Dương Cẩm Vân thật không ngờ rằng đại hôn này lại lớn đến thế. La Hy Thái hậu và cả Tần Huyền Vũ cũng tham dự. Tử Uyên, Tử Vy hối hả từ tối qua đến giờ để chuẩn bị cho cô. Lúc còn ở phủ thừa tướng cô không cần phải chật vật chọn đồ như thế. Nhưng hiện tại cô chỉ là một quý nhân nhỏ nhoi, sao có những thứ đồ đáng giá được chứ. Nhưng quà cưới cô cũng đã chuẩn bị từ sớm rồi. Hai hôm trước, Dương Cẩm Vân đã cầm theo một bản vẽ xuất cung dưới sự cho phép của La Hy Thái hậu. Không ai biết cô sẽ tặng cái gì. Ngay cả hai tỳ nữ thân cận còn không biết nữa. Thần thần bí bí như vậy càng khiến người ta phải tò mò. Ngày kia là đại hôn của Dương Mỹ Liên, hôm nay cô đã về phủ thừa tướng. Tử Uyên, Tử Vy theo cô đến phủ thừa tướng. Cũng phải đến chiều mới tới nơi. Vừa tới cửa đã thấy Dương Cao Lãng với Thu Di và Dương Mĩ Liên đứng chờ ở đó để đón cô. Thái độ của hai mẹ con nhà Dương Mỹ LIên cũng khác hẳn với trước kia, nhiệt tình chào đón cô. Dương Cẩm Vân cũng không lạ gì cả. Cô nở nụ cười, bước xuống xe ngựa vào trong. Dương Cao Lãng vui vẻ hỏi cô:
-Cuộc sống trong cung thế nào? Có ai làm khó con không?
Dương Cẩm Vân khẽ nhướng mày, giọng nhỏ xuống:
-Con thì ai dám bắt nạt chứ! Haha!
Dương Mỹ Liên phì cười, chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi, Dương Mỹ lIên đã thay đổi đáng kể. Không còn hay cau có mà trở nên vui vẻ, tươi cười hơn. Dương Cẩm Vân khẽ thở dài:" Đúng vậy, hãy cứ cười đi bởi khi đã bước chân vào cuộc sống hoàng thất sẽ chẳng bao giờ cười được nữa!"
Bốn người vào trong nhà. Bước vào trong cô đã thấy mâm cơm thịnh soạn đã được bày sẵn ở đó. Dường như chỉ chờ cô về dùng thôi. Dương Cẩm Vân ngồi xuống. Thu Di đưa cho đôi đũa:
-Nếu vào cung có chuyện gì, có ai làm khó con, con cứ nói với chúng ta. Đừng để mình phải chịu uất ức.
Dương Cẩm Vân nhận đũa cười hì hì như đã rõ. Hôm nay cô đã cố ý trang điểm đậm hơn chút để che đi sự mệt mỏi sau khoảng thời gian dưỡng bệnh của mình. Cũng không ai quá để ý tới.
Dương Cao Lãng hỏi:
-Chuyện đó... thế nào rồi Vân nhi.
Dương Cẩm Vân dừng đũa:
-Chuyện đó... Cha, người có biết ngày phụ mẫu con bị.... La Hy Thái hậu ở đâu không?
-La Hy Thái hậu? Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?
-Chuyện này hình như Thái hậu có biết đầu mối nào đó, nhưng người lại không nói với con.
Dương CẨm Vân chọc bát cơm, khuôn mặt chứa đầy vẻ hoài nghi.
Dương Cao Lãng nghe thấy vậy cũng dừng đũa. Thu Di lắc đầu:
-Không thể nào. Mẫu thân của con rất thân thiết với Thái hậu, nếu bà ấy biết chuyện gì ắt sẽ phải nói cho con biết, không thể nào giấu con được.
Dương CẨm Vân khẽ nghiêng đầu, chống cầm:
-Nếu vậy tại sao mỗi lần con nhắc đến chuyện của phụ mẫu con bà ấy luôn lảng tránh không muốn nói.
-Ý con là bà ấy đã biết thân phận của con?
Dương Cao Lãng sốt sắng hỏi.
-Ngày con bắt đầu nhập cung bà ấy đã cảm thấy con rất giống mẫu thân, con cũng không giấu được. Nhưng cha yên tâm, nếu bà ấy gây hại gì cho con, bà ấy đã vạch trần thân phận của con từ lâu rồi.
Dương Cao Lãng nhẹ nhõm nhưng khuôn mặt ông vẫn còn rất lo lắng:
-Cũng may khi xưa mẹ con không xuất hiện quá nhiều. Khi ra chiến trường bà ấy luôn mang theo mặt nạ. Chưa ai biết khuôn mặt mẫu thân con như thế nào. Chỉ có Thái hậu mới biết. Suy cho cùng con vẫn nên cẩn thận hành động. Đừng để ai biết nữa.
