Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt

Chương 11: Chuyện khó nói




"Dương Cẩm Vân? Đây không phải cung nữ được Huyền Vũ để ý hay sao? Tại sao lại giống 'nàng' ấy như vậy?"

La Hy Thái Hậu lặng ngắm nhìn Dương Cẩm Vân:" Khuôn mặt này sao lại giống như vậy chứ?"

-Nhưng...thần chỉ là con nuôi của thừa tướng thôi.

Một số tú nữ cười mỉa mai cô. Cô cúi đầu xuống. Chuyện này La Hy Thái hậu đã biết trước rồi. Bà hỏi Dương Cẩm Vân bằng giọng trìu mến làm cô ngạc nhiên:

-Thừa tướng nhận nuôi con từ lúc nào?

-Chuyện này...thần cũng không rõ nữa. Nghe cha nói hình như là vào khoảng năm Bình Nguyên 4.

Dương Cẩm Vân mặc dù nhận thấy sự ưu ái của bà đối với mình nhưng cô vẫn rất giữ chừng mực. La Hy Thái Hậu kinh ngạc:" Năm Bình Nguyên Bốn! Chẳng phải năm đó 'họ' bị..."

La Hy Thái Hậu đột nhiên như đứng không vững, suýt khụy chân xuống. Dương Cẩm Vân vội đỡ La Hy Thái Hậu. Tần Huyền Vũ thấy La Hy Thái hậu có biểu hiện vô cùng kì lạ, khẽ ho một tiếng, bà mới lấy lại tinh thần, rời đi về chỗ ngồi của mình như chưa có gì xảy ra.

"Mấy người thời xưa đều khó hiểu như vậy sao?"

Dương Cẩm Vân chau mày. Cô ngước lên nhìn vị hoàng đế kia mà từ lúc vào đến giờ cô chưa kịp nhìn.

Lần này không phải là La Hy Thái Hậu mà là Dương Cẩm Vân suýt chút thì ngã, cũng may là có trương Tư Hạ:

-Cẩm Vân! Tỷ bị làm sao vậy?

Tại sao? Người ngay trước mặt cô chính là cái hình ảnh ngày đêm Dương Cẩm Vân nghĩ tới, ngày đêm day dứt không thôi.

-Cẩm Vân tỷ, chúng ta xuống kia ngồi đi.

Dương Cẩm Vân không nói không rằng lặng lẽ xuống cuối đại sảnh ngồi. "Hắn không phải Huyền Vũ kiếp trước. Hắn là hoàng đế một nước. Ngươi mau tỉnh lại đi Dạ Y. Mày cũng không còn là Dạ Y của ngày đó nữa rồi." Khuôn mặt Dương Cẩm Vân thất thần, dọa cả Trương Tư Hạ sợ luôn.

Trương Tư Thi căm tức nhìn theo bóng lưng của cô:" Con ả đó dám cướp mất sự để ý của hoàng thượng. Ngươi cứ chờ đấy! Dương Cẩm Vân!" -Ả quay phắt người, ngồi lại vị trí ban đầu.

Trương Tư Hạ lẽo đẽo theo Dương Cẩm Vân, quay lại nhìn Tần Huyền Vũ:" Tên hoàng đế này có quan hệ gì với Cẩm Vân tỷ? Tại sao khi nhìn thấy hắn, Vân tỷ lại có thái độ như thế."

Dương Cẩm Vân ngồi xuống bàn, Trương Tư Hạ cũng ngồi xuống. Nàng gắp con cua vào bát Dương Cẩm Vân. Kể ra không ai ngồi bàn cuối đại sảnh nên chỉ có cô và Trương Tư Hạ là ngồi một bàn. Dương Cẩm Vân chỉ muốn cách xa y để không bao giờ nhìn thấy hình ảnh ấy nữa. Mỗi lần nhìn thấy y cô lại hy vọng mà càng hy vọng nhiều càng thất vọng hơn.

-Cẩm Vân tỷ. Tỷ ăn đi. Ngon lắm! Tin ta đi. Ta ăn thử cho tỷ xem nè.

Trương Tư Hạ chưa kịp đưa miếng tôm lên miệng đã bị cô hất văng đi.

-Có độc! Cẩn thận.

Dương Cẩm Vân dùng đũa hất miếng tôm đi. Cũng may là Trương Tư Hạ chưa ăn. Điều khiến cô phát hiện ra trong thức ăn có độc ấy là thỉnh thoảng lại có vài cung nữ nhìn sang chõ Dương Cẩm Vân và Trương Tư Hạ ngồi trong đó có cả UYỂN DOANH.

Trương Tư Hạ kinh hoàng nhìn miếng tôm bị hất đi:

-Thật quá đáng mà! Họ...

-Không nói nữa. Bây giờ họ căn bản không thể đụng tới Trương Tư Thi. Chúng ta đã vô tình thu hút chú ý của họ. Lần sau muội nên cẩn thận hơn.

