cái gì ăn không? Tớ đói quá." Điền Cảnh Ngôn xoa xoa bụng, "Cả một ngày tớ chưa ăn cái gì."   Lâm Mộc Viễn biến thành hình người và mang cho cậu ta tất cả đồ ăn trong tủ lạnh.

Điền Cảnh Ngôn giật mình nhìn đồ ăn trước mặt: “Đây không phải là đồ thừa đấy chứ?”

Lâm Mộc Viễn nói: “Mẹ Tần Thiên Mạch làm, Tần Thiên Mạch và bà ấy có quan hệ không tốt, cho nên đồ ăn bà ấy làm Tần Thiên Mạch cũng không động một miếng, ngược lại đối với cậu lại có lợi."

Điền Cảnh Ngôn cắn một miếng, bình luận: "Mặc dù hương vị có chút kém, nhưng đối với người bình thường mà nói, cũng khá ngon. Có điều, vẫn kém xa tài nấu nướng của tớ.”

Lâm Mộc Viễn buồn cười nói: “Ốc đồng các cậu vốn có tài nấu nướng, người bình thường sao có thể so sánh được với các cậu?”

Từ xa xưa, ốc đồng đã rất giỏi trong việc làm việc nhà ,câu chuyện cô gái ốc đồng là một ví dụ điển hình.

Trong bữa ăn, hai người nói chuyện phiếm về chuyện gia đình.

“Mà này, gần đây cậu và bạn cùng phòng poker face* thế nào rồi?” Lâm Mộc Viễn luôn phàn nàn với cậu ta về “tội ác” của Tần Thiên Mạch,gần đây có vẻ mọi chuyện đã tốt hơn một chút.

*Một người được miêu tả là ‘poker face’ tức là người có khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì. Cụm từ ‘poker face’ được sử dụng nhiều nhất khi nói về trò chơi bài poker. Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì. Hay nói cách khác họ đang giữ một khuôn mặt gọi là ‘poker face’.   Nhớ tới trước kia ,Lâm Mộc Viễn khẳng định sẽ trắng trợn phàn nàn về các loại khuyết điểm của Tần Thiên Mạch nhưng trải qua khoảng thời gian chung sống hòa bình,quan điểm của cậu đối với Tần Thiên Mạch đã có những tia đổi mới.

Lâm Mộc Viễn nói: “Bản tính của cậu ấy cũng không xấu, chỉ là tính tình có chút lạnh lùng, kỳ thật cũng không khó ở chung đến vậy.”

“Nói mới nhớ, bạn cùng phòng của cậu cũng khá đẹp trai.” Điền Cảnh Ngôn từng xem qua ảnh của hắn: “Đẹp trai như vậy chắc hẳn rất được nhiều nữ sinh trong trường yêu thích phải không?”

Phong cách đẹp trai và lạnh lùng được rất thiếu nữ yêu thích.

Lâm Mộc Viễn bất mãn,"Tớ cũng rất đẹp trai."

Điền Cảnh Ngôn nói: “Các cậu đẹp trai không giống nhau, bạn cùng phòng của cậu là kiểu đẹp trai lạnh lùng, nhưng cậu lại là kiểu đẹp trai và đáng yêu, con gái vẫn thích phong cách bạn cùng phòng của cậu hơn.”

"Cậu không phải là con gái, làm sao cậu biết được con gái họ nghĩ gì?" Lâm Mộc Viễn không phục, "Tớ ở trường cũng được nhiều nữ sinh yêu thích.”

Điền Cảnh Ngôn không muốn cùng cậu tranh cãi, liền đổi đề tài:”Cậu vẫn nên giúp tớ nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể lấy lại được cái vỏ đi.”

Lâm Mộc Viễn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bằng không cậu dây vào Bùi Xuyên đi? Giả vờ bị xe của anh ta đụng ngã rồi hôn mê, giả vờ mất trí nhớ khi tỉnh dậy, sau đó tìm cơ hội sống trong nhà Bùi Xuyên như vậy cậu có thể âm thầm lấy lại vỏ của cậu.”

Điền Cảnh Ngôn nghe xong hai mắt sáng lên: "Phương pháp này có thể thực hiện được."

Bằng cách này, cậu ta có thể nhân cơ hội dọn dẹp và nấu ăn cho nam thần. Đồ ăn cậu ta nấu rất ngon, Bùi Xuyên nhất định sẽ thích!

Chỉ nghĩ đến việc nấu đồ ăn cho nam thần là cậu ta đã không kìm được hạnh phúc.

Lâm Mộc Viễn bị bộ dáng thiếu niên hàm xuân* của cậu ta làm cho buồn nôn, "Mau thu hồi vẻ mặt bỉ ổi của cậu đi, nếu để cho thần tượng của cậu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cậu, khẳng định không nói hai lời trực tiếp đuổi cậu ra khỏi cửa.”

*Mùa xuân nồng nàn.Nếu tớ đoán không sai nghĩa của từ này hình như nói bé nó chứa đựng những tình cảm nồng cháy(chắc 1 nửa là sự đen tối🌚)trong đầu giữa mình với anh Xuyên khiến trong lòng vui phơi phới đầy sức sống-)))

Điền Cảnh Ngôn thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Ở chỗ nào hèn mọn? Tớ có tính cách của một mỹ thiếu niên tươi mát."

"Ừm,nói cậu là một mỹ thiếu niên miễn cưỡng đáng tin cậy nhưng sự tươi mát nửa xu cũng không có quan hệ với cậu." Lời phàn nàn của Lâm Mộc Viễn rất sắc bén.

Điền Cảnh Ngôn cũng không thèm tranh cãi với cậu,sau khi ăn xong từ trong túi móc ra một viên ngọc trai đặt lên bàn: “Đây là quà cảm ơn vì đã bày mưu tính kế cho tớ.”

Thứ cậu ta không bao giờ thiếu chính là ngọc trai. Mỗi lần ra biển chơi cậu ta đều mang về vài cân.

"Vậy tớ liền không khách khí." Lâm Mộc Viễn vui vẻ cất viên ngọc ttai đi, "Nếu không còn việc gì thì cậu đi đi. Tớ phải nghỉ ngơi, sáng mai còn phải đi học."

“Cậu nói xem sao cậu phải cực khổ như vậy làm gì?” Điền Cảnh Ngôn vỗ vỗ vai Lâm Mộc Viễn, cười nói: “Nếu một ngày nào đó cậu không muốn cố gắng nữa, cứ nói với tớ, tớ sẽ bán ngọc trai nuôi cậu.”

Lâm Mộc Viễn hất tay cậu ta ra, mặt không thay đổi nói: “Tốt nhất là cậu cút nhanh lên.”

-------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ai lại không muốn có một người bạn như ốc đồng?