Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 27: Ác mộng




Học kì 2 nhà trường chia đều mấy thành phần cá biệt cho tất cả các lớp mà không để gom gọn trong lớp 9H cuối cùng trong khối cho dễ quản lý nữa.

Mới đầu sẽ chừa lớp chọn bọn tôi ra nhưng sau một lần họp nữa cuối cùng vẫn nhét một người vào, nói là ở trong môi trường toàn bạn chăm học thì sẽ tiến bộ hơn. Người bạn học này hơn lũ nhóc chúng tôi hẳn 4 tuổi. Tướng tá cao to thô thiển, quần áo luộm thuộm, đã vậy người còn luôn bốc mùi hôi chua.

Không phải chúng tôi tẩy chay bạn cùng lớp mà bạn này tự tách biệt hẳn ra với tập thể, lại còn là thành phần khó trị nhất. Ngày còn học 9H cũng luôn là cái gai nhức nhối trong mắt thầy cô. Đi học thì một tháng nghỉ hết phân nửa ngày, luôn không mặc đồng phục, đánh nhau như cơm bữa, bắt nạt bạn học, thậm chí còn từng cầm dao lên đe doạ thầy cô và chú bảo vệ nữa. Huống hồ mấy đứa con nít tụi tôi tuy giờ không phải ai cũng giỏi đều như ngày nhỏ, không đúng danh nghĩa lớp chọn gì nhưng đã cùng nhau gắn bó cả 4 năm trời, giờ tự nhiên thảy vào thêm một dân anh chị đầu gấu bắt lũ nhóc phải yêu thương, nói thật là yêu không nổi. Sợ lắm!

Vỹ là bạn chơi cùng tụi tôi, thân với Tuấn Anh, tới bàn trên ngồi quay lại nói với tôi: "ê An ơi! Mày có dám tới nói chuyện làm quen với A Lửng không?" Đây là tên bạn to con mới chuyển tới.

Tôi không quan tâm tới bạn mới, mối bận tâm của tôi rất ít, trong đó thì riêng Tuấn Anh đã chiếm 90% rồi.

Tôi cũng không dừng bút, chỉ lặng lẽ lắc đầu. Không hiểu sao Vỹ lại đề cập đến người này với tôi. Bộ trông khuôn mặt khó ưa của tôi giống một người thân thiện dễ hoà đồng lắm sao?

Vỹ lại hỏi tiếp: "sao lại không? Hồi xưa mày là người duy nhất chơi thân với thằng Hiếu mà. Lỡ như..."

Còn chưa nói xong thì Tuấn Anh đập bàn "RẦM" một cái. Tôi với mấy người quanh đấy đều giật nảy lên.

Tôi liếc sang thấy cậu ấy nhíu mày hỏi Vỹ: "thằng Hiếu là thằng nào?"

Vỹ kể: "Ài! Cái thằng này không nhớ gì hết à? Hiếu mà nhỏ con, lầm lì, nhà trên thị trấn, giàu giàu, hồi xưa học chung với tụi mình năm lớp 6 đó."

Tuấn Anh đập bút xuống, khoanh tay lại ngồi dựa ra phía sau, hỏi: "giàu bằng nhà tao không?"

Vỹ: "..."

Tôi nhịn cười.

Vỹ cũng đập bàn, chỉ mặt Tuấn Anh: "vâng vâng! Nhà mày là giàu nhất! Bố khỉ! Giàu bằng hay không bố mày biết được chắc!"

Tuấn Anh làm bộ mặt chằm dằm: "không biết thì đừng có nói nhà nó giàu!"

Vỹ gân cổ lên: "nhà nó có xe hơi thì tao nói giàu thôi."

Tuấn Anh bĩu môi: "nhà tao cũng có. Tận năm chiếc. Còn cả xe bán tải. Xe máy Sh, Dylan cũng có."

"Đệt! Thằng chó này! Mày đang khoe của đấy à?" Vỹ lại đập bàn, nói sang tôi: "An nói gì đi chứ!"

Tôi mím môi nhịn cười, khuyên giải: "không phải Tuấn Anh cố ý khoe của đâu. Nhà cậu ấy có nhiều xe thật mà."

Vỹ: "..."

Nghe tôi nói xong thì Vỹ đứng dậy, mắng: "ĐỆT! Tao xuống đây nhầm ngày rồi!"

Tôi hốt hoảng giữ tay bạn học kéo ngồi xuống lại. Không biết tại sao mình nói sự thật mà bạn lại nổi nóng nhưng rõ ràng là nghe xong lời của tôi mới muốn bỏ đi. Là lỗi của tôi rồi.

Tôi hỏi: "Vỹ có chuyện gì không?"

Vỹ ngồi xuống lại, nhe răng nhăn mặt với Tuấn Anh rồi quay sang tôi, nói: "có chứ sao không."

Bạn ấy nhìn tôi: "tao hỏi mày phải nói thật nhé! Tại sao hồi xưa mày nói chuyện thân thiết với thằng Hiếu được mà bây giờ không nói chuyện với thằng A Lửng được?"

Hỏi gì mà kì quái như vậy? Đáp án không phải sờ sờ trước mắt sao?

