Sau khi Tuấn Anh xác nhận tôi bình tĩnh rồi, cả hai mới cùng ra khỏi góc hẻm vắng.
"An khóc nhè đấy à?" Tuấn Anh kéo khoá áo khoác tôi lên cao, chỉnh sửa quần áo tóc tai cho tôi một chút, ngó vành tai bên này rồi lại nhìn gò má bên kia, cười nói chọc cho tôi đỏ mặt lên.
Tôi trừng Tuấn Anh. Rõ ràng cậu ấy là người đỏ mắt vậy mà lại mặt dày đi đổ thừa cho tôi.
Bây giờ hội chợ còn rộn ràng hơn cả khi nãy mới bước vào.
Đó là lần đầu tiên tôi được thấy người ta bán hàng mà dùng loa rao lớn lên, chào hàng mà văn vở như đọc rap ấy. Nghe vui tai cực.
Tôi thích mấy món trang sức lắm nên lượn qua lượn lại mấy hàng đó thật chậm. Tuấn Anh thủ thỉ vào tai tôi là "ba cái đồ đểu, gì mà có mấy chục nghìn mà đòi mài vào đá không đứt, đeo không bay màu, chỉ là lừa đảo thôi, về nhà là đen ngay."
Tuấn Anh móc sợi dây chuyền sau gáy tôi lên rồi nói không xịn bằng của cậu ấy được.
Tôi không biết đúng hay sai nhưng thấy đẹp mắt nên cứ nhìn nhìn thôi. Từ bé tí tôi đã mê trang sức phụ kiện rồi. Đàn ông con trai mà ưa đeo vòng nhựa, chuỗi hạt, dây dù linh tinh lúc nào cũng phải có gì đó quấn lên cổ tay mới chịu được.
Tự nhiên Tuấn Anh cầm bàn tay tôi hỏi: "sao An không đeo nhẫn?"
Cậu ấy cũng biết sở thích luôn đeo này đeo nọ của tôi nên mới hỏi như vậy.
Tôi thật thà đáp: "ngón tay nhỏ lắm, có lần mẹ dắt đi mua rồi nhưng không vừa."
Hồi còn nhỏ tôi đâu có rành về trang sức, không biết có thể cắt ni như bây giờ, tiệm không tư vấn thì mẹ tôi cũng không quan tâm, dù sao cũng là con trai mà, chỉ xỏ xỏ đeo đeo mà không vừa thì thôi không mua nữa.
Tuấn Anh xoè bàn tay ra rồi cầm tay tôi đặt lên trên so sánh, tay tôi lọt thỏm bên trong tay cậu ấy: "ừ, tay An bé thật."
Cậu ấy dùng tay tôi và tay cậu ấy vỗ vỗ lại với nhau, cười nói: "bây giờ mới để ý, tay chân An nhỏ xíu giống em bé mẫu giáo vậy."
Tôi giựt tay lại, cãi: "có em bé nào cao mét sáu không hả?" Tôi tự biết cơ thể mình nhỏ hơn đám con trai trong lớp vì tôi ít tuổi hơn, lại sinh non ốm yếu nữa mà. Nhưng tôi không tự ti nữa rồi, vì Tuấn Anh từng nói năm nay tôi cao nhanh, còn chưa phát triển hết.
Tuấn Anh nhướng mày, xoa đầu tôi rồi còn cố tình ấn ấn xuống, trêu chọc: "lùn chán!"
Tôi né ra, cãi lại: "còn cấp 3 mà, mỗi năm An sẽ cao 1 mét, ba năm qua đi An sẽ cao mét chín cho coi!"
Tuấn Anh tròn mắt rồi phì cười vào mặt tôi ha hả, hỏi lại: "hahaha mỗi năm An cao 1 mét luôn? Hahaha. Mỗi năm cao 1 mét, 3 năm cao mét 9. Giỏi thế này thì cần gì học nữa. Theo Tuấn Anh về quê thành gia lập thất đi!"
Tôi ngớ ra, biết mình nói lịu, quá nhục mà còn bị chọc quê nên xông tới đấm vào bắp tay Tuấn Anh một cú.
Lần này cậu ấy không cười nham nhở nữa mà ôm cánh tay gục đầu xuống, còn phát ra tiếng hít khí khẽ khàng.
Tôi giật mình ôm ôm tay, xoa xoa tay cậu ấy, hỏi: "có sao không?" Vừa nãy tôi không nhớ mình có vì mất mặt mà dùng lực mạnh không nữa?
Cậu ấy cúi đầu sâu nên tôi cũng phải cố cúi xuống rồi chen mặt vào xem xét coi Tuấn Anh có khóc nhè hay không mà còn dỗ chứ.
Đang căng mắt ra nhìn thì Tuấn Anh "HÙ" một tiếng rõ to làm tôi giật bắn, suýt thì lảo đảo đâm vào người đi đường, may mà cậu ấy nhanh tay vớt được.
Còn nhéo eo tôi, cười hỏi: "đi theo Tuấn Anh không?"
Tôi đứng thẳng người dậy, hỏi lại: "đi đâu?"
Cậu ấy không cười nữa mà bình thản nói: "thành gia lập thất."
Tôi giơ nắm đấm lên, đe doạ: "vẫn còn thèm đòn đấy à?"
Tuấn Anh bật cười, kéo cổ tay tôi: "đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đi rồi biết."
"Không chịu."
"Haha. Được rồi. Đi mua nhẫn."
"Tuấn Anh khùng hả? An không có thành gia lập thất với Tuấn Anh đâu!" Tôi xấu hổ giãy giụa. Mới bé tí mà đòi mua nhẫn hỏi cưới người ta rồi!
