Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 58: Không hối hận (H)




Tôi hít sâu một hơi, ngón tay đặt trên vai Tuấn Anh cuộn lại mấy lần, cuối cùng chậm rãi trượt xuống, nhưng còn chưa rơi đến vùng bụng đã bị cậu ấy nắm chặt lấy cổ tay, ngăn lại.

Tuấn Anh trở người, đè tôi chắc chắn dưới thân, mắt cậu ấy hằn lên chút tơ máu, phải nhắm lại mấy bận mới xua đi vẻ khắc chế tột cùng.

Nét mặt cậu ấy lạnh lùng nhưng giọng thì vẫn vô cùng dịu dàng: "An ngoan. Đừng chạm vào. An sẽ sợ."

Tôi lắc đầu nhè nhẹ.

Hơi thở của cậu ấy dần nặng nề, "Tuấn Anh làm hư An mất rồi. Xin lỗi bé con!"

"Tuấn Anh từng dặn An như thế nào? Quên hết rồi sao? Đừng bao giờ đụng tới nó, kể cả là Tuấn Anh thì cũng không được."

Giọng tôi lí nhí: "An muốn Tuấn Anh thoải mái mà."

Cậu ấy thở dài: "Đấy là do An chưa tận mắt nhìn thấy, chưa trực tiếp chạm vào."

"Vậy thì bây giờ tận mắt nhìn thấy, hiện tại trực tiếp chạm vào." Tôi dùng đùi cọ lên giữa hai chân cậu ấy.

Tuấn Anh lập tức nhíu mày, thở hắt ra một hơi.

Cậu ấy dùng bàn tay cứng cáp đè đùi tôi xuống, nghiêm giọng nói: "Đừng đùa với lửa! An không biết hậu quả nghiêm trọng thế nào đâu!"

Tôi nuốt nước miếng, thật sự tò mò nên hỏi: "Tuấn Anh đang đang thoải mái hay là khó chịu?"

Chân mày cậu ấy vẫn chưa hề giãn ra, hơi thở gấp gáp mà nặng giọng đáp: "Cả hai."

"An không sợ!" Tôi lấy can đảm, nói: "Nếu là Tuấn Anh thì An không sợ. Chỉ cần là Tuấn Anh thôi. Tuấn Anh muốn là được."

Cậu ấy nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm túc nói: "Tuấn Anh biết chứ. Tuấn Anh tự biết bản thân mình quan trọng với An. Sao mà không biết được."

"An à... An không sợ nhưng Tuấn Anh sợ. Sợ vô cùng. Nhưng không nhịn được, cứ muốn trêu chọc An."

"An thành ra thế này đều là do một tay Tuấn Anh dạy hư hết!"

"Lòng Tuấn Anh mâu thuẫn. Nửa muốn, nửa không nỡ."

"Sợ vấy bẩn An..." Cậu ấy thở dài.

Tôi sửng sốt. Thực sự không ngờ được, lâu nay điều Tuấn Anh đè nén trong lòng cũng là những gì tôi ôm ấp dằn vặt chính mình.

Tôi sợ bản thân mình tanh tưởi làm ô uế đến Tuấn Anh, vậy mà cậu ấy ở một nơi mà tôi không biết cũng ngày ngày lặng lẽ day dứt sợ vấy bẩn đến tôi.

Chúng tôi thực sự bẩn đến thế sao?

Không phải!

Tuấn Anh là Thần. Nếu thực sự phải chịu hình phạt chìm đắm trong đầm lầy nhơ nhớp thì người đó phải là tôi. Dù tôi có phải ngoi ngóp giãy giụa cũng nhất định đẩy Tuấn Anh lên cao đón lấy ánh dương vinh quang rực rỡ vốn dĩ thuộc về cậu ấy.

Tuấn Anh ngay từ đầu đã không thuộc về nơi này, cậu ấy không giống tôi. Đến tận năm ngoái Tuấn Anh mới lờ mờ biết được đồng tính luyến ái là gì. Trước đó cậu ấy vẫn nhận thư tình của nữ giới, vẫn bàn tán về phái đẹp cùng đám thiếu niên choai choai. Là do chơi quá thân thiết với tôi nên mới bị lây nhiễm. Là tôi cố chấp kéo Tuấn Anh xuống đáy vực, nên cậu ấy mới tự cho rằng bản thân không sạch sẽ như thế.

Tuấn Anh là mặt trời toả nắng. Chỉ vì gần gũi tôi nên mới lây dính bóng tối làm lu mờ đi phần nào ánh hào quang bủa vây xung quanh. Tôi biết rõ là lỗi do mình, nhưng cứ nhìn thấy người này nói cười là không nhịn được, muốn đến gần, mong chạm tới, thân mật thêm.

Tôi bình thản lên tiếng: "Nếu An muốn thì sao? An nói An là người muốn thì sao?"

Tuấn Anh lắc đầu: "An muốn cũng không được!"

"Tại sao?"

"An chưa đủ tuổi."

Tôi rướn người, cố chạm lên môi cậu ấy, dứt khoát nói: "An không hối hận!"

Tuấn Anh buông tôi ra, ngồi thẳng người dậy, "An không hối hận nhưng Tuấn Anh hối hận. Sợ làm An tổn thương sẽ không có gì bù đắp lại được. An còn nhỏ. Bây giờ đang xúc động nên hành động theo bản năng, nhưng mai sau khi An lớn rồi, lý trí sẽ nói cho An biết rằng lúc này An không nên. An à, đừng học theo Tuấn Anh làm mấy chuyện bậy bạ."

Tôi có chút buồn cười, một người lúc nào cũng cợt nhả, làm toàn chuyện vô liêm sỉ, thế mà bảo vệ tôi đến kỹ càng không một kẽ hở. Dù muốn đến phát điên cũng không cho tôi nhìn một cái chứ đừng nói là chạm được vào.

Tôi đã từng nghĩ về cậu ấy và tự an ủi mình. Tôi cũng muốn vỗ về để người này có được cảm giác thư thái. Cứ kìm nén mãi trong người thực sự là không tốt. Nhưng phải làm sao mới ổn đây?