Dương Cẩm Vân ngắt luôn lời Trương Tư Hạ, đứng lên kéo nàng đi khỏi đại sảnh. Cô vừa đi được mấy bước đã có người đứng chặn trước mặt:



-Dương quý nhân muốn đi đâu? Tiệc chưa kết thúc mà!

Giọng nói ấy phát ra từ Huyết Tử Y và Huyết Tử Lan quý nhân.

Trương Tư Hạ đứng chắn trước mặt cô:

-Hai ngươi là ai? Thấy bản cung không hành lễ lại dám ngang ngược ngay trước mặt ta như vậy.

Huyết Tử Y và Huyết Tử Lan là hai tỷ muội sinh đôi, hình dáng, khuôn mặt giống nhau y như đúc. Hai người nhìn thấy Trương Tư Hạ cũng có phần khinh bỉ. Huyết Tử Lan khẽ hành lễ, nhưng chưa được sự đồng ý của Trương Tư Hạ đã đứng lên:

-Thần tham kiến Hoàn Phi. Không phải Hoàn Phi rất thích ăn cua sao? Bàn nhiều cua như vậy, sao chưa ăn cũng đã rời đi rồi.

Trương Tư Hạ nhìn đống đồ ăn trên bàn. Tuy nhìn chúng rất bắt mắt nhưng nàng lại cảm thấy món nào cũng độc, cũng dơ bẩn y như miệng lưỡi của những người này. Dương Cẩm Vân cảm giác rất bực tức. Từ trước tới giờ chưa có ai dám bắt nạt mà cô cũng chưa bao giờ bị ức hiếp quá đáng như thế.Từ lúc vào cung đến giờ cô đã nhân nhượng, không nói gì, ai ngờ lại được nước lấn tới. Bọn chúng rõ ràng biết trong thức ăn có độc lại dám kêu cô và Trương Tư Hạ dùng. "Ta không nói gì không có nghĩa là ta dễ bắt nạt!". Dương Cẩm Vân gạt Trương Tư Hạ sang một bên, bước đến bàn ăn cầm đĩa cua đưa cho Huyết Tử Lan:

-Ồ, vậy mời Tử Lan "quý nhân" thử thức ăn giùm Hoàn Phi chút vậy! Thức ăn này ta cũng không chắc là' sạch sẽ ' nên ta không để cho Hoàn Phi dùng.

Huyết Tử Lan giận tím mặt. Nói như vậy không phải là nói Huyết Tử Lan là đồ dùng thử thức ăn à. Huyết Tử Yên không nói không rằng, giật lấy đĩa cua trong tay cô hất văng xuống đất:

-Nếu như Dương Quý nhân đã nói nó không sạch sẽ vậy tại sao phải bảo muội muội ta thử. Cô không phải rất thân thiết với Hoàn Phi sao? Cô thử đi.

Ả nói xong liền giẫm lên đống thức ăn dưới chân, trợn mắt nhìn cô. Dương Cẩm Vân nhặt đĩa lên, để lên bàn, nhếch miệng cười.

-Ta và Hoàn Phi cũng đâu có muốn ăn. Là các người kêu ta và Hoàn Phi dùng. Vậy 'người mời' nên là người dùng trước. Còn nếu không dùng được, xin đừng làm hòn đá cản đường nữa.

Dương Cẩm Vân cầm tay Trương Tư Hạ đi ngang qua Huyết Tử Lan và Huyết Tử Yên:

-Hoàn Phi cũng mệt rồi, ta đưa nàng về nghỉ ngơi. Các ngươi không cản đường nữa chứ.

Trong hoàn cảnh này, Trương Tư Hạ cũng ngoan ngoãn không nói gì. Đối phó với đám nữ nhân phiền phức này Dương Cẩm Vân lo được.

Đột nhiên Huyết Tử Yên ngã, kêu lên:

-A! Cẩm Vân tỷ, tỷ không muốn ăn cũng đừng đẩy muội như thế.

Huyết Tử Yên nặn ra vài giọt nước mắt, khuôn mặt vô cùng uất ức, đáng thương. Dương Cẩm Vân quay lại, buông tay Trương Tư Hạ ra,khẽ nói nhỏ:

-Muội đừng nói gì hết, đứng đấy đi. Ta sẽ dạy muội cách đối phó với đám đàn bà phiền phức này.

Tiếng hét của Huyết Tử Yên đã làm kinh động đến mọi người trong cả cung, trong đó có cả La Hy Thái hậu và Tần Huyền Vũ.

Dương Cẩm Vân vội vàng chạy lại chỗ của Huyết Tử Y đỡ dậy. Nói đúng ra là cô nắm chặt cánh tay của Tử Yên xách dậy. Huyết Tử Yên bị lực tay của Dương Cẩm Vân làm đâu, khẽ nhăn mặt. Dương Cẩm Vân bày ra dáng vẻ vô cùng lo lắng:

-Tử Yên. Muội bị làm sao vậy? Sao lại không cẩn thận làm đổ thức ăn rồi. Lại còn bị ngã đến mức này chứ.