Hiếu nhỏ nhắn, ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng, người còn sạch sẽ. Tuy cũng hơn tôi một tuổi nhưng rõ ràng là bằng tuổi các bạn trong lớp. Ai cũng muốn nói chuyện với người tầm tuổi mình rồi. Hiếu còn tốt bụng, hiền lành, chăm học nữa chứ, đâu có bao giờ bắt nạt người khác.

Còn A Lửng nhìn ác liệt kiểu giang hồ xóm bên, chạm là đánh đụng là đập, lại còn hơn lũ chúng tôi tận mấy tuổi, nhìn ai cũng bằng nửa con mắt, tính tình bạo lực, giáo viên tới không thèm đứng dậy, đang trong tiết học cũng chửi thề còn phun nước miếng, lớp tôi mới toanh mà bạn ấy vừa tới một ngày đã đạp dép toàn đất đỏ lên tường, ghế nhựa chào cờ cũng bị đem đi đánh nhau đập bể, còn ăn trộm cả xích sắt của lớp đem đi bán nhôm nhựa.

Phép so sánh đơn giản mà.

Huống chi lớp 6 sẽ khác hoàn toàn lớp 9, tâm sinh lý thay đổi, người lớn rồi sẽ ngại làm quen bạn mới hơn. Bạn bình thường chưa chắc tôi đã chủ động làm quen nữa là bạn bất bình thường.

Chưa kịp trả lời thì Tuấn Anh lại hỏi: "An nói chuyện thân thiết với thằng Hiếu nào?"

Cậu ấy là không nhớ thật hay là cố ý không nhớ đây? Xâu chuỗi lại mọi chuyện năm xưa, rõ ràng Tuấn Anh từng vì tôi chơi với Hiếu mà giận dỗi rồi làm những trò con bò chọc điên gây sự. Vậy mà lại không nhớ ư?

Tôi cũng vừa định mở miệng thì Vỹ nói: "thôi mày im mẹ mồm đi! Không nhớ thì để yên cho tao với An nói chuyện!"

Tuấn Anh nhấn mạnh: "không để yên được! Mày nói sai rồi! An không chơi thân, cũng không nói chuyện thân thiết với thằng nào tên Hiếu hết!"

Vỹ gãi đầu gãi tai: "ủa tao nhớ sai hả? Vậy thằng đó tên gì vậy An?"

Tuấn Anh hỏi lại: "thằng nào?"

Vỹ nói: "thì thằng mà An chơi thân đó."

Tuấn Anh gằn giọng, nhấn mạnh: "TÊN-TUẤN-ANH!!!"

Tôi: "..."

Vỹ: "..."

Mấy bạn đang nghe lén: "..."

?

Đến thở mạnh tôi còn không dám. Cuộc nói chuyện kì quái gì đây? Tuấn Anh bị chập mạch à? Ai mà không biết tôi và cậu ấy chơi thân chứ? Nhưng người ta đang hỏi tên một người khác mà?

Tên thần kinh này cũng không để khán thính giả phải chờ đợi lâu, ngay sau đó cậu ấy liền nói tiếp, rõ ràng rành mạch từng từ một, thậm chí còn nhấn nhá từ nào mà cậu ấy thích nhấn.

"An chỉ CHƠI THÂN với tao thôi. An chỉ THÂN THIẾT với tao thôi. DUY NHẤT MỘT MÌNH TAO! Tất cả những người khác đều là bạn bè bình thường. Thằng Hiếu là xã giao! KHÔNG THÂN!"

Con ngươi tôi cứng đờ, không dám liếc sang bên cạnh.

Còn đang cố gắng tìm lại cách cười thế nào cho không sượng thì Vỹ lại đập bàn nói: "lạy bố! Bố bị như vậy lâu chưa? Tao đảm bảo khi mày vừa phắn khỏi cái huyện này là thằng An nó phải mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm luôn đó! Quản gì quản lắm! Còn hơn cả bố đẻ người ta nữa!"

Vừa nghe đến mở tiệc ăn mừng tôi liền hoảng hốt, sợ Tuấn Anh của tôi buồn nên mượn gầm bàn che giấu mà bắt lấy bàn tay cậu ấy.

Có lẽ Tuấn Anh cũng không ngờ đến tôi lại hành động như thế, cậu ấy đang định lấy hơi đáp trả gì đó thì đột nhiên quay sang nhìn tôi, bàn tay ấm áp bên dưới vuốt ve mu bàn tay tôi. Sau đó thở dài, chậm rì rì nói: "tao bị như vậy lâu rồi!"

Vỹ trợn trắng mắt: "thôi thôi bỏ đi!" Lại quay sang tôi: "An trả lời đi!"

Tôi rút tay về nhưng không được nên để kệ vậy, dù sao cũng không ai nhìn thấy, hỏi lại Vỹ: "trả lời cái gì?"

Vỹ liếc sang Tuấn Anh, bất lực lên tiếng: "bây giờ nói từ đầu rồi thằng bố mày nó lại lên cơn nữa."

"À..." Tôi bị cảm giác nóng hổi từ bàn tay truyền lên đại não nên có chút ấm đầu, bây giờ nghe vậy liền hiểu. Tôi không muốn giải thích dài dòng nên đáp: "không thích."