Lúc tôi cố ý nâng đùi cọ cọ người cậu ấy, không phải tôi mạnh dạn gì mà do tôi không đành lòng. Tôi thương người này nhiều đến nỗi lấn át đi sự sợ hãi của mình. Nhưng hỏi tôi có sợ Tuấn Anh không, thì câu trả lời của tôi là không. Tôi không sợ cậu ấy mà tôi sợ cảm xúc cuồng nhiệt của chính bản thân mình lúc này.

Khi Tuấn Anh hỏi, "có biết phải làm gì không?", tôi đã suy nghĩ muốn banh não, nhưng khi nhìn vào mắt cậu ấy, nghe tiếng cậu ấy khẽ cười bên tai, tôi cảm nhận được rõ ràng câu trả lời "dùng tay" vẫn chưa phải là đáp án chính xác nhất.

Trong giọng cười trầm khàn đó, cậu ấy có chút thất vọng, nhưng phần nhiều vẫn là tiếng thở hắt ra lấn át, dường như là thở phào. Tuấn Anh nhẹ nhõm vì có điều gì đó mà tôi vẫn chưa biết.

Cậu ấy luôn nói tôi còn nhỏ, tôi chưa hiểu. Đúng là có nhiều điều tôi còn chưa hiểu hết nhưng tôi không ngu đến nỗi cảm xúc của người mình thương thay đổi mà không nhận ra được, không nắm bắt nổi. Tuấn Anh của tôi đang vừa thất vọng, vừa an tâm vì tôi chưa biết đến chuyện mà hai người nên làm-phải làm-có thể làm trong những lúc thân mật thế này.

Tuấn Anh vừa mới nói "nửa muốn, nửa không nỡ"...

Tôi cũng vậy... Tôi cũng không đành lòng nhìn Tuấn Anh mỗi lần gần gũi với mình xong lại phải quay lưng đi thở dốc nặng nề để bình tâm lại.

Tôi cũng không nỡ mà.

Nhưng ngoài bàn tay này ra thì tôi chẳng biết nên làm gì cả. Nếu hỏi thì chắc chắn Tuấn Anh sẽ không bao giờ nói.

Cậu ấy không muốn tôi biết nhưng tôi muốn làm cậu ấy vui.

Tuấn Anh nói tôi đừng nên hành động theo bản năng, nhưng cậu ấy đâu có biết, bản năng của tôi là cưng chiều cậu ấy, dung túng cậu ấy, thương yêu cậu ấy.

Bản năng hiện tại của tôi không lẫn tạp một chút xíu ham muốn tình dục nào cả.

Không gian ám muội lượn lờ vậy mà giờ phút này bên dưới của tôi lại dịu hẳn đi vì mải nghĩ cách chiều chuộng Tuấn Anh.

Có cần tôi phải tụt quần xuống cho cậu ấy nhìn rõ lý trí của tôi hay không?

Lúc này, tôi chỉ đơn thuần muốn dỗ dành cậu ấy, không phải vì bản thân có chút rục rịch dung tục nào nên mới làm ra chuyện gì đáng xấu hổ để mai sau phải hối hận cả.

Tôi đang dùng bộ não của mình để quyết định vươn hai bàn tay tới lưng quần của Tuấn Anh.

Cậu ấy nuốt nước miếng, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm như thú dữ rình bắt con mồi thơm ngon. Nhưng ở bên dưới, tay cậu ấy giữ tay tôi chắc đến nỗi hằn cả lên dấu vết đỏ ửng.

Tôi dạng chân ra ngồi lên đùi cậu ấy, chúng tôi giằng co nhau bằng cả tinh thần lẫn sức lực. Tay tôi thực sự đau nên nhíu mày, giống y như chân mày cậu ấy lúc này. Chỉ khác là, Tuấn Anh đang nhăn lại vì cố gắng khắc chế vật dưới thân.

"An đau~" Tôi nhỏ giọng nỉ non.

Tuấn Anh nhắm mắt một chút nhưng lực tay không hề thả lỏng, tôi cố đưa tay xuống quần cậu ấy mãi mà không được. Cậu ấy không nói chuyện, chỉ hít thở nặng nề nhìn tôi chằm chằm.

Tôi chu môi ra muốn hôn cho Tuấn Anh mềm người nhưng cậu ấy nghiêng mặt né tránh.

"..."

Tôi đành gục đầu xuống bả vai cậu ấy, điều chỉnh giọng mình mềm mỏng: "Tuấn Anh đang làm gì vậy? Buông tay An ra đi~ Đau quá à~"

Hầu kết cậu ấy lại trượt một cái, mãi mới chịu khàn khàn lên tiếng: "Tuấn Anh phải hỏi An câu này mới đúng. Tại sao hôm nay liều mạng vậy?"

Tôi không trả lời câu hỏi của cậu ấy, "Thả tay An ra đi~"

"Thả ra để An làm gì?" Cậu ấy 'Hừ' một tiếng, "Tuấn Anh đang thắc mắc hôm nay An ăn mấy chén cơm mà khoẻ đến thế này đó. Tay An có thôi giãy giụa đi không?"

"Không thôi được~" Tôi dí sát mũi vào cổ cậu ấy.

"Đừng giãy nữa... Sẽ đau." Cậu ấy thở dài.

Tôi nhìn chằm chằm vào nơi gồ lên ngày càng cao giữa hai chân cậu ấy mà nói: "Thì Tuấn Anh bỏ tay ra đi."

Tuấn Anh thở hắt ra, cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng tôi chưa kịp xuống tay được nửa cái khuy quần thì cậu ấy đã vặn ngược hai tay tôi về phía sau. Tư thế này càng khó nhúc nhích hơn, kể cả nhìn xuống dưới cũng không dễ dàng gì bởi một tay của cậu ấy đang nắm lấy cằm tôi ép ngửa đầu lên.

Tuấn Anh trầm giọng hỏi: "An muốn nhìn, hay muốn sờ?"

Tôi khó hiểu, còn phân ra nhiều công đoạn như vậy?

"Muốn nhìn thì sao? Mà muốn sờ thì thế nào?" Tôi nói chuyện nhưng tay vẫn cố vùng vẫy.

Tôi cọ loạn, mông đung đưa cạ tới bên dưới khiến cậu ấy nhíu mày, ấn đường hằn lên rãnh sâu. Dù khó chịu nhưng vẫn hạ giọng nhẹ nhàng chậm rãi.

