Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 31




Ngày hôm sau đi học, giáo viên dạy thêm vẫn tha đôi dép lê của thầy vứt lại hai tờ đề rồi quay về phòng ngủ tiếp như thường lệ.

Tô Tư Doanh cũng không biết tại sao, bình thường làm đề đã càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, nhưng vừa làm đề ông thầy này cho, cô vẫn đờ đẫn.

Bạch Dĩ Dung khuyên cô quen là được, hai người vùi đầu làm một tiếng, tiếng quẹt quẹt dép lên quen thuộc lại vang lên, có nghĩa là thời gian làm đề của cả hai đã kết thúc.

Buổi học kết thúc, khi Tô Tư Doanh rời khỏi nhà thầy giáo, cảm thấy về cách giải thần kì của đề cuối cùng, Bạch Dĩ Dung cười nghe cô nói xong, hỏi: "Chúng ta tới sân vận động của trường tập nhé?"

Tô Tư Doanh không có ý kiến với chuyện này, hai người đi bộ tới trường, vì hội thao sắp diễn ra, cho dù nghỉ cuối tuần, cổng trường vẫn luôn rộng vỡ.

Trên sân vận động có năm sáu nam sinh đang chạy bộ, trên người ngập tràn sức sống, vừa nhìn liền biết là học sinh lớp 10. Trên sân cỏ giữa sân vận động có hai thứ sinh đang ngồi, trên gương mặt non nớt mang theo nụ cười ngượng ngùng, thỉnh thoảng nhìn về phía người đang chạy, sau đó lại nhanh chóng di chuyển ánh mắt.

Tô Tư Doanh há miệng, treo cặp lên giá bóng rổ, rút chai nước bên hông cặp uống. Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh lấy một chiếc khăn lụa xoa trong cặp ra, "Mẹ em nói không thích nữa, bảo em lấy mà tập Hai người ba chân."

Phì...

Suýt chút nước Tô Tư Doanh phụt nước lên mặt đóa hoa trắng.

Đặt dải lụa ở một bên, Bạch Dĩ Dung nhìn bạn cùng bàn của mình vén ống quần lộ ra một đoạn bắp chân trắng bóc, hỏi: "Có thể thả ống quần xuống không?"

Rõ ràng người bị hỏi ngây ra, khom lưng thả ống quần xuống, kết quả vẫn lộ ra cổ chân.

Bạch Dĩ Dung mím môi, lại lục cặp lấy ra chiếc khăn tay mềm mại luôn mang theo bên người, quỳ xuống vòng lên cổ chân Tô Tư Doanh, sau đó dùng kẹp kẹp lại.

"Em sợ khăn lụa cọ rách da cổ chân chị, thế này là ổn rồi."

Em ấy...

Đôi môi Tô Tư Doanh động đậy, cơn gió nhẹ thổi bay tóc loạn trước trán, mang theo hơi ấm của ánh sáng, không kịp phòng bị trùm lên cả cơ thể.

Tô Tư Doanh nói xong liền đứng dậy, lấy dây buộc tóc trên cổ tay buộc tóc đuôi ngựa cao, tạo hình tóc tươi mới khiến người đối diện khẽ ngẩn ra.

Gần đây nhìn đóa hoa trắng... luôn cảm thấy càng ngày càng xinh đẹp.

Bạch Dĩ Dung thấy Tô Tư Doanh có chút mất hồn, giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, nhích người tới, nói: "Chúng ta sang bên sân bóng rổ tập nhé."

Tô Tư Doanh vô thức lùi sau một bước, cảm giác tiếp xúc mềm mại của khăn tay khiến trái tim cô rung động, vội vàng gật đầu.

Hai người im lặng một cách lạ lùng, Bạch Dĩ Dung cúi người thắt dây lụa cho cả hai, sau khi đứng dậy, cô chần chừ níu lấy tay Tô Tư Doanh, "Thế này được không?"

"Được..." Lúc lên tiếng, Tô Tư Doanh cũng lật tay níu lấy tay đóa hoa trắng.

Hai người thử đi về phía trước mấy bước, cảm thấy không có vấn đề, liền nhanh chân đi về phía trước.

Nói ra cũng kì lạ, đây là lần đầu tiên hai người luyện tập môn Hai người ba chân, nhưng phối hợp vô cùng ăn ý, động tác đi về phía trước không hề có bất kì trở ngại nào.

Vì đi bộ không xảy ra vấn đề gì, hai người nghỉ ngơi một lúc, sau đó quyết định tập chạy.

Lúc mới chạy, có lẽ Tô Tư Doanh có chút căng thẳng, mấy lần phản ứng chậm nửa nhịp, suýt chút nữa bị ngã. May mà Bạch Dĩ Dung bên cạnh đáng tin cận, đưa tay ra là có thể giữ cô lại.

Sau mấy lần điều chỉnh, cuối cùng Tô Tư Doanh không gây ra lỗi lầm, thuận lợi chạy hết cự ly gần 100 mét với bạn cùng phòng.

"Lần này không tệ nhỉ." Bạch Dĩ Dung chạy tới nỗi hai má đỏ ửng, "Chúng ta quay lại uống chút nước đã."

Tô Tư Doanh gật đầu đồng ý, níu lấy Bạch Dĩ Dung chầm chậm đi về giá bóng rổ. Mà bên kia sân vận động, mấy nam sinh chạy bộ ban nãy lúc này đã lấy bóng ra chơi, hai nữ sinh kia vẫn ngồi trên bãi cỏ quan sát, cúi đầu không biết đang nói gì.

"Em tưởng phải luyện rất lâu mới có thể khớp được, không ngờ thích ứng nhanh như vậy." Đi được một nữa, Bạch Dĩ Dung bỗng nói.

Tô Tư Doanh gật đầu, "Tôi cũng không ngờ lại nhanh như vậy."

Nói xong, đột nhiên cô nhớ lại câu nói của đại diện môn Thể dục, nói là bạn cùng bàn của kiện tướng thể dục cũng phải đăng kí.

Trước giờ bản thân không phải là người tự nguyện thay đổi vì người khác, nhưng đại khái là tiềm thức bị câu nói kia ảnh hưởng, trong khoảnh khắc này, cô muốn thay đổi chút ít vì đóa hoa trắng.

Có một người bạn tốt như vậy, không trở thành một bản thân tốt hơn, sao có thể xứng với em ấy chứ?

Còn về việc thay đổi thế nào, hiện tại Tô Tư Doanh vẫn chưa có phương hướng, nhưng lúc này, cô chỉ nghĩ không nên để cả lớp thụt lùi trong hội thao.

Dù sao, đồng đội môn 4x100 mét của cô có Bạch Dĩ Dung.

Tô Tư Doanh mím môi nghĩ, buộc chân lại với đóa hoa trắng, đương đường cũng vẫn nhịp nhàng. Nhưng khi hai người sắp đi tới giá bóng rổ, bên phía bãi cỏ bỗng truyền tới mấy tiếng hét.

Ngay sau đó, một quả bóng đá bay thẳng về phía hai người, còn là bay tới theo kiểu mang theo sức mạnh rạch cả bầu trời bay. Tô Tư Doanh vô thức kéo đóa hoa trắng cạnh về một bên, nhưng quên mấy hai người đang buộc chân cùng nhau, cơ thể loạng choạn, không bị quả bóng đá đập vào, ngược lại là bản thân ngã nhào ra đất.

Bạch Dĩ Dung cũng phản ứng cực nhanh, khoảnh khắc Tô Tư Doanh ngã xuống, cô vội vàng kéo người lại, ôm chặt lấy eo Tô Tư Doanh, vì lực kéo này mà cơ thể ngả về phía sau.

Đầu óc Tô Tư Doanh đờ đẫn, lấy tay đỡ sau gáy Bạch Dĩ Dung theo phản xạ, giây tiếp theo, hai người cùng ngã xuống, một người ngã xuống đất, một người ngã trên người người kia, được bảo vệ chu toàn.

Quả bóng đá gây họa đập lên giá bóng rổ, phát ra một tiếng "oang" cực lớn, sau đó mất đi sức mạnh, rơi xuống đất chầm chậm lăn về phía xa.

Nam sinh đá bóng và nữ sinh quan sát nhìn thấy cảnh tượng này liền vội chạy tới. Tay phải bảo vệ đóa hoa trắng của Tô Tư Doanh thấp thoáng cảm giác đau đớn, cô dùng tay còn lại cố gắng chống người dậy, nhìn thấy đóa hoa trắng đang chăm chú nhìn mình.

"Chị không sao chứ?" Ấn đường Bạch Dĩ Dung khẽ nhíu lại, tay vẫn ôm chặt lấy Tô Tư Doanh.

"Tôi không sao... Em mau dậy đi." Ánh mắt Tô Tư Doanh nhìn thấy có người chạy tới, "Tôi đỡ em, em cẩn thận chút."

Nói xong, Tô Tư Doanh muốn bò dậy, nhưng cánh tay trên eo vẫn chưa buông ra.

"Bạch Dĩ Dung?"

Tô Tư Doanh nghi hoặc gọi một tiếng, đối phương nằm đó khẽ thở dốc, từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn cô. Mãi tới khi những người kia chạy tới, Tô Tư Doanh mới bò dậy thành công, nhanh chóng cởi dây lụa trên chân của hai người, quay người đỡ Bạch Dĩ Dung.

Một nữ sinh cũng muốn kéo người trên đất dậy, mấy nam sinh áy náy cúi đầu xin lỗi, nhưng dường như Bạch Dĩ Dung không có ý định muốn ngồi dậy, "Không sao, các em cho tôi mượn một chiếc áo khoác là được."

Nam sinh vừa đá quả bóng ban nãy nhanh chân chạy đi lấy áo, quay lại đưa cho Bạch Dĩ Dung.

Bạch Dĩ Dung ngồi dậy, nhanh chóng mặc áo khoác, sau đó đứng dậy. Tô Tư Doanh vẫn chưa phản ứng lại, cô cầm dây lụa đứng ở đó, nghe thấy đàn em lớp 10 không ngừng xin lỗi, bỗng, một nữ sinh hô lên: "Đàn chị! Tay chị có máu!"

Tô Tư Doanh cúi đầu nhìn, quả nhiên đã chảy máu.

Sắc mặt Bạch Dĩ Dung tái nhợt, ngây ra giây lát, sau đó lập tức cởi chiếc khăn tay trên cổ tay Tô Tư Doanh ra, khẽ lau chỗ bị rách trên mu bàn tay cùng với vết rạch trên cổ tay cô.

Có lẽ vết rạch kia là do đá tạo thành, vết thương có chút sâu, máy chảy dọc theo ngón cái nhỏ xuống đấy, bắn lên tia máu nhỏ. Trước đó Tô Tư Doanh không cảm nhận được cơn đau, vừa nhìn như thế liền cảm thấy đau đớn, vô thức hít sâu một hơn.

"Em dẫn chị tới bệnh viện." Bạch Dĩ Dung nắm lấy balo muốn rời đi.

"Đàn chị, xin lỗi, chuyện này phải trách em, em đi cùng hai chị, em sẽ trả viện phí." Nam sinh đá bóng vẫn đang nhận sai.

Tô Tư Doanh lắc đầu, "Không trách các em, là do tôi không cẩn thận, dọa các em rồi." Cô có thể cảm nhận được đàn em đang chân thành nhận sai, liền không truy cứu, "Chúng tôi tự đi là được, không phiền em nữa."

Thái độ của nam sinh kiên quyết, "Như thế sao được ạ, em sai thì là sai, em phải chịu trách nhiệm."

"..."

Tô Tư Doanh cảm thấy những lời này có chút kì quái, hai má ửng lên.

Đàn em này chịu trách nhiệm với lỗi lầm của bản thân là đúng, nhưng chuyện này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cậu. Nghĩ ngợi giây lát, Tô Tư Doanh vẫn nói: "Không cần không cần, chúng tôi tự đi là được."

Không ngờ đàn em vẫn không chịu, cuối cùng đóa hoa trắng lạnh mặt nói: "Cậu còn tiếp tục dây dưa thì chiếc khăn tay này sắp thấm đẫm máu của đàn chị cậu rồi đấy."

Cứ thế, đàn em chỉ đành kiên trì xin cách liên lạc của Tô Tư Doanh, sau đó chạy tới cổng trường gọi xe cho hai người, nhìn bọn họ rời đi.

Lên tắc-xi, Tô Tư Doanh mới phản ứng lại – Bạch Dĩ Dung vẫn đang mặc áo của đàn em kia. Nhìn sắc mặt người bên cạnh không được tốt, cô chần chừ hỏi: "Đồng phục này thì phải làm sao?"

"Hai người trao đổi phương thức liên lạc rồi mà, khi nào đi học em đưa trả cậu ta."

Sắc mặt đóa hoa trắng lúc nói chuyện tốt hơn rất nhiều, ngữ điệu cũng hồi phục vẻ dịu dàng thường ngày.

Nhưng Tô Tư Doanh cảm thấy, Bạch Dĩ Dung vẫn đang tức giận.

Trên xe tắc-xi yên tĩnh quá mức, bác tài mở quảng cáo, nghe người dẫn chương trình kịp thời thông báo tình hình giao thông. Tô Tư Doanh đắn đo một lúc, tìm chủ đề hỏi Bạch Dĩ Dung: "Em khoác đồng phục làm gì?"

"Quần áo bẩn rồi đương nhiên phải che lại chứ." Bạch Dĩ Dung cười cười, "Lúc nằm trên đấy không kịp nghĩ ra chuyện gì, chỉ nghĩ chắc là quần áo của mình bị bẩn rồi."

Tô Tư Doanh câm nín, dùng tay trái không bị thương sửa tóc cho Bạch Dĩ Dung, "Từng thấy người yêu cái đẹp, nhưng chưa từng gặp người yêu cái đẹp như em."

Bạch Dĩ Dung nhìn cô cười lên, lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má vô cùng xinh đẹp.

Tới bệnh viện, Bạch Dĩ Dung chịu trách nhiệm toàn bộ những công việc phải chạy qua chạy lại, để Tô Tư Doanh yên ổn xử lí vết thương. Y tá quấn băng nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp, không nhịn được nói: "Bố mẹ các em thật là có phúc, có hai cô con gái xinh đẹp như vậy."

Tô Tư Doanh lúng túng giải thích: "Em với em ấy là bạn cùng bàn." Ngừng lại giây lát, cô lại bổ sung, "Bạn cùng bàn."

"Thì ra là bạn bè thân thiết à." Y tá thoa thuốc cầm máu cho Tô Tư Doanh, "Bạn thân của em không tệ nhỉ, nhìn dáng vẻ chạy qua chạy lại của em ấy là biết em ấy quan tâm em cỡ nào, sau này cẩn thận chút, đừng để bị thương nữa."

Tô Tư Doanh không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ đành gật đầu nói "Vâng."

Đợi quấn băng xong, Bạch Dĩ Dung đi lấy thuốc vừa vặn quay về. Nhìn thấy người kia không sao, cuối cùng cô thở phào một hơi, quay người hỏi cách dùng của thuốc bôi cùng thuốc nước tiêu viêm, rồi xác nhận lại tần suất sử dụng thuốc.

Ra khỏi bệnh viện, Tô Tư Doanh đưa tiền khám bệnh cho Bạch Dĩ Dung, nhưng rõ ràng Bạch Dĩ Dung không muốn nhận, sua đó nhìn biểu cảm của Tô Tư Doanh, cô vẫn nhận lấy, nói: "Chị nhất định phải bôi thuốc cẩn thận đấy, để lại sẹo trên tay là không đẹp đâu."

Thật ra Tô Tư Doanh không quan tâm tới những chuyện này, nhưng ánh mắt đối phương trịnh trọng, cô chỉ đành đáp ứng, "Tôi sẽ cẩn thận."

"Mấy ngày này tắm rửa phải cẩn thận chút, hạn chế tắm rửa..." Bạch Dĩ Dung thao thao bất tuyệt nói một đống thứ, khiến Tô Tư Doanh nghe mà muốn cười.

Bạn cùng bàn của cô... sao lại đáng yêu như vậy chứ?