Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc
"Trần Tử Tinh?" Trương Sam Nguyệt nhẹ nhàng đọc cái tên xa lạ này lên.
"Nó và Quan Thần chơi với nhau à?" Trương Sam Nguyệt hỏi.
Bà vừa nói xong thì nhìn xuống bên dưới phần văn hiện có viết về bối cảnh của Trần Tử Tinh, cùng với những chuyện đã xảy ra giữa nhà họ Trần và Quan Thần.
Ánh mắt bà dừng lại một lúc trên cái tên cực kỳ quen thuộc, "Cô nhỏ của Quan Thần...... haizz, cô chiều thằng bé quá."
Trương Sam Nguyệt nhìn qua một lần phần tài liệu này, bên trong không viết mối quan hệ đặc biệt giữa Trần Tử Tinh và Quan Thần, chỉ nói bọn họ là bạn cùng phòng, bạn cùng bàn, là bạn tốt của nhau. Quan Thần còn đến nhà cậu bé, giúp nhà cậu bé, người nhà của cậu bé đó cũng rất quan tâm chăm sóc Quan Thần.
"Nói đến việc chiều con, Trương tổng ngài không phải cũng như vậy sao." Vưu Dương trả lời.
"Tôi chiều nó? Tôi nếu chiều nó đã không đuổi nó ra khỏi nhà rồi."
Vưu Dương cũng không phản bác lại bà. wattpad-camduongquytmat
Mấy năm nay vẫn luôn im lặng quan tâm Quan Thần vẫn luôn im lặng ủng hộ Quan Thần, không chỉ có mình Quan Tuyết, bản thân yêu thương chiều chuộng con bao nhiêu, bản thân Trương Sam Nguyệt hiểu rõ hơn ai hết.
Trương Sam Nguyệt ném điện thoại sang bên cạnh, bà lẳng lặng ngồi một lúc, thật sự không thể giận được, cuối cùng vẫn cần điện thoại lên đọc phần tài liệu kia.
Quan Tuyết thì thôi đi, nhưng cái này, những người nhà họ Trần lại chung sống với Quan Thần vui vẻ hơn cả ở với bà!
Trương Sam Nguyệt lại ném điện thoại sang bên cạnh, bà ghen tị.
Lúc đầu bà ghen tị với Quan Tuyết sau này quen rồi lại lòi thêm ra một cái nữa.
Sao đây, ngoại trừ bố mẹ ruột ra thì đứa nhỏ này ai cũng là người thân hết à.
Bảo mẫu đã đi theo nhà bọn họ mười mấy năm nhìn thấy như vậy thì bất đắc dĩ cười nói: "Phu nhân à, nếu ngài thật lòng yêu thương thằng bé, thật sự muốn hòa hợp với nó thì thái độ phải mềm mỏng hơn. Hai mẹ con ai cũng cứng đầu, khó chịu cuối cùng vẫn là mình phải chịu."
Không phải bà không biết, năm vừa rồi, một năm 365 ngày thì Trương Sam Nguyệt nhắc đến Quan Thần cũng mất 360 ngày, nhưng bà không nói, cứ hung dữ, đây là tính cách ngang ngược của cả nhà.
"Thôi kệ nó, nó chính là một con sói mắt trắng."
Trương Sam Nguyệt cầm quyển sách trên bàn lên xem, bảo mẫu lắc lắc đầu.
Mấy phút sau, bà lại nghe thấy Trương Sam Nguyệt nhỏ giọng thì thầm: "Là do tôi không hiểu nó! Tôi và nó chẳng bao giờ có chủ đề chung, muốn nói chuyện với con của mình mà chẳng biết nói gì......"
Bảo mẫu nghe xong thấy buồn cười, trong lòng nói phu nhân à, người một nhà vẫn nên nhường nhịn nhau thôi.
"Đúng rồi." Trương Sam Nguyệt nhớ tới gì đó, lại cầm điện thoại lên. wattpad-camduongquytmat
- lâu như vậy rồi, thằng bé có phát hiện ra cậu không?
Lần này là do bà cố ý muốn Quan Thần chú ý đến, khiến hắn phải tự mình giải quyết, để hắn lần sau nếu dám ra khỏi nhà lúc năm mới! Không biết rằng người làm mẹ như bà sẽ đau lòng sao!
Trương Sam Nguyệt chờ hắn về nhà chính là đợi rõng rã cả một năm trời! Kết quả thì sao? Cãi nhau một trận, đi luôn.
Tức chết bà.
Lúc này Vưu Dương đang chuẩn bị giáo án.
- Phát hiện ra lâu rồi.
- Thế nó phản ứng thế nào?
Vưu Dương nghĩ nghĩ, lúc ấy Quan Thần giống như một tên lưu manh chẳng nói lấy một lời đẩy cửa ra, may mà lúc ấy đã tan học, văn phòng cũng không có ai, nếu không không dễ thu dọn.
Lúc ấy y còn trêu ghẹo Quan Thần, lừa Quan Thần y đã biết chuyện giữa hắn và Trần Tử Tinh, hơn nữa cũng đã báo lên rồi.
"Anh......" Mặt Quan Thần trắng bệch ra.
Y có một sở thích rất tệ, đó chính là so chiêu với mấy người nóng tính hay xúc động, cái vị học sinh ngỗ ngược của lớp hắn dạy kia chính là một ví dụ, bị y bắt chẹt cho nhiều lần cuối cùng nhìn thấy y vừa tức vừa sợ, nhưng dù sao cũng đã ngoan hơn.
"Yên tâm, " Vưu Dương trêu đủ rồi, nói, "Tôi sẽ không nói ra. Đã thời đại này rồi, yêu đương tự do, thầy cũng hiểu, thầy đây cũng là người tiến bộ."
Sau đó y và Quan Thần đạt thành một quan hệ hài hòa thầm lặng nào đó.
- Không có phản ứng gì, chắc là quen rồi, Trương tổng à, đứa nhỏ đã lớn rồi cũng rất tốt, không cần thiết phải như thế này.
- Tôi là một thầy giáo, tôi cũng có trách nhiệm nói với ngài vài câu, nếu cứ thế này đối với ngài và đứa nhỏ đều không phải điều tốt.
Y cảm thấy y cũng nên đi rồi.
Y đến đây cũng chỉ vì Trương Sam Nguyệt bỏ tiền ra ủy thác, nghe nói Quan thiếu gia này rất nhiều tật xấu, nhưng trên thực tế, chỉ cần nhìn từ cách hắn dũng cảm muốn bảo vệ người mình yêu, Vưu Dương đã cho hắn điểm tuyệt đối.
Y cũng chẳng có lý do quan trọng nào để ở lại.
Trương Sam Nguyệt lặng im một lúc, nói với y. wattpad-camduongquytmat
- Vậy cậu quay về đi, cứ trực tiếp quay lại cương vị trước kia, cậu đã vất vả rồi.
- Vâng.
Dừng một chút, Vưu Dương trả lời.
- Nhưng có lẽ tôi sẽ chưa về được ngay.
Trương Sam Nguyệt gửi cho y một dấu chấm hỏi
- Ở đây tôi phát hiện ra một đứa nhỏ, điều kiện gia đình kém, không muốn đi học, ghét thế giới này, đối nghịch với thầy giáo, nhưng nội tâm thằng bé lại không xấu, là một đứa trẻ rất đáng yêu.
- Tôi muốn thay đổi cậu bé, cho tôi mấy ngày là được.
- Được, tối nay tôi sẽ bảo người gửi tiền sang cho cậu.
- Ngài khách sáo rồi.
Từ buổi tối say rượu đó, quan hệ giữa hai người cũng có một bước nhảy vọt.
Sau khi say rượu thì Trần Tử Tinh cũng không quên mất những chuyện đã xảy ra, hôm sau lúc cậu tỉnh lại nhìn thấy mình đang nằm trong ngực Quan Thần, mặt đỏ bừng lên, tránh né hắn cả ngày, cậu cần bình tĩnh lại một chút.
Nhưng sau khi cậu đã bình tĩnh lại cũng rất thản nhiên tiếp nhận quan hệ giữa mình và Quan Thần.
Trần Tử Tinh là một người như vậy, chỉ cần quyết định xong, tuy là vẫn còn ngại ngùng nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Với cậu cũng đã chuẩn bị tốt cho việc đối mặt với tương lai khi ở bên Quan Thần.
Chỉ là tương lai lại rất xa xôi, cậu cũng không phải một người thích mang những lời trong lòng ra treo trên đầu môi, tục xưng là người phái hành động.
Kỳ hai lớp mười một, trong những ngày hè tiếng ve ồn ào ấy, hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện lại cũng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Từng ngày đều trôi qua cực kỳ bình thường, mỗi ngày của bọn họ đều là trên đỉnh đầu là chiếc quạt gió chạy vù vù những đề thi viết mãi chẳng xong, và những cốc cocacola mát lạnh vượt qua ngày hè.
Quan Thần bị Trần Tử Tinh bắt học cường độ cao, lúc thi cuối kỳ thành tích cao chưa từng thấy, đứng thứ năm cả lớp.
Thứ nhất là Trần Tử Tinh, ba người phía sau vẫn là những người trước đây, thành tích rất ổn định.
Trần Tử Tinh lúc ấy nói với Quan Thần: "Lớp 12 tiếp tục cố gắng, 985211 không phải là vấn đề."
(985211 là hai dự án lớn xấy dựng trường ở Trung Quốc, dự án 211 là dự án xây dựng các trường đại học trọng điểm quốc gia, dự án 985 là dự án xây dựng các trường đại học đẳng cấp thế giới. Nếu các bạn muốn biết rõ hơn thì mọi người có thể tìm hiểu thêm trên gg nhé.)
Rất ngông, rất cuồng, khẩu khí rất lớn. wattpad-camduongquytmat
Nhưng lại là phong cách của người trẻ. Có câu nói nói thế nào nhỉ—— à, đúng, tuổi trẻ điên cuồng.
Trần Tử Tinh vẫn livestream, nhưng đến lúc phải thi thì cậu tạm dừng lại một thời gian, tận đến lúc nghỉ hè không có việc gì làm mới tiếp tục làm.
Tháng bảy lúc khu du lịch ở trấn Hồng Kỳ mở cửa, du khách đến đây nườm nượp, mỗi ngày đều đông nghịt người.
Trước khi mở cửa, Trần nhiều tiền nhờ quan hệ, thuê được một gian hàng chuyên bán tác phẩm thủ công mỹ nghệ của ông, lúc ông bận thì Vương Phượng Mai hoặc Trần Tử Tinh sẽ trông hàng.
Quan Thần thì về nhà rồi.
Lượng tiêu thụ tác phẩm của Trần nhiều tiền cũng rất khá, từ lúc bắt đầu cũng đã tốt sau đó càng ngày càng tốt hơn, Quan Thần gọi video đến kiến nghị ông nâng giá lên, Trần nhiều tiền phải đấu tranh mất mấy ngày mới nâng giá lên, cuối cùng trở thành gian hàng có lượng tiêu thụ lớn nhất cả con phố.
Không chỉ như vậy, tác phẩm của ông cũng được Quan Tuyết liên hệ bán ra bên ngoài, kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng mà một đống đơn hàng cần ông làm, hàng hóa ông tích trữ trong sáu tháng lập tức được bán hết, Vương Phượng Mai liền nghĩ đến một cách, gọi những người bạn tốt, người thân đến cùng nhau kiếm tiền.
Chỗ họ người nông dân có tay nghề rất nhiều, đặc biệt là người lớn tuổi biết làm rất nhiều thứ, tất cả những thứ ấy đều là quốc túy, lúc mới bắt đầu tham gia người cũng không nhiều nhưng vẫn đủ để dùng. Mọi người dựa vào nhà họ Trần để kiếm tiền, sau khi kiếm được tiền rồi thì tiếng thơm càng chuyền càng xa sau đó người đến tham gia càng ngày càng nhiều.
Có một hôm Trần Tử Tinh và Quan Thần họi điện thoại với nhau, cậu mồm chữ o mắt chữ a nói: "Anh Thần ơi, nhà em hình như giàu lên rồi."
Ba cậu ở ngay bên cạnh nói: "Có tiền đồ chút đê, cái gì là hình như, phải gọi là nhất định!"
Trần Tử Tinh cho ông một ngón tay cái, nói: "Không hổ là kẻ có tiền, anh nhìn ba em đi, mặt cũng hồng hào lên hẳn, có tiền tốt thật."
Quan Thần buồn cười nói, "Em đúng là cái đồ tham tiền."
Trần Tử Tinh: "He he."
Thật ra nghỉ hè này Trần Tử Tinh ngoài livestream ra thì toàn làm người thu tiền.
Sự nghiệp của nhà họ Trần bắt đầu ổn định hơn, đó là chuyện xảy ra lúc trước khi nghỉ hè năm lớp mười hai của Trần Tử Tinh.
Khai giảng lớp 12, lúc Quan Thần và Trần Tử Tinh nói chuyện, Trần Tử Tinh mới biết, thì ra lúc đó sự nghiệp của ba mẹ cậu thuận lợi như vậy và bởi vì Trương Sam Nguyệt đứng phía sau động tay, tuy bà ngoài miệng thì ghen tị nhưng trong lòng lại càm kích nhà bọn họ tốt với Quan Thần, thế nên cứ im lặng giúp đỡ.
Cứ coi như là làm người tốt được báo đáp.
Còn về phần Quan Thần thì hắn và cha mẹ đã giải hòa.
Lúc nghỉ hè hắn chỉ định về nhà mấy hôm rồi đi, sau đó Vưu Dương lại làm một người trung gian nói rất nhiều thứ với Quan Thần, Quan Thần mới biết rằng có rất nhiều chuyện hắn không biết.
Trương Sam Nguyệt cũng tự kiểm điểm lại bản thân mình, thái độ của bà cũng dần mềm mỏng hơn, mà Quan Thần cũng đã lớn rồi, hai mẹ con cứ như vậy lấy phương thức này để làm hòa.
Nhưng Quan Trí vẫn không chịu làm hòa với Quan Thần, cậu bé vẫn còn giận tên anh trai khốn nạn này, vì thế Quan Thần đã nghĩ ra một biện pháp, hắn lôi Quan Trí đi du lịch hết leo núi lại xuống biển, đi khắp nơi sau đó còn chụp ảnh bắt Quan Trí đăng lên vòng bạn bè.
Quan Trí chính là hắn trước đây, mà hắn bây giờ lại chính là Quan Tuyết trước đây.
Sau này tuy Quan Trí đối với hắn cũng không thay đổi là mấy, cũng không đăng lên vòng bạn bè, nhưng cũng không còn mặt lạnh với hắn nữa, còn gọi hắn là Quan Thần.
Nhưng vào một bổi tối nào đó, Quan Thần ngẫu nhiên nhìn thấy một bài đăng trên vòng bạn bè bị Quan Trí xóa đi sau một giây.
"Lần đầu tiên đi du lịch...... tuy là đi cùng anh trai. [ hình ảnh x9]"
Rất ngạo kiều.
Sau một thời gian dài, Quan Thần phát hiện, mọi thứ không hề giống với những thứ hắn từng nghĩ.
Cũng không biết là lấy được phúc của ai. wattpad-camduongquytmat
Cái ngày đại hội tuyên thệ một trăm ngày* ấy, Trần Tử Tinh được mời lên sân khấu để tuyên dương.
(*Đại hội tuyên thệ một trăm ngày là một hội nghị quy mô lớn giữa giáo viên và học sinh toàn trường được tổ chức khi các trường trung học chỉ còn cách kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia 100 ngày nữa.)
Đứng thứ nhất khối chuyên văn, nếu trong kỳ thi đại học phát huy bình thường, thủ khoa chạy đi đâu được.
Ngoài cậu ra còn có tám người khác nữa, top 9 của toàn khối.
Bên khoa học tự nhiên người được mời lên là Hạ Viêm Lưu Tiệp, và tám người nữa.
Cũng rất khéo, đại bộ phận là người phòng 306 bọn họ, mấy thầy cô còn hay trêu đùa nói trước khi đi thi nên đến hỏi thăm phòng 306 của bọn họ, nhân tài đông đúc đấy.
"Hơ, " Châu Biên chợt nghĩ ra gì đó, "Chuyên văn bọn mình sao có 9 người thôi? Không phải là top mười à?"
Tất cả toàn là người lớp bọn họ với lớp bên cạnh, mọi người cũng quen biết nhau, Mập Mạp nhìn xuống phía dưới đếm một lượt: "Ờ ha, tôi xem xem...Tinh nhi, Vương Thiến, Bạch Ưu Ưu, Lâm Tử Văn, Trương Nghị....." Cậu ta đếm đi đếm lại, sau đó nhìn về sân khấu thì thấy một bóng dáng ngu ngốc đang chạy lên, "Tôi biết là ai rồi."
Đó là Quan Thần!
Quan Thần cũng không nghĩ đến mình lại thi được hạng 10, hắn sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, vội vàng chạy lên sân khấu.
Người đã đủ, lãnh đạo nhà trường bắt đầu lên tiếng.
"Mới đến à?" Trần Tử tinh kề tai hắn nhỏ giọng hỏi. wattpad-camduongquytmat
"Kinh khủng quá, mẹ nó, thế mà lại có cả anh." Quan Thần hơi hồi hộp, trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực, "Từ sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở đến giờ, đây là lần đầu tiên anh được lên đây đấy."
Quan Thần đã thay đổi rất nhiều, ngay cả Lão Tôn cũng phải cảm thán, thật sự có hắc mã, đến ngay cả Quan Thần ngày xưa chỉ mãi ở cuối lớp, sau một năm liều chết cố gắng học hành cuối cùng cũng thi được top 10 toàn khối.
Người trẻ tuổi điều không thể thiếu nhất đó chính là khát vọng và dũng cảm tiến về phía trước.
Trần Tử Tinh thản nhiên cười, nói với hắn: "Sau này cơ hội như vậy còn rất nhiều."
"Nào, mọi người nhìn vào ống kính ——"
Bọn họ được lãnh đạo tự tay đeo huy chương cho, tay cầm sách và bút, đứng cùng nhau, mắt nhìn về ống kính.
Ngay lúc máy ảnh phát ra tiếng tách, Quan Thần lặng lẽ nâng tay lên từ phía sau lưng, muốn nắm lấy tay Trần Tử Tinh.
Trùng hợp là Trần Tử Tinh cũng muốn đụng vào tay hắn.
Hai người ngẩn ra, sau đó cùng bật cười.
Camera tách tách một tiếng, một màn này được lưu lại trong tấm ảnh mãi mãi.
Ở nơi mà máy ảnh không chụp đến được, hai người con trai ấy dưới ánh nắng chói chang nắm tay nhau thật chặt.
Từ nay về sau, chưa bao giờ tách rời.