Dương Cẩm Vân gật đầu khẽ cười để giải tỏa cảm giác căng thẳng:
-Thôi nào ăn thôi, đồ ăn cũng nguội mất rồi.
CÔ gắp vào bát của Dương Mỹ Liên nói:
-Tỷ cũng ăn đi.
Dương Mỹ Liên gật đầu, cúi xuống ăn. Cô cũng ngồi ăn một mạch rồi đứng lên.
Tử Uyên, Tử Vy sớm đã được cô cho trở về phủ riêng của cô. Khi thấy cô trở về cầm theo dồ ăn, Tử Uyên, Tử Vy đã nháo nhào lên:
-Chủ tử à, người thật tốt quá điiiiiiii!
Tử Vy nhận lấy hộp cơm, sắp ra trên bàn:
-Chủ tử người có ăn nữa không?
-HÚ, ta tưởng các em chỉ chú ý đến đồ ăn mà quên ta cơ chứ. Xem ra vẫn còn chút lương tâm.
Tử Uyên che miệng cười. Tử VY phụng phịu:
-Nào có, bọn em lúc nào cũng nghĩ tới người mà.
-Cô cốc đầu Tử Vy một cái:
-Thôi được rồi, ăn đi. Ta có chút chuyện, tý sẽ về.
Tử Uyên với Tử Vy dạ dạ vâng vâng rồi lại cắm cúi ăn.
Dương Cẩm Vân vào trong phòng lấy ra một cái hộp nhỏ với một bọc khăn, đi về phủ riêng của Dương Mỹ Liên. Dương CẨm Vân tới cửa, có hai nô tỳ hành lễ định ý vào báo cho Dương Mỹ Liên nhưng cô ra hiệu không cần phiền như thế. Dương Mỹ Liên gõ cửa, Dương Mỹ Liên nói vọng ra:
-Ai đó?
-Là ta.
Dương Mỹ Liên chạy vội ra mở cửa:
-Sao muội lại tới dây?
Dương Cẩm Vân nhún vai, Dương Mỹ Liên đẩy cô vào rồi đóng cửa lại. Dương Cảm Vân gỡ bọc klhăn ra trong đó có một chiếc hộp lớn, đưa cho Dương MỸ Liêm:
-Tặng tỷ!
Dương Mỹ Liên hớn hở:
-Đây là quà của muội sao?
-Tất nhiên rồi. Tỷ mở ra xem thử đi.
Dương Mỹ Liên mở ra thì thấy đó là một bộ phục sức tân nương. Dương Mỹ Liên hoa mắt lên. Chiếc mũ phượng được thiết kế vô cùng tinh xảo, hoàn toàn là làm từ những chất liệu tốt nhất, bên cạnh còn có cả một đôi bông tai dài có hình của một bông sen nhỏ, đôi vòng tay bằng vàng đính thêm hạt nũ sắc ở giữa.
-Cái này... Cái này vô cùng đắt a.
Dương Cẩm Vân rót nước, chỉ nói khẽ:
-Cũng không đắt lắm bởi cái này do ta thiết kế riêng cho tỷ. Ta bán lại tất cả mười bản thiết kế để lấy bộ phục sức này.
Dương Mỹ Liên xúc dộng nghẹn ngào như trực khóc. Dương Cẩm Vân đứng dậy khẽ thở dài:
-Ey... Sắp đại hôn của tỷ rồi, khóc không hay lắm. Ta còn một vật tặng tỷ nữa. Nhớ kĩ lúc nào cũng phải mang theo bên mình.,
Dương Cẩm Vân mở cái hộp nhỏ còn lại. Bên trong là một con dao nhỏ. Cô rút dao ra, nhìn nhỏ mà lại vô cùng sắc bén. Chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi cũng đủ để đứt tay rồi.
Dương Cẩm Vân nắp lại, đặt vào trong hộp rồi đưa cho Dương Mỹ Liên. Dương Mỹ Liên thì ngơ ngác không hiểu. Cô nhấp một ngụm trà:
-Tỷ đang thắc mắc tại sao ta lại bảo tỷ phải mang theo đúng không.
Dương Mỹ Liên tròn mắt chờ câu trả lời. Dương Cẩm Vân khẽ lắc đầu:
-Khi về phủ Nhiếp chính vương rồi thì lúc đó tỷ không còn can hệ gì tới phủ thừa tướng nữa. Không phải có chuyện ấm ức gì tỷ cũng có thể gọi phụ mẫu cầu cứu được. Cũng không biết Nhiếp Chính Vương là người như thế nào. Hắn có tốt hay không tỷ không biết! Bởi vì đến mặt hắn tỷ còn chưa biết nữa mà. Cho nên nếu không chịu nổi cuộc sống bên cạnh hắn thì hãy buông bỏ, đừng níu kéo.
