Bạn Cùng Phòng Hết Thuốc Chữa

Chương 2




4.

Sắc mặt của tôi không tốt tí nào, tôi chỉ đồ vật bị ném ra ban công, “Đây là sao?”

Chu Tuyết, cũng là bạn cùng phòng dắt người yêu về phòng làm bậy trên giường tôi, dùng giọng điệu không sao cả nói, “À, tụi tớ cho rằng cậu không về trường ngủ nữa.”

Một người bạn khác là Lưu Toa nói tiếp: “Cậu về vừa hay, mau dọn đồ trên ban công của cậu đi. Trên ban công toàn đồ của cậu thôi, tụi tớ dọn cũng mệt lắm.”

Hạ Mạn Mạn cười nói: “Bạn học Quý Ninh, cậu sẽ không keo kiệt như lời các bạn nói vậy chứ? Ngay cả chăn đệm còn không cho mượn. Bạn cùng phòng ở nước ngoài của tớ rất tốt, nghe bảo tớ muốn ngủ ở dưới còn nhường giường dưới cho tớ cơ.”

Tôi nhìn Hạ Mạn Mạn đầy nghi ngờ, cô nàng này du học nước ngoài thật đó hả?

Đại học nước ngoài không phải toàn cho du học sinh ở chung cư hoặc phòng đơn à?

Mỗi người một phòng, giường tầng đâu ra mà ngủ trên ngủ dưới vậy mẹ?

Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm cái này, tôi nhìn bọn họ không xin lỗi tôi thì càng giận: “Các người có từng hỏi tôi trước khi vứt đồ của tôi không?”

Mấy thứ kia không biết ở ngoài ban công bao lâu mà ngay cả túi đã bị rách rồi kìa.

Chu Tuyết cười lạnh: “Mấy món đồ thúi của cậu đáng giá bao nhiêu chứ, cùng lắm tụi tớ đền là được chứ gì.”

Tôi chỉ chờ câu này thôi đấy, tôi cầm máy tính gõ gõ cộng trừ nhân chia cho bọn họ.

Chăn được đặt làm bằng da trâu 50 triệu (*), màn chống sáng được may riêng 30 triệu, còn đống đồ trang trí kia cho tầm 20 triệu, cả mấy quyển sách tôi phải đặt mua từ nước ngoài trị giá 19 triệu.

(*) đã đổi sang VNĐ.

Tổng cộng là 119 triệu.

Mấy người bạn cùng phòng mở to hai mắt, khó tin.

“Quý Ninh, cậu thèm tiền đến điên rồi à? Mấy thứ đồ rách của cậu cho tôi còn không cần mà sao đắt thế?”

Tôi mở bill được lưu lại trong điện thoại đưa cho họ xem.

Mặt bọn họ trắng bệch, còn trách ngược lại tôi: “Quý Ninh, cậu tự dưng mua đồ đắt vậy làm gì?”

“Bình thường không thấy cậu chăm chút cẩn thận tí nào, cậu cố ý à?”

Tôi bình thường luôn xem trọng cảm nhận trải nghiệm khi sử dụng đồ vật, không quan tâm nó có phải hàng của thương hiệu nổi tiếng không, chỉ cần dùng tốt là được.

Có lẽ vì vậy đã làm họ có suy nghĩ gia cảnh của tôi giống họ.

Hạ Mạn Mạn cau mày: “Nếu như là bạn cùng phòng của tớ hồi du học sẽ bảo đây là chuyện nhỏ, bỏ qua thôi. Quý Ninh, chắc cậu không nhỏ mon vậy đâu ha, bắt tụi tớ đền tiền.”

Tôi nhỏ mọn vậy đó.

Cái gọi là nhịn một lát sẽ tạo ra một ổ dịch là thế đấy, lùi một bước cả đời thua.

Tôi trực tiếp đưa mã chuyển tiền cho họ: “Không cần nói nhiều, đền tiền.”

Mấy người Chu Tuyết đều nhìn về phía Hạ Mạn Mạn.

Hạ Mạn Mạn là cô chiêu nhà giàu mới đi du học về, bọn họ vì cô ấy mà ném đồ của tôi ra ban công.

Để Hạ Mạn Mạn đền tiền là chuyện hiển nhiên.