"An muốn nhìn thì đi ra bàn học ngồi, Tuấn Anh tự lấy ra cho An xem từ xa. Còn An muốn sờ thì phải lấy vải bịt mắt lại."

"..."

Lời này giọng điệu dịu dàng nhưng nội dung nghe vào tai quả thật quá đáng rồi!

Vốn dĩ sau khi nói xong, tôi sẽ tiếp tục hỏi xem, vừa nhìn vừa chạm vào thì sao?

Nhưng theo như cách cậu ấy vừa trả lời, nếu tôi còn đòi hỏi nữa thì đáp án tiếp theo rất có thể là trực tiếp chôn sống tôi tại đây luôn!

Bên dưới của cậu ấy quý giá đến như vậy? Rõ ràng là đều bằng da bằng thịt giống nhau!

Tôi nghiến răng, mở mắt trừng trừng, nhấn giọng nói: "Của Tuấn Anh làm bằng vàng bốn số chín à?"

Cậu ấy nghe vậy thì bất ngờ ngẩn người, tôi tranh thủ sơ hở mà vùng tay ra, nhưng chỉ vừa chạm được cạp quần thì hai tay lại bị khoá chặt.

Tuấn Anh tự nhiên bật cười, nói: "Không phải, là..."

"Là Tuấn Anh keo kiệt!" Tôi không cho cậu ấy cơ hội giải thích, vừa cầm chắc lưng quần vừa ghé bên tai cậu ấy, nói thầm: "Tuấn Anh nhìn An sạch sành sanh từ trên xuống dưới rồi. Vậy mà còn không cho An nhìn thử một lần? Bây giờ năn nỉ muốn gãy lưỡi thì bắt nhìn từ xa, rồi muốn chạm vào thì phải bịt mắt lại. Tuấn Anh quá đáng! Hôm nay An nhất định phải nhìn bằng kính lúp!!!"

Tuấn Anh cười lớn, kéo tôi ôm vào lồng ngực mà cười đến là thoải mái, tôi cũng lén lút mỉm cười trong vòng tay ấm áp. Cậu ấy vui vẻ thì tôi cũng hạnh phúc. Mặc dù không hiểu tại sao Tuấn Anh lại cười thích thú đến như vậy.

Cậu ấy cười đã rồi thì luồn tay vào áo tôi vuốt ve hõm eo, thấp giọng: "Em hiểu lầm rồi."

Tôi lặng yên lắng nghe.

"Không phải anh không cho. Anh muốn em nhìn tới, muốn em chạm vào, khát khao em, ham muốn em đến phát điên."

"Nhưng anh không nỡ. Sợ em ám ảnh... Sợ em tổn thương... An à, anh đây không đành lòng."

Cậu ấy cầm bàn tay của tôi lên rồi hạ rất nhiều nụ hôn vô cùng nâng niu thành kính, tựa như hôn mạnh hơn một chút thì tôi sẽ vỡ tan vậy.

"Sợ làm dơ đôi tay ngọc ngà này của anh."

"Sợ em nhìn rồi sẽ sợ hãi, sợ em sờ vào sẽ tránh né."

"An à, anh không còn nhiều thời gian nữa. Nên rất sợ em những ngày tháng cuối cùng này sẽ trốn tránh anh. Anh luyến tiếc... Chỉ xa cách một ngày anh cũng không chịu nổi... Nếu em giận dỗi đơn thuần, anh có thể mặt dày sấn tới dỗ dành. Nhưng, nếu em vì cơ thể của anh mà sinh ra sợ hãi thì anh phải làm sao đây?"

"Anh muốn để lại ấn tượng tốt với em."

"Muốn trân trọng em."

"Nâng niu em."

Tôi buông tay khỏi lưng quần Tuấn Anh, rồi ôm lấy hai má cậu ấy hôn lên. Tuấn Anh đổi khách thành chủ, giành quyền chủ động nhưng hôn môi tôi vẫn vô cùng dịu dàng. Bên dưới cậu ấy lại bắt đầu rục rịch thêm lần nữa.

Tôi cảm thấy quá có lỗi với thằng đệ của cậu ấy, cứ lên xuống thất thường thế này có khi sau này ảnh hưởng đường sinh sôi nảy nở là thật.

Tôi vòng tay lên cổ Tuấn Anh, cho cậu ấy một lời cam đoan chắc chắn.

"An không sợ. Đúng thật là không phải An muốn nhìn để thoả mãn bản thân nhưng An muốn Tuấn Anh thoải mái là sự thực. Nên nếu là vì Tuấn Anh thì An không cảm thấy sợ hãi chút nào hết. Như thế thì sao lại có cảm giác ám ảnh được?"

"Nên hãy cho An chạm tới một lần thôi." Tôi chủ động lập lời thề: "An hứa, sau hôm nay sẽ vẫn cư xử như mọi ngày, như lâu nay. An hứa sẽ không tránh né Tuấn Anh. Nhất định đấy. Tin An một lần này được không?"

Tuấn Anh nghe lời thủ thỉ xong thì thở dài, hỏi lại: "Thật không?"

Tôi gật gật đầu, "Chắc chắn mà."

"An không sợ đến nỗi sẽ tông cửa bỏ chạy chứ?" Cậu ấy vuốt tóc tôi, nhìn sâu vào mắt tôi mà hỏi chân thành.

Tôi mỉm cười, lắc nhẹ đầu, "Lâu nay chỉ là An chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng... Nhưng An...An cũng là con trai mà. Của Tuấn Anh có khác mấy đi nữa thì về cơ bản vẫn giống nhau."

"Vậy có xịt máu mũi nữa không?" Cậu ấy hỏi vô cùng nghiêm túc.

"..."

Tôi xấu hổ nhưng vẫn cắn nhẹ đầu lưỡi lấy bình tĩnh mà chậm rì rì đáp: "Không đâu. Chuẩn bị tinh thần trước thì thì sẽ không..."

"Chuẩn bị tinh thần là An đang tự tưởng tượng hình dạng của con c... của thứ này sao?" Cậu ấy nhìn xuống dưới.

"..."

Có cần thiết phải nói chi tiết rõ ràng như thế không?

