Bạn Cùng Phòng Hết Thuốc Chữa

Chương 4




7.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Hạ Mạn Mạn, đây là bạn trai cậu thật à?”

Hạ Mạn Mạn cười lạnh: “Đương nhiên, không phải bạn trai tôi thì là bạn trai cậu chắc?”

Ấy, đoán đúng rồi đấy.

Tôi xác định, chàng trai trong ảnh là bạn trai tôi, Thẩm Thừa Ngôn.

Chiếc nhẫn mang trên tay anh là nhẫn cặp mua chung với tôi đấy.

Tôi hỏi tiếp: “Hai người gặp mặt chưa?”

“Cậu nói lời vô nghĩa gì thế,” Giọng của Hạ Mạn Mản rất ngọn ngào, “Tôi và anh trai là bạn lớn lên từ bé, tối hôm qua còn gặp nhau đó.”

Tôi lập tức xác nhận, Hạ Mạn Mạn và Thẩm Thừa Ngôn không quen biết.

Thẩm Thừa Ngôn là anh trai của bạn thân tôi - Thẩm Yên, hai người họ đang du học ở nước ngoài.

Hôm qua hai người họ cùng nhau đi ăn tối, bạn thân tôi còn đăng ảnh hai người ở trên mạng xã hội của cậu ấy.

Thẩm Thừa Ngôn có phân thân được đâu mà vừa ăn cơm với bạn thân tôi, lại vừa hẹn hò với Hạ Mạn Mạn.

Nhưng Chu Tuyết và Lưu Toa không cho là thế, hai người họ bắt đầu trào phúng.

“Quý Ninh tưởng bạn trai của ai cũng xấu và béo như của cậu ta ấy, không tin bạn trai cậu cũng ưu tú như thế.”

“Là do Mạn Mạn nhà chúng ta ưu tú á, là cô chiêu du học nước ngoài về nên mới tìm được bạn trai tốt như thế, nào giống Quý Ninh…”

Hai người không nói tiếp mà nở nụ cười nhạo.

Tôi nghe mà cạn lời, bạn trai xấu không thể gặp người là bạn trai của Hạ Mạn Mạn thì có.

Nếu không sao cô ta lại nói dối Thẩm Thừa Ngôn là ban trai của cô ta chứ.

Tôi mở miệng: “Tuần sau bạn trai tôi sẽ đến thăm tôi. Anh ấy đẹp trai hay xấu trai, gầy hay mập thì tuần sau các cậu sẽ biết thôi.”

Lưu Toa vội đề nghị: “Không bằng như vậy đi, tuần sau Mạn Mạn gọi bạn trai dến, chúng ta ăn chung một bữa.”

Chu Tuyết cười nói: “Được, tớ cũng gọi bạn trai đến cùng. Mặc dù không bằng bạn trai của Mạn Mạn nhưng vẫn ổn.”

Hạ Mạn Mạn im lặng một hồi mới nói: “Anh ấy bận việc lắm, có thể không đến được.”

“Bận việc thì sao chứ, anh ấy yêu cậu vậy thì có bận cũng dành thời gian tới ăn với cậu bữa cơm thôi.”

“Đúng thế, Mạn Mạn, cậu giỏi vậy mà, thu phục được người yêu là chuyện dễ dàng thôi.”

Chuyện này được quyết định trong sự im lặng của Hạ Mạn Mạn.

Chu Tuyết cười hà hà: “Tớ rất mong chờ cuộc gặp mặt bạn trai của mọi người vào tuần sau đấy.”

Tôi cũng nhếch môi cười: “Tôi cũng mong chờ đấy.”

8.

Không tới hai ngày sau, Hạ Mạn Mạn đeo cái túi Hermes mà bạn trai tặng.

Cô ta khoe trước mặt tôi: “Quý Ninh, không phải cậu nói bạn trai tôi keo à? Đây là gì nhỉ?”

Tôi liếc mắt nhìn qua, là túi auth.

Nhưng ben cạnh logo có một vết xước, có vẻ là hàng second-hand.

“Túi của cậu hình như không phải hàng mới.”

Không đợi Hạ Mạn Mạn nói gì, hai con chó săn của cô ta đã chủ động nói đỡ.

“Túi này đã bán hết từ sớm rồi. Bạn trai Mạn Mạn phải bỏ số tiền lớn mới thu mua lại từ người khác đấy.”

“Cậu đừng cười Mạn Mạn dùng túi second-hand, Mạn Mạn người ta ít ra còn có túi Hermes đeo, cậu có à?”

