Dương Cẩm Vân chắn cho con hổ con, có vẻ cô rất khó chịu:
-Tưởng tiểu thư chắc cũng không muốn phạm luật chứ. Con hổ con này là do ta bắt trước.
-Nhưng cô chưa giết nó, nó chưa là chiến lợi phẩm của cô. Cho nên ta có quyền bắt nó.
Tưởng Họa Kỳ rút tên nhắm vào con hổ sau chân cô mà bắn. Dương Cẩm Vân nhanh chóng dùng mũi tên trên tay mình đánh lệch hướng tên của nàng ta. Tử Vy đi lại, ẵm con hổ con trên tay, nó có vẻ khá sợ nên để cho Tử Vy bế mà không phản đối gì. Dương Cẩm Vân tức giận trừng mắt:
-Tưởng Họa Kỳ, tại sao cô lại phải đối đầu với ta?
Tưởng Họa Kỳ thản nhiên tiếp tục nhắm mũi tên vào con hổ con trên tay Tử Vy:
-Đơn giản là nhìn ngươi không vừa mắt.
Dương Cẩm Vân kéo Tử Vy lại đằng sau mình. Tử Uyên rút kiếm ra đứng bên.
Tưởng Họa Kỳ cười lớn:
-Cô nên nhớ đây là hội săn không phải hội bảo vệ động vật. Đừng tỏ ra lương thiện nữa, chỉ khiến cô thua cuộc thôi.
Dương Cẩm Vân đen mặt, cầm chặt cây cung trên tay, cố gắng nhẫn nhịn với nàng ta. Cô khẽ cười:
-Ta sẽ săn theo cách của ta, không cần phải giết chóc. Còn về con hổ này, ta sẽ mang nó đi, cô cũng đừng hòng cướp được.
Tưởng Họa Kỳ khẽ cười:
-Được, vậy ta sẽ mở to mắt xem cô dùng cách gì để thắng ta.
Nói xong nàng ta liền phi lên ngựa rời đi. Dương Cẩm Vân nhẹ nhàng bế con hổ con trên tay, vuốt lông nó.
Tử Uyên tra lại kiếm vào vỏ:
-Chủ tử, vậy con hổ này chúng ta nên làm sao?
Đến gần xế chiều, hội săn kết thúc, tất cả đã đổ về bãi săn chính, mang theo bao nhiêu là chiến lợi phẩm. Dến lúc Từ công công kiểm tra chiến lợi phẩm xong thì cô vẫn chưa về. Mọi người lao nhao hết lên. Tưởng Họa Kỳ đứng một bên khẽ khinh bỉ:
-Haizzz, nàng ta có lẽ đã bị thú dữ xơi tái rồi cũng nên.
Tần Huyền Vũ đứng bật dậy lo lắng, định cưỡi ngựa đi tìm cô thì đúng lúc đó cô về khuôn mặt tươi cười đến lạ. Dương Cẩm Vân xuống ngựa, vội vàng hành lễ:
-Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi.
Tần Huyền Vũ lao tới xem:
-Nàng có bị sao không?
Dương Cẩm Cẩm Vân lắc đầu:
-Ta đâu có sao?
Tưởng Họa Kỳ bước tới chỗ cô:
-Sao nào? Ta nói đúng chứ? Về tay không rồi đúng không? Dương Cẩm Vân ơi là Dương Cẩm Vân, uổng công ta xem trọng cô.
Dương Cẩm Vân khẽ cười:
-Ta có về tay không sao?
Tử Vy ôm theo con hổ con đưa cho cô. Tưởng Họa Kỳ lắc đầu khinh bỉ:
-Chỉ là một con hổ thôi sao? Cũng chẳng hiếm gì. Đúng không?
Tưởng Họa Kỳ nhìn xung quanh muốn tìm những tiếng nhạo nhưng ngược lại mọi người đều bất động. Có người hét lên kinh hãi:
-Là...là bạch hổ. Quá là quý hiếm rồi...
Tưởng Họa Kỳ tròn mắt nhìn kĩ con hổ trong tay:
-Sao có thể?
Đúng là một chú bạch hổ con thật.
Dương Cẩm Vân vuốt lông chú hổ con:
-Ta cũng không ngờ thật. Lúc đó, người nó dính đầy bùn đất, ta không thể nhìn ra, sau đó tôi đã tìm một con suối để rửa cho nó, ta mới biết.
Mọi người nhốn nháo:
-Bạch hổ so với linh điểu của Tưởng tiểu thư đúng là có phần quý hiếm hơn....
-Vừa rồi, cô ta mới vênh váo chắc rằng bản thân sẽ thắng
-Đúng là không biết trước được điều gì mà.
Tưởng Họa Kỳ bực bội, ngay lập tức rút kiếm muốn giết chết con hổ con. Dương Cẩm Vân xoay người đá kiếm của nàng ta đi. Cô đưa con hổ con cho Taàn Huyền Vũ, y hoảng hốt:
-Tưởng Họa Kỳ, đừng có làm loạn.
Dương Cẩm Vân tùy tiền rút kiếm bên hông của một binh sĩ gần đó:
-Cho ta mượn kiếm một chút.
Tên binh sĩ kinh hãi tột độ, chỉ dám gật đầu lia lịa. Cô chĩa mũi kiếm xuống đất, nói với Tần Huyền Vũ:
-Hoàng thượng không cần lo, nếu nàng ấy đã muốn đánh đến như thế thì ta ta tiếp nàng ấy.
Tưởng Họa Kỳ vui không giấu được nụ cười:
-Cuối cùng ngươi cũng rút kiếm.
Mấy con người hóng hớt lại được dịp cá độ xem bên nào sẽ thắng. Ngược lại Tần Huyền Vũ lại thản nhiên về ghế của mình ngồi đùa bỡn với con hổ. Chú hổ này xem ra cũng vô cùng thân thiện, không sợ người a.
Tưởng Họa Kỳ trực tiếp đâm mũi kiếm hướng tới bụng cô. Dương cẩm vân bật lên, gạt mũi kiếm của Tưởng Họa Kỳ sang, đá vào chân nàng ta làm Tưởng Họa Kỳ khụy đầu gối xuống. Tưởng Họa Kỳ đứng dậy, khuôn mặt không mấy thân thiện:
-Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi. Ngươi có thẻ né được mũi kiếm của ta nhưng chưa chắc đã né được hết trận. Lần này mũi kiếm của Tưởng Họa Kỳ thâm độc hơn rất nhiều. Nàng ta như muốn giết chết cô ngay lập tức. Dương Cẩm Vân căn bản chỉ né, không đánh lại khiến nàng ta bực bội hơn mà đánh mạnh tay hơn. không may kiếm của Tưởng Họa Kỳ xoạt qua chân cô hơn nữa lại còn trúng vết thương cũ.
Lúc này Tần Huyền Vũ mới đánha nhs mắt sang trận đấu có đôi chút lo lắng. Không biết là cô cố tình hay cố sý để mình bị thương. Dương cẩm Vân khẽ nhói ở chân nên cô hạn chế di chuyển. Dương cẩm Vân dùng chuôi kiếm đạp vào hai bên chân Tưởng Họa Kỳ làm nàng ta lảo đảo không vững. Cô di chuyển đường kiếm chém vào chân nàng ta nàng ta bị thương. Có vẻ Dương cẩm Vân cũng đã rất mệt. Chân cô đang không ngừng chảy máu. Tưởng Họa Kỳ bị cô đánh, liền quát:
-Dương Cẩm Vân! Cô dám làm ta bị thương.
Dương cẩm Vân lạnh lùng, ánh mắt cũng sắc hơn lúc nãy. Có vẻ nhuw đã tức giận rồi:
-Tên của ta không để cho một kẻ ngỗ ngược như cô gọi.
Câu này nói ra hả lòng hả dạ bao con dân đang đứng hóng hớt ngoài kia. Trước giờ họ nể Tưởng đại tướng quân nên không dám nói, giờ câu nói này lại được tuôn ra từ miệng một cô gái. Thật đáng để học hỏi.
Dương cẩm Vân cũng không muốn làm nàng ta thương nặng nên đã nhẹ tay ai dè Tưởng Họa Kỳ lại ra tay thâm độc như vậy. Nàng ta cười nhẹ nhìn cô:
-Cô có chắc sẽ trụ được không?
Dương cẩm Vân không dám dùng những đường võ thời hiện đại mà cô học được ra vì ở đây có sự có mặt của Tần Tiêu. Cô sợ hắn sẽ nhận ra thân phận của mình nên cố ý cho bản thân rơi vào yếu thế, nếu không với ba cái món võ mèo vờn của Tưởng Họa Kỳ đã bị cô hạ ngay từ đường kiếm đầu tiên.Nhữung nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế này ê là cô sẽ mất nhiều máu. Dương Cẩm Vân thay đổi lối võ,cố gắng chịu đau, xoay kiếm một vòng làm Tưởng Họa Kỳ ngỡ ngàng không biết nên chặn như thế nào. Chỉ chờ có vậy, Dương Cẩm Vân gạt chân nàng ta. Lúc Tưởng Họa Kỳ ngã cũng là là lúc cô kề kiếm vào cổ nàng ta. Cô lảo đảo đứng không vững, Tần Huyền Vũ liền đưa con hổ con cho Thái công công làm ông sợ hết hồn. Tần Huyền Vũ chạy lại bế cô lên:
-Tại sao không đánh hết khả năng của mình lại cố ý để bị thương.
Coi thở vào, dựa vào lồng ngực y:
-Ta đương nhiên là không muốn người khác để ý. Một phi tần hậu cung sao có thể thành thạo võ thuật như thế.
Tần Huyền Vũ bế cô lên ngựa:
-Hội săn này, Dương Cẩm Vân đã thắng.
Sự quan tâm này của y đã làm cho Tưởng Hoạ Kỳ tức nổ đom đóm mắt và đặc biệt là đã thu hút được sự tò mò, hiếu kì của một tên nhiều chuyện như Tam Vương Gia- Tần Doãn:
-Đại ca từ bao giờ lại quan tâm như vậy chứ? Thật thú vị a. Ta phải để ý vị tẩu taiar này hơn rồi.
Tần Doãn phe phẩy chiếc quạt làm màu. ánh mắt trở nên đê tiện hơn bao giờ hết.
Tần Huyền Vũ đưa cô trở về Điệp Vy cung. Đến nơi y vẫn bế Dương Cẩm Vân trên tay không thả xuống mà đưa cô một mạch vào trong phòng. Vết thương cũ chưa lành nay đã nứt ra. Tần Huyền Vũ lại định xé áo băng cho cô, ai dè Dương Cẩm Vân đã nắm lấy cổ tay không cho y xé nữa. Cô khập khiễng đi lại tủ đồ lấy ra mảnh vải và hộp thuốc rồi tự mình băng lại. Thật sự thì mỗi lần để y băng cho là một lần cô phải gỡ ra băng lại nên vẫn là tự mình băng trước. Sau khi băng xong, Dương Cẩm Vân rót nước uống rồi nói với Tần Huyền Vũ:
-Ta không có sao đâu. Đừng lo.
-Nàng rõ ràng biết tính Hoạ Kỳ không tốt vẫn một mực nhận lời thách đấu của cô ta. Nàng có ngốc không vậy?
Tần Huyền Vũ trách móc, giọng nói có phần hờn dỗi. Rốt cuộc ai mới là người bị thương đây. Dương Cẩm Vân thở dài ngán ngẩm, cô nhìn y:
-Được thôi. Lần sau ta sẽ không đấu với cô ta nữa.
-Còn có lần sau nữa à.
Cô phì cười. Tần Huyền Vũ đối với người khác thì lạnh lùng vô tình, đối với cô thì lại như một đứa trẻ, lúc cô bị thương thì y sẵn sàng trách móc nhưng thực chất thì lại lo lắng vô cùng. Thế này bảo sao cô lại nhất mực si tình với y. Lúc này Dương Cẩm Vân chỉ muốn cùng y trải qua hết kiếp này như một đôi phu thê bình thường. Cô thực không cần xa hoa phú quý, chỉ cần có y bên cạnh là đủ. Tần Huyền Vũ thấy cô cứ nhìn mình mãi bèn muốn chọc cô:
-Nhớ ta à? Sao nhìn ta mãi thế?
Dương Cẩm Vân liền không nhìn nữa. Cô như con mèo nhỏ bị bắt quả tang ăn vụng liền xù lông lên. Tần Huyền Vũ khẽ cười nhìn vết thương của cô:
-Lần sau không được phép để bản thân bị thương nữa nghe chưa?
-Nếu ta cứ muốn bị thương thì sao?
Vừa rồi bị y chọc nên giờ cô lập tức muốn chọc lại y.
Tần Huyền Vũ nhướng mày:
-Vậy ta sẽ phải mua thêm mấy cái áo để xé băng bó cho nàng thôi.
Dương Cẩm Vân bật cười. Có lẽ chỉ khi ở cạnh y cô mới thực sự được vui vẻ, là chính mình mà không cần phải đeo lên người lớp mặt nạ mạnh mẽ kia nữa.
-Thôi nàng nghỉ đi, ta có chuyện cần phải giải quyết trước, lát lại đến thăm nàng.
Dương Cẩm Vân gật đầu. Vừa ra khỏi cửa Điệp Vy Cung, Tần Huyền Vũ liền lấy lại vẻ lạnh lùng. Chuyện lớn mà y nói chính là chuyện lập hậu. Mấy vị quan trong triều cũng đang hối thúc việc này khiến Tần Huyền Vũ có chút phiền lòng nên bây giờ y muốn đến chỗ La Hy Thái Hậu bàn bạc.