May là cậu ấy cũng không đợi câu trả lời từ tôi, tiếp tục hỏi: "An chắc chắn sẽ không xa lánh Tuấn Anh chứ?"

Tôi nhanh chóng đáp lời: "An thề."

"Ừ." Giọng cậu ấy nhẹ vô cùng. Nếu không phải vật kia vẫn luôn nảy lên thúc vào mông tôi theo mỗi nhịp hít thở thì tôi còn tưởng cậu ấy đang không có một xíu dục vọng nào.

Tuấn Anh nhắm mắt thở dài, nhíu mày mất một lúc lâu, sau đó nắm eo tôi đặt ngồi bên cạnh chứ không ôm tôi trong lòng nữa. Cậu ấy cũng đổi hướng ngồi, không dựa vào thành giường mà dịch tới mép giường, đôi chân dài duỗi xuống sàn nhà.

Tôi cũng ngồi song song với cậu ấy.

Tuấn Anh nghiêng khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua, hỏi: "Nhà An có găng tay nilon không?"

"Để làm gì?" Tôi không hiểu.

"Cho An đeo." Nói xong thì nhìn xuống đũng quần.

"..."

Tôi sửng sốt.

Vừa buồn cười vừa thương Tuấn Anh đến vô cùng. Tim nhói lên, suýt thì rơi xuống một giọt nước phá tan bầu không khí diễm lệ mãi mới thắp lên được này.

Cậu ấy từng trân trọng đặt xuống không biết bao nhiêu nụ hôn vào nơi đó của tôi. Vậy mà bây giờ lại luôn sợ tay tôi chạm tới sẽ bị dơ bẩn?

Cậu ấy thực sự coi tôi là châu báu ngọc ngà quý giá nhất đời ư?

Tôi đặt bàn tay lên giữa hai chân Tuấn Anh, thấy cậu ấy không ngăn cản nữa thì cố gắng giữ bình tĩnh mà trúc trắc xoa xoa nhẹ nhàng bên ngoài lớp quần jean.

"Tuấn Anh à, An còn có thể hôn lên..." Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, chân thành nói.

Tuấn Anh thở hắt ra một hơi, nhíu mày cảm nhận bàn tay run rẩy của tôi xoa nắn một chút rồi mới nói: "Đem khăn giấy lại đây!"

"Hả?" Tôi khựng tay lại.

Tuấn Anh cầm cổ tay tôi kéo đứng dậy, lặp lại: "Đem khăn giấy lại đây!"

Tôi mím môi, lững thững đi lấy khăn giấy. Tuấn Anh đây là muốn muốn muốn... ấy luôn sao? Rõ ràng là tôi muốn cậu ấy thoải mái nhưng mới nghĩ được đến đoạn nhìn và đến được công đoạn sờ thôi. Còn bước cuối cùng giúp cậu ấy thực sự giải toả thì vẫn chưa kịp nghĩ đến.

Thấy tôi chậm chạp mãi không về tới giường thì Tuấn Anh vươn tay kéo tôi lảo đảo ngồi xuống. Sau đó dứt khoát nhanh tay mở nút quần, tôi hồi hộp nhìn chằm chằm vào bức tường, tiếp đó là tiếng 'Xoẹt!.

Cậu ấy kéo khoá quần xuống rồi.

Tuấn Anh gằn giọng, "Quay mặt lại đây!"

"Đợi đợi... đợi một chút!" Tôi lắp bắp nhanh chóng đáp lời, tim đập lên thình thịch.

"Nhanh!" Tuấn Anh yêu cầu.

Tôi cố kìm nén lại nhịp tim đang nhảy loạn xạ mà quay mặt sang, ánh mắt từ từ hạ xuống bên dưới. Tôi tưởng sẽ trực tiếp nhìn thấy cái đó, nhưng không. Tuấn Anh mới mở rộng lưng quần, vật kia vẫn còn đội lên thành hình trụ dài, nổi lên gồ ghề, đường nét đầu khấc miêu tả rõ ràng bên trong quần lót xanh dương đen.

Tuấn Anh nhìn tôi chằm chằm thật lâu, sau đó bất ngờ kéo mép quần lót xuống để dương v*t thẳng đứng bật mạnh ra ngoài. Chỗ đó thô dài cương cứng giữa đám lông đen, rung lắc mấy lần dương oai trước mắt tôi, phải đến khi Tuấn Anh cầm lấy phần gốc nó mới chịu sừng sững dừng lại. Tim tôi đập loạn điên cuồng, cứ cảm thấy vật gân guốc hoành tráng này như có hồn, ngạo nghễ ngẩng cao đầu đâm thẳng vào lòng mình.

Tôi trợn tròn mắt, há hốc miệng, lập tức ngã ngửa về sau.

Tuấn Anh: "..."

Cậu ấy chồm tới vỗ nhẹ lên mặt tôi, dở khóc dở cười hỏi: "Không phải trực tiếp ngất xỉu rồi đấy chứ?"

Mặt tôi nóng bừng bừng, vội vàng lấy mép chăn che kín đầu. Tuấn Anh không kéo chăn ra, chỉ cười khẽ rồi luồn tay vào ống quần của tôi ve vuốt đùi trong.

Toàn thân tôi nổi một tầng da gà, uốn éo tránh tay cậu ấy, nhưng càng nghĩ tới vật khổng lồ kia thì càng tê dại hết cả người. Cảm thấy có tránh đằng trời cũng không thoát... cũng không muốn thoát.

Tôi đã hứa sẽ không trốn rồi. Hiện tại cũng không phải là sợ mà do tôi đánh giá thấp lời cảnh báo của Tuấn Anh nên mới chưa chuẩn bị đúng tinh thần cần chuẩn bị.

Cậu ấy từng nói là nó to nhưng tôi không nghĩ tới là ở trạng thái cương cứng nó vừa bự vừa dài đến hư cấu như vậy. Tuấn Anh từng nói bàn tay tôi nắm một vòng cũng chưa chắc đã hết, tôi còn tưởng rằng cậu ấy nói quá.

Tôi chụp lấy bàn tay đang miên man dần lên gần đến vùng nhạy cảm của mình, vừa cầm tay cậu ấy vừa thở gấp hổn hển.

Giọng cậu ấy buồn buồn, "An hối hận rồi ư?"