"Không thích cái gì?"

"Không thích nói chuyện." Tôi nhẹ nhàng bổ sung thêm vài từ thừa thãi.

"Ồ~ Tại sao không thích?"

Tuấn Anh cầm bút lên làm đề, nói: "mày hỏi lắm thế?"

"Tao mới hỏi có một câu nha." Lại quay sang tôi.

Tôi nói: "không có lý do. Thích hay không thích cũng cần lý do à?"

Vỹ: "..."

Thực ra là có cả đống lý do mà nắm đầu đại một tên nào đó trong lớp thì cũng trả lời được. Nhưng tôi không thích trả lời.

Tuấn Anh bật cười: "Đù! Mày thấy An của tao nói chuyện hay chưa?"

Ở dưới gầm bàn, tôi nhéo lòng bàn tay cậu ấy một cái. Ai là của ai chứ? Sao trước mặt bạn học lại nói chuyện vô liêm sỉ như thế? Người ta nghi ngờ thì sao? Tôi dùng ánh mắt đơ như xác sống mà chuyển tải hàng tá thông điệp nhân văn cho Tuấn Anh.

Nhưng cậu ấy không hề nhìn tôi, chỉ có bàn tay bên dưới ép buộc tôi phải xoè tay ra để cậu ấy luồn từng ngón tay đan xen vào nhau.

"Hay cái gì mà hay!" Vỹ nói: "không có lý do cũng được. An không thích nó nhưng coi chừng nó thích An đấy!"

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Tuấn Anh đã buông tay tôi ra, đứng dậy hỏi: "thích ai? Ai thích? Thích theo kiểu nào? KHÔNG ĐƯỢC THÍCH!!!"

Vỹ: "còn kiểu nào được nữa? An không thích nói chuyện với nó nhưng coi chừng nó thích nói chuyện với An đó."

Tôi thở phào trong lòng. Đương nhiên rồi. Con trai với nhau thì thích kiểu nào được chứ. Chỉ tôi là có tật giật mình chứ Vỹ thì không hề có ý gì cả.

Tôi kéo tay áo Tuấn Anh để cậu ấy ngồi xuống nhưng cậu ấy vẫn đứng sừng sững, còn nhẹ nhàng cầm cổ tay tôi đặt xuống mặt bàn.

Cậu ấy nhìn xuống Vỹ rồi lại nhìn xung quanh lớp, hỏi: "mày nói rõ xem nào?"

"Thì đây là mục đích chính tao xuống cảnh báo An đó. Hôm qua tao nghe A Lửng nói chuyện với mấy thằng lớp H là trong lớp này nó thích nhất là An."

Nghe xong tôi tái mét mặt mày. Có linh cảm chẳng lành.

"Rồi gì nữa?" Tuấn Anh hỏi tiếp.

"Hết rồi."

"Hết rồi?"

"Ừ."

Tuấn Anh có vẻ khó chịu, sắn tay áo, hỏi: "sao mày không nói sớm? Lòng vòng từ nãy giờ mất thời gian."

"Tao phải hỏi trước, thằng An có kỹ năng làm quen được với bạn mới thì thôi. Còn nó cũng không thích như tụi mình thì mới cảnh báo chứ. Lỡ nó cảm hoá được thì sao? Kiểu như kêu gọi cái ác hướng thiện, quay đầu là bờ vậy đó."

"Lớp trưởng đâu rồi? Hôm nay thằng Lửng có tới lớp không?" Tuấn Anh hỏi.

Vỹ hỏi: "chi vậy?"

Tôi biết thừa Tuấn Anh định làm gì nên kéo cậu ấy ngồi xuống, lắc đầu: "đừng có đi gây chuyện!"

Tuấn Anh nói: "phải cảnh cáo nó! Không lẽ đợi nó kiếm chuyện trước à?"

Vỹ hỏi: "cảnh cáo như thế nào? Mà khoan đã! Sao lại phải cảnh cáo? Nó đã làm gì đâu?"

Tuấn Anh nhờ người lấy sổ đầu bài từ ngăn bàn lớp trưởng, lật ra xem sĩ số, giọng điệu nghiêm nghị: "tao đánh nó!"

Tôi đập tay Tuấn Anh.

Vỹ nói: "hôm nào đánh? Cần nhiêu người? Có kêu thêm mấy thằng lớp khác không? Hay gọi cả tụi xưởng cưa tới? Tao đi nữa."

Tôi bực mình, quát nhẹ: "Vỹ! Một người điên chưa đủ hả mà còn đổ thêm dầu vào lửa. Người ta làm gì mà đòi đánh người ta?"

Tôi giựt lấy sổ đầu bài gấp lại, nói: "mấy người cư xử trưởng thành chút đi! Hở xíu là doạ đánh người này, doạ đập người kia! Chê người ta du côn mà nhìn lại xem mấy người hành động có khác gì không?"

Tuấn Anh tròn mắt nhìn sang, tôi nạt cậu ấy: "nhìn cái gì mà nhìn! Ngồi yên đấy đi!"

Thấy Tuấn Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, Vỹ bật ngón cái, cười toe toét: "An xịn thế nhờ! Ho một cái là thằng Tuấn Anh nín liền."

Tôi quay sang trừng lên: "người nên nín là Vỹ đó! Bạn mình nóng nảy không khuyên can thì thôi, đằng này còn đua đòi đi gây lộn. Sao lúc học không thấy hăng hái như thế? Đến lúc bị thương nằm ra đó thì ai nhảy vào chăm sóc hay chỉ khổ cha khổ mẹ?"

Thấy Vỹ nín thật, tôi hạ giọng: "cảm ơn Vỹ đã nhắc nhở nhé! Người ta chưa đụng chạm gì tới mình mà. Chắc không có ý xấu gì đâu. An tự xử lý được."

Vỹ bĩu môi liếc tôi, nói: "mắng tao rồi lại cảm ơn tao. Đúng là xịn thật mà. Làm tao hết biết nói gì luôn."

Tuấn Anh lên tiếng: "không còn gì để nói thì đi về chỗ đi. Sắp vào tiết rồi."

Nói rồi cậu ấy đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi lẽo đẽo theo sau, đến góc cầu thang bên hông lớp học khuất người thì Tuấn Anh kéo tay một cái, tôi lảo đảo ngã vào lòng cậu ấy.

Tuấn Anh ôm chặt tôi vào lòng, nói: "Tuấn Anh lo mà."

Tôi giãy giụa nhẹ nhàng, cậu ấy cũng đáp ứng buông ra, tôi nói: "không sao đâu. Chưa chắc người ta đã gây sự với mình."

"Đợi nó kiếm chuyện rồi mới được ra tay sao?"

Tôi lắc đầu: "kệ An đi."

Cậu ấy nhíu mày: "An nói câu đó với Tuấn Anh mà nghe được à?"

Tôi nắm tay áo cậu ấy, dỗ dành: "không phải mà. An nói là kệ thời gian này thôi. An cũng lớn rồi." Tôi thở dài, lại nói: "thôi được. Chừng nào An cảm thấy không an toàn sẽ méc Tuấn Anh đầu tiên. Nhé?"

Tuấn Anh hậm hực đồng ý. Bắt tôi không được tỏ ra thân thiết với bạn mới.

Thực ra tôi, Tuấn Anh và Vỹ đang suy nghĩ theo ba hướng khác nhau hoàn toàn.

Vỹ nhắc nhở tôi vì sợ thành phần cá biệt sẽ đến làm quen bất ngờ khiến tôi không xoay sở kịp.

Tuấn Anh nghĩ A Lửng thích tôi theo hướng tình cảm, sợ người ta muốn gần gũi tôi như cậu ấy.

Tôi không nghĩ như các cậu ấy. Có linh cảm được nhân tố bất trị này thích tôi theo kiểu hình khá quen thuộc.

Muốn bắt nạt tôi.

Bạo lực học đường.

Một thời gian ngắn sau, thực tế đã chứng minh suy đoán xui xẻo của tôi luôn đúng. Lúc học nhóm xong đợi tới giờ tăng cường buổi tối, Tuấn Anh đi in đề còn tôi ngồi dưới bồn hoa đợi thì bị giật mũ từ phía sau. Ban đầu nghĩ là Diệu Hiền vì bạn ấy lúc vắng vẻ không có ai cũng thường ghẹo tôi như vậy. Tới khi quay đầu lại thì tôi gần như đứng hình, nụ cười tắt hẳn. Tôi kéo nón áo khoác lên che phủ kín đầu, nhìn A Lửng chằm chằm. Không ngờ sau một thời gian im hơi lặng tiếng, cuối cùng kẻ tôi chờ đợi cũng đã hành động rồi.

A Lửng cười nói: "phản ứng của em như này là sao? Không như trong tưởng tượng nhỉ?"

Tôi sẽ không hỏi những điều mà kẻ gây rối muốn: "mày muốn gì?"

Mọi khi ở trong lớp tên này đi ngang qua là nghe mùi tanh chua rồi, vậy mà hôm nay không có mùi hôi nặng nề nên hắn ta lại gần tôi mới không phát hiện, có lẽ là đã chịu tắm rửa.

A Lửng đứng sừng sững nhìn xuống tôi, cười nói: "mày? Anh hơn em nhiều tuổi lắm đấy."

Tôi hời hợt nói: "chung lớp cả thôi."

"Vậy xưng tên?" A Lửng hỏi.

"Mày muốn gì?" Tôi lặp lại.

"Ái chà!" Hắn ta tặc lưỡi: "có vẻ gai góc nhỉ? Rất khác lời đồn. Thật thú vị."

Tôi hỏi lại: "có chuyện gì thì nói đi, bạn học?" Chỉ sợ Tuấn Anh về nhìn thấy thì mọi chuyện càng thêm rắc rối.

A Lửng, nắm mũ của tôi trong tay đưa lên: "đáng lẽ em phải cười nói đòi trả thứ này chứ? Em quên nó rồi à? Vậy tại sao ngày nào cũng đội?"

Tôi vẫn lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm. Muốn gì thì nói thẳng đi. Lòng vòng quá mất thời gian. Tôi biết loại người kiểu này. Hắn ta không thực sự muốn làm quen với bạn mà chỉ muốn uy hiếp phủ đầu bạn trước mà thôi. Sau đó sẽ nắm đầu bạn xoay vòng vòng, siết bạn trong lòng bàn tay dơ bẩn mà sai xử. Bạn sẽ thành con chó cun cút mà sợ hãi nghe theo.

Quả nhiên hắn ta nói: "có tiền không?"

Tôi đoán không sai. Hắn ta muốn bắt nạt tôi.

Không phải kiểu bắt nạt chọc ghẹo như Tuấn Anh. Mà là bạo lực học đường. Giống bà chị bóng ma tâm lý kia.

Tôi biết dáng vẻ của mình không phải dạng người gặp người yêu mến. Tôi mang vẻ ngoài mà những kẻ tàn bạo sẽ nổi lên hứng lên muốn dẫm đạp để nắm trong tay cảm giác hả hê chiến thắng. Những kẻ hèn hạ có xu hướng bạo lực sẽ muốn ức hiếp kẻ yếu để chúng quy thuận mình, sợ hãi mình.

"Ném cặp sang đây!"

Tôi vẫn bình thản.

"Cả cặp của thằng kia nữa!"

Cặp của ai cơ? Tôi cười khẩy trong lòng.

Sau vụ bà kia hại Tuấn Anh bị hạ hạnh kiểm, bị đánh đau chân rồi gia đình cậu ấy ảnh hưởng tổn thất thì tôi hoàn toàn chẳng còn chút ám ảnh gì nữa. Thậm chí những cơn ác mộng thỉnh thoảng lẻn tới cũng được bóng dáng dương quang của cậu ấy toả sáng dập tắt hoàn toàn. Bây giờ có mười bà đó xếp hàng trước mắt thì tôi cũng đánh chửi lại. Huống chi tên này lại không phải phái nữ thì cần gì phải kiêng dè.

Tôi khoác cả balo của Tuấn Anh và của mình lên bên vai, đút tay vào túi áo khoác, nói: "đi theo tao!" Rồi tiến về phía sau dãy phòng học rêu phong.

"Ở đây cũng làm quái gì có ai?" A Lửng yêu cầu: "em cứ đưa luôn là được. Có gì anh bảo kê. Đúng là vẫn như anh mày nghĩ. Thật dễ bảo!"

"Từ hôm nay trở đi mỗi ngày em phải nộp tiền ăn sáng lên. Nhà bán hàng đúng không? Mỗi sáng một cái bánh mì, một lon nước ngọt ướp lạnh. Nhớ là phải ướp lạnh đấy. Nước ngọt để không rất khó uống."

Hắn ta vừa đi theo sau vừa lải nhải. Trời chiều sau lưng trải dài cái dáng của hắn kệch cỡm bò lổm ngổm trên nền đất đá. Loang lổ như một bóng ma nhầy nhụa.

Tôi đặt balo lên bậc thềm cao ráo sạch sẽ, nơi mà ánh hoàng hôn lung linh chiếu sáng, bên dưới điểm một hàng hoa thuỷ tiên toả sắc cuối ngày. Tôi nói trong lòng, "Tuấn Anh ơi, đợi An nhé? Nhất định phải đợi An, đừng lên lớp trước đấy! An sẽ chạy tới nhanh nhanh để nhìn thấy mặt trời rực rỡ toả sáng bên những khóm hoa."

Tôi lên tiếng: "mày nghĩ tao đang sợ hãi?"

"Mày nghĩ tao sẽ run lẩy bẩy lục lọi đưa hết số tiền mình có cho mày?"

"Mày đang hả hê vì trông dáng vẻ tao ngoan ngoãn cun cút nghe lời?"

Tôi bật cười lên ha hả. Một nụ cười âm u kinh dị.

A Lửng co rút con ngươi nhìn tôi, có lẽ là do quá sức tưởng tượng đi.

Tôi kéo tay áo khoác lên cao, nói: "đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tao với mày nói chuyện. Ngày hôm nay tao có phải gãy tay gãy chân, có phải bò về cũng phải cho mày biết tao không phải loại người dễ bị bắt nạt. Chấm dứt tại đây đi!"

"Tay em trắng mịn phát sáng." A Lửng nôn ra một câu.

Tôi kinh hãi nhìn xuống cẳng tay đang bị tia nắng ngả màu chiếu rọi khiến da thịt càng thêm nhợt nhạt. Tôi kéo hai tay áo xuống, làm thủ thế chuẩn bị đánh tới.

"Cơ thể em chắc chỗ nào cũng trắng nhỉ?" Hắn tiếp tục nhả ra mấy lời thối tha.

Toàn thân tôi nổi lên một tầng gai ốc, cổ họng đắng ghét. Tôi có cảm giác muốn ói. Cặp mắt hắn nhìn tôi như nhìn miếng thịt béo bở trên đĩa, còn hắn ta như tên đồ tể nhiễu nhão nước miếng bị bỏ đói lâu ngày.

Tôi cắn răng xông tới trước, dồn hết sức lực vào nắm tay, nện xuống một quyền vào thẳng mặt hắn, có chút máu loáng thoáng. A Lửng chếnh choáng bước chân một chút, có cơ hôi cho tôi xuống tay giáng thêm một đòn vào giữa mặt.