Đột nhiên Dương Mỹ Liên bật khóc. Dương Cẩm Vân hú hồn, vội vàng lau nước mắt cho nàng:
-Haizz, sao tỷ dễ khóc như thế chứ.
Nhưng tỷ yên tâm rằng hắn không có thiếp. Khi vào đó, tỷ là độc tôn, là Nhiếp Chính Vương Phi duy nhất ha.
Dương Mỹ Liên thôi không khóc nữa. Dẽ khóc dễ dỗ như vậy có giống một đứa trẻ không chứ. Nagf vốn dĩ rất hồn nhiên, vô tư. Lúc trước cũng vì ghen ghét với cô mà lầm lối. Nếu đã trở về con đường đúng đắn rồi, thì nàng vẫn là nàng, một cô gái hồn nhiên. Nhưng tiếc rằng không biết cô gái này còn giữ được sự trong sáng ấy trong bao lâu được nữa. Cuộc sống tha hóa con người!
-Thôi, tỷ nghỉ đi, cũng muộn rồi, ta về trước.
Dương Mỹ Liên tiễn cô ra cửa. Dương Cẩm Vân trở về phủ. Tử Uyên, Tử Vy đang nghịch mấy chú dế. Chắc cũng vừa mới bắt đây mà. Trước khi về, cô cũng gửi Tiểu VŨ cho Ngự THiện Phòng chăm sóc hộ. Chắc chắn họ đang trách móc than khóc cô đây. Tháy bóng dán của cô, Tử Vy đã reo lên:
-A! Chủ tử, người về rồi. Mau lại đây xem hai chú dế này nè. Chúng khỏe lắm. Người xem xem.
Dương Cẩm Vân thở dài:
-Thôi thôi được rồi. Các em đừng hành hạ chúng nữa. Mau thả chúng ra rồi đi ngủ mau.
-Bọn em đâu có hành hạ chúng chứ!
-Không hành hạ à. Em xem xem, nó sắp kiệt quệ đến nơi rồi, các em còn bắt chúng chọi nhau nữa. Được rồi, được rồi. Mau đi ngủ nào.
Tử VY, Tử Uyên tiếc nuối thả dế đi, thì thầm với con dế:
-Hẹn ngày mai gặp lại nhé. Chỉ nghe có vậy, con dế đã chạy thục mạng đi không ngoảnh lại rồi.
Dương Cẩm Vân đi vào trong phòng, nem,s văng cái giày, cởi chiếc áo ngoài ra rồi lăn lên giường, ngủ luôn. Nay quả thực rất mệt. Ngồi xe ngựa nguyên một ngày khiến cô ê ẩm ay chân nên chỉ nằm xuống một lúc là chìm vào giấc ngủ luôn.
*Tẩm cung Tần Huyền Vũ*
-Thái công công, ngươi nói xem ta có nên đi không?
-Theo thần thì mặc dù mọi người đều biết bên ngoài hai người là huynh đệ nhưng lại lẳng lặng đấu đá nhau. Chuyện này cả cung ai cũng biết. Nhiếp Chính vương lại là đệ đệ của người. Nếu không đi e rằng chuyện này lại sẽ trở thành vấn đề để bàn tán cho mọi người. Với cả...
-Với cả cái gì?
Tần Huyền Vũ ném đám tấu chương xuống bàn, mệt mỏi ngẩng đầu nhìn trần nhà.
-Dương quý nhân cũng về để dự đại hôn rồi.
-Ngươi nói cái gì?
Tần Huyền Vũ bật dậy làm Thái công công giật mình.
Tần Huyền Vũ vội vàng chạy đi:
-Chuẩn bị ngựa cho trẫm.
-Người... Người muốn cưỡi ngựa đến đó ư?
Thái công công hoảng hốt, chạy đuổi theo:
-Nhưng bây giờ đã là đêm muộn rồi mà! Hoàng thượng, đợi nô tài với!
Thái công công vấp cụ đá, té đạp mặt xuống đất. Ông bực bội khẽ chửi thề, đá bay hòn đá đi, than khóc:"Sao ta khổ như vậy chứ!"
Cứ như vậy Tần Huyền Vũ một mình phi ngựa đến phủ thừa tướng mà không có bất kì một vệ sĩ, binh lính theo. Thái công công thì cách xa y hàng ngàn dăm, dục phu xe đuổi theo:
-Trời ơi,, ngươi, ngươi mau đuổi theo nhanh lên. nếu hoàng thượng có mệnh hệ gì thì không hcỉ có đầu của ta mà cả đầu của ngươi cũng khó giữ đó.