Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 20




Nhưng, đời này có thể gặp được Bạch Dĩ Dung, thân thiết với Bạch Dĩ Dung, cũng là một chuyện vô cùng may mắn.

Có thể nói, cho dù kiếp trước kiếp sau, sau khi Tô Tư Doanh trưởng thành, đây vẫn là lần đầu tiên không chút kiêng kỵ gục lên vai người khác khóc lóc.

Có người chỉ cần rơi một giọt nước mắt, nếu không được người khác an ủi, bản thân tiếp tục quẩn quanh trong sự tủi hờn đó một lúc là được. Nhưng hễ được người khác an ủi một chút, hoặc là một cái ôm, một cái xoa đầu, những tủi hờn đó lập tức phình to thành nỗi bất hạnh lớn nhất trên đời, căn bản không có cách nào dừng lại cơn khóc.

Có lẽ Tô Tư Doanh chính là kiểu người ấy, vốn dĩ cô chỉ muốn rơi đôi giọt nước mắt để trút ra cảm giác tủi thân trong lòng, nhưng được đóa hoa trắng ôm lấy, cô thật sự muốn kéo lấy áo của đối phương lau nước mắt nước mũi, kể khổ sự bất công của hai đời.

Đương nhiên, cuối cùng cô vẫn nhịn lại. Rời khỏi cơ thể của đóa hoa trắng, cô rút khăn giấy ở túi bên hông baolo lau nước mũi, đối phương nhìn cô rất lâu, đột nhiên lại ôm lấy cô, tư thế có chút ám muội.

Hơi thở ấm áp của đối phương phả lên chiếc cổ trần của Tô Tư Doanh, "Tư Doanh, cho dù xảy ra chuyện gì, chị vẫn còn có em."

Tô Tư Doanh vốn muốn tránh khỏi những tiếp xúc thân mật quá mức của Bạch Dĩ Dung, nhưng đối phương vừa lên tiếng, nước mắt cô lại chảy ra, bỗng quên phải tránh đi, ngoan ngoãn đứng nơi đó, mặc cho đối phương ôm lấy mình.

Đợi cô ngừng khóc, đã qua một lúc lâu. Tô Tư Doanh nhìn điện thoại, thấy màn hình hiển thị 7 giờ 50 phút, cơ thể cô run lên, hỏi: "Có phải chúng ta sẽ tới muộn không?"

Đóa hoa trắng không lên tiếng, rút khăn ướt ra lau lại mặt mũi cho Tô Tư Doanh thêm lần nữa, mím môi nhìn cô một lúc, sau đó đột ngột kéo cô chạy đi nhanh như cơn gió, "Mau mau mau, giáo viên này không thích tới muộn."

Tô Tư Doanh lập tức quên mất trước đó bản thân tủi thân vì điều gì, nhấc chân chạy theo, giống như khóc một trận, những tủi hờn đó đều được trút ra.

Hai người thở hồng hộc chạy tới chỗ học, giáo viên Toán mở cửa nhìn thấy hai cô gái đổ mồ hôi đầy trán, cũng không thể nói gì, rót cho mỗi người một cốc nước, vào phòng lấy lấy đề thi đã chuẩn bị từ trước.

Tô Tư Doanh chạy suốt một đường, cảm giác tâm tình thư thái hơn nhiều. Cô uống hết cốc nước, quay đầu thấy Bạch Dĩ Dung đang chăm chú nhìn mình, hai người nhìn nhau cười, sau đó mở cặp lấy giấy bút.

Tuy ban nãy khóc một trận trước mặt người khác, nhưng Tô Tư Doanh không cảm thấy bất kì cảm giác gượng gạo nào khi đối mặt với đối phương, ngược lại còn thêm phần thân thiết. Rõ ràng bản thân không nói ra nguyên nhân khóc lóc, đối phương cũng không hỏi, nhưng loại cảm giác như thể đôi bên hiểu nhau này khiến Tô Tư Doanh tăng thêm độ thiện cảm với đóa hoa trắng một cách kì lạ.