A Lửng to cao, tôi đánh vào mặt là đã phải lấy đà dồn sức mới đánh được tới. Mặt hắn ta lệch sang một bên, nhờ có nhẫn của Tuấn Anh mà má hắn bị trầy xước còn máu mũi thì chảy ròng ròng. Tôi tiếp tục tranh thủ thời gian đổi tay đánh tiếp một đấm. Nhưng lần này hắn nghiêng người tránh quá nhanh làm tôi đấm hụt vào hư không.

Tôi lảo đảo về phía trước rồi bị cánh tay như gọng kìm của hắn kéo lại ném mạnh vào tường đá. Lưng tôi qua ba lớp áo còn cảm thấy chấn động đau nhói.

A Lửng cầm khuỷ tay tôi đè lên vách đá, ấn xuống. Một tay hắn quẹt máu mũi, miệng thì cười cười man rợ.

Hắn nói: "tao đã tưởng mày muốn ôm tao."

Tôi trợn mắt kinh tởm nhìn hắn. Không hiểu não hắn ta bị úng tới mức nào mới có thể phun ra câu đó.

Tôi chửi: "thằng chó bệnh hoạn!" Rồi giằng được một tay ra thụi mạnh vào bụng hắn.

A Lửng ôm bụng, tôi dùng chân đá tới thì lại bị tóm được, hắn lôi tôi xềnh xệch dưới nền đất, tôi dùng chân còn lại gắng sức đạp, may mà tay tôi với được góc tường nên nắm lấy rồi mượn sức đạp mạnh khiến hắn ngã ngồi ra phía sau.

Tôi nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh xem có cành cây cục đá nào không. A Lửng ngồi dậy gần như ngay lập tức, dường như chẳng hề hấn gì.

Hắn nhổ nước bọt rồi xông tới, gằn giọng: "mày mới là bệnh hoạn! Tao đã nhìn thấy mày ôm thằng Tuấn Anh!"

A Lửng biết chuyện tôi và Tuấn Anh sao?

Hắn lợi dụng lúc tôi chấn động lộ sơ hở mà bắt được hai cánh tay tôi, bóp chặt, ép sát: "mày ôm cả Diệu Hiền."

Tôi thở phào trong lòng. Dùng chân đạp vào bụng hắn. Tôi cố ý dẫn chuyện chạy theo một hướng khác, tránh hắn ta nghi ngờ mà ảnh hưởng xấu đến danh dự của bạn bè mình.

"Từ nhỏ tới giờ lớp tụi tao chơi thân thiết ôm nhau hết rồi. Tại mày bắt nạt bạn học. Không ai dám lại gần. Không ai chơi với mày!"

A Lửng ăn đau nhăn nhó khom lưng, tôi gắng sức đạp thêm một cước thì bị hắn bắt được bẻ cổ chân tôi một cái "RẮC!!!"

Tôi đau đến hít khí, hắn ép lực ở tay rất mạnh nên tôi chỉ có thể dùng chân mà đạp liên tục tới.

Hắn đấm tôi một cú trời giáng. Bụng tôi cuồn cuộn đau, dạ dày như muốn trào ngược ra ngoài.

"Tao sẽ cho mày biết thế nào là bắt nạt." Hắn ta kéo tôi đứng thẳng dậy sau đó giật mạnh khoá áo khoác của tôi xuống. "Suốt ngày mặc áo khoác. Mày muốn che đậy cái gì? Người mày trắng đến mức nào cho tao xem đi!"

Tôi kinh hãi giãy giụa, bàn tay đau muốn điên rồi mà không thể nào rút ra được. Chỉ còn cách co gối đạp hắn rồi bị hắn điên lên đạp lại. Ít ra cũng có thể phản kháng đợi hắn lơi lỏng còn rút tay ra.

Hắn lột nón áo khoác của tôi kéo mạnh xuống, nhìn chằm chằm: "từ bây giờ mày muốn làm cái gì tao sẽ làm ngược lại cái đó, cho đến khi mày nghe lời. Biết ch..."

A Lửng chưa nói hết câu thì đã buông ra hét thảm thiết lên, hai tay ôm đầu ngã mạnh về sau. Tôi vô lực trượt người xuống thấy Tuấn Anh đang hằm hằm sát khí dùng cục đá lớn liên tục chửi thề nện tới. Máu tươi chảy từng giọt xuống nền đất đỏ thẫm, tanh tưởi.

Tôi sợ hãi chạy tới ôm lấy Tuấn Anh kéo ra. Mắt cậu ấy đỏ ngầu, khuôn mặt giận dữ không thể kìm nén nổi. Cậu ấy vứt bỏ đá rồi tay không xông tới giáng đòn tiếp. Vừa đấm vừa đá tới tấp, đánh những cú mạnh bạo rồi chửi rủa uy hiếp A Lửng không được đến gần tôi. Tuấn Anh có học võ nên dùng lực kinh người, vừa nhanh vừa dứt khoát, mãi tôi mới tìm được khe hở mà chen tới ôm eo cậu ấy kéo ra lần nữa.

Tôi hét lên với kẻ đang be bét máu không ra hình người kia: "chạy đi! Đồ khốn nạn! Chạy đi! Mày không muốn sống nữa à?"