Trong giây phút đó, Hạ Mạn Mạn có chút hoảng loạn, sau đó bình tĩnh lại, cười khẽ, “Các cậu định để tớ đền hết à? Tớ không thiếu chút tiền này nhưng chúng ta cùng vứt đồ, trách nhiệm phải gánh cùng. Lúc du học, bọn tới luôn chia đều khi gặp tình huống như vậy.”

Chu Tuyết phản bác: “Mạn Mạn, bọn tớ vì cậu mới ném đồ của Quý Ninh ra ngoài.”

Tôi ở cạnh xem phim, mấy người chị em này sắp gây nhau sau hai hôm làm bạn rồi.

Tôi biết đám Chu Tuyết rất keo kiệt, còn thích hưởng thụ đồ của người nên chắc chắn không muốn bỏ số tiền này ra.

Sau khi tôi dọn ra ngoài ở, có lúc cũng quay về phòng kí túc thì thấy đồ skincare của tôi rỗng ruột.

Tôi hỏi bọn họ thì bị họ trách tôi tính toán chi li, còn lấy lí do thấy tôi không về phòng, họ sợ đồ của tôi hư nên sử dụng để tránh lãng phí, đáng ra tôi phải cảm ơn bọn họ cơ.

Đợi đến lúc tôi mượn đồ họ thì không cho, nói đồ của họ dùng toàn hàng có thương hiệu, rất đắt, không giống đồ skincare của tôi, ngay cả thương hiệu còn không có, không biết có uy tín không, bọn họ dùng không chỉ chẳng có hiệu quả mà còn nổi mụn nữa, đến giờ vẫn còn thâm mụn các kiểu.

Bọn họ không biết mấy món skincare của tôi đều do brand lớn dựa vào tình trạng da của tôi để điều chế, bọn họ dùng có tác dụng mới lạ đó.

Tôi tưởng mấy người bạn cùng phòng sẽ để Hạ Mạn Mạn trả tôi một mình.

Không ngờ sau khi họ tranh cãi ở ban công một hồi, ngoài một cô bạn có điều kiện gia đình không tốt ra thì mấy người khác đồng ý chia đều với Hạ Mạn Mạn.

Tôi ngạc nhiên, Hạ Mạn Mạn cho mấy cô bạn cùng phòng keo kiệt này của tôi cái gì tốt rồi hả.

Đến khi tôi nhận được tiền đền bù thì nghe Chu Tuyết nói: “Mạn Mạn, bọn tớ đã chia đều với cậu rồi, cậu phải giúp tụi tớ vào thực tập ở Lăng Hoành đó!”

Thì ra là vì lí do này.

Bây giờ đã học kì 2 của năm 3 rồi, rất nhiều bạn học bắt đầu kiếm việc.

Mấy người bạn cùng phòng của tôi toàn trốn học, điểm môn rất thấp, tổng tích lũy cũng không cao, rất khó tìm được công việc thực tập thích hợp.

Nếu họ có thể thực tập ở Lăng Hoành thì vấn đề công việc đã có thể giải quyết rồi.

Tôi nghi ngờ: “Lăng Hoành là công ty lớn thuộc top đầu, yêu cầu với nhân viên rất cao, sao nhân sự có thể cho các câu vào được chứ?”

Chu Tuyết nâng cằm hừ lạnh: “Cái này không cần cậu lo, Mạn Mạn của tụi tớ là con gái của giám đốc của Lăng Hoành, bọn tớ có vào được Lăng Hoành hay không còn không phải nhờ một lời của Mạn Mạn à? Cậu có thời gian rảnh rỗi như thế thì tự lo cho mình đi.”

Hạ Mạn Mạn nở nụ cười ác ý: “Quý Ninh, tớ vốn nghĩ chúng ta là bạn học, còn là bạn cùng phòng, nếu cậu muốn vào Lăng Hoành thì tớ còn xin ba tớ giúp cho. Bây giờ cậu đừng mong nữa nhé, tớ tuyệt đối không để cậu vào công ty nhà tớ làm đâu.”

Tôi nhướn mày, nhớ không nhầm, tổng giám đốc Lăng Hoành chỉ có một cậu con trai, không có con gái mà nhỉ?

Với lại, Lăng Hoành là do ba tôi đầu tư đó.

Bọn họ vào công ty nhà tôi còn không phải do tôi quyết định à?