Tôi nhớ cái tủ đầy LV, Hermes, Chanel của mình, tôi có á, mà không chỉ một cái đâu.

Tôi đột nhiên thấy có lỗi với tủ túi xách của mình ghê.

Phần lớn tủ túi xách là do người trong nhà tặng, phần lớn để trong phòng quần áo cho bám bụi.

Không như Hạ Mạn Mạn, chỉ cái túi second-hand đã nâng niu như châu báu.

9.

Ngày họp mặt với đám Hạ Mạn Mạn đã đến.

Địa điểm là Hạ Mạn Mạn chọn, một nhà hàng cao cấp, bảo là bạn trai cô ta mời.

Lúc tôi đến, Hạ Mạn Mạn, Lưu Toa, Chu Tuyết và bạn trai cô ta đã đến, chỉ không thấy bóng dáng của bạn trai Hạ Mạn Mạn.

Lưu Toa và Chu Tuyết đang tâng bốc Hạ Mạn Mạn.

“Mạn Mạn, bạn trai cậu chiều cậu thật đấy, nhà hàng này đắt tiền lắm đấy.”

“Cảm ơn Mạn Mạn, nhờ phúc của cậu mà bọn tớ được ăn ở nhà hàng đắt tiền này đó.”

Hạ Mạn Mạn liếc nhìn tôi một cái, “Quý Ninh, nhà hàng này khó đặt bàn lắm đấy. Cậu dù có tiền cũng khó mà ăn cơm ở nhà hàng này nhỉ?”

Vẻ mặt của cô ta cực kì kiêng căng, ra vẻ như hời cho tôi lắm.

Cô ta có lẽ không biết nhà hàng này được mở bởi Thẩm Thừa Ngôn.

Tôi đã ăn chán đồ ăn ở nhà hàng này.

Lúc cấp 3, tôi thấy đồ ăn trong căn tin trường quá dở nên anh bảo nhà hàng này đưa cơm cho tôi hàng ngày.

Lưu Toa và Chu Tuyết thấy tôi đến một mình thì hỏi: “Quý Ninh, không phải cậu bảo bạn trai cậu đến à? Bạn trai cậu đâu?”

“Không phải chứ, bạn trai cậu xấu tới mức không dám đến thật à?”

Tôi chậm rãi nói: “Chuyến bay của anh ấy đáp muộn, lát nữa đến.”

Chu Tuyết cười: “Thật à? Chắc không đến mức ăn hết bữa cơm mà bạn trai cậu vẫn chưa đến kịp đâu ha?”

“Hết cách, ai bảo bạn trai cô ta xấu quá làm gì? Không như bạn trai của Mạn Mạn, vừa đẹp vừa giàu.”

Hạ Mạn Mạn liếc nhìn hai người họ, đắc ý nói: “Các cậu bớt so đo đi. Không phải ai cũng may mắn như tớ.”

“Đúng thật,” Chu Tuyết dựa vào lồng ngực rộng lớn của bạn trai cô ta, ngọt ngào, “Tớ ấy à, có thể tìm được người đàn ông vừa mạnh mẽ lại đáng tin như Chu Sơn là đủ rồi.”

Tha thứ cho tôi, vừa nhìn thấy Chu Sơn là tôi nhớ đến món đồ chỉ to bằng cây son MAC kia.

Người xưa có câu tình nhân trong mắt tựa Tây Thi, không biết trong mắt Chu Tuyết, món đồ kia của bạn trai cô ta có phải được khen trong lòng kiểu: Không sao hết, nhỏ đáng yêu mà.

Tôi hỏi: “Hạ Mạn Mạn, bạn trai cậu đâu? Sao tôi không thấy?”

Có khi bạn trai cô ta trông giống Thẩm Thừa Ngôn.

“Bạn trai Mạn Mạn bận việc, không đến được. Nhưng anh ấy bảo em họ đến ăn cơm chung với bọn mình.”

Lưu Toa làm vẻ mặt mê mẩn: “Em họ của anh ấy cũng đẹp trai lắm. Anh ấy đang đi toilet, lát nữa sẽ đến.”

Hạ Mạn Mạn nói: “Bọn mình chọn món trước đi.”

Lúc đợi cơm, em họ của bạn trai Hạ Mạn Mạn trở lại.

Lúc tôi thấy người kia, tôi ngẩn cả người.

Mà người nọ thấy tôi cũng không cười nổi.