Được rồi, nếu đã như thế, sau này không gọi là đóa hoa trắng nữa, nên gọi là Bạch Dĩ Dung thì tốt hơn.

Sau khi Tô Tư Doanh sản sinh suy nghĩ này, trước tiên là bầm gan tím ruột vì trái tim thiếu nữ dần dần hồi phục của bản thân, sau đó thấp thoáng có chút vui vẻ, cũng không biết bản thân đang vui vẻ vì điều gì.

Lau mồ hôi, chuẩn bị sẵn sàng đồ dùng học tập, hai người thật thà ngồi trên ghế trước bàn học ở phòng khách.

Giáo viên này rất ít khi nhận dạy thêm, đương nhiên không có phòng dạy học chuyên dụng, bình thường dạy thêm đều dạy ở nhà. Khi chỉ có một mình Bạch Dĩ Dung, thầy giáo càng tùy tiện, còn có thể giảng bài ngay trên bàn ăn, sau này có thêm Tô Tư Doanh, trạng thái của thầy giáo mới nghiêm túc hơn, bày ba bộ bàn ghế ra phòng khách, chuyển bàn học dài trong phòng sách ra ngoài, mặt đối mặt giảng đề.

Trước khi vào học, Tô Tư Doanh và Bạch Dĩ Dung xin lỗi thầy giáo, sau khi thầy Phùng nhìn một người với đôi mắt đỏ hoe xong, cũng không nói gì, trực tiếp đưa tờ đề tới, "Cho hai em một tiếng làm bài, buổi học hôm nay kéo dài thêm một tiếng, tôi vào phòng ngủ một giấc đã."

Tô Tư Doanh: "..."

Cô nhìn thầy Phùng vào phòng, cúi đầu nhìn tờ đề, tâm trạng nhất thời trở nên phức tạp.

Vốn tưởng rằng giáo viên Toán là một ông già nghiêm túc cẩn thận, kết quả lại là một ông chú trung niên như vậy.

Bên tai dường vẫn đang vang vọng âm thanh lê dép của thầy Phùng, Tô Tư Doanh im lặng cúi đầu làm đề. Bạch Dĩ Dung bên cạnh nhỏ tiếng nói: "Thầy ấy là vậy đấy, tuy đã bàn bạc là một buổi hai tiếng, nhưng thường xuyên tăng giờ, giảng không hết sẽ không nghỉ, giảng tới khi nào chị hiểu thì thôi. Đừng nhìn lúc này thầy ấy có vẻ tùy tiện, tới lúc giảng bài thật sự rất tốt."

Tô Tư Doanh gật đầu, vừa buồn cười giọng điệu quảng cáo của Bạch Dĩ Dung, vừa tiếp tục làm đề. Đề thi này không giống bài trắc nghiệm ở trường, từ đầu tới cuối hai người không hề trao đổi với nhau. Một tiếng sau, thầy Phùng xỏ dép lê chuẩn bị ra khỏi phòng, rửa mặt xong, thu lại hai bài thi, nhanh chóng lướt qua một lượt, không đối chiếu đúng sai, rồi phát lại cho hai người, trực tiếp giảng bài.

Vô tri vô giác, ba tiếng đồng hồ đã trôi đi, Tô Tư Doanh cũng coi như tiếp thu triệt để được tư duy giải quyết đề bài lớn cuối cùng, sau khi làm đúng liên tiếp ba đề bài với cùng cách tư duy khác dạng đề, mới được thầy Phùng thả về.

Buổi học hai tiếng, không nói tới việc hai người đã học bốn tiếng, mà lượng kiến thức thu hoạch được nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán.

Tô Tư Doanh tin tưởng lần này bản thân đầu tư cho việc học là hoàn toàn đáng giá, nhớ lại quá trình học ban nãy, cô chỉ có thể nói, danh sư không hổ là danh sư.

Cho dù lúc dạy học, thầy Phùng ngáp lên ngáp xuống, đi lại còn quẹt quẹt dép, thầy cũng vẫn là danh sư!