Tôi lập tức tung chăn, cũng rút tay Tuấn Anh ra rồi ngồi dậy.

"Ai nói là An hối hận? An chỉ chuẩn bị tinh thần thêm một chút nữa thôi." Tôi nắm chặt tay cậu ấy, hạ quyết tâm: "Được rồi. Chúng ta sẵn sàng chiến đấu thôi."

Tuấn Anh: "..."

Tôi rướn người hôn lên má cậu ấy một cái làm tin.

Tuấn Anh khàn giọng: "An hối hận cũng không kịp nữa rồi."

Dứt lời thì cầm tay tôi ấn vào dương v*t cương cứng ngắc của cậu ấy.

Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, hô hấp dần trở nên đứt quãng gấp gáp, ngón tay như đụng phải hòn than, nóng bỏng vô cùng nhưng vẫn quyết tâm run rẩy nắm nhẹ lấy.

Tuấn Anh thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Cảm giác? Ý là hỏi tôi có sướng hay không? Có thích hay không?

Tôi nhìn thấy đầu dương v*t hồng thẫm rỉ ra một giọt nước trong suốt từ lỗ nhỏ trên đỉnh thì cả người khô nóng đến đáng sợ. Tôi không dám nhìn nữa, nhắm chặt mắt, run giọng nói: "To... Cứng..." Đúng là một bàn tay nắm hoàn toàn không hết.

Chỉ hai từ nhưng tôi đã phải dùng hết hơi sức mà mình có từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ để thốt ra.

Tuấn Anh cười khẽ. dương v*t nóng bỏng bên trong tay tôi lại giật nhẹ một chút. Tim tôi đập đến điên cuồng, không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi có nên xoa xoa như mình từng làm khi nghĩ về cậu ấy không? Lần đó tôi chỉ sờ soạng vài cái rồi tự sỉ vả chính mình. Còn khi đùi trong nhầy nhụa là do mộng tinh, vì gặp được Tuấn Anh trong mơ rồi cùng nhau ân ái thân mật, cả quá trình tôi đều không biết, chỉ thấy toàn thân rạo rực sau đó thành ra nhớp nháp như vậy.

Tôi cắn răng hỏi: "Bây giờ An phải làm gì?"

Tuấn Anh hôn lên khoé môi tôi, nói: "An quay mặt sang bên kia đi!"

"Tại tại sao?"

Cậu ấy cười khẽ: "An nhắm tịt mắt lại như thế thì cứ quay mặt sang chỗ khác thả lỏng cho cơ mặt thoải mái."

Tôi không nghe ra hàm ý thất vọng nhưng vẫn hỏi: "Tuấn Anh buồn An sao?"

Cậu ấy hôn lên cổ tôi, "Không đâu, An à, Tuấn Anh thương em. An cũng vừa nhìn rồi còn gì. Đừng ép buộc bản thân. Nghe lời. Quay mặt sang bên kia đi, cho Tuấn Anh mượn tay là được rồi."

Tôi mở mắt, ngoan ngoãn làm theo.

Sau đó Tuấn Anh ôm lấy tay tôi rồi cùng vuốt dọc dương v*t theo nhịp lên xuống, chuyển động từ chậm rãi đến nhanh chóng. Tôi quay mặt đi rồi mà vẫn phải tiếp tục nhắm mắt, thở hổn hển hoà cùng hô hấp ngày càng nặng nề dồn dập của cậu ấy.

Rất lâu sau, Tuấn Anh khàn khàn hỏi tôi: "Mỏi không?"

Mỏi! Rất mỏi! Vô cùng mỏi! Sao người này lại lâu đến như vậy?

Giọng tôi run run: "Khô... không không mỏi lắm..."

Tuấn Anh không lên tiếng nữa mà chỉ gỡ bàn tay của tôi ra. Tôi sợ cậu ấy ngưng lại nửa chừng nên hốt hoảng quay lại. Nhưng vừa nhìn một cái liền bị cảnh tượng dâm mỹ đánh úp khiến toàn thân cứng đờ, tê dại chạy dọc khắp sống lưng.

Cậu ấy không buông ra mà dùng một tay điều chỉnh, cuộn bàn tay tôi thành nắm nhỏ ôm hờ hững lấy đầu dương v*t, một tay còn lại vẫn luôn không dừng lại mà mạnh mẽ tuốt lộng lên xuống nhịp nhàng, quy đầu thúc vào lòng bàn tay tôi theo từng đợt sục tới. Tuấn Anh bao bọc đỡ lấy tay tôi để tôi khỏi mỏi, bàn tay tôi lúc này chỉ giữ yên một chỗ đón nhận gậy th*t kia lúc nhanh lúc chậm thân mật quấn quýt. Cả người tôi khô nóng, còn ngứa ngáy hơn cả lúc ban đầu nắm chặt lấy nó nữa. Cứ như thể dương v*t gân guốc này không phải đang đâm thúc vào lòng bàn tay mà là mơn trớn, đâm vào khắp cơ thể của tôi. Rõ ràng tôi mặc quần áo kín mít từ đầu đến chân, nhưng cứ có cảm giác bản thân mới là người trần truồng phơi bày da thịt trước mặt người này.

Ngón tay tôi run rẩy trong lòng bàn tay rộng lớn cứng cáp, thỉnh thoảng sẽ có dịch lỏng rỉ ra từ lỗ nhỏ chảy xuống tay tôi dính nhớp. Tôi nhìn chằm chằm bàn tay cậu ấy thô bạo sục ngày càng nhanh khiến túi bìu cũng dập dìu rung lắc mà vô thức nuốt nuốt nước miếng. Trái tim rung động nổi trống điên cuồng, thân dưới càng ngày càng rục rịch muốn ngóc đầu dữ tợn. Đến tay còn lại cũng phải bấu chặt lấy ga nệm chống đỡ, chỉ sợ cả người mềm nhũn sẽ đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Lúc ấy Tuấn Anh sẽ lại mất hứng mà cho rằng tôi sợ hãi, né tránh.