A Lửng lồm cồm bò dậy như một loài bò sát bẩn tưởi, gắng sức chạy tập tễnh về phía hàng rào hòng chui rúc vào vườn cây rậm rạp.

Tuấn Anh gào lên: "mày phải nghỉ học! Tao sẽ khiến cho mày phải biến khỏi đây! Thằng chó! Từ ngày mai trở đi gặp mày ngày nào tao đánh gãy chân ngày đó! Con mẹ mày! Mỗi ngày tao sẽ đánh mày gãy nát xương. Liền tới đâu tao lại bẻ tới đó. *** con mẹ mày! Lết lại đây! Tao phải giết mày!"

Tôi đau lòng, trái tim như bị ai bóp nghẹn, tất cả là lỗi do tôi cậy mạnh không chịu nghe lời Tuấn Anh. Tôi không thương hại gã kia mà tôi thương cho Tuấn Anh vì tôi mà mất bình tĩnh. Những chuyện này lúc nào tôi cũng đoán ra được nên mới không muốn cậu ấy biết. Nhưng đã muộn rồi.

Giờ gặp được mặt trời nhỏ, bao nhiêu đau đớn trong lòng lại âm ỉ tuôn ra. Tôi không nói lời vỗ về cậu ấy, cũng không đủ sức nữa rồi. Tôi bò quỳ ra phía trước ôm chặt lấy Tuấn Anh, rướn người lên rúc vào cổ cậu ấy, dùng hết sức ngửi lấy mùi da thịt cậu ấy.

Có lẽ hơi thở thoi thóp, đứt quãng lúc này bên tai mới giúp Tuấn Anh tìm lại lý trí. Cậu ấy ôm lấy khuôn mặt tôi, xoa xoa phủi đi bụi bẩn rồi lại kéo tôi vào lòng, dỗ dành: "đừng sợ, đừng sợ! Không sao rồi! Có Tuấn Anh ở đây rồi! Tuấn Anh ở đây mà!"

Tôi mệt mỏi nằm dựa vào lồng ngực vững chắc mãi, không biết qua bao lâu đợi nhịp tim bình tĩnh lại rồi mới nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt lấy hai tay dơ bẩn của mình. Tay cậu ấy vẫn còn run rẩy không biết là do kích động hay do thương xót cho tôi nữa? Có lẽ là cả hai đi.

Lúc này mới thấy bản thân bẩn thỉu, thảm hại không nỡ nhìn, cả người thì đau nhức. Chắc không gãy xương ở đâu rồi chứ? Nếu vậy mẹ sẽ lo lắng...

Tuấn Anh hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra, tại sao không đợi cậu ấy ở bồn hoa, A Lửng tới tìm tại sao không chạy đi gọi cậu ấy, hỏi tôi đau chỗ nào, có bị đánh chỗ nào không...

Cậu ấy dồn dập quan tâm thật nhiều. Tôi lại khiến người mình thích phải bận lòng nữa rồi.

Tôi nhìn xuống thấy người mình đều được áo quần dài che khuất, có thể nói dối được bèn lược bỏ đi phần lớn chi tiết. Chỉ nói sơ qua A Lửng tìm tới rồi tôi là người ra tay trước. Tôi ngẩng đầu cười thật tươi rồi kể thêm mắm dặm muối cho cậu ấy nghe về những cú đấm ngoạn mục của mình.

Nói cười rất nhiều nhưng khuôn mặt Tuấn Anh lạnh lẽo không cong môi lên một chút nào khiến nụ cười của tôi càng thêm gượng gạo. Chuông báo vào tiết tự học vang lên kéo tôi về lại cảm xúc chân thực nhất.

Tôi vội vàng nói cậu ấy hãy vào học đi, còn tôi về nhà thay đồ.

Quay người cúi xuống kéo khoá áo khoác mới biết khoá đã bị hư văng ra từ lúc nào rồi. Ở góc độ này tôi còn thấy cổ áo sơ mi trắng của mình mở rộng, áo thun lá bên trong cũng bẩn đục một vệt, hoảng hốt sờ soạng cài nút mới biết nút áo cũng bị đứt khuy trên cùng mất rồi. Tôi tỏ ra bình tĩnh túm lấy vạt áo kéo kín lại rồi bước đi. Một chân đau điếng nhưng vẫn cố bước tự nhiên nhất có thể. Ít ra là không thể để người phía sau phát hiện ra được. May mà không có tiếng bước chân, có lẽ Tuấn Anh lên học rồi.

Một chân chắc là bị thương còn một chân vì ngồi quá lâu mà tê dại không thể đi được nữa. Tôi mệt mỏi đứng dựa vào thân cây thở hổn hển.

Đau quá!

Lúc nãy có Tuấn Anh dỗ dành bên cạnh nên không cảm thấy gì cả. Hoặc là đau đến nỗi tan dần đi tri giác rồi. Bây giờ đi có mấy mét cơn đau nhức nhối ập đến, cả người ê ẩm. Quần áo lăn lộn bẩn thỉu thế này mẹ mà biết sẽ lo lắm. Tôi nhìn nhìn lên bầu trời bao la, thở dài, may mà chập tối rồi, đợi một chút mượn trời khuya sẽ lẻn phía hông nhà đi cửa sau về phòng, như vậy sẽ không ai phát hiện ra. Tôi ngửa đầu lên nhìn trời mãi, nhìn mãi, có lẽ ngẩng lên quá cao mà nước ở trong mắt không chứa đựng nổi nữa, vô thức trào ra.