Lần đầu tiên Tô Tư Doanh hiểu cặn kẽ môn Toán, ra khỏi nhà thầy Phùng, trong đầu cô vẫn ngập tràn trong các cách tư duy, mãi tới khi Bạch Dĩ Dung nhích tới trước mặt, hỏi "Có muốn đi ăn trưa chung không", Tô Tư Doanh mới hoàn hồn, lùi về sau một bước.

Không biết tại sao, cô bỗng nhớ tới cảnh tượng người này ôm lấy bản thân, đầu mũi khẽ chạm lên cổ bản thân.

Bạch Dĩ Dung cũng rất tự giác, cười cười nhảy sang một bên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, "Dạ dày của chị không tốt, tới quán ăn gia đình rất sạch sẽ kia ăn cũng không tệ, nhưng nghe nói quán pizza mới mở ở đối diện trường cũng rất ngon, em muốn dẫn chị đi ăn..."

Đầu óc Tô Tư Doanh có chút hỗn loạn, tiếp một câu "Quán pizza kia có gì đặc sắc không", sau đó nghe thấy Bạch Dĩ Dung nói ra rất nhiều loại pizza ngon miệng.

Tô Tư Doanh không có tiết tháo suy nghĩ ba giây, quyết định đi ăn pizza cùng Bạch Dĩ Dung.

Hai người xác định mục tiêu, cùng nhau đi về phía quán pizza. Quán với diện tích rộng rãi, bên trong được trang trí theo phong cách thư thái, mỗi một chỗ ngồi đều được ngăn cách bởi ghế sô-pha lưng cao, bên trong quán phát bài hát tiếng Anh với tiết tấu giai điệu nhẹ nhàng vui vẻ.

Trong không khí thư thái ấy, Tô Tư Doanh cảm giác tâm trạng của bản thân càng xán lạn. Hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ, lật quyển thực đơn, bất ngờ phát hiện cả hai đều thích sầu riêng, liền hỏa tốc chọn một chiếc pizza sầu riêng, sau đó mắt rưng rưng chờ đợi đồ ăn lên bàn.

Buổi trưa đang vào lúc đói nhất, may mà quán không quá đông, đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Tô Tư Doanh đang cầm dao dĩa bắt đầu khởi động, bỗng nhìn thấy một người quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ.

Cô cảm thấy có lẽ bản thân sinh ra ảo giác, cúi đầu cắt một miếng pizza sầu riêng thơm nức, vì nhân sầu riêng quá nóng, cô xiên lên dĩa đợi nó nguội bớt. Khó khăn lắm mới đợi được bánh nguội, Tô Tư Doanh vội vàng cắn một miếng pizza ngon miệng trên dĩa, vị thơm trên đầu lưỡi nuốt trọn những tiếng reo hò.

Ngón quá đi mất!

Tô Tư Doanh cảm giác đồ ăn ngon tới mức muốn bay lên, khi chọc dĩa về phía miếng pizza đã cắt sẵn, bỗng nghe thấy bên cạnh có một âm thanh quen thuộc, "Anh tìm quán ăn gần trường học như thế, ngộ nhỡ bị Doanh Doanh nhìn thấy..."

"Không phải em nói Doanh Doanh đi học thêm, 10 giờ mới về à?" Giọng nam trầm ổn vang lên, "Đừng lo, quán này ngon lắm, không khí cũng không tệ. Nào, ngồi đi."

"Vâng..." Mà tiếng "vâng" này bỗng ngừng lại khi ánh mắt đối diện với người ngồi ăn ở vị trí trước mặt.

Đầu óc Tô Tư Doanh ở phía sau hai người "ừ" lên một tiếng, vô tri vô giác nắm chặt lấy dĩa trong tay. Bạch Dĩ Dung với khuôn mặt vốn mang theo ý cười dịu dàng bỗng ngưng trệ, ánh mắt đối diện với ánh mắt mẹ Tô vô cùng phức tạp.

Trong khoảnh khắc đó, có một số chuyện... cuối cùng cũng rõ ràng triệt để.