Tôi nhìn lên thì đối diện với tầm mắt sắc lẻm hằn lên tơ máu của cậu ấy. Tuấn Anh nãy giờ không hề nhìn xuống bên dưới mà vẫn luôn quan sát tôi chằm chằm. Cậu ấy nhíu mày ẩn nhẫn, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng, ánh mắt tràn đầy ham muốn độc chiếm mãnh liệt, nhìn tôi như muốn lập tức nuốt chửng vào bụng. Tôi liếc xuống không được, nhìn lên cũng không xong, lúc này mới chợt nhớ ra mình còn có thể quay mặt đi.

Một lát sau, Tuấn Anh lại kéo tôi nắm lấy gậy th*t rồi ôm tay tôi cùng nhau chuyển động, lần này cậu ấy dùng lực vừa nhanh vừa mạnh, tôi theo không kịp nên để mặc cho tay cậu ấy bảo bọc dẫn dắt. Không gian yên tĩnh nên càng nghe rõ ràng tiếng cậu ấy thở dốc càng ngày càng gấp gáp nặng nề. Cuối cùng Tuấn Anh gầm nhẹ một tiếng, hơi thở trở nên dồn dập đứt quãng, dương v*t trong tay tôi co giật liên hồi.

Đến tận khi chất lỏng đặc sệt bắn đầy ra sàn nhà, có chút ướt át nhầy nhụa chảy nhiễu xuống tay, vài giọt sền sệt dính nhớp phụt trúng ngón chân cái của tôi, khi người bên cạnh thở hắt ra một hơi thoả mãn... tôi mới biết cậu ấy vừa giải toả xong rồi.

Đây có tính là tôi đã khiến Tuấn Anh thoải mái hay không?

Trong phòng thoáng chốc lấp đầy mùi hương ngai ngái nam tính, là hương vị tanh nồng quyến rũ thuộc về người trong lòng.

Tôi vẫn chưa buông tay mà run rẩy cảm nhận vật kia nảy mạnh xuất hết từng đợt tinh, sau đó giật giật nhẹ rồi dần dần mềm xuống một chút so với lúc trước.

Bây giờ phải làm sao?

Sợ rút tay về thì Tuấn Anh tổn thương, nghĩ tôi dùng xong thì vứt bỏ. Nhưng vẫn cầm mãi thì bên dưới của tôi ngày càng không kiểm soát được mà hưng phấn đến căng chướng, khó nhịn.

May mắn là trong lúc tôi rối rắm thì Tuấn Anh đã dùng khăn giấy lau sạch sẽ bàn tay cho tôi rồi nhẹ nhàng đặt xuống bên giường.

Cả người tôi cứng đờ, phải đến tận khi Tuấn Anh ngồi quỳ xuống lau tinh dịch trắng đục trên ngón chân tôi rồi đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn chân thì tôi mới gọi được hồn về mà rụt lại.

Tôi lén lút nhìn cậu ấy, thấy quần áo đã chỉnh tề mới yên tâm mà bò vào trong chăn quấn bản thân đến không một kẽ hở.

Lát sau, bên cạnh chìm xuống, Tuấn Anh moi được khuôn mặt xấu hổ đến đỏ ửng của tôi ra. Cậu ấy thơm liên tục lên má tôi, hỏi: "An có muốn không?"

Tôi tưởng ý của Tuấn Anh là hỏi tôi có muốn làm như vừa rồi cho cậu ấy không, nên tôi lặng lẽ gật đầu. Chỉ cần là Tuấn Anh thì lúc nào tôi cũng muốn, không phải vì gì ép buộc cả.

Nhưng khi Tuấn Anh kéo quần tôi tuột xuống quá mông, bàn tay luồn nhanh vào trong quần lót thì tôi mới co người lại ôm chặt lấy hai cổ tay cậu ấy.

Tuấn Anh hôn môi tôi, nói "Đừng sợ!"

Bàn tay cậu ấy đã nắm được vật nhỏ rồi nên tôi mặc kệ cả người khó chịu mà nói gấp gáp: "Đừng... Đừng! An sợ!"

Có lẽ mặt mũi tôi thật sự tái mét nên Tuấn Anh mới lập tức buông tay, nhíu mày hỏi: "An mới nói muốn?"

Tuấn Anh thả lỏng nên tôi dễ dàng kéo tay cậu ấy ra khỏi quần mình, thở hổn hển đứt quãng: "An... An hiểu nhầm. An tưởng Tuấn Anh hỏi có muốn làm làm làm như vừa rồi cho Tuấn Anh không nên mới gật đầu."

"An muốn chứ không phải là An muốn."

Tuấn Anh: "..."

Tôi bối rối giải thích chi tiết.

"An không muốn Tuấn Anh xoa xoa. An không làm được đâu... Tim An đập mạnh lắm."

"An... An chưa chuẩn bị tinh thần."

"Thực ra... An chưa làm chuyện này bao giờ."

"An chỉ... chỉ mộng tinh thôi." Tôi cắn lưỡi nói rõ.

Tuấn Anh sửng sốt, lập tức kéo quần ngay ngắn cho tôi rồi ôm tôi vào lòng vỗ về.

"Xin lỗi... xin lỗi cục cưng! Là Tuấn Anh sai... Doạ cục cưng sợ rồi hả?"

Tôi cọ trán, vùi kín khuôn mặt trong lồng ngực cậu ấy.

"Tuấn Anh ơi~" Tôi nhỏ giọng gọi.

"Ừ. Tuấn Anh đây!" Cậu ấy đáp lại ngọt ngào.

Tôi nói rõ hơn: "An chưa làm như thế này bao giờ. An chỉ biết cách xoa xoa thôi. Nhưng nhưng... cứng rồi lại để yên đó... nó tự tự mềm xuống. Chưa bao giờ An như như Tuấn Anh vừa nãy mới làm đâu." Chưa bao giờ tôi tự mình dùng tay vuốt đến xuất tinh như Tuấn Anh cả.

"Ừ. Tuấn Anh hiểu được. Là đầu óc Tuấn Anh điên rồi mới quên mất. An chưa làm bao giờ mới đúng. Không sao hết. An ngoan quá à..."

"Cục cưng ngoan! Tuấn Anh xin lỗi nhé? Vừa rồi có sợ không?"

Tôi không biết cậu ấy hỏi lúc nào nên hỏi lại: "Vừa rồi là khi làm cho Tuấn Anh hay là..."

"Tuấn Anh vừa nắm mạnh vào, An có sợ không?" Cậu ấy nói rõ.

