Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 28




Trưa mồng bốn, Hạ Đông, Chúc Tuệ Quân, Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh tới địa điểm đã hẹn, bốn người cùng nhau tiến về khu vui chơi giải trí. Ngô Anh Triết và bạn cậu đã tới chuẩn bị vị trí từ trước, đợi bốn người tới nơi, căn phòng ấm áp đã bày sẵn đồ ăn thức uống, KTV bên cạnh cũng đã bày rất nhiều đồ ăn.

Lần đầu tiên Tô Tư Doanh tới những nơi tụ tập thịnh hành trong giới học sinh sinh viên như thế, địa điểm vui chơi mà Ngô Anh Triết chọn rất rộng, có năm năm khu, bàn bida, phòng KTV, có khi nghỉ ngơi trò chuyện, những con thú nhồi bông hình lớn để ôm hoặc ngồi rải rác khắp nơi, còn cả nhà bếp để nấu nướng, cùng phòng nhỏ trang bị máy chơi mạt chược tự động.

Bọn họ cơ bản không sử dụng tới công năng của hai phòng sau, Tô Tư Doanh chọn con cá sấu nhồi bông lớn mềm mại, sau khi cởi giày liền nhảy lên cưỡi, cảm giác thoải mái không thôi.

Trước giờ Chúc Tuệ Quân vẫn là nghịch ngợm nhưng mang tâm hồn thiếu nữ, nhìn thấy nhiều thú nhồi bông như thế, liền "oa" một tiếng rồi nhào tới.

Một bên khác, Ngô Anh Triết dẫn Hạ Đông đi nói chuyện, bạn của Ngô Anh Triết rất giỏi xã giao, ba nam sinh không thân quen trò chuyện cũng coi như thoải mái. Đợi bọn họ thân thiết hơn chút, liền gọi nhau đi chơi bida, để lại ba nữ sinh với đám thú nhồi bông.

Tô Tư Doanh tự nhận không có hứng thú với loại đồ chơi này, nhưng không thể không nói, đồ chơi bằng bông ở đây rất thoải mái để ôm, thứ nào thứ nấy siêu to khổng lồ, hơn nữa lại cực mềm, ngồi hay dựa vào đều vô cùng thoải mái.

Chỉ là, cô nhìn người ở bàn bida, cứ cảm thấy người Ngô Anh Triết dẫn tới rất quen mặt, nhưng lại không nghĩ ra là quen hồi cấp ba, hay là quen lúc nào khác.

Bạch Dĩ Dung ôm lấy một đám mây, ánh mắt từ đầu tới cuối đều nhìn về phía Tô Tư Doanh đang mỉm cười. Chúc Tuệ Quân nhảy nhót trong đám bông biển đủ rồi, liền đứng dậy đi rửa tay, lấy quả táo từ đũa hoa quả.

Lúc này Tô Tư Doanh mới phát hiện, nhóm Ngô Anh Triết còn rửa sẵn hoa quả.

Bạch Dĩ Dung ở bên cũng nhìn ra điểm này, lên tiếng nói: "Bạn học của chị chu đáo nhỉ."

"Đúng thế, nhìn cậu ấy không nghiêm túc lắm, thật ra là một người rất tốt." Âm thanh vừa dứt, một tay Ngô Anh Triết cầm gậy đánh bóng, một tay cầm túi kẹo bông ném về bên Tô Tư Doanh, nói: "Cậu nói ai không nghiêm túc hả?"

Cô gái bị chất vấn thong thả xé túi kẹo bông ra, hôm qua đi mua đồ, Tô Tư Doanh nói bản thân thích ăn loại kẹp bông này, cho nên đối phương tức giận là giả, cho cô đồ ăn mới là thật.

Bạch Dĩ Dung không nói tiếp, đổi đồ chơi sang con cá ngựa, cưỡi nó một lúc, sau đó ôm nó đi về phía phòng KTV bên cạnh.

Ngô Anh Triết cũng hô lên: "Nữ sinh các cậu mau đi hát đi, lát nữa bọn tớ cũng sẽ qua."

Chúc Tuệ Quân ăn táo xong lau sạch tay, kéo theo Tô Tư Doanh sang phòng bên. Hai người vừa vào phòng, đột nhiên âm nhạc vang lên bên tai.

Giai điệu sạch sẽ vang vọng trong phòng, Bạch Dĩ Dung cầm micro, ánh mắt nhìn về phía hai người vào phòng, mở khẩu hình miệng trong ánh sáng nền có chút tối tăm trong phòng.

Tô Tư Doanh chưa từng nghe bài hát Bạch Dĩ Dung đang hát, quay đầu nhìn về phía màn hình, mới biết là bài "Sống Ở Mùa Hạ" của Tào Phương.

Tuy chưa từng nghe, nhưng không ảnh hưởng tới việc cô sửng sốt về giọng hát của đóa hoa trắng.

Nói thật lòng, Tô Tư Doanh thật sự không hiểu, tại sao trong thế giới của bản thân lại xuất hiện một em gái xinh đẹp, biết nấu nướng, biết làm đồ thủ công, biết vẽ, học giỏi, có thể đánh nhau, biết giao tiếp, hiểu chuyện... lại còn hát hay như thế.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Tư Doanh cảm thấy, khi Bạch Dĩ Dung hát luôn nhìn bản thân.

Đặc biệt là câu hát,

"Một đời của hai người

Tương đối dịu dàng, chị dẫn theo em

Đi xuống phía nam, đi lên phía bắc..."

Âm thanh trong trẻo của Bạch Dĩ Dung tràn tới mọi ngóc ngách, mà ánh mắt của Bạch Dĩ Dung chỉ dừng trên khuôn mặt bản thân.

Chúc Tuệ Quân xé túi khoai tây, ngồi trên sô-pha vừa nghe hát vừa ăn khoai tây, Tô Tư Doanh bỗng cảm thấy đỏ mặt.

Ca khúc kết thúc, người hát lại làm như không có chuyện gì xảy ra, chạy tới chỗ Chúc Tuệ Quân cướp khoai tây. Tô Tư Doanh vẫn đứng đó, mất một lúc phản ứng, mới nghe thấy Ngô Anh Triết ở bên ngoài vỗ tay khen đóa hoa trắng hát hay, sau đó chầm chầm đi tới sô-pha ngồi xuống.

"Sao thế? Nghe tới ngốc à?" Chúc Tuệ Quân nhai khoai tây vị dưa chuột, âm thanh mờ hồ không rõ.

"Ừm, thật sự rất hay." Tô Tư Doanh không ăn khoai tây, âm thanh trong phòng KTV rộng lớn cũng có chút mơ hồ, "Em ấy toàn năng quá."

Bạch Dĩ Dung được khen cười lên, tiếp tục cướp khoai tây, "Tư Doanh cũng hát một bài đi."

Tô Tư Doanh lắc đầu, "Tôi không biết hát."

Thật ra không phải không biết hát, mà rất nhiều ca khúc cô biết hạt lại chưa xuất hiện ở thời đại này, còn những ca khúc cũ, cho dù biết hát cũng đã không nhớ rõ nữa.

"Ôi dào có gì mà không biết hát, mọi người đi chơi, tùy thích hát một bài cho vui thôi mà." Chúc Tuệ Quân vứt túi khoai tây, chạy về bên máy chọn bài, "Em chọn bài cho chị, chắc chắn chị biết hát."

Với phong cách của vị này, Tô Tư Doanh rất lo lắng Chúc Tuệ Quân sẽ chọn bài hát chủ đề như "Đếm Vịt" hoặc "Cừu Vui Vẻ và Sói Xám", nhưng khi âm nhạc vang lên, trái tim Tô Tư Doanh chưa kịp hạ xuống, đã lại nhảy lên.

Chúc Tuệ Quân chọn bài "Bạn Cùng Bàn".

Vào thời điểm này Cao Hiểu Tùng vẫn chưa đăng ảnh tự sướng thần kì, chưa ghi hình "Thuyết Kì Quái", trong lòng đa số mọi người, Cao Hiểu Tùng chỉ là một người viết lời viết nhạc cho ca khúc này.

"Bạn Cùng Bàn" khiến cả một thế hệ rơi nước mắt, hát lên trái tim của rất nhiều bạn cùng bàn.

Chúc Tuệ Quân nói không sai, quả thật cô biết hát ca khúc này, nhưng...

Tô Tư Doanh nhìn về phía một người, mà người đó cũng đang nhìn về phía cô.

Trái tim vốn đang hỗn loạn nhất thời như bị người ta ném xuống một tảng đá lớn, bắn lên vô số suy nghĩ.

"Mau hát đi, mau hát đi, sắp bắt đầu rồi." Có lẽ Chúc Tuệ Quân không nhìn thấy gì hết, chỉ biết nhét micro vào tay Tô Tư Doanh.

Không còn cách nào khác, dù Tô Tư Doanh không muốn hát thì lần này cũng phải hát. Đợi khi nhạc dạo kết thúc, Tô Tư Doanh chầm chầm mở miệng: "Ngày mai liệu cậu có nhớ tới..."

Cô cầm micro, dường như bên trên dính mồ hôi, không biết là của bản thân, hay là người hát trước để lại. Hai mắt nhìn chằm chằm lên lời bài hát trên màn hình, nhưng cảm nhận có một ánh mắt vẫn luôn dính lên người bản thân.

Tô Tư Doanh đang hát bỗng cảm thấy, gần đây bản thân thật sự không được bình thường, không nói tới việc nhìn đóa hoa trắng, còn tưởng đối phương cũng nhìn mình. Nhưng loại cảm giác này thật sự quá mãnh liệt, khiến cô sốt ruột muốn xác thực, dù rằng trong lòng cũng mang theo một loại sợ hãi kì lạ.

Khó khăn lắm mới hát xong, Tô Tư Doanh nhanh chóng nhìn về phía Bạch Dĩ Dung, nhìn thấy Bạch Dĩ Dung đang xé túi khoai tây cho Chúc Tuệ Quân.

... Chúc Tuệ Quân, cậu có thể đừng ăn nhiều khoai tây vậy không?

Không đợi Tô Tư Doanh lên tiếng, Hạ Đông bỗng bước vào, "Hát không tệ nhỉ."

Ngô Anh Triết và bạn Ngô Anh Triết đi ngay phía sau Hạ Đông, không khí kì quái trong phòng bỗng biến mất, trong những lời đùa giỡn của Chúc Tuệ Quân và ba nam sinh, sáu người giao lưu với nhau tương đối hòa hợp.

"Nghe hai người kia hát rồi, cô còn chưa hát đấy." Đùa mãi đùa mãi, Hạ Đông bỗng thốt lên một câu như thế, Chúc Tuệ Quân ngồi ở một đầu sô-pha, suýt chút nữa phụt nước hoa quả.

Tô Tư Doanh mỉm cười nhìn cô, từ đầu tới cuối không lên tiếng.

Cho nên mới nói, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, có câu nói rất hay – Không tin thì ngẩng đầu mà xem, ông trời đã tha cho ai.

Chúc Tuệ Quân với gương mặt âu sầu vô cùng hối hận vì hành vi ép buộc hát hò ban nãy của bản thân, phong thủ luân chuyển, cô nàng chỉ có thể cầm micro lên.

Đợi cô nàng hát xong, nam sinh cũng luân lưu hát hò. Âm thanh của Hạ Đông trầm thấp, lúc hát mang theo vẻ ngoài lạnh trong nóng khác lạ, khiến hai má Chúc Tuệ Quân đỏ ửng. Ngô Anh Triết và bạn hát lạc nhịp, nhưng hai người đều thích độc chiếm micro, toàn bộ cả khúc liền trở thành thảm họa.

Hát hơn một tiếng, cả sáu người đều mệt mỏi, cùng nhau tới phòng khách ăn uống, sau phen đùa giỡn ban nãy, cả sáu đã thân quen hơn nhiều, bốn học sinh cấp ba biết hai sinh viên đại học lần lượt tên Ngô Anh Triết cùng Tống Phong. Tô Tư Doanh hiếu kì, lúc ăn uống, hỏi Tống Phong học đại học nào, sau khi biết đại học Y, có chút ngạc nhiên.

Đại học Y, chính là trường đại học đời trước của cô.

Đợi khi Tô Tư Doanh hỏi về chuyên ngành của Tống Phong, không khỏi cảm thấy thế giới này thật nhỏ. Đời trước Tống Phong này không học cùng khóa với bản thân, mà còn học chung viện. Viện bọn họ ít người, chỉ có hơn 200 sinh viên, nếu là thế, cô thấy Tống Phong quen mắt cũng có lời giải thích hợp lí.

Nhưng loại quen mắt này... dường như không phải là quen mắt giữa bạn học chung khoa. Tô Tư Doanh bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, khi bọn họ nói tới chuyện kí túc xá đại học: "Phòng các cậu có mấy người?"

"Bốn người." Tống Phong cười nói, "Hơn nữa phòng chúng tôi rất thú vị, là phòng kí túc xá với bốn người không cùng chuyên ngành duy nhất trong trường."

Trên mặt Tô Tư Doanh cười nói, "Tôi còn tưởng là cả kí túc là bạn học cùng lớp cùng chuyên ngành chứ", nhưng đã âm thầm nắm chặt tay.

Quả nhiên, Tống Phong này... là bạn cùng phòng của Ninh Sóc.

Ninh Sóc rất ít khi nhắc với cô về chuyện bạn cùng phòng, như thể cảm thấy nữ sinh không hiểu được thế giới của nam sinh, thế nên trước giờ chưa từng giới thiệu bạn bè của mình, thế giới của mình với cô. Tô Tư Doanh chỉ nhớ có lần nhắc tới kí túc xá, Ninh Sóc oán thán với bản thân bốn người trong phòng không chung chuyên ngành, cuộc sống thường ngày rất phiền phức. Ngoài ra khi hai người ở cùng nhau, thỉnh thoảng gặp bạn cùng phòng trên đường cũng sẽ chào hỏi, nên quen mắt, nếu như thế, Tô Tư Doanh thấy quen mắt là chuyện có thể hiểu được.

Vốn tưởng rằng trùng sinh một lần sẽ không còn dính líu gì tới người tên Ninh Sóc, không ngờ thế giới quá nhỏ, Tô Tư Doanh lại nghe tới hắn.

Tô Tư Doanh nghẹn lòng cúi đầu ăn ba miếng pudding dâu tây, sau đó cảm thấy lòng mình cũng thoải mái hơn chút.

Nhắc tới chủ đề bạn cùng phòng, Tống Phong vốn không muốn nói nhiều, nhưng bị người ta hỏi, vô thức nhắc tới bạn cùng phòng của mình. Khi nhắc tới Ninh Sóc, dường như Tống Phong không vui vẻ như khi hình dung về hai người bạn khác, cậu xoa cằm, nói: "Tôi không thân với cậu bạn cùng phòng này, nhưng cậu ta luôn hỏi việc chúng tôi nữ sinh này thế nọ thế kia. Cậu nói xem, cả ngày tôi chỉ chơi Liên Minh, tôi ngắm mấy em gái làm gì, cậu ta hỏi em nào tốt, cậu nói xem tôi làm sao mà biết được?"

Chúc Tuệ Quân "phì" cười thành tiếng, Bạch Dĩ Dung biểu thị bất lực, chỉ có Tô Tư Doanh bỗng ngẩn ra.

"Sau này cậu ta nói mình tìm được một em gái vừa thật thà vừa ngoan ngoãn lại còn xinh đẹp, nói ngoan ngoãn thật thà có nghĩa là hiện tại dễ theo đuổi, tương lai dễ quản, xinh dẹp là để có thể dẫn ra ngoài, nở mày nở mặt khi gặp người ta. Đây nào có phải tìm bạn gái chứ, có cậu bạn cùng phòng không nhìn nổi nữ, liền tìm cậu ta solo rồi."

Lần này Tô Tư Doanh cười lên, nhưng hai người còn lại lại không cười.

Thì ra, đời trước cô bị Ninh Sóc tiếp cận với mục đích như vậy, đáng thương cho bản thân năm năm cũng không thể nhận ra. Hiện tại tuy bản thân đã là người ngoài cuộc, nhưng có thể biết trước kia bản thân ngu ngốc nhường nào, dường như cũng không phải chuyện xấu.

Ít nhất, cô càng hiểu ra nhiều việc, tương lai nhìn người sẽ càng cẩn thận.

Kì lạ thay, ánh mắt Tô Tư Doanh nhìn về phía đóa hoa nhỏ.

Đã nhìn lầm một lần, sau này nhìn người cũng phải cẩn thận. Mà người trước mắt tốt như vậy... rốt cuộc bản thân có nhìn lầm người ta hay không?