Thái Công Công đứng bên cạnh toát hết mồ hôi hột. Đột nhiên, Tần Huyền Vũ liếc Thái Công công một cái khiến ông dựng hết lông lên, chậm rãi nói nhỏ:
-Không biết hoàng thượng có gì cần sai bảo.
Tần Huyền Vũ định nói nhưng lại thôi. Thái công công khó hiểu nhìn vị hoàng thượng này. Trước kia y đâu có nóng giận thất thường như vậy đâu chứ, kể từ khi Dương Cẩm Vân xuất hiện cũng là lúc Tần Huyền Vũ thay đổi. Chưa bao giờ y quan tâm một người con gái, chưa bao giờ ông thấy y chú ý, ghen với cả nha hoàn bên cạnh một cô gái. Rốt cuộc điều gì khiến Tần Huyền Vũ chú ý tới cô như vậy chính là câu hỏi mà Thái công công vô cùng thắc mắc. Tần Huyền Vũ im lặng một lúc, đứng bật dậy, đi ra khỏi tẩm cung. Thái công công định đi theo, nhưng bị Tần Huyền Vũ ra kí hiệu không đi theo. Thái công công ngậm ngùi lui về.
[.........]
Trương Tư Thi nhàn hạ uống nước ở sân, Phước NGhi càm quạt, quạt cho nàng ta:
-Chủ tử! Đây là nho do Bắc Hầu dâng lên cho hoàng thượng. Thật không ngờ ngài lại thưởng cho người. Nô tỳ thật hâm mộ.
Trương Tư Thi nhếch miệng cười mãn nguyện:
-CHàng ấy ngoài mặt không quan tâm ta nhưng chắc chắn đã bị sắc đẹp của ta lay động rồi.
Phước Nghi đứng bên nịnh nọt, lấy lòng Trương Tư Thi. Khác với những loại nho khác. Nho của Bắc Hầu trồng không có hột, hương vị man mát, ăn rất ngọt kể cả những quả có vẻ vẫn xanh. Trương Tư Thi lấy một quả ăn thử, cười cười, hỏi:
-Ngươi nói xem, tối nay hoàng thượng có đến chỗ ta hông?
Phước Nghi bóp vai cho Trương Tư Thi, bắt đầu hành trình lấy lòng của mình:
-Không phải người vừa nói đã bị lay động bởi sắc đẹp của người sao? Vậy chắc chắ hoàng tượng sẽ thường xuyên đi tới đây thôi.
Phước Nghi vừa dứt lời, một thân ảnh màu trắng lướt như cơn gió qua cung. Phước Nghi hét lên kih hãi:
-Đó! Đó không phải hoàng thượng sao?
Trương Tư Thi vừa hoảng hốt nhưng vừa nghe thấy hai từ" hoàng thượng" thì bừng tỉnh nhìn theo:" Đó... Điệp Vy Cung... Dương Cẩm Vân..."
Trương Tư Thi nhìn theo hướng của thân ảnh ấy liền biết đó là hướng tới ĐIệp Vy Cung. Điều này khiến nàng ta tức muốn ói máu:" Lại là cô ta."
Trương Tư Thi ngỡ rằng bản thân đã độc chiếm ân sủng rồi thì lại như bị tát vào mặt mấy cái. Đúng, hậu cung đâu có phải không có giai nhân. Cách độc chiếm ân sủng mãi mãi là khiến cho tất cả những nữ nhân ở đây biến mất mãi mãi. Trương Tư Thi cả giận nổi nóng:
-Phước Nghi, ngươi hãy làm theo lời ta nói.
Không hổ là Trương Tư Thi, chỉ mới có nhiêu đó thời gian đã có thể nghĩ ra được kế sách, nghĩ ra được âm mưu rồi. Trương Tư Thi quay người rời đi, đôi mắt thâm sâu y như tâm địa của nàng.
[......]
Dương Cẩm Vân leo lên mái ngồi, chân khẽ đung đưa. Tử Vy ngồi cạnh, hỏi cô đủ mọi thứ. Dương Cẩm Vân trả lời rất nhiệt tình. Nhưng đến khi nhỏ hỏi cô rằng: Cô và Tần Huyền Vũ như thế nào? Tại sao y lại quan tâm tới cô như vậy? Dương Cẩm Vân im lặng một hồi rồi bật cười:
-Ta kể em nghe một câu chuyện né.
Thái độ của Dương Cẩm Vân cảm thấy có vẻ như nhỏ đã đụng tới câu chuyện đau buồn của cô rồi. Tử VY im lặng, Tử yên hơi nghé đầu sang hóng.
-Hồi nhỏ, lúc cha mẹ ta không còn, thì một người con trai đã ở bên ta lúc ta cảm thấy yếu đuối, cảm thấy cô đơn nhất. Anh ấy sẵn sàng vì ta làm tất cả mọi chuyện, bảo vệ ta.