Tôi mím môi, lắc đầu: "Cũng không mạnh lắm."

Lúc đó vừa thân mật xong, cậu ấy theo đà cuồng nhiệt cũng là chuyện bình thường có thể hiểu được.

Chỉ là mạnh bạo như thế khiến thân dưới của tôi bị kích thích đến tê dại, vật nhỏ có cảm giác hưng phấn kì quái giống trong giấc mộng, suýt nữa thì bắn ra trong tích tắc rồi.

Hên mà Tuấn Anh buông tay.

May quá! May mà cậu ấy không biết. May mà không một ai biết cả.

Tôi thở hổn hển mãi mới ổn định lại được. Lúc này mới tò mò hỏi cậu ấy: "Tuấn Anh có... có thoải mái không?"

Cậu ấy cười cười, hôn lên trán tôi, sảng khoái đáp: "Thoải mái. Sướng vô cùng. Chưa bao giờ thấy sướng như hôm nay."

Mặt tôi nóng hổi mà cười tủm tỉm, an tâm rúc vào lòng Tuấn Anh, cảm nhận hạnh phúc đang điên cuồng nhảy nhót khắp căn phòng.

Vậy là tôi đã làm Tuấn Anh sướng rồi. Thích quá đi à~

Nhưng phấn khích một hồi mới sực nhớ ra, lỡ vừa rồi Tuấn Anh cũng thích chạm vào mình thì sao? Hồi đó cậu ấy còn hôn xuống bộ phận nhạy cảm này nữa cơ mà. Nếu Tuấn Anh vừa muốn tôi xoa xoa, vừa muốn sờ sờ tôi thì sao?

Nếu đúng là như thế thì dù có mất mặt bắn ra trong 2 giây, tôi vẫn muốn chiều chuộng Tuấn Anh. Nếu chuẩn bị tinh thần trước, không bị cậu ấy đột ngột cầm lấy tuốt xuống như hồi nãy thì chắc cũng cố cầm cự được đến 3, 4 giây chứ nhỉ?

Tôi ấp úng hỏi: "Tuấn Anh ơi... Tuấn Anh có có muốn... có muốn..."

"Không." Cậu ấy còn không để tôi kịp nói xong hết câu.

Giọng cậu ấy du dương vỗ về tôi bình tĩnh trở lại.

"Tuấn Anh muốn ôm An như lúc này thôi."

"Hồi nãy là Tuấn Anh sai, mất lý trí, không suy nghĩ thấu đáo nên mới làm như vậy với An."

"Bây giờ An còn nhỏ, tâm lý sợ hãi chống cự là điều đương nhiên."

"Tuấn Anh không muốn một ai trong hai ta sau này nhìn lại sẽ phải hối hận cả."

"Sau này dù có ra sao thì An cũng sẽ không vì chuyện trong quá khứ mà sinh ra dằn vặt bản thân mình."

"Hôm nay là do Tuấn Anh không kiềm chế được mình nên An mới phải thuận theo." Cậu ấy nhấn giọng một chút, "Hãy ghi nhớ kỹ lấy lời này cho Tuấn Anh. Tất cả là do Tuấn Anh hết! Nghe chưa?"

Thấy tôi im lặng, Tuấn Anh nâng người dậy một chút, nhíu mày nghiêm khắc bóp chặt lấy má tôi, gằn giọng: "Nghe Chưa?"

"Nghe!" Tôi vội vã gật đầu lia lịa. Ánh mắt cậu ấy dữ quá!

Đợi tôi đáp ứng rồi mới buông tay ra, hôn 'chụt' lên môi tôi, dịu dàng tiếp tục.

"Hãy sống vô tư, thoải mái lên! Cứ thuận theo tự nhiên mà trưởng thành."

"Nếu ông trời trêu ngươi chúng ta, thì An cứ để dành phần phải hối hận ấy cho Tuấn Anh. Tuấn Anh không hối hận vì thương An mà hối hận vì dạy hư An, vì vấy bẩn An, vì tổn thương An."

"An nói An không hối hận, nhưng An bây giờ mới bao nhiêu tuổi đâu. Tương lai không nói trước được điều gì."

"Nên là... An phải... giữ mình."

"Nếu sau này gặp lại, chúng ta vẫn như bây giờ, An cũng sẽ không vì xấu hổ mà xa lánh Tuấn Anh."

Tôi nghe mà ngẩn ngơ, đây là những điều trong lòng tôi từng điên cuồng nghĩ qua.

"Còn nếu... nếu ngược lại, An cũng sẽ không vì chuyện quá khứ mà tự trách bản thân mình."

"Nếu sau này... An có hối hận..." Thấy người tôi run lên, cậu ấy hôn trán tôi, nhấn mạnh: "Tuấn Anh nói là Nếu..."

"Nếu có hối hận thì hãy hối hận vì quen biết Tuấn Anh chứ đừng hối hận vì bản thân mình đã từng như thời gian qua."

"Van xin An..." Giọng cậu ấy run rẩy.

"Sau này có ra sao cũng đừng bao giờ dằn vặt bản thân."

"An trong sáng, thuần khiết. An chưa từng làm gì để phải hối hận hết! Tất cả là do Tuấn Anh mặt dày ép buộc!" Cậu ấy tiếp tục gằn giọng.

Ngừng một lúc lại thở thật dài, "Tuấn Anh chỉ đang muốn nói rõ hai chiều hướng xảy ra để sau này An có thế nào thì cũng hãy tự tin bước tiếp. Tuấn Anh sẽ vẫn luôn trân trọng."

"Kể cả... kể cả khi... khi An lấy vợ sinh con..." Tuấn Anh gục đầu xuống hõm vai tôi, giọng buồn vô cùng, "Tuấn Anh vẫn tôn trọng quyết định của An."

Tim tôi đau nhói lên. Cứ nhắc đến chuyện tương lai là ngột ngạt không thở nổi. Nhất là khi nghe tiếng thở nặng nề đứt quãng của người bên cạnh còn khổ sở hơn cả mình thì càng không chịu đựng nổi.

Tôi đang định ngăn cậu ấy đừng nói nữa thì Tuấn Anh rướn tới vươn lưỡi vào sâu bên trong, hôn tôi đến mềm nhũn cả người.