Tuấn Anh cười nắc nẻ, cốc đầu tôi, nói: "An nghĩ đi đâu vậy? Mua đeo chơi như phụ kiện An thường đeo thôi mà."
Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ấy, mặt nóng bừng bừng. Đến ngày cuối cùng cũng không tha, lúc nào cũng đưa tôi vào tròng hết. Ỷ mình đẹp trai muốn nói gì thì nói! Đáng ghét!
Tuấn Anh trượt tay xuống má tôi, nói điều thừa thãi mà ai cũng biết: "An đang đỏ mặt."
Tôi chửi: "đồ chó!"
Cậu ấy lại cười, bật ngón cái khen ngợi: "tốt lắm! Sau này không có Tuấn Anh nhớ phải chửi nhiều vào. Chửi tục càng tốt. Như vậy mới không bị bắt nạt."
Cậu ấy dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hai má tôi, giọng nói đều đều vang lên: "chửi người phải lớn tiếng một chút, đánh người phải mạnh tay một chút. Như vậy Tuấn Anh mới an tâm."
Tôi không hiểu sao đề tài lại chuyển hướng thế này. Lẽ ra vừa rồi tôi chửi, cậu ấy nên đùa nhây, sau đó tôi sẽ dùng bạo lực dạy dỗ một phen, như vậy mới đúng kịch bản.
Tuấn Anh có bản lĩnh biến khuôn mặt tôi từ bình thường đến đỏ ửng, xoạch một cái lại thành trắng bệch.
Tôi nắm chặt tay, ngăn lại những ngón tay bắt đầu run rẩy, hỏi lại: "Tuấn Anh đang dạy hư trẻ nhỏ sao?"
Giữa vô vàn dòng người đông đúc, bên tai tôi chỉ vang lên mỗi giọng nói của đối phương, trong mắt chúng tôi dường như chỉ còn có nhau.
"Ừ. Phải hư hỏng một chút." Cậu ấy vuốt tóc tôi: "sau này không còn Tuấn Anh bảo vệ nữa thì một mình cũng phải mạnh mẽ lên biết chưa?"
Mắt tôi phút chốc đỏ hoe.
Tại sao vậy Tuấn Anh? Sao cậu không nói sẽ mãi mãi ở bên tớ? Tại sao không nói sẽ luôn bên cạnh bênh vực tớ nữa? Hồi nhỏ không phải cậu đã từng hứa rồi sao? Lúc nào cũng vỗ ngực dặn tớ không cần phải gồng gánh, trong hai người thì mình cậu mạnh mẽ là đủ rồi. Cậu đã từng dạy hư tớ, ngày nào cũng dạy hư tớ. Bây giờ tớ hư rồi, tớ sinh tính ỷ lại rồi thì cậu lại nhẫn tâm bỏ mặc. Cậu muốn tớ phải một mình! Cậu thất hứa!
Tôi lặng lẽ nặng nề gật đầu.
Rơi một giọt nước trong veo xuống cánh tay áo cậu ấy.
Tuấn Anh nhìn vết nước ấy thấm dần vào vải trắng, lan rộng ra, thành một chấm nhỏ ẩm ướt rồi ngưng lại.
Cậu ấy cong ngón trỏ vuốt ve khoé mắt tôi. Nghiêm túc tỏ bày muốn đi mua nhẫn cho tôi.
Tôi đồng ý.
Dù sao tôi cũng thích đeo nhẫn cực kì nên không nghĩ nhiều, đoán là mua đồ thời trang mấy chục nghìn đeo chơi thôi.
Ban đầu tôi tưởng mua ở trong hội chợ, tôi bị mù đường nên mãi tới khi ra tận ngoài cổng mới biết cậu ấy muốn mua ở tiệm bên ngoài.
Tuấn Anh nói: "trong đó toàn đồ đểu, lừa dân được mấy hôm Tết lại dỡ gian hàng đi nơi khác ấy mà, khi đó không tới bắt đền được."
Rõ ràng chỉ hơn tôi một tuổi mà nói chuyện già dặn y như ông cụ non.
Lúc này chỗ tôi chưa rộ lên phong trào chơi bạch kim, vì giá thành cao mà bán thì lỗ. Người dân chỉ ham mua vàng có màu vàng mà thôi, vì dân quê không sành điệu như dân thành phố, không nghĩ được đeo màu trắng sẽ sang hơn, trẻ hơn mà chỉ nghĩ nó giống y chang màu inox, đeo người khác tưởng đeo đồ giả.
Bởi vậy khi Tuấn Anh dẫn tôi vào một tiệm trang sức toàn màu trắng thì tôi vẫn nghĩ trong này bán inox. Đồ thời trang mà thôi. Tôi thậm chí không chú ý phải ngẩng thật cao đầu để đọc bảng hiệu nữa. Con nít mà, đâu có nghĩ cậu ấy sẽ dẫn mình vào tiệm vàng, thấy không vào tiệm có màu vàng là tốt rồi.
Nhưng vào trong thấy bày biện sang trọng, có tủ kính đèn điện lung linh các thứ, khác trong chợ quá.
Tôi mới khều Tuấn Anh hỏi thầm: "đây là tiệm bạc à? An không đủ tiền đâu, đi ra thôi."
Cậu ấy nói: "Tuấn Anh tặng mà. An chọn mẫu mình thích đi."
Tôi lắc đầu, kéo cậu ấy.
"Tuấn Anh muốn tặng quà kỉ niệm cho An mà. