Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 30




"Báo cáo lão sư, " Quan Thần đột nhiên mở miệng, ấn giữ Trần Tử Tinh lại, "Tử Tinh cậu ấy phát sốt rồi, không đi được."

Lão Tôn sửng sốt.

Không chỉ có mình lão Tôn, Trần Tử Tinh cũng sửng sốt.

Cố gắng lâu như vậy, trong cuộc đời của Tinh ca bưu hãn sẽ không có chuyện này.

"Cậu......" Trần Tử Tinh đầu đau, cũng có một chút hỗn loạn, nhưng cậu cắn chặt răng vẫn muốn cố gắng thêm một chút, "Ai nói tôi không đi được!"

Quan Thần nhìn hắn, "Cậu hôm nay đi khẳng định sẽ đi đến bệnh viện luôn, cậu tin không?"

Kháo ——

Trần Tử Tinh có chút phiền não, có lẽ bởi vì phát sốt, vốn đã sốt ruột rồi bây giờ lại càng giống như hỏa thiêu, càng thêm sốt ruột.

"Tôi sẽ đi." Trần Tử Tinh trợn mắt với Quan Thần nói dối, " Chỉ còn thiếu đá một phát nữa là vào cầu môn rồi, tôi không thể bỏ dở nửa chừng."

Lão Tôn nhìn hai người bọn họ ta một câu ngươi một câu liền đi đến, Quan Thần leo lên giường ngồi nhường ra cho lão một chỗ, lão Tôn leo lên thang giường, đưa tay sờ chán của Trần Tử Tinh.

Nóng kinh khủng.

"Đã nóng như vậy rồi......" Lão Tôn nói."Không thì đừng đi nữa, mang bệnh đi thi cũng sẽ không phát huy tốt, đừng nghĩ nhiều, trước đi đến phòng y tế xem một chút sau đó lại ngủ một giấc, cố gắng nghỉ ngơi đi."

"Lão sư em......" Trần Tử Tinh không vui.

"Được rồi không nói nữa." Lão Tôn cự tuyệt nói, "Thầy đi gọi điện thoại cho giáo viên hôm nay đưa các em đi thi nói một tiếng, hôm nay em không đi được."

Lão Tôn dứt lời, liền đi ra cửa gọi điện thoại, Trần Tử Tinh có chút nản lòng, cậu trừng mắt trút giận lên người Quan Thần, Quan Thần vô tội nháy nháy mắt mấy cái nói: "Làm sao? Là do bản thân cậu tự làm ra nha, cũng không phải tôi làm ra."

Trần Tử Tinh đương nhiên biết là do bản thân sơ suất, cũng chính vì vậy mới cảm căm giận, không cam lòng, tuy rằng cũng không có mục tiêu gì nhưng chỉ còn thiếu đá một phát nữa là vào cầu môn rồi mà lại không được đi, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy rất kém cỏi.

Trần Tử Tinh không vui, biểu hiện của cái này chính là cậu nằm xuống giường tiếp tục ngủ, đầu vùi vào trong chăn, ngay cả một lọn tóc ngốc cũng không lộ ra.

Cậu tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng hiển nhiên toàn thân đều đang tản ra một loại khí tràng u ám "Không cần để ý tôi tôi đang không vui", Quan Thần bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ Trần Tử Tinh.

"Aizz, bị ốm còn không đi khám à, có thấy ấu trĩ hay không?"

Ấu trĩ thì ấu trĩ, Trần Tử Tinh không phản ứng.

"Tử Tinh? Hửm? Có đang nghe không đấy?"

"Đây là đang ngủ rồi sao?"

Trần Tử Tinh vẫn không trả lời.

Nhưng mà, một giây sau, bỗng nhiên phía sau truyền đến âm thanh sột xoạt. Tiếp đó là âm thanh của Quan Thần: "Nếu không dậy —— tôi liền đến đây!"

Quan Thần lập tức nằm xuống, từ đằng sau lưng ôm lấy cậu, đôi tay hắn bám vào một chỗ không thể miêu tả được, Trần Tử Tinh vội vàng "Ngọa tào!" một tiếng, nhảy dựng lên, tạc mao, "Cậu làm gì vậy!"

Quay đầu lại, Quan Thần ở đằng sau vẫn bày ra vẻ mặt vô tội nháy mắt mấy cái, "Gọi cậu dậy nha."

Trần Tử Tinh, "......"

"Này, cái này có cái gì mà phải gọi!"

Mặt cậu đã đỏ lên vừa luống cuống vừa ngượng ngùng, chỗ nào cũng thấy không thoải mái, nhấc chân lên liền muốn đạp con chó này xuống.

Quan Thần ôm chặt lấy chân cậu, ngay lập tức một tay chống xuống giường ép cậu sát vào tường, sán tới gần câu lên khóe môi, ở khoảng cách gần hỏi cậu, "Ốm rồi còn sức không? Không có đúng không."

"Cậu......" Trần Tử Tinh đúng thật là không còn sức, đánh không lại Quan Thần.

Quan Thần nhìn lướt qua khuôn mặt ửng đỏ của Trần Tử Tinh, sau đó rời ánh mắt ngồi dậy nói, "Được rồi, nào, tôi đưa cậu đến phòng y tế. Các cậu nói với lão Tôn giúp tôi nhé."

Châu Biên và Mập Mạp gật đầu, Quan Thần leo xuống giường, được một nửa lại ngẩng đầu lên đem ánh mắt dừng lại trên người Trần Tử Tinh vẫn còn đang sững sờ ngồi trên giường kia.

"Còn nghĩ cái gì nữa." Quan Thần vươn tay, gợi lên khóe môi đùa giỡn Trần Tử Tinh, "Đi thôi? Để Quan Thần ca ca tri kỷ đưa cậu đi phòng y tế."

Con chó con này chắc chắn là cố ý.

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Trần Tử Tinh trừng mắt nhìn hắn một cái, không có tinh thần cùng hắn nhiều lời, không nhận tay của Quan Thần, đập rơi tay hắn, tự mình leo xuống giường.

Gió lạnh buổi sáng vù vù thổi, Quan Thần lấy thêm một cái áo khoác đưa cho Trần Tử Tinh mặc, bây giờ học sinh cũng đang lục tục đi đến phòng học, chỉ còn mỗi hắn và Trần Tử Tinh ngược hướng, đi về phòng y tế.

Kết quả chuẩn đoán là sốt nhẹ, đang có dấu hiệu nặng lên. Tất cả đều do lạnh gây nên, Quan Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Trần Tử Tinh mộ cái, nói, "Nhìn đi, ngày hôm qua tôi đã nói với cậu rồi, không phải Tinh ca của chúng ta rất kiên cường sao."

Trần Tử Tinh ngại ngùng, mặt đỏ ửng, "...... Câm miệng."

Kháo, giả vờ rất tốt, tự vả mặt vô cùng thành công.

Trên thế giới này luôn có những người gây rối như vậy.

"Được rồi."

Quan Thần xoa nhẹ cậu một cái, lúc hắn không cợt nhả thì Trần Tử Tinh lại phát hiện ra hắn đối với người khác rất tốt, "Ngủ một giấc đi, bác sĩ bảo cậu nghỉ ngơi thêm một chút, uống thuốc với nước ấm, tỉnh lại sẽ thấy tốt hơn thôi."

Quan Thần đứng dậy kéo cái rèm vải ngăn giữa các giường, che lại ánh sáng chiếu vào.

Trần Tử Tinh nằm xuống ngủ một giấc, cậu vừa buồn ngủ vừa mệt lại còn có chút choáng váng lại.

"Để tôi đi mua cho cậu ít đồ ăn sáng." Quan Thần ngồi ở bên giường, nhìn thấy Trần Tử Tinh nhắm chặt hai mắt thì dừng lại một chút, thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thật là...... Hắn cũng bị thần kinh rồi đi...... Người ta bị ốm, bản thân hắn không hiểu sao lại tức giận cái gì a.

Trần Tử Tinh tỉnh lại.

Đầu có chút hỗn loạn, trí nhớ chỗ trống, còn có chút nặng, cậu chống tay ngồi dậy ngây người một lúc, chờ cho trí nhớ và suy nghĩ chậm rãi quay lại.

Trần Tử Tinh quay đầu.

Bóng mờ đang che khuất ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào chính là Quan Thần đang ngồi trên một cái ghế màu trắng, tay đang chống mặt mà ngủ, trên bàn để một bát cháo đã được làm nóng cùng với mấy quả trứng.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn cái đồng hồ đang treo trên tường.

Chín rưỡi.

Ngủ được một giấc, trạng thái của Trần Tử Tinh đã tốt hơn nhiều, cậu nhìn thấy tư thế ngủ này thì kìm lòng không được mà ánh mắt trở nên nhu hòa đi một chút.

...... Cậu trai này lúc cần tin cậy cũng đáng tin cậy lắm.

Cậu ngồi xuống, nhẹ chân nhẹ tay lấy hộp cháo qua mở nắp ra, hơi nóng lập tức xông lên mặt, Trần Tử Tinh ngồi ở đầu giường chậm dãi lấy thìa múc cháo lên ăn.

Hương vị rất nhạt, nhưng khi vào đến dạ dày lại vô cùng ấm áp. Có lẽ là do bọc tốt nên có độ ấm vừa phải làm cho nó có hương vị không tồi.

"Ưm......" Từ chỗ Quan Thần truyền phát ra một tiếng kêu.

Trần Tử Tinh nhìn lại, chỉ thấy Quan Thần đang ngáp, xoa xoa mắt nhìn cậu, mơ màng nói, "Ha...... Tử Tinh, cậu tỉnh rồi à."

Hắn chống tay lên cái ghế rồi đứng lên, "Cảm thấy thế nào?"

"...... Tốt hơn rồi." Trần Tử Tinh cúi đầu ăn một miếng sau đó đặt hộp cháo lên bàn.

Có thể là do vẫn chưa được tỉnh táo lắm nên không khí có chút vi diệu. Trần Tử Tinh nghiêng đầu, có chút ngại ngùng nói: "Cảm ơn."

Cậu lại vùi đầu vào ăn, Quan Thần lại giống như chẳng có việc gì, ngáp một cái ngồi xuống giường, "Cảm ơn cái rắm." Sau đó một phát ôm lấy Trần Tử Tinh ghé đầu sát lại gần cậu, giống hệt một con chó dính người, "Thao, tôi buồn ngủ sắp chết rồi, để tôi ngủ thêm chút nữa."

"Cậu......"

Trần Tử Tinh muốn cự tuyệt hắn.

Nhưng đến lúc cậu vươn tay ra chạm đến người của Quan Thần thì đột nhiên lại nhớ đến hắn đã chăm sóc cậu cả một buổi sáng, nghĩ nghĩ cuối cũng vẫn không đẩy, buông tay xuống thân thể cứng ngắc không nhúc nhích.

Quên đi quên đi, cứ như vậy đi......

Hai tay của Quan Thần vây lây suy nghĩ của Trần Tử Tinh, cả người hắn đổ lên trên người cậu, mà Trần Tử Tinh cả người cương cứng không hề nhúc nhích, nhiệt độ từ cơ thể hắn chuyền sang không nóng da thịt nhưng lại làm cho lòng người nóng lên.

Trần Tử Tinh nhìn hắn.

Nên hình dung như thế nào đây, cảnh tượng cực kỳ cũ, một bức màn trắng tinh bay phất phới bởi cơn gió bên ngoài phòng thổi vào, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng. Cậu cùng Quan Thần duy trì tư thế thân mật trong tình huống như thế này làm cho tất cả hương vị cũng thay đổi theo.

Rất kỳ quái.

Tim đập rất nhanh.

Trần Tử Tinh nuốt một ngụm nước miếng, chợt nghe bên tai truyền đến một một tiếng nhỏ.

"Con mẹ nó." Quan Thần vừa mở miệng đã nói, "Quang minh chính đại bỏ tiết, còn có mỹ nhân ôm ngủ, quá phê."

Trần Tử Tinh, "......"

Không biết vì sao vừa nghe hắn ba hoa một cái liền mất hết cảm xúc rồi.

Giây tiếp theo, Trần Tử Tinh đột nhiên lấy gối đập vào đầu hắn.

Này thì phê! Mang cảm động trả lại cho cậu!

"Tôi thao! Ai nha!"

Quan Thần đột nhiên bị ăn một đập, vẻ mặt mơ hồ nhảy dựng lên, nhìn trái nhìn phải cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Trần Tử Tinh, không thể hiểu được vì sao vừa rồi Trần Tử Tinh vẫn còn mềm mại để cho hắn dựa vào bây giờ đột nhiên thái độ lại biến đổi ngược lại như vậy.

"Kháo......" Quan Thần nói, "Cậu tự nhiên bị sao vậy."

Trần Tử Tinh lười để ý không muốn lãng phí tình cảm lên cái tên ngốc này.

Cậu ngồi bên cạnh ăn cháo, Quan Thần nhìn chằm chằm cái tên không hiểu sao lại bắt nạt hắn, đột nhiên hắn "Hei ha!" một tiếng, sau đó nhân cơ hội này bổ nhào vào người Trần Tử Tinh làm cậu ngã xuống giường.

"Tôi kháo!" Trần Tử Tinh vội vàng bỏ hộp cháo lên trên bàn.

Đầu thiếu chút nữa thì đập vào cạnh đầu giường, Quan Thần đặt cậu ở dưới thân, tay đặt ở ngực Trần Tử Tinh, ngẩng đầu nhìn cậu.

Trần Tử Tinh hất hàm, đang duy trì tư thế này thì cửa đột nhiên bị mở ra.

Bọn họ bị bắt gian tại giường.