Hôn xong thì liếm môi nói: "Nhưng hiện tại, An là của Tuấn Anh."

Cậu ấy nhếch miệng cười khẽ, cứ như thể vừa rồi rúc vào cổ tôi thổn thức là người khác vậy, "Tương lai đúng là không nói trước được đâu An à..."

Cậu ấy đè hờ lên cơ thể tôi, chống hai tay bên người tôi, nhướng mày nói: "An cũng biết Tuấn Anh chuyên gia ăn tục nói phét đúng không?"

"Vừa rồi nói nhiều như thế toàn là xạo chó đấy!"

"..."

Rốt cuộc lúc này nên buồn rầu hay buồn cười đây?

Tuấn Anh nhìn tôi rồi cười lớn, sau đó cúi xuống thơm thơm 'chóc chóc' lên má tôi.

Cậu ấy nheo mắt, đưa lưỡi ra cạ lấy răng cửa trên rồi dùng đầu lưỡi câu lấy răng khểnh một chút, nhìn kiểu gì cũng trông vô cùng lưu manh.

Sau đó tiếp tục thì thầm, "Nói là một chuyện, làm có giống như vậy hay không lại là chuyện khác."

Lần đầu tiên tôi được nghe câu này, nhịn không được, phải hỏi: "Người khác không phải nên là, 'nói là một chuyện, có làm được hay không lại là chuyện khác' sao?"

Cậu ấy nhướng mày, trả lời chắc nịch: "Tuấn Anh không phải người khác."

"Tuấn Anh là Tuấn Anh."

"Tuấn Anh thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm. Nói một đường làm một nẻo cũng được, không nói nhưng cứ thích làm cũng được, mà nói rồi không làm theo cũng có sao? Tuấn Anh thích thế nào thì chính là thế ấy. Đừng hòng ai quản nổi. Chưa có việc gì mà Tuấn Anh không làm được đâu. An cứ run rẩy đi. Mai mốt biết đâu Tuấn Anh sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì với An cũng không chừng."

"Chẳng hạn?" Tôi hỏi.

Cậu ấy trả lời ngay lập tức: "Chẳng hạn như An có thành người thế quái nào thì Tuấn Anh cũng mặc xác, cứ cố chấp bắt cóc An đem về nhà nhốt lại đấy."

Tôi ngẩn ngơ mất một lúc sau đó phì cười. Người này lại nói chuyện linh tinh rồi.

Cậu ấy liếm nhẹ lên khoé môi tôi, "Cười cái gì? Hửm? Tuấn Anh hứa sẽ trân trọng An chứ đâu có hứa thuận theo ý An."

"..."

Còn cố ý cắn day nhẹ môi dưới của tôi một chút, tới khi tôi nhíu mày hít khí nhè nhẹ mới chịu thả ra, "Lỡ sau này An lấy vợ thật, đám cưới của An sẽ bị Tuấn Anh đập nát tưng bừng mất thôi."

Tôi buồn cười không chịu nổi, hỏi: "Đập làm gì?"

"Để cướp An về chứ làm gì." Giọng cậu ấy đều đều cứ như đang nói thật. "An thích vàng hay thích bạc? Để Tuấn Anh đặt thợ làm phòng tù nhân rải ngọc ngà châu báu lấp lánh cho An."

Tôi cười rộ lên.

Tuấn Anh đợi tôi cười đã rồi mới thơm lên má, tỏ ra vô cùng nghiêm túc mà hỏi: "Sau này An sẽ lấy phụ nữ hay đàn ông?"

Tôi sửng sốt ngoài dự tính.

Đây là lần đầu tiên tôi và cậu ấy cùng thẳng thắn đề cập đến vấn đề này. Trước đây, Tuấn Anh luôn nói tránh né, chỉ dùng hành động hôn môi hoặc nói "như thế này/ như hiện tại/ như bây giờ" để ám chỉ mối quan hệ của hai đứa.

Nhưng tôi cũng không bối rối, vì cậu ấy đang hỏi về tương lai chứ đâu có nói thẳng ra là hiện tại tôi đang thích người cùng giới đâu. Tuấn Anh của tôi không bao giờ khiến tôi khó xử.

Tôi ấn ngón tay đẩy lồng ngực cậu ấy, đáp: "Làm sao mà An biết trước được. An cũng đâu phải nhà tiên tri."

Tuấn Anh cầm lấy ngón tay tôi, nhai nhai nhằn nhằn một chút rồi nói: "Câu tiếp theo Tuấn Anh định hỏi An sẽ lấy người hay lấy chó đấy."

"..."

Tôi câm nín. Không biết nên tỏ thái độ gì lúc này.

"Thật." Cậu ấy tự nói tự cười, "Sau này An lấy chồng hay lấy vợ, lấy người hay lấy chó, thì nhất định phải xếp tên Tuấn Anh lên đầu bảng danh sách ứng cử viên sáng giá đáng để lấy làm bạn đời nhất nhé?"

Tôi ôm bụng cười dữ dội.

"Thật mà." Cậu ấy dụi đầu lên ngực tôi, giọng điềm tĩnh cứ như không phải đang nói giỡn, "Tuấn Anh linh hoạt lắm. An thích Tuấn Anh làm chồng, làm vợ, làm người, làm vật đều được hết."

Sau đó kéo cạp quần của tôi xuống thấp một chút rồi mạnh mẽ liếm láp từ rốn xuống bụng dưới. Thân dưới tôi ngứa ngáy nhưng không nỡ đẩy ra, chỉ cong eo hơi trốn tránh, luồn từng ngón tay vào mái tóc mềm mượt của người này mà giữ chặt lấy.

Tuấn Anh tụt quần ngoài của tôi xuống giữa đùi, cầm cả mép quần lót kéo xuống rất sâu nhưng đến khi vừa đủ che chắn vật nhỏ thì lập tức dừng lại. Cậu ấy ôm hai bên xương hông của tôi rồi liên tục đặt nụ hôn lên vùng bụng mềm mại rồi miên man mơn trớn xuống tận háng, thậm chí còn dùng lưỡi vừa liếm vừa ấn lên cơ quan sinh dục đang run rẩy co rút của tôi qua lớp quần lót mỏng manh.

Giọng cậu ấy khàn khàn: "Lên giường làm gì mới là quan trọng kìa."