Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 67: Phải báo đáp như thế nào đây?




Chúng tôi đã giao kèo với nhau đừng nhắc đến ngày chia tay không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng là chúng tôi từng thời từng khắc đều luôn ám ảnh lặp đi lặp lại về cái ngày bất hạnh được định trước đó.

Hai chúng tôi đều còn quá nhỏ, làm sao hiểu được đạo lý cuộc sống này không nên nói nhiều về chuyện chia ly, chỉ biết rằng trong lòng giằng xé chuyện gì sẽ luôn nhắc đi nhắc lại chuyện ấy. Tuấn Anh không phiền, tôi cũng không thấy phiền thì cứ mặc sức mà buồn trước thôi. Ít ra bây giờ còn có cậu ấy luôn ôm tôi vào lòng dỗ dành.

Tuấn Anh nói, càng gần ngày đi càng muốn thân mật với tôi hơn nữa, muốn tôi hãy coi tất cả ân cần trong những ngày này dù không tính là gì nhưng cũng phần nào bù đắp cho chặng đường cô độc phía trước.

Mùa Xuân chim yến chao nghiêng, hãy lấy nụ hôn để dành này ra, cũng coi như là Tuấn Anh hôn môi tôi cùng nhau đón giao thừa. Những cái nắm tay đan chặt của cậu ấy sẽ theo tôi rong ruổi khắp nẻo đường nắng Hạ. Khi vào Thu, nỗi nhớ khắc khoải của cậu ấy sẽ cùng phiến lá quấn quýt lấy bước chân tôi mỗi ngày. Đông đến lạnh lẽo cũng đừng cảm thấy cô đơn, vì cậu ấy đã ôm siết tôi bù cho tất cả ngày tháng sau này rồi.

Tôi đã luôn được nghe những lời lẽ vỗ về quan tâm vô vàn sâu sắc từ Tuấn Anh. Không chau chuốt nhưng thấm nhuần tình ý.

Tình trong chân tình.

Đã từng có khoảnh khắc tôi đau đớn than trách ông Trời tại sao lại đối xử với chúng tôi tàn nhẫn như thế. Nhưng nếu thẳng thắn đối mặt nhìn lại hoàn cảnh éo le, có lẽ tôi và Tuấn Anh cũng còn may mắn hơn những cuộc chia ly oan nghiệt khác.

Chúng tôi may mắn hơn vì biết trước ngày định đoạt sẽ chắc chắn xa nhau. Chúng tôi may mắn hơn vì biết trước đâu là giới hạn thời gian cuối cùng.

Tôi đã tự an ủi mình, nếu bắt buộc phải chia tay thì chúng tôi như hiện tại đã là quá tốt, cực kì tốt, vô cùng tốt rồi. Có đôi lúc tôi tự tưởng tượng đến chuyện Tuấn Anh bất ngờ rời khỏi đây không một điềm báo trước, hai chúng tôi bị chia cắt khỏi nhau mà không hề biết đó là lần cuối cùng trong đời. Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến lồng ngực tôi ngột ngạt, bức bối, khó thở.

Nếu không có cái ngày tàn nhẫn ấy thì cũng không có chúng tôi cuồng nhiệt tiến về phía đối phương như hôm nay.

Cả tôi và Tuấn Anh vẫn còn rất nhỏ, là hoàn cảnh đưa đẩy mới trở nên gấp gáp thân mật đến như thế. Tôi nghĩ lại, nếu không có chất xúc tác, có phải chúng tôi vẫn như bạn bè thân thiết bình thường như Tuấn Anh từng tô vẽ ra rồi sau này cùng nhau học Đại học mới bắt đầu bước chân vào mối quan hệ này hay không?

Vậy đây là ông Trời giúp chúng tôi cấp tốc định hình rõ ràng tình cảm ư?

Có lẽ là vậy thật.

Chuyện gia đình cậu ấy rời đi là điều không thể tránh khỏi.

Phải chăng ông Trời đã tiện tay thương cảm, cho cả hai biết trước ngày phải chia xa, biết đây là lần cuối cùng, để mỗi giờ mỗi phút trôi qua chúng tôi đều trân trọng lẫn nhau, cùng nhau vẽ nên kỉ niệm ngọt ngào khắc cốt ghi tâm ở cái tuổi đáng lẽ ra không nên lo cũng chẳng nên nghĩ suy nhiều.

Tuấn Anh muốn ở cùng tôi, tôi cũng muốn bên cạnh cậu ấy thật lâu, lâu hơn, lâu mãi.