Ở dưới gốc cây bạch đàn tôi ôm cổ áo khóc nấc lên.

Tôi sợ hãi, run rẩy, tôi cảm thấy buồn nôn khi nhớ tới gã kia, có cảm giác chán ghét, ghê tởm. Nhưng tôi không khóc vì những lời uy hiếp hay những cú đánh đập của hắn ta. Tôi khóc vì bộ dạng chật vật bẩn thỉu của mình đã bị Tuấn Anh nhìn thấy hết.

Tôi buông vạt áo khoác nhàu nhĩ, để cổ áo sơ mi mở lớn nhất có thể, tôi cố ý cúi xuống nhìn thử, thấy một chút da thịt mình bên dưới xương quai xanh, sau đó là đến viền áo thun che kín mít. Thằng khốn A Lửng chắc chắn không nhìn thấy gì. Tôi với nó đều là con trai với nhau, nếu nhìn thấy gì thì cũng không sao.

Không sao ư?

Nước mắt tôi chảy dài...

Nếu không sao thì việc gì tôi phải trốn tránh Tuấn Anh. Tôi chà hai bàn tay đau nhức vào quần, chà xát liên tục cho sạch sẽ rồi kéo áo thun lá lên chùi vết bẩn, nhưng càng chùi càng tệ, vết bẩn ố loang lổ nổi bật trên nền áo trắng. Như cật lực chứng minh cho bản thân tôi nhìn được rõ mình ô uế đến mức nào.

Tôi bật khóc thành tiếng nức nở. Móng tay vẫn ra sức cạy cạy chùi chùi, có lẽ vì quá tập trung mà không biết có người tới.

Tuấn Anh thở dồn dập, như là đã chạy rất nhanh, dùng biết bao tâm sức lao qua không gian thời gian thăm thẳm, xa vời vợi mà tới được đây.

Cậu ấy dịu dàng gọi tên tôi: "An ơi? Tuấn Anh có thể qua đó được không?"

Tôi giật mình túm chặt lấy mấy vạt áo lên đến tận cằm, đứng bật dậy nấp sau thân cây. Trong lòng tôi dâng lên chua xót, rất ngại đối mặt với Tuấn Anh, cảm thấy như mình bẩn tưởi, không xứng với cậu ấy. Tôi ngừng khóc, đầu óc bối rối hỗn loạn, có cảm giác ngại ngùng lo lắng, nên cứ ôm cây đứng trốn mãi như vậy chứ không dám ra.

Tôi đau nên đứng phải ôm vòng chặt lấy thân cây, dựa vào nó che khuất đi khuôn mặt. Tôi không trả lời nhưng Tuấn Anh vẫn di chuyển từ từ từng chút một. Cậu ấy chuyển động tới đâu, tôi nhích chân xoay xung quanh che lấp bản thân mình tới đó.

Chúng tôi đi vòng vòng, đối diện nhau cách một thân cây mãi, là Tuấn Anh bước tới giữ nhẹ nhàng lấy cánh tay tôi, nói: "An à, đừng đi nữa, sẽ đau. Cho Tuấn Anh sang bên đó được không?"

"Không! Tuấn Anh lên học đi." Tôi xua đuổi.

"An không lên, Tuấn Anh cũng không lên." Cậu ấy nghiêm túc nói.

Tôi vẫn chúi đầu vào thân cây, điều chỉnh giọng rồi bật cười ra tiếng: "uầy! Tuấn Anh đừng có lo! Đã nói là An tẩn cho thằng chó đó mấy cú rồi mà. Thật là sảng khoái! Tuấn Anh cứ lên học trước đi. An chạy về thay đồ rồi lên trường liền. Haha. Đồ dơ hết rồi. Haha."

"Vậy An về đi." Cậu ấy nhẹ nhàng lên tiếng.

"..."

"Bước ra. Đi về ngay bây giờ đi."

"..."

"Tuấn Anh nhìn An ra tới cổng rồi vào học cũng chưa muộn."

"..."

Cậu ấy vẫn chưa từng buông cánh tay tôi, hơi ấm xoa dịu linh hồn tôi, âm thanh dịu dàng nhất thế gian lần nữa cất lên: "học cách yêu thương bản thân mình tức là An đang yêu những người xung quanh trân quý An. Đừng nghĩ mang trên mình những tổn thương âm ỉ rỉ máu rồi đi che chở cho một người không có bất kì vết thương nào sẽ khiến An trở thành đứa trẻ hiểu chuyện biết nghĩ cho người khác."

Tôi chấn động, tim nhói lên, khoé mắt lại vô thức ướt át, đôi tay dần dần buông lỏng.

Tuấn Anh thuận thế kéo nhẹ một cái, nâng niu tôi ôm chặt vào lòng. Cậu ấy thay tôi giữ lại vạt áo, nói: "cục cưng ngoan! Đi cùng anh! Anh thương mà!"