Dương Cẩm Vân ghé sát tai của Huyết Tử Yên, nhếch miệng nói nhỏ:

-Đối phó với loại giả tạo như cô, ta chỉ có thể giả tạo hơn thôi. Cô đụng nhầm người rồi, Tử Yên!

Huyết Tử Yên lạnh cả gáy lên, không dám nhìn vào mắt cả cô. Nó quá là nặng sát khí.

Không biết từ bao giờ, La Hy Thái hậu cùng với Tần Huyền Vũ đã xuống tới đây. La Hy Thái hậu nhìn Dương Cẩm Vân đang đỡ Huyết Tử Yên liền nghĩ chỉ là sự cố. Một đám cung nữ tiếp tục vây quanh xem kịch. La Hy Thái hậu mỉm cười nhìn cô:" Quả là một đứa trẻ hiểu chuyện!"

Nhìn thấy La Hy Thái hậu đến, Huyết Tử Yên làm ra vẻ ấm ức, chạy đến, quỳ dưới chân bà:



-Thái Hậu, người phải làm chủ cho thần thiếp! Dương quý nhan, tỷ ấy ...hức... đẩy thần ngã.... Người nhìn xem.

Huyết Tử Yên chỉ vào vết đỏ trên cánh tay không biết là bôi cái gì vào từ bao giờ.

La Hy Thái hậu nhăn mặt:

-Dương quý nhân đẩy ngươi? Ngươi có bằng chứng không?

Huyết Tử Yên câm họng, đúng là cô ta không có chứng cứ gì buộc tội Dương Cảm Vân cả. Chợt nhìn thấy Uyển Doanh, cô ta liền chỉ nàng:

-Là Uyển Tần, nàng ấy đã nhìn thấy.

"Ồ, Uyển Tần. Thì ra cô là người đứng sau. Được lắm! Nợ cũ, nợ mới tính luôn một thể."-Dương Cẩm Vân thầm nghĩ mà không khỏi cười thầm trong lòng.

Uyển Doanh thấy mình bị Huyết Tử Yên chỉ thì cũng không đứng ngoài nữa. Nàng ta đi tới trước mặt La Hy Thái hậu:

-Đúng là thần đã chứng kiến. Dương quý nhân đã đẩy Tử Yên quý nhân. Không chỉ có thần, Tử Lan quý nhân cũng chứng kiến.

"Kéo đàn kéo đống vào để bắt nạt ta?"

Dương Cẩm Vân tiến tới chỗ của La Hy Thái hậu:

-Xin lỗi vì chúng thần thiếp đã làm phiền Thái hậu và...hoàng...thượng. Còn chuyện này, thần sẽ cho Thái hậu một lời giải thích xứng đáng.

Cô ngập ngừng nhìn Tần Huyền Vũ. Xong cô liền lập tức lấy lại thần trí, quay lại chỗ của Huyết Tử Yên đang quỳ, cầm tay 'bị đỏ' của cô ta lên:

-Tử Yên muội, muội nói xem chỗ này có đau không.

Dương Cẩm Vân ấn nhẹ vào 'chỗ đỏ' của Huyết Tử Yên.

Huyết Tử Yên khẽ kêu đau một tiếng. Đối với người ngoài có thể nói là chắc chắn sẽ tưởng nàng ta đau thật. Còn với cô, nó thật sự rất giả trân. Dương Cẩm Vân lau đi vết đỏ, giả như sửng sốt:

-Mọi người mau xem. Vết thương của muội ấy sao lại loang ra mà nhạt đi như thế chứ?

Cô cầm chặt tay của Huyết Tử Yên giơ lên, không cho nàng ta giật tay lại. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Tuy không nói phanh phui ra nhưng ai cũng sẽ phải ngầm hiểu ý cô. Uyển Doanh cúi đầu xuống nghiến răng:" Tử Yên chết tiệt. Thật ngu ngốc. Lần này ả làm liên lụy mình rồi. Đúng là không nhờ cậy được cái gì mà!"

Tần Huyền Vũ kẽ cười thầm:" Dăm ba cái mánh khóe nhỏ nhặt này mà cũng muốn làm khó nàng ấy. Ta nghĩ các ngươi sẽ phải trả cái giá còn đắt hơn thế nữa."

La Hy Thái Hậu hằm hằm nhìn Huyết Tử Yên:

-Ngươi giải thích thế nào đây?

Mắt Huyết Tử Yên giật giật, liếc Uyển Doanh tìm sự giúp đỡ nhưng không ngờ Uyển Doanh lại nói rằng:

-Bẩm Thái hậu, vừa rồi có lẽ thần nhìn nhầm, là do Tử Yên quý nhân tự ngã, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Dương quý nhân.

-Ồ, một câu 'nhầm' của Uyển Tần có vẻ rất nhẹ nhàng. Vậy....thanh danh của ta cũng nhẹ nhàng như thế sao?

Cô đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn Uyển Doanh. Cô ta nổi hết da gà, vội cúi đầu, quỳ xuống:

-Thái hậu, vừa rồi đúng là do thần nhìn nhầm. Mong thái hậu xem xét!