Dương Cẩm Vân khẽ cúi đầu, kể tiếp:
-Lúc đó, ta chỉ là một cô gái không hiểu chuyện, vô cùng yếu đuối, ngây thơ, chưa bao giờ ta dám ở một mình, chưa bao giờ ta dám ở trong bóng tối dù chỉ một khắc. Lúc nào ta cũng bám theo anh ấy. Bởi vì ta sợ.... sợ anh ấy sẽ bỏ ta, rời xa ta như cha mẹ của ta.
Đôi mắt Dương Cẩm Vân hơi hoe:
-Bây giờ thì điêu ta sợ đã xảy ra. Người đó từng trải qua những khoảnh khắc, những giây phút vui buồn thậm chí là lúc cận kề cái chết.... Nhưng giờ y đã hoàn toàn chán ghét ta, anh ấy rời bỏ ta.Sẽ không bao giờ ta có thể ử cùng anh ấy, được anh ấy an ủi, bảo vệ nữa. Ta đã từng dối lòng mình rằng mọi chuyện ta đang trải qa tất cả chỉ là mơ thôi. Nhưng em có biết hông, chính miệng anh ấy đã nói ra điều đáng sợ đó.
Dương Cẩm Vân cố gắng ngăn những giọt nước mắt không rơi nữa, chóp mũi cô hơi đỏ. Rốt cuộc thì Tử UYên,Tử Vy đã hiểu tính cách của cô hình thành từ đâu mà ra. Dương Cẩm VÂn hẽ cười nhìn Tử Vy, Tử Uyên đang sáp khóc đến nơi:
- Ta chưa khóc\, hai em khóc gì chứ. Ta cố gắng giữ những tia hy vọng nhỏ nhoi ấy mệt rồi\, cũng đã đến lúc ta vứt bỏ chúng. Ta còn rất nhiều việc phải làm\, không thể lúc nào cũng nhớ tới\, ôm mãi cái hy vọng vô nghĩa ấy được.
Tử Vy bật khóc thành tiếng:
-Kẻ bỏ rơi tỷ đúng là kẻ bội bạc.
-Không! Y không phải kẻ bội bạc, y là kẻ vô tình.
Dương Cẩm Vân lập tức phản bác lại câu nói của Tử Vy.
Đột nhiên, Tiểu Vũ quang quác kêu ầm lên. Dương Cẩm Vân đề phòng quát:
-Ai?
Cô nhìn theo hướng mắt của Tiể Vũ:" Quả thực có ng" Dương Cẩm Vân đuổi theo. Tử Uyên, Tử Vy chạy theo nhưng cô không chô đi:
-Các em ở lại, lát ta sẽ về!
-Chủ tử!
Dương Cẩm Vân đuổi theo bóng trắng ấy:" Tại sao ta lại cảm thấy thân hình này quen đến thế!"
Dương Cẩm Vân tăng tốc đuổi theo thì người kia cũng tăng tốc:" Đây chắc chắn là cao thủ. Chưa ai có thể đuổi theo tốc độ của mình trừ khi hắn là..."
Dương Cẩm Vân đuổi theo hắn đến một cái ngõ cụt:
-Ngươi là ai? Tại sao lại tới Điệp Vy Cung?
Người kia im lặng không nói gì. Dương Cẩm Vân hỏi lại thì nhận được một câu trả lời ngắn gọn nhưng như mũi tên xuyên qua tim cô:
-Ta..? Ha... Chính là kẻ vô tình trong câu chuyện ấy.
-Huyền Vũ...
Tần Huyền Vũ xoay lưng lại, cừi nhẹ:
-Tốc độ này đúng là chưa ai dám vượt qua.
Tần Huyền VŨ cố ý lơ cô đi nhưng hoàn toànk hông ngờ tới thái độ của cô, mặc dù đôi mắt hơi hoe đỏ nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc:
-Không biết hoàng thượng đêm tối đến cung của thần làm gì?
Tần Huyền Vũ hừ lạnh:
-Ta đi tới đâu? Nàng quản được sao?
-Tất nhiên thần không dám. Hoàng thượng cũng không vô duyên vô cớ tới Điệp Vy cung ta đâu nhỉ, lại còn có hứng thud nghe hết câu chuyện của thần. Ngài nên nhớ ta vói ngài chỉ là bèo nước gặp nhau, đường ai người nấy đi, không ai liên quan đến ai!
Tần Huyền Vũ im lặng, Dương vẫn chỉ cười lạnh, quay người rời đi nhưng chưa được mấy bước đã bị một bàn tay túm lấy. Dương Cẩm Vân bất ngờ ngã vào lòng y. Tần Huyền Vũ kề mặt vào sát cô, đôi mắt cũng hơi hoe đỏ:
-Ta cho nàng đi chưa?
Dương Cẩm Vân vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay đang siết chặt em cô của y:
-Người làm gì vậy! Mau buông ta ra!
-Ta vô tình vậy ư?
Tần Huyền Vũ nhẹ nhàng hỏi, giọng có chút buồn tủi!
-Đúng! Ngài chính là kẻvô tình nhất ta từng gặp!- Dương Cẩm Vân tức giận quát.
Đôi mắt Tần Huyền Vũ đỏ ngầu, bất ngờ cúi xuống hôn cô. Dương Cẩm Vân cứng đờ người, nước mắt cô đã không kìm được nữa lăn dài. Nụ hôn vừa mãnh liệt vừa chua chát. Tần Huyền Vũ cắn lấy đôi môi đỏ mọng của cô như sắp muốn nuốt lấy. Dương Cẩm Vân đẩy y ra. Một tiếng chát vang lên giữa khaongr không. Dương Cẩm Vân túc giận chỉ tay vào Tần Huyền Vũ quat lên:
-Thôi đi! Đùa cợt ta như vậy đủ chưa? Ngài cho ta hy vọng rồi lại dập tắt nó. Rốt cuộc ta đã làm cái gì khiến ngài phải đối xử với ta như thế? Ngìa có tư cách gì đà cợt trên tình cảm của người khác như vậy chứ!
Dương Cẩm Vân bật khóc nức nở, Tần Huyền Vũ bị cô tát lẳng lặng đứng im để cô trút cơn giận rồi lại ôm lấy cô:
-Xin lỗi nàng, Dạ Y!
-Dạ Y?...Cái tên này đã chết từ lâu rồi. Giờ thần là Cẩm Vân không phải Dạ Y nữa.
-Nàng là gì cũng được. Ta có lỗi với nàng. Nếu hận ta hãy cứ đánh,, cứ chửi, đừng như vậy được không?
Dương Cẩm Vân buông thõng tay, nước mắt đầm
-Ta như nào! Ta mới phải hỏi ngài rốt cuộc là như nào. Lúc thì rời bỏ ta, lúc lại quan tâm. Thực sự trêu đùa ta vui vậy ư?
Tần Huyền Vũ im lặng, ôm chặt cô vào lòng:
-Đừng khóc! Xin lỗi vì không thể bảo vệ được cho em.
Đột nhiên Dương Cẩm Vân nín lặng, cơ thể như đổ hết về phía y. Tần Huyền Vũ hoảng hốt, khẽ lay cô:
-Dạ Y....
Cô lại ngất đi rồi. Tần Hyền Vũ ẵm cô lên chạy một mạch đến tẩm cung Thái hậu ở gần đó. Thấy Tần Huyền Vũ đang ẵm cô thở dốc, mấy lính canh đều trơ mắt:
-Hoàng thượng...
-Truyền Thái Y!
La Hy Thái hậu thấy cảnh bày hoảng hốt, chạy ra:
-Mau đưa con bé vào đây. Rốt cuộc nó bị làm sao?
Tần Huyền Vũ bế Dương Cẩm Vân vào trong:
-Bệnh cô ấy phát tác rồi. Thái y.. Thái y đâu! Mau cút hết vào đây cho trẫm..
Tần Huyền Vũ luc snày như bị điên. Mãi một lúc lâu sau, Diên Thái Y mới chạy vào:
-Thần tham kiến hoàng thượng.
-Mau xem nàng ấy sao rồi!
Diên Thái Y lại gần bên giường, bát mạch cho cô:" Mạch đập của nàng... lúc mạnh lúc yếu... Đây bệnh tim?"
Diên Thái Y sợ hãi rụt tay lại. Tần Huyền Vũ tức giận quát lên:
-Ngươi còn ngơ ra đó làm gì. Mau cứu nàng ấy...
-Hoàng thượng... thứ cho thần bất tài...
-Ngươi nói như vậy là có ý gì..
Cả Tần Huyền Vũ và Thái hậu đều hốt hoảng. Diên Thái y lắc đầu thở dài:
-Thần chỉ có thể chữa trị tạm thời cho Dương quý nhân, không thể nào chữa trị tận gốc được.Dương quý nhân sinh ra đã bị bệnh tim..... Chữa trị quá muộn..
Khuôn mặt Tần Huyền Vũ bơ phờ như thể có thể khụy xuống bất cứ lúc nào:
-Ngươi nói mây điều vô nghĩa này với ta làm gì. Mau cứu nàng ấy.
-Thần tuân lệnh.
Cẩm nhận ra rằng Tần Huyền Vũ sắp phát điên, La Hy Thái hậu can ngăn:
-Huyền Vũ! COn bình tĩnh ngay cho ta.; Con phát điên gì thế!