Bản Cung Giết Cửu Tộc Nhà Ngươi

Chương 4




Có lẽ ở trong mắt rất nhiều dân chúng, Nhiếp chính vương đại nhân là một tình nhân hoàn mỹ, đối công chúa điện hạ thiên y bách thuận. Sự việc quỳ ván giặt đồ là một điều minh chứng không thể phản đối.

Nhưng mà, trong mắt triều thần, Nhiếp chính vương lại là kẻ thật sự tiếm quyền! Gian thần! Hạ thần khi dễ ấu chúa!

Đương nhiên, cái này không phải chỉ dựa vào việc Nhiếp chính vương ba bốn câu đều dùng kẹo que để dụ dỗ yếu trí hoàng đế để cho ra phán xét; cũng không phải bởi Nhiếp chính vương luôn làm ra những đồ vật thần kỳ này nọ như gỗ xếp hình, xe đạp, ghế dựa có thể lắc lư khiến cho hoàng đế mê muội đến mất cả ý chí; lại càng không phải bởi vì Nhiếp chính vương một tay nắm giữ mười vạn đại quân binh quyền, bản thân lại kiêm chức Thừa tướng, còn có mỗi ngày chạy đến bên tỷ tỷ duy nhất của hoàng đế.

Thật sự là bởi vì ở trên mặt quân chính đại sự, Nhiếp chính vương đại nhân quá mức độc đoán chuyên quyền.

Ở mặt cảm tình với phương diện cuộc sống, Nhiếp chính vương xứng đáng là một người bị thê quản nghiêm. Mà ở trong đại sự triều chính, lại ngoan cố đến mức làm cho công chúa điện hạ dều hận không thể đem nàng lăng trì xử tử... Không, phải là gian rồi sát, sát rồi còn gian thi của của nàng. (Hiếp rồi giết, giết rồi lại hiếp)

Nói thí dụ như, ở trong chuyện đối phó với Tatar, công chúa điện hạ thực kiên quyết muốn phải khai chiến! Đánh không lại cũng phải đánh, huống chi hoàng triều mới xây dựng, là lúc dân tâm đều hướng về?! Tôn nghiêm quốc gia có cần hay không? Tôn nghiêm của Hoàng đế có cần hay không? Tôn nghiêm của Công chúa, của Nhiếp chính vương có cần hay không đó?!

nước Tatar : là tên chỉ chung các bộ tộc gốc Thổ sống ở các miền trung và nam nước Nga, Ukraina, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Quốc, Belarus..., ngày nay phần lớn họ theo đạo Hồi.

Nhiếp chính vương lại nói không thể đánh.

Đánh không được?

Công chúa nhìn nàng cười lạnh, lại cảm thấy đau triệt nội tâm.

Năm đó nàng bị Thứ Lặc quốc vây khốn dưới chân Âm sơn, Lục quân sư suất lĩnh ngàn kỵ mã chạy đi đâu? Năm đó Lục tỷ tỷ son sắt thề phải lấy tính mạng giữ gìn tôn nghiêm của nàng chạy đi đâu?

Năm đó bảy miệng ăn Lục gia, đều là chí thân của Lục Vô Song, bị tàn quân tiền triều bắt ép, ngăn chặn nàng ở ngoài Phong Tô thành, muốn nàng tước vũ khí đầu hàng; mà nàng thế nhưng làm ngoài dự đoán của mọi người, tàn nhẫn, không để ý tính mạng của người thân. Mặt ngoài thì nói rất đúng "Thực quân chi lộc, trung quân chi sự". Chung quy nàng vẫn cảm thấy nguy ngập nhưng khi ở bên người công chúa Triệu Chỉ, nàng chỉ rơi lệ đầy mặt nói: Tâm cố khanh khanh duy phụ thân. (Tâm dành cho người đành phụ người thân)

Tâm cố khanh khanh duy phụ thân.

Một khắc kia, Lục Vô Song khóc đến tâm đau đớn.

Lục Vô Song không biết mình khóc vì cái gì. Vì người trong tộc chết đi mà thương tâm? Hay là vì Triệu Chỉ bình an mà vui sướng rơi lệ.

Những người trong tộc này, chẳng qua là có quan hệ huyết thống với người trước khi nàng xuyên qua mà thôi, nàng căn bản là chưa bao giờ thấy qua. Chính là, bảy người, già trẻ lớn bé, tổ mẫu cùng tổ phụ, bá phụ, đường huynh, đường tỷ, đường chất, tất cả đều bị chém đầu ngay trước mắt. Thậm chí ngay cả máu bắn ra cũng cũng dính lên trên mặt của nàng, có thể cảm thấy nóng hổi ở trên đó.

Giờ khắc này, nàng tự cảm thấy nghiệp chướng nặng nề.

Nhưng chính giờ khắc này, nàng lại càng thêm, càng thêm kiên định lựa chọn của mình. Nếu khi đó nàng có hơi chần chừ, hiện tại bị chém đầu chính là Chỉ nhi của nàng.

Cho nên nói, Lục Vô Song, tâm của nữ nhân này thật tàn nhẫn!

Nhưng tâm nàng có bao nhiêu tàn nhẫn, liền có bấy nhiêu thâm tình.

Tình sẽ làm người ta sa vào, cũng sẽ phá hủy người ta. Lục Vô Song dùng tràn đầy thâm tình khiến người ta chết chìm trong đó, nuông chiều hư công chúa điện hạ vốn thông minh sáng suốt, đầy chí lớn với thiên hạ.

Về sau công chúa điện hạ quen với thâm tình của nàng, ái mộ khí độ của Lục Vô Song khi vì nàng mà không tiếc cùng thiên hạ là địch, thế cho nên nàng hiện tại không chịu nổi Nhiếp chính vương lý trí. Huống chi công chúa điện hạ cũng không cho quan điểm của mình là sai.

Nhưng Lục Vô Song trong đại sự triều chính chưa bao giờ thỏa hiệp với nàng. Lục Vô Song nói, toàn bộ quyết định của ta đều là vì để cho Thiên Triều càng cường đại, chỉ khi Thiên triều cường thịnh, Khanh Khanh của nàng, Chỉ nhi của nàng mới có thể an tâm hưởng thụ quyền lực tối cao cùng vinh hoa phú quý.

Làm Nhiếp chính vương, Lục Vô Song đối với triều chính, giang sơn thâm chí quân đội đều có ham muốn khống chế rất mạnh, có dã tâm nắm trong tay thiên hạ ——- Tuy rằng nàng chưa bao giờ nghĩ tới soán vị. Chính như quan viên tam tỉnh lục bộ kêu gào như vậy —— Nhiếp chính vương chưa có con, soán vị cũng vô dụng a! Không ai kế thừa a! Vậy làm Nhiếp chính vương có khác quái gì nhau?

Nhưng nếu nói Lục Vô Song ham muốn quyền lực, vậy không thể nghi ngờ, công chúa điện hạ kia cũng thật rất mạnh.

Nước Tarta ở biên cảnh quấy nhiễu dân chúng, ngược lại còn yêu cầu Thiên triều bồi thường tiền, thậm chí yêu cầu mở biên cảnh,

Đây quả thật là vả vào mặt a! Là đánh lên mặt Triệu Chỉ nàng!

Nhưng Lục Vô Song lại có thể nhẫn nhịn, nói cái gì là đền tiền không được nhưng có thể mở biên cảnh, cầu hòa bình với Tarta.

Nhìn những lời này, có bao nhiêu khiêm tốn a, người khác cho ngươi hai tát. Ngươi còn phải nói, đừng, hai bàn tay nhiều lắm, ta thương lương một chút, một cái tát được không?

Cái gì mà mới kiến quốc, hẳn là nghỉ ngơi lấy sức; cái gì mà quốc khố hư không, chi bằng cần kiệm; cái gì mà các quốc gia xung quanh như hổ rình mồi, không thể dễ dàng khai chiến; cái gì mà thà nhẫn nại nhất thời, tương lai đòi lại gấp bội...

"Bản cung không có nghe, không nghe, không nghe! Họ Lục kia, ngươi cút cho bản cung! Bản cung không muốn gặp lại ngươi! Dám lảng vảng đến Thục phòng điện, Bản cung đánh gãy chân ngươi!"

Triệu Chỉ oán hận nghĩ ở trong lòng, ngươi thực dám để cho người Tarta đánh vào mặt Bản cung, Bản cung liền đánh gãy chân của ngươi!

"Họ Lục kia" đứng ở ngoài điện, thản nhiên đối mặt với ánh mắt của đám cung nữ thái giám, thản nhiên tự nhiên: "Ta đây không đi vào, công chúa người đi ra!"

"Cút!"

"Vâng."

Công chúa chán nản ——— cho ngươi cút, ngươi liền cút a? Ngươi sẽ không dỗ dành ta a? Ngươi sẽ không chiều ý của ta a?

Công chúa điện hạ đang muốn nổi bão, đã thấy Nhiếp chính vương lập tức bỏ qua đám cung nữ, thái giám thủ vệ tự nhiên đi vào Thục phòng điện, nho nhã lễ độ hướng công chúa cúi người hành lễ.

Công chúa cắn răng nói: "Không phải cho ngươi cút sao? Ngươi tới làm gì?"

"Tiểu thần lĩnh chỉ, không phải cút đến đây sao?" Nhiếp chính vương cười đến hiền lành: "Khanh Khanh còn đang tức giận sao?"

Tức giận? Có thể không tức giận sao?

"Lúc trước là ai son sắt thề trước chúng đại quân khởi nghĩa, vung tay hô to, nói "Tiền triều hoa mắt ù tai, không nghe thấy cắt đất đền tiền cũng là nhục"? Còn nói "Quân vương thủ xã tắc, thiên chi thủ quốc môn; tiền Côn đối địch khiếp sợ, nước tất tương vong, bỏ mình"? Lúc lập quốc là lúc nói cái gì "Văn thần tử gián, võ tướng tử chiến", còn son sắt thề "Quân ưu thần nhục, quân nhục thần tử". Hiện giờ nước Tarta khi nhục tới cửa, Lục Vô Song ngươi lại là như thế nào lấy cái chết giữ gìn bản cung đây?"

Nghĩ tới nghĩ lui, tức quá tiện tay cầm lấy cái gối ở bên cạnh ném qua.

"Ôi, Khanh Khanh, đây là đồ gốm a! Tiết kiệm a Khanh Khanh! Ném hư tiểu thần không sao cả, ném hỏng những thứ khác cũng không tốt đâu!" Nhiếp chính vương buống gối đầu để qua một bên, giữ chặt tay người yêu, quỳ gối trước mặt nàng: "Khanh khanh, nàng cần biết, nàng đau một phần, ta liên đau mười phần; nàng nhục một phần, ta cảm thấy chính là trăm lần khuất nhục. Ta là nữ nhân độc ác, đối địch nhân ác, đối với mình ác, duy độc với nàng..." Đem tay của Triệu Chỉ đặt lên môi hôn: "Vô Song không lúc nào không đặt ở trong lòng, chẳng lẽ nàng bây giờ còn hoài nghi tâm ý của tiểu thần sao?"

Công chúa điện hạ lãnh nghiêm mặt quay đầu đi: "Ai biết? Lúc trước ngươi một.. lại đến ba lần bán đứng ta. Khi đó nữ nhân nhẫn tâm như ngươi có chút nào mềm lòng? Lúc này đây, lại bán ta có chuyện gì khó xử? Có thể đem ta bán cho nước Tarta cầu thân a, có thể so với việc mở của biên cảnh càng làm cho quốc vương Tarta vừa lòng!" Tức giận ghê gớm, ngay cả tự xưng "Bản cung" đều đã quên.

Sắc mặt Lục Vô Song khẽ biến, có vài phần cứng ngắc, tiện đà lại thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Ta khi đó không phải ngay cả mình cũng không phát giác được tình ý của mình đối với nàng sao? Khanh Khanh, ta biết lúc trước phụ nàng thật nhiều, nàng trách ta cũng hẳn là. Ta nói rồi, ta sẽ dùng cả đời để chứng minh tâm ý của ta. Nàng nói hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây; nàng nói trộm chó, ta tuyệt không ăn trộm gà; nàng nói trên giường, ta tuyệt không mặc quần áo; nàng nói nằm xuống làm thụ, ta tuyệt không dám nôn nóng.."

"Câm miệng! Càng nói càng kỳ cục! Miệng lưỡi trơn tru, coi bản cung vẫn là tiểu cô nương mười tuổi?" Sắc mặt công chúa điện hạ hơi nguôi giận, chợt nhướn mày hỏi: "Vậy ngươi nói, nước Tác-ta đánh hay là không đánh?"

"...Không đánh."

"Ngươi cút cho ta! Cút ngay đi!"

"Ôi! Cái kia Chỉ nhi, nàng hãy nghe ta nói, khai phá biên cảnh cũng không tính là thỏa hiệp a! Ta là có nguyên nhân tính toán như vậy nha! Đây là phá giá, đây là thủ đoạn kinh tế, đây là tiền tệ cho chiến tranh đều có a. Chúng ta có thể như thế, như vậy... Ôi, Khanh Khanh, ngọc tỷ là không thể ném a! này này, ôi mẹ ơi, nàng là công chúa a, không thể ném giầy a... Từ từ, cái yếm càng không được a, cài này thật sự là không thể a! Ta là nói ném trên mặt ta là có thể, đừng ném trên mặt đất a ————"

"Lục Vô Song, bản cung không đem ngươi lăng trì xử tử không được ————"