Đời này, có lẽ tôi không bao giờ tìm được "người bạn" nào tuyệt vời hơn Tuấn Anh nữa.

Trước kì thi cuối cấp năm ngày, lớp chúng tôi nghỉ học nhóm lẫn học tăng cường. Như vậy, tôi bị bớt mất một buổi chiều không được gặp Tuấn Anh. Cậu ấy nói, như vậy cũng vừa vặn tốt. Tuấn Anh không để cho tôi có thời gian hụt hẫng mà dịu dàng giải thích.

"Đồ đạc của Tuấn Anh rất nhiều, lại còn biết bao nhiêu là quà của bé An tặng nữa. Tuấn Anh không muốn người khác đụng vào nên phải tự mình đóng thùng cẩn thận. Vì quá nhiều nên chẳng thể nào tranh thủ dọn hết trong ngày một ngày hai được."

Cuối cùng tôi cũng nhận thức, thời gian Tuấn Anh bỏ ra để ở bên cạnh tôi đã gần như là trọn vẹn cả một ngày, không có chỗ nào hở ra để cậu ấy thoát đi dọn đồ được nữa.

Giá như có hai Tuấn Anh thì tốt rồi. Một người dọn dẹp, một người ôm tôi.

Một tuần đếm ngược ngày tàn nhẫn, lúc tôi từ nhà ông trở về đã thấy chiếc xe đạp mới coong của Tuấn Anh dựng ở trong quán. Sao cậu ấy nói vào ngày cuối cùng mới đem lên mà? Nhìn quanh quẩn không thấy người đâu, mẹ mới ra kéo tay tôi vào nhà kể lại.

Vào đến nhà tôi còn ngạc nhiên hơn, trong đây chất không biết bao nhiêu là thùng giấy to đùng mới cứng, nhìn sơ cũng biết không phải hàng tạp hoá mẹ nhập về bán.

"Tuấn Anh nó nói cho con cái xe đạp, mẹ đương nhiên là từ chối. Nhưng nó nói có rất nhiều đồ không thể mang về quê được, đều chia ra cho các bạn bè thân thiết, còn cái xe này nó quý nhất nên muốn con giữ gìn thay cho nó. Mẹ cũng thấy tiếc, nghe bảo không đem đi thì cũng phải vứt bỏ. Uổng quá trời! Nó lại bảo xe này đạp nhẹ, con lại yếu ớt nên đạp đi học cũng đỡ vất vả hơn. Mẹ thấy nó nhiệt tình quá An ạ, nhà người ta sắp đi rồi, thấy nó buồn buồn mẹ chẳng nỡ từ chối."

Tim tôi đau nhói, "Nhìn Tuấn Anh buồn lắm hả mẹ?"

"Ừ." Mẹ nắm tay tôi, "Nhìn buồn lắm. Cảm giác như mẹ từ chối nữa thì nó bật khóc tới nơi."

Tuấn Anh sẽ không khóc nhưng tôi biết cậu ấy buồn bã là thật chứ không phải cố ý làm trò như quá khứ nữa. Có lẽ không muốn tôi nhìn thấy rồi buồn lây nên mới cố ý căn ngày tôi đi vào nhà ông rồi mới tự mình lên nói chuyện riêng với mẹ tôi như vậy.

"Còn một chuyện nữa..." Mẹ tôi hắng giọng, "Mẹ cũng ngại lắm... Thường ngày mẹ dạy con không được nhận đồ giá trị của người khác nhưng... hôm nay... nói chung hôm nay mẹ không nỡ từ chối nhà nó chút nào. Với lại, tất cả những lời lẽ nó thuyết phục đều là tốt cho con nên mẹ... mẹ..."

Tôi hỏi gấp gáp, "Còn chuyện gì nữa hả mẹ?" Tôi chưa nghe Tuấn Anh nói qua sẽ còn cho tôi thêm thứ gì.

Mẹ dắt tôi đến những thùng đồ lạ mắt chất thành một ngọn núi lớn kia, có thùng đã được mở ra, tôi nhìn loáng thoáng thấy trong đó hình như là thuốc.

Chẳng lẽ Tuấn Anh mua thuốc cho tôi? Nhưng tại sao mua nhiều đến như thế? Tôi đâu có bệnh gì?

"Bạn của bố Tuấn Anh khai trương bệnh viện tư nhân trên thành phố nên cho nhà nó rất nhiều thuốc..."

Tôi mới nghe đến đó đã nghệt mặt ra. Lý do thế này mà mẹ cũng tin được? Khai trương thì phải nhập thuốc về thêm chứ sao lại cho đi?

"À, không phải thuốc, nó là cái gì bổ bổ ấy, thực phẩm gì đó mẹ quên rồi. Nhưng nhiều quá, nhà nó uống cũng không hết nên chia cho nhà mình một phần. Aiii~ Mẹ cũng từ chối mãi, ngại thật đấy nhưng mà nó nói cũng không đem về Bắc hết được mà thấy con yếu trong người nên để lại cho con uống. Mẹ cứ nghe nó nói liên tục về công dụng của mấy cái thuốc bổ tim thì lại nảy lòng tham... Hì... mẹ cũng muốn nhận cho con."

Lòng tôi cứ nặng nề khó tả nhưng vẫn mỉm cười nắm lấy tay mẹ, "Tuấn Anh tốt thật mẹ ạ."

"Ừ, nó còn cất công ghi kín mấy mặt giấy rõ ràng liều lượng từng loại cho con uống, nói uống nhiều cũng không tốt. Thuốc mà nguyên hộp thì đều có hướng dẫn sử dụng hết phải không? Con thử mở ra đọc xem. Nghe bảo có tháng nghỉ cái này, uống cái kia, rồi thì uống cách ngày gì đó. Thằng Tuấn Anh nói con nhìn qua sẽ hiểu hết nên con tự xem cho chính xác. Mẹ ít học nên nó nói mà mẹ căng não ra mãi vẫn không nhớ được nhiều."

Tôi dùng cả hai tay ôm lấy bàn tay hơi run nhẹ của mẹ. Mẹ tôi lần đầu tiên nhận đồ giá trị nên đến nói chuyện còn hồi hộp đứt quãng. Nhưng mẹ không phải kiểu người dễ thuyết phục như thế. Nếu đặt máy nghe nhạc vào vị trí ngày hôm nay, có thể vì giây phút chia tay cận kề nên mẹ sẽ mủi lòng, bị Tuấn Anh thuyết phục mà đồng ý cho tôi nhận như chiếc xe đạp mới tinh ngoài kia chẳng hạn.

Nhưng... cả gia tài thế này thì...

Tôi nhìn ngọn núi nhỏ chồng chất trong nhà mà thở dài trong lòng. Nhiêu đây chắc chắn không thể dùng số tiền lớn vừa phải có thể mua được. Dù chưa xem qua nhưng tôi biết chắc chắn Tuấn Anh sẽ dành cho tôi sự chu đáo hoàn mỹ nhất có thể.

Là đánh đổi bằng vật chất tôi không thể nào tưởng tượng nổi.

Tôi nhẹ nhàng hỏi mẹ: "Tuấn Anh nói bạn của bố cho thuốc mà mẹ cũng tin à? Lỡ đâu là cậu ấy tự bỏ tiền ra mua thì sao?"

Tôi muốn biết vì lý do gì mà mẹ lại bằng lòng nhận. Nói gì thì nói, dù tính cách Tuấn Anh có già dặn tới đâu thì cũng không phủ nhận được sự thật cậu ấy vẫn đang còn là một đứa trẻ. Theo lẽ thường mẹ sẽ kiên quyết từ chối, cùng lắm là nhận vào tay một thùng cho đẹp lòng đôi bên là đủ rồi. Làm gì mà chấp nhận biết bao nhiêu loại chất chồng cao như thế kia xếp trong nhà được.

Mẹ cười nói: "Mẹ có bảo là Tuấn Anh nói thế đâu."

"..."

Chứ ai nói?

Câu nào cũng Tuấn Anh bảo, Tuấn Anh nói mà. Tôi bắt đầu nhớ lại tất cả những lời mẹ kể với mình từ lúc trở về tới bây giờ. Lúc này mới nhận ra, đúng là khi giới thiệu bạn của bố Tuấn Anh khai trương thì không có bổ sung "thằng Tuấn Anh nói là" ở phía trước câu.

Mẹ tiếp tục: "Chính miệng bố mẹ nó nói, không lẽ người lớn lại lừa mình? Với cả thằng Tuấn Anh còn nhỏ, lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà mua? Mẹ nghe nói bố nó khắt khe lắm đấy. Bây giờ nhà giàu đang chạy theo mốt không chiều chuộng con cái để tụi nó biết trân trọng đồng tiền. Vậy nên nhà cô chú ấy mới có hai đứa con vừa giỏi vừa ngoan đến như thế. Mà cứ cho là nó mua đi, nhưng mua thì mua in ít thôi, mua làm gì nhiều đến dư ra phải đem đi cho người ngoài đúng không? Chẳng lẽ nó lại thừa tiền đến mức cố ý mua cho con à? Làm gì có ai ngốc như thế? Bạn bè thôi chứ có phải người nhà của nó đâu mà phải mua. Con thấy mẹ nói đúng chưa?"

Mẹ tôi liến thoắng phân tích xong còn cười ha ha vui vẻ, cứ như thể chắc chắn suy nghĩ của mẹ chỉ có chuẩn không thể nào sai dịch một li vậy.

Nhưng tôi chỉ quan tâm câu đầu tiên, hỏi ra mới biết Tuấn Anh đạp xe lên trước, bố cậu ấy chạy xe tải chở thùng lớn thùng nhỏ lên sau.

Tôi ngỡ ngàng. Tuấn Anh vì lo cho sức khoẻ của tôi mà lôi kéo cả bố mẹ cậu ấy lên nói dối thuyết phục mẹ tôi ư?

Buổi tối, Tuấn Anh thủ thế phòng bị rồi yêu cầu tôi đánh một đòn hết sức lên khuôn mặt cậu ấy. Tôi nhìn vào mắt Tuấn Anh mãi rồi chạy tới.

Rồi bất ngờ nhảy lên kẹp chân bên hông cậu ấy.

Tuấn Anh đỡ lấy tôi rồi ôm chặt vào lòng, dịu dàng chọc ghẹo, "Sao thế này? Em bé nhà mình nhõng nhẽo đấy à?"

Tôi dụi lấy dụi để cọ lên cổ cậu ấy, lấy hơi nói mãi mới lên lời: "Tại sao Tuấn Anh lại đối xử tốt với An như vậy?"

Cậu ấy không trả lời ngay mà ẵm tôi lên lầu rồi đặt tôi nhẹ nhàng nằm lên giường. Đây là lần thứ hai tôi vào căn phòng này nhưng cũng là lần hiện thực tàn khốc tát vào mặt tôi một cú đau điếng. Trên này bây giờ trống rỗng, cả một gian rộng rãi chỉ trơ trọi lại mỗi cái giường lạnh lẽo. Cứ như tất cả những gì tôi nhìn thấy ngày nọ đều là ảo tưởng của bản thân vậy.

Có lẽ thấy rõ nét sầu vương sâu trên mắt tôi nên Tuấn Anh đẩy khuôn mặt tôi nghiêng sang một bên. Ngay lập tức tầm mắt tôi thấy được cảnh Tuấn Anh bế tôi lên cao cao bằng một tay, tay còn lại đang bẹo má trêu ghẹo tôi, còn tôi ôm cổ Tuấn Anh, cúi xuống đối diện với cậu ấy mà bật cười rạng rỡ.

Chúng tôi khi đó mặc áo đôi cùng nhìn vào mắt nhau, trong lòng chúng tôi bây giờ luôn chỉ có mình đối phương.

Cậu ấy vẫn dán một tấm hình chụp chung của hai đứa lên đầu giường, cậu ấy đang gõ lên trái tim thổn thức của tôi, nhắc nhở cho tôi biết lâu nay tình cảm tồn tại nơi căn phòng này hoàn toàn là thật.

Chỉ là tạm thời cất đi thôi.

Hai chúng tôi chỉ là tạm thời xa nhau thôi.

Cậu ấy dùng bàn tay lau nước mắt cho tôi, mỉm cười nói: "Tuấn Anh đã bao giờ không tốt với em chưa? Vẫn luôn đối tốt với em bao nhiêu năm nay mà."

Tôi cắn chặt môi, lắc đầu khe khẽ, "Nhưng tốt quá rồi... Tuấn Anh tốt quá rồi... Đâu cần thiết phải như thế..."

"Sao lại không cần?" Cậu ấy hôn lên giọt nước ấm nóng, "Nói như vậy Tuấn Anh buồn thì sao? Tuấn Anh thương em mà."

"Có đáng không?" Giọng tôi dần trở nên nghẹn ngào.

"Đáng!" Cậu ấy đè hờ phía trên rồi dịu dàng vuốt tóc tôi, "An à, đáng chứ sao lại không đáng? Miễn là em, thì chuyện gì anh cũng thấy đáng."

Tôi quấn chặt tay chân siết lấy cậu ấy, "Tại sao không nói với An? Tại sao không nói trước với An chứ? Nếu nói trước An cũng không từ chối mà..."

"... Sợ em nghĩ nhiều." Tuấn Anh thở dài.

Nghĩ nhiều ư? Lâu nay tôi nghĩ bao nhiêu thì Tuấn Anh chắc chắn suy nghĩ nhiều hơn tôi gấp bội số lần ấy. Thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời luôn xoay quanh tôi dạo gần đây hốc mắt đã thâm quầng thấy rõ. Nhiều đêm, tôi biết Tuấn Anh không hề chợp mắt chút nào mà chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi vào lòng nhẹ nhàng vỗ về hát ru khe khẽ.

Tim tôi đau đến thắt lại nhưng vẫn cố tỏ ra như mình không biết gì. Tôi tham lam ích kỉ muốn Tuấn Anh phải lo lắng bận tâm cho mình hết đoạn đường cuối cùng này.

Tôi nức nở hôn loạn lên khuôn mặt cậu ấy, "Tuấn Anh tốt quá rồi... không cần thiết phải như thế... An chẳng cho Tuấn Anh được cái gì... Tuấn Anh cứ như thế này làm sao An có thể trả nổi."

Cậu ấy ôm lấy hai má tôi giữ người nằm yên lại, ánh mắt nhìn xuống vô cùng đau lòng, "Sợ em hoảng loạn như bây giờ nên mới không dám nói trước. An à, em trả nổi..."

Tuấn Anh không nói mấy câu sáo rỗng rằng thương tôi không cần báo đáp, rằng lo cho tôi không đòi hỏi lại gì. Cậu ấy đưa ra đáp án còn giằng xé tâm can tôi hơn hết thảy.

"An à, em nợ anh thì nhất định phải trả cho anh một em bé khoẻ mạnh nhé? Mua đồ bổ dưỡng cho em thì em phải lớn lên mạnh khoẻ đừng bao giờ bị bất cứ bệnh tật gì hết. Đó là cái giá mà em phải ghi tạc trong lòng. Đừng để bị bệnh! Đừng để bị đau! Đừng để bị thương! Đây là mệnh lệnh đấy. Em có thực hiện được không?"

Khoé mắt tôi nhoè cả đi, không nhìn thấy rõ khuôn mặt người đối diện nữa.

Tôi đã mở ra xem hết lượt, đó là vô số thuốc bổ, thực phẩm chức năng, vitamin các loại từ A tới Z nhiều không đếm hết. Hạn sử dụng ba năm, năm năm... vừa vặn đúng ba năm cấp ba của tôi. Nếu tính toán ngày nào cũng uống liên tục thì cũng không hết được phân nửa nữa là lâu lâu mới uống như đơn bác sĩ đính kèm với xấp giấy của Tuấn Anh tỉ mỉ viết tay ghi chú lại. Nhiều nhất là hỗ trợ mắt, não, xương, phổi và trái tim của tôi. Cậu ấy gần như là mở một hiệu thuốc tại gia cho tôi luôn rồi, kể cả dụng cụ y tế hay thuốc cảm cúm ho sốt các loại cũng không thiếu bất kể thứ gì.

Hỏi rõ ràng ra mới biết, thì ra bố mẹ Tuấn Anh không phải hùa theo cậu ấy nói dối mà muốn ủng hộ con trai mình giúp đỡ bạn bè.

"Tuấn Anh muốn thân thiết với em từ ngày bé xíu, trong nhà ai cũng biết hết. Hồi nhỏ, bị em đá lần nào là lần ấy về nhà Tuấn Anh đều buồn bã kể lể với mẹ. Em có nhớ Tuấn Anh từng nói ngày bé còn nằng nặc khóc rống lên đòi bố xây nhà mới cho em không? Lúc đó bố mẹ chỉ nhẹ nhàng giải thích cho Tuấn Anh hiểu cách đối nhân xử thế như thế nào mới gọi là người tốt, như thế nào mới được bạn bè chú ý đến, chứ không phải không thể dùng đến tiền bạc nên mới từ chối Tuấn Anh."

"An à, từ xa xưa trước kia, Tuấn Anh cũng có thể xây nhà cho em được."

Cậu ấy mỉm cười lau mặt cho tôi, "Tuy là cũng dùng tiền ăn bám của bố mẹ nhưng Tuấn Anh muốn cho em biết, bố mẹ anh sẽ không phản đối, thậm chí là luôn ủng hộ con cái làm việc tốt. Mặc dù... mặc dù không biết mối quan hệ rõ ràng của chúng ta nhưng trong mắt họ, bé An là người bạn thân nhất của Tuấn Anh. Cả gia đình sắp đi rồi, chẳng lẽ chút lòng tốt cỏn con này lại không cổ vũ con trai mình được sao?"

"Mà Tuấn Anh cũng dùng tiền tiết kiệm của bản thân chứ đâu có xin tiền bố mẹ. Nhưng Tuấn Anh biết phân nửa là bố tự ý chi thêm mới nhiều như vậy."

Tôi hỏi, "Tuấn Anh có nhiều tiền đến như thế ư?"

Cậu ấy hôn lên má tôi hai cái, "Như thế là như nào? An cũng đâu biết giá trị của đống đó đúng không? Nhưng Tuấn Anh có nhiều tiền thật. Nhiều khi bố mẹ kẹt chưa xong công nợ, trong nhà không có tiền mặt, ai ứng lương hoặc cần cho vay gấp còn phải mượn nóng Tuấn Anh cơ mà."

"Dữ đến như vậy?" Tôi ngạc nhiên, cũng biết bố mẹ cậu ấy ngoài công việc chính thì đều có vài công ty kinh doanh riêng nhưng không rõ là làm chi tiết thứ gì thôi. Thế mà còn phải mượn lại tiền của con trai mình? Hư cấu quá! Nhà khá giả chắc không phải mượn năm, mười nghìn đồng như mẹ mượn tôi để chạy xẹt đi chợ đâu nhỉ?

Cậu ấy cười tủm tỉm, "Dữ không? An chưa nghe câu 'con hơn cha là nhà có điều kiện' à?"

"..."

Có câu đó hả?

Tuấn Anh bóp má cho môi tôi chu ra rồi hôn xuống, "Mai mốt đều để dành tiền nuôi em nhé?"

Tôi cười mà như mếu, "Nhà giàu sướng thật..."

"Sau này em cũng sướng!" Cậu ấy hôn lên trán tôi.

Tôi tiếp tục hỏi, "Bố mẹ Tuấn Anh còn vì Tuấn Anh mà nói dối mẹ An ư?"

Cậu ấy bật cười ha ha, "Đúng là chả có thằng cha nào mở bệnh viện cả..."

Tôi ôm lấy bàn tay cậu ấy, "Tại sao Tuấn Anh lại nói người lớn như thế?"

Cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve vết bớt của tôi, "Ừ, Tuấn Anh sai. Xin lỗi cục cưng nhé! Để Tuấn Anh nói lại."

"Đúng là chả có thằng nào mở bệnh viện cả bởi vì ai cũng đã mở từ lâu rồi..."

"..."

Tôi mỉm cười, "Tuấn Anh hư quá đi!"

"Ừ. Tuấn Anh hư thật! Em phạt Tuấn Anh đi!"

Tôi câu lấy cổ cậu ấy, rướn người lên hôn môi.

Hôn mãi cậu ấy mới nói, "Hồi nãy đang đà nói chuyện với em nên Tuấn Anh lỡ miệng. Nhưng cũng không tính là Tuấn Anh hỗn được vì thực tế đúng là đâu có thằng nào con nào mở bệnh viện đâu. Mấy chú bác mà nhà Tuấn Anh quen biết thì mở từ bao nhiêu lâu nay rồi mà, đâu có nói về họ chứ. Tuấn Anh chỉ nói dối vụ khai trương bệnh viện thôi, còn tất cả mấy thứ mua cho em đều theo đơn của giám đốc bệnh viện thật luôn đấy. Bác ấy học tiến sĩ ở tận nước ngoài sau này mới về đây lận. Là bố Tuấn Anh theo sát từng bước rồi đi theo xe chở từ Thành phố Hồ Chí Minh về đây nên em cứ yên tâm mà uống. Tuấn Anh không hạ độc em đâu."

Tôi cong cong khoé môi, "Sao lúc nào Tuấn Anh cũng nói chuyện bậy bạ được thế?"

"Thế nào là bậy bạ?" Cậu ấy dùng áo của mình thấm sạch nước mắt cho tôi, "Muốn chọc em vui vẻ mà."

Tôi ôm ghì lấy Tuấn Anh, rúc vào lòng cậu ấy, còn khẽ liếm lên cần cổ cậu ấy một chút.

Tuấn Anh bật cười, "Cún con, em đây là muốn lấy thân báo đáp sao?"

Tôi ngẩn ra, nghe đến báo đáp thì lập tức vui mừng mà hỏi dồn: "Phải báo đáp như thế nào? An phải báo đáp Tuấn Anh như thế nào đây? An muốn báo đáp! Lấy thân là lấy làm sao? Tuấn Anh lấy thân của An đi!"

Cậu ấy nghe xong thì khẽ cười, cũng không trả lời mà ôm tôi lật người lại. Bây giờ đổi ngược thành tôi nằm gọn trên cơ thể cậu ấy, chỉ khác là khi nãy Tuấn Anh dùng sức chống hai bên để không đè nặng lên cơ thể tôi, còn bây giờ cậu ấy nhấc cả tay cả chân tôi lên để toàn bộ thân thể tôi hoàn toàn dựa dẫm vào.

Tôi hôn xuống, lặp lại: "Tuấn Anh lấy thân An đi!"

Chấm dứt nụ hôn thì Tuấn Anh ấn đầu tôi nằm dựa lên lồng ngực vững chãi của cậu ấy mà vỗ lưng đều đều chứ cũng không lên tiếng nói thêm gì cả.

"An muốn trả cho Tuấn Anh mà..." Tôi nỉ non.

Tôi không biết trả như thế nào nhưng tôi muốn bù đắp cho cậu ấy. Cũng không biết nên bù làm sao mới đúng ý nhưng Tuấn Anh muốn làm bất kể chuyện gì cũng đều được hết. Lấy thân có phải trực tiếp theo nghĩa đen là lấy từ trên thân thể của tôi không? Từ tối tới giờ quấn lấy nhau đến không một kẽ hở vậy mà bên dưới của cậu ấy không có chút phản ứng nào. Đúng hơn là trong lòng cả hai chúng tôi đều buồn thương đối phương đến mức không thể nảy sinh dục vọng vào lúc này.

Vậy thì tôi có nên cho tay vào quần cậu ấy không?

Nhưng tôi đã hành động trước khi suy nghĩ rồi.

Tuấn Anh cười trầm thấp bên tai, nắm lấy cổ tay tôi, thầm thì hỏi: "Cục cưng, em đang làm gì đây?"

"An..."

Nhưng tôi vừa mới cất lời thì Tuấn Anh nói chen vào.

"Có một việc Tuấn Anh muốn em làm..."

Cậu ấy nói chuyện khiến thứ mềm mại bên dưới chuyển động một chút... dường như biết tay tôi chạm đến nên nó cũng đang ngóc đầu cứng dần rồi.

Tôi gật đầu lia lịa, "Được. Tuấn Anh nói đi."

"An có làm không?" Cậu ấy cởi khuya quần rồi cũng trượt tay vào, đè lên mu bàn tay tôi ấn xuống nhè nhẹ.

"Có." Tôi trả lời ngay lập tức.

Đừng nói là dùng tay, bây giờ cậu ấy muốn tôi hôn vật đang dần cương bên dưới thì tôi cũng vui vẻ sẵn lòng.

"Gọi anh đi!" Giọng cậu ấy dịu dàng chậm rãi.

?

Chỉ như vậy? Tôi từng gọi anh rồi mà, còn gọi Tuấn Anh là ông xã nữa ấy chứ.

"Anh." Tôi cảm nhận vật bên dưới nhẹ nhàng nảy lên một chút.

Hầu kết cậu ấy trượt lên trượt xuống một đường, giọng của cậu ấy du dương như tiếng gọi giường.

"An à... " Tuấn Anh hôn lên chóp mũi tôi, "Không phải như vậy. Đừng gọi một lần rồi dừng lại. Em gọi hoài được không? Xưng em với anh nha? Được không em?"

Tim tôi nhũn ra.

Tôi cắn nhẹ đầu lưỡi một chút để lấy bình tĩnh rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Tuấn Anh mỉm cười, "Được. Bây giờ nói lại từ đầu nhé?"

Cậu ấy lần theo mu bàn tay tôi rồi trượt lên trên nắm lấy cổ tay tôi, chậm rãi từ tốn mà hỏi: "Em đang làm gì đây?"

Nói lại từ đầu? Tuấn Anh đây là muốn hỏi rõ ràng ư? Sao tôi có thể trả lời bằng miệng được?

Bên dưới lại tiếp tục nảy lên, bây giờ đã lớn hơn trước hai ba vòng rồi. Lòng bàn tay tôi có thể miêu tả được hình trụ dài, càng phân vân có nên cuộn tay nắm lấy hay không thì càng cảm thấy hồi hộp.

Tôi mím môi mãi không dám nhìn thẳng vào mắt người dưới thân, may mà Tuấn Anh cũng vô cùng kiên nhẫn, không hề hối thúc mà chỉ im lặng chờ đợi.

Sau một hồi đắn đo, tôi nói lí nhí: "Thì... sờ... đó..."

"Hửm?" Tuấn Anh khẽ cười.

Mỗi lần cậu ấy cười lên, bàn tay tôi cảm nhận vật đó giật nảy nóng bỏng.

Tôi nhắm mắt, ngoan ngoãn nghe lời, "An... Em... Em sờ cho anh."

Cậu ấy dùng bụng ngón tay cái vuốt ve cổ tay tôi, "Em sờ làm gì?"

"Muốn... Em muốn... anh thoải mái."

Cậu ấy cười khẽ, "Cục cưng à, em run quá rồi. Đừng sợ!"

"Không." Tôi lắc đầu loạn xạ, "Em không sợ... Chỉ là có một chút hồi hộp."

Cậu ấy bật cười, ấn nhẹ lên mạch đập mãnh liệt nơi cổ tay run rẩy của tôi rồi nói: "Đây mà là có chút à, đây là vô cùng hồi hộp rồi."

"..."

Tuấn Anh hôn lên trán tôi, "An à, em nghĩ rằng mình phải báo đáp thế này sao?"

Tôi lắc đầu, "Em không biết mình nên làm gì cả."

"Em biết mà." Cậu ấy nhẹ nhàng rút tay tôi ra rồi nắm lấy mấy ngón tay ấm nóng mà hôn lên, "An ơi, việc em cần làm là giữ gìn sức khoẻ. Anh chỉ cần em làm tốt việc này là đủ. Còn chuyện hiện tại, anh cho em nợ, sau này gặp lại nhau rồi anh sẽ đòi cả vốn lẫn lãi. Được không?"

Tôi rướn người hôn 'chụt' lên khoé môi mềm mại, gật đầu đáp ứng, "Được."

Tuấn Anh mỉm cười, đặt bàn tay của tôi xuống lại đũng quần cậu ấy, yêu cầu: "Cài khuya lại cho anh."

Tôi không biết làm bằng một tay nên phải trượt người xuống, Tuấn Anh cũng thuận theo mà buông lỏng cánh tay đang ôm tôi chắc chắn.

Bên dưới dây kéo sắt đã mở rộng từ lúc nào, mặt tôi thoắt cái nóng bừng bừng, mắt tôi còn có thể miêu tả rõ ràng đầu khấc hằn trên đỉnh khối trụ đang nổi gồ lên trong lớp quần lót màu xám đậm.

Đã cương muốn bật ra ngoài rồi mà vẫn nhịn sao?

Nhưng Tuấn Anh đã nói sau này gặp lại mới đòi nợ rồi, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng tâm lý lẫn cơ thể dẻo dai để cậu ấy tính lãi nhiều nhiều một chút. Vì Tuấn Anh làm rất là lâu. Lần trước vuốt cho cậu ấy mà cổ tay tôi mỏi nhừ như vừa viết kín tám mặt giấy tập làm văn vậy.

Nhưng dương v*t của Tuấn Anh to như thế này thì làm sao mà kéo khoá đây? Sẽ kẹt chim mất thôi!

Tôi hỏi: "Nhưng nhưng nhưng... nó đang như thế này thì không kéo khoá quần lên được."

Cậu ấy gối đầu lên hai cánh tay, nhướng mày, "Làm sao mà không kéo được? Em đã thử chưa?"

"Em chưa. Nhưng... chắc chắn không kéo được. Bị cấn."

Tuấn Anh đỉnh hông, dương v*t cách lớp quần lót còn chạm nhẹ lên đầu mũi của tôi.

"..."

Tôi đỏ mặt, lập tức dùng hai bàn tay bưng kín khuôn mặt mình lại.

Tuấn Anh bật cười, cậu ấy kéo tay tôi xuống đặt lại lên đũng quần, dịu dàng dẫn dắt: "Em thử ấn xuống xem."

Tôi lắc đầu, "Tuấn Anh sẽ đau."

Cậu ấy nhướng mày, tôi lập tức sửa miệng: "Anh sẽ bị đau."

"Không đau. Em làm nhẹ nhàng thôi là được."

Cuối cùng tôi vẫn cắn răng mà nâng niu củ khoai lang béo tốt nhét vào trong quần cậu ấy rồi cẩn thận kéo khoá che đậy kín đáo lại.