42. "Em có không ít bạn, ở trong đó chị rất quan trọng, cũng rất đặc biệt..."
Sau nhiều lần tuần hoàn phỉ nhổ vào điện thoại và ngẩn người gián đoạn mấy lúc, rốt cuộc bộ phim cũng kết thúc, đèn trong rạp được bật lên, Đào Mộng Trúc và Chân Sảng ngầm hiểu ý cùng nhau đứng dậy, đi ra khỏi rạp như trút được gánh nặng.
Bên ngoài rạp chiếu phim, dù ánh mặt trời đã chìm về phía Tây, trong không khí vẫn bí mật mang theo sự oi bức.
Hai đứa chết trạch vội vã rú lên ao áo với mặt đất thuận tay bắt lấy lan can ven đường, nắm cây quạt in hình quảng cáo khoa phụ sản, vừa nhớ nhung máy lạnh, vừa ghét bỏ bộ phim vừa rồi.
"Em vậy mà lại tốn tiền đi coi bộ phim buồn chán như thế!" Vẻ mặt Chân Sảng ghét bỏ, khinh thường nói: "Còn không bằng tốn tiền mua Vip đọc truyện a!"
"Quan trọng là ra ngoài mà, bình thường đều ngồi xổm trong nhà, thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi cũng tốt." Đào Mộng Trúc nói.
"Cũng đúng nha, có lý." Chân Sảng gật đầu, nói: "Thật ra bộ phim này cũng còn được, năm ngoái bạn cùng phòng mời em đi xem phim, lần đó một cọng lông em cũng không tốn, hơn nữa coi xong còn được mời đi ăn thịt nướng, nhưng em mắc chửi nhỏ một đêm!"
Đào Mộng Trúc nghe xong liền vui vẻ: "Tặng không cho cô mà còn bị ghét bỏ như vậy, thù hằn nhiều đến thế nào?"
"Thôi đừng nhắc đến, cái bộ phim đó quả thật không thích hợp với loại thanh thiếu niên không có văn nghệ như em xem, quá cao cao tại thượng, tán thưởng không nổi!" Chân Sảng nói, tâm hồn phỉ nhổ cũng đã thức tỉnh rồi: "Lúc đó cả phòng chiếu phim chỉ có em và bạn học, phía sau còn một dì mang theo con nhỏ lớn hơn 10 tuổi, một bộ phim, 10 phút đầu tất cả đều là trắng đen, bốn người tụi em cũng ngớ ra rồi, đều tự hỏi có phải rạp chiếu phim nhầm cái gì hay không. Sau đó nhịn, rốt cuộc cũng có màu bình thường, tụi em thở phào một hơi. Nội dung phim có lẽ là sư phụ bảo nữ chính đi giết tình nhân của mối tình đầu hay sao đó, dù sao nữ chính cũng không muốn giết đàn ông, sau đó nội dung bắt đầu rồi, vô phim một cái là nữ chính quánh đàn mấy phút đồng hồ, nữ chính về nhà thay quần áo mấy phút đồng hồ, nghe người nhà nói chuyện bằng nửa tiếng cổ ngôn nửa tiếng hiện đại mấy phút đồng hồ, nữ chính che mặt khóc mấy phút đồng hồ, sau đó. Nữ chính muốn đi giết người, len lén đột nhập vào phòng ngủ của mục tiêu, nhìn lén thằng kia vui vẻ nói chuyện phiếm trên giường với nữ mới, đúng, là ở trên giường nói chuyện phiếm, có cái giường tốt như vậy, méo làm gì lại đi nói chuyện phiếm! Nói rồi nói làm cho nữ chính, có lẽ là xấu hổ hay hoài niệm lại gì đó, không nhớ cụ thể, dù sao cứ như vậy nói chuyện hơn 10 phút đồng hồ, dùng nửa tiếng cổ ngôn nửa tiếng hiện đại nói hơn 10 phút đồng hồ! Nữ chính lại cảm động rồi đau buồn."
"..."
"Sau đó nữ chính bị phát hiện, người nam tưởng có thích khách, đuổi theo sau đó phát hiện mình đánh không lại, nữ chính cũng không có giết người nam đó, một câu cũng méo nói chỉ dựa vào giá trị vũ lực tỏ cmn vẻ, sau đó tiêu sái xoay người chạy trốn." Chân Sảng nói, lại một lần nữa khinh thường: "Lúc nội dung tiến triển tới đây, em đã mất đi quan niệm về thời gian, em tưởng phía sau sẽ có cao trào lớn gì, trong lòng tràn đầy chờ mong đợi nó, kết quả càng chờ càng méo hiểu cái gì hết. Sau đó nữ chính muốn giết người kia đột nhiên cha của nữ chính bị lưu đày hay cái gì gì đó, sau đó bị lén đem đi tử hình, nữ chính phải đi cứu cha, đánh nhau tỏ vẻ ngầu lòi với đối thủ mấy phút đồng hồ, sau đó nữa có lẽ em xem sót cái gì đó, dù sao thì vèo một cái nữ chính đánh nhau với một em gái đeo mặt nạ, sau đó hai người đánh rồi đánh, mặt nạ của em gái rớt xuống đất, hai người bỗng nhiên không đánh nhau nữa, tâm chiếu bất tuyên xoay lưng về phía sau mà bước đi, đi đi đi! Trong một cảnh, một hình ảnh, đi mấy phút đồng hồ, mấy phút đồng hồ, mấy phút đồng hồ!"
Chân Sảng cố ý cắn mạnh chữ "mấy phút đồng hồ" này, nghe đến Đào Mộng Trúc ngớ người.
"Sau đó còn quá đáng hơn! Lượm cái mặt nạ rớt dưới đất lên thôi cũng mấy phút đồng hồ, nước chảy từ trên núi xuống khoảng không quay mấy phút đồng hồ, một đồng ruộng mấy phút đồng hồ, quay trâu dê các loại góc nhìn tới tới lui lui mấy phút đồng hồ. Sau đó, nữ chính ngẩn người mấy phút đồng hồ, nữ chính bước đi mấy phút đồng hồ, bóng lưng nữ chính mấy phút đồng hồ, nữ chính nói chuyện với một đại hán thôn quê chả biết từ đâu chui ra mấy phút đồng hồ, xoay người một chạy một đuổi lại hết mấy phút đồng hồ, sư phụ của nữ chính đứng trên núi cao mấy phút đồng hồ, nữ chính bôn ba lên núi mấy phút đồng hồ, nữ chính từ chối giết một người đàn ông mấy phút đồng hồ, nữ chính xuống núi sư phụ đứng ngẩn người mấy phút đồng hồ, nữ chính quy ẩn sơn lâm tìm đại hán thôn quê không biết từ đâu chui ra kia kết hôn mấy phút đồng hồ, vãn tuồng!"
Đào Mộng Trúc đã hoàn toàn bị "mấy phút đồng hồ" tẩy não rồi.
"Cả bộ phim có thể dùng một câu để tóm gọn, sư phụ bảo nữ chính đi giết một người con trai, nữ chính luyến tiếc, nói đồ nhi không giết, sau đó gả cho một thẳng boy mới quen không được mấy ngày, tại sao a? Tại sao a!... đệt mịe không thể hiểu được mấy khung cảnh dư thừa của bộ phim này có ý nghĩa gì, biên tập đại đại cắt nối video này cung cấp tư liệu sống cho kỹ thuật phong cảnh nền à?" Chân Sảng nói, vẻ mặt ghét bỏ: "Lúc đó xem được một nửa em đã muốn đi, nhưng cảm thấy chắc là phía sau sẽ có bước ngoặt rất đặc sắc, hơn nữa là bạn học mời coi, cho nên kiên trì xem hết... sau khi xem hết bỗng nhiên em cảm thấy, bộ phim như vậy, thích hợp để coi nhanh, xem ở rạp chính là lãng phí cuộc đời, sớm biết vậy đừng nói là mời, cho em tiền em cũng sẽ không xem."
"Tôi... hình như tôi biết bộ phim đó." Đào Mộng Trúc vỗ vỗ vai Chân Sảng, nói: "Hình như lúc đó tôi thấy bạn mình phỉ nhổ trên trang chủ weibo, nội dung không khác biệt với lời của cô lắm."
"Ừm, tâm chiếu bất tuyên." Chân Sảng nhún vai, thu hồi vẻ ghét bỏ, vỗ vỗ lồng ngực bằng phẳng phiu của mình, hào khí tận trời nói: "Muốn ăn cái gì, tùy tiện chọn, nể mặt chị sinh bệnh còn cố gắng đăng chương, hôm nay em mời!"
"Tôi cái gì cũng được, dựa theo khẩu vị của cô mà mời đi." Đào Mộng Trúc nói, thấy Chân Sảng lâm vào một trận suy tư ngắn, không khỏi có hơi sợ hãi một chút, bồi thêm câu: "Ăn cơm ngoài nhiều rồi chưa bao giờ ra tiệm ăn."
Bỗng nhiên Chân Sảng nhếch miệng cười, nói: "Ha ha, thật trùng hợp, em đây tha hồ chọn! Tôm hương lạt thế nào!"
Đào Mộng Trúc vừa mới gật đầu, Chân Sảng liền nhảy nhót chạy xa, tuyệt đối không chiếu cố đến tốc độ của người bệnh như nàng...
Cho nên sau khi ăn xong, đã là 7 giờ rưỡi tối, hai đứa trời sinh đã có nhịp độ nhanh này hiếm khi thả chậm bước chân, giống như trẻ con, đếm những ô gạch không đồng màu, những ô gạch sắp xếp có thứ tự, bước đi có quy luật giẫm lên từng ô kẻ tiến về phía trước.
Đi rồi đi, bỗng nhiên Đào Mộng Trúc nhịn không được nhích lại gần Chân Sảng một chút, thử ôm lấy cánh tay ở phía trước, đụng đụng vào lưng nàng.
Nhất thời Chân Sảng không hiểu, chỉ ngây ngốc giương mắt nhìn Đào Mộng Trúc.
Vẻ mặt ấy làm Đào Mộng Trúc chột dạ, phản xạ tự nhiên nhích qua một bên, mặt không đổi sắc giật lại khoảng cách vừa rồi, trở về bầu không khí xấu hổ.
Nhưng mà, xấu hổ không duy trì được bao lâu, rất bất ngờ, sau mấy giây trầm mặc, Chân Sảng nhích qua bên này, dắt tay nàng, nói: "Hồi sơ trung, em có một người bạn thân, mỗi lần tan học tụi em sẽ dắt tay nhau về nhà, gạch trên đường là hình chữ nhật, một ngang một dọc đặt xen kẽ nhau, tụi em thì nhảy lên tấm gạch về nhà, em giẫm dọc, nhỏ giẫm ngang, giữ nhịp điệu giống nhau, ai rối loạn trước, mời người kia ăn một cây kem hoặc một túi snack."
Nàng nói, giương mắt nhếch miệng cười cười với Đào Mộng Trúc, chỉ chỉ con đường dưới chân, nhướng mày nói: "Em giẫm màu này, chị giẫm màu kia, dám chơi không?"
Trong khoảnh khắc đó, Đào Mộng Trúc vậy mà lại cảm thấy sắc mặt dưới ánh đèn đường của Chân Sảng phiếm phiếm đỏ, không biết có phải là ảo giác hay không.
"Cô muốn ăn kem? Tôi đi ra từ bệnh viện, trên người không mang theo tiền." Đào Mộng Trúc cười đáp lại.
"Có thể nợ a."
"Được."
"Em đến 3 2 là bắt đầu!"
"Được."
Cứ như vậy, trên con phố người người tới lui, hai tiểu cô nương trẻ tuổi trong miệng lẩm bẩm "trái phải, trái phải" nương theo ánh đèn đường sáng sủa, không để ý đến ánh mắt người đi đường, tay nắm tay giẫm lên những khối gạch mình chọn, mang theo nụ cười, nhảy bước nhỏ hướng về đoạn đường dài phía trước.
Khi Chân Sảng đưa Đào Mộng Trúc về bệnh viện thì đã là 9 giờ tối.
Hai người yên lặng buông tay nhau ra.
Chân Sảng tháo balô máy tính cả ngày đeo trên lưng xuống, đưa đến tay Đào Mộng Trúc.
Hai người mỉm cười vẫy tay tạm biệt nhau, sau đó đều tự xoay người, ôm tâm sự khó có thể nói ra của riêng mình, đi về phía mình nên đi.
"Minh Chủ!" Chân Sảng nhịn không được quay đầu lại hô một tiếng với bóng lưng của Đào Mộng Trúc, trong mắt nàng có mấy phần do dự.
Đào Mộng Trúc xoay người nhìn về phía nàng, nương theo ánh đèn lờ mờ, muốn thấy rõ sắc mặt của nàng, phỏng đoán tâm tư nàng, lại đều phí công.
"Em có không ít bạn, ở trong đó chị rất quan trọng, cũng rất đặc biệt..." Chân Sảng không được tự nhiên mà bẻ bẻ ngón tay mình, nói: "Chị có thể hiểu ý của em chứ?"
"Không quá hiểu, đây là thẻ bạn bè à?"
"Chị cần chứ?" Chân Sảng cẩn thận dò hỏi.
Đào Mộng Trúc suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn về phía con muỗi bay nấn ná dưới ngọn đèn đường nãy giờ, nói: "Cô yên tâm, tôi không cần."
"Ha ha ha, quả nhiên, em bất cẩn tự mình đa tình rồi, nói rõ ràng là tốt rồi, nói rõ ràng là tốt rồi... ngày mai truyền dịch xong là có thể về nhà, tối nay chị nghỉ ngơi sớm một chút a! Em đi!" Chân Sảng ngu ngơ cười cười, một lần nữa vẫy tay tạm biệt.
Đèn đường kéo chiếc bóng của nàng ra thật dài, người phía sau đứng ở nơi khó mà bắt kịp, nụ cười trên gương mặt nàng từ từ biến thành một loại mờ mịt.
Nàng không rõ mình mờ mịt cái gì, theo lý mà nói, có được câu trả lời như vậy, nàng hẳn như trút được gánh nặng mới đúng, nhưng giờ khắc này không hiểu sao lại không thể vui vẻ nổi...
Giống như, trước mặt nàng luôn có một cánh cửa, đáng sợ và tốt đẹp đều cùng tồn tại ở phía sau, nàng không chút do dự lựa chọn đóng cánh cửa ấy, thậm chí còn khóa chết nó lại... sau đó, bỗng nhiên nàng tiếc nuối phát hiện, tất cả những gì bị mình đóng lại phía sau cánh cửa, dường như không có đối lập như mình tưởng tượng... có thể chính vì phần không đối lập này, khiến lòng nàng sản sinh ra do dự trước nay chưa từng có, thậm chí có thể nói là ngỡ ngàng.
Nhìn theo bóng lưng Chân Sảng rời đi, Đào Mộng Trúc không khỏi thở dài một hơi.
Quả thật nàng không cần thẻ bạn bè thẻ chị em gì gì đó, thích chính là thích, mặc kệ sau này bản thân bị Chân Sảng đặt ở vị trí nào trong lòng, cảm giác đó vẫn không thể giấu được cả đời.
Có một số việc, không lớn đến nỗi cần phải mãi giấu giếm.
===
Oán niệm của Sảng như oán niệm của mình với phim truyền hình, đời đã bị quá nhiều phim như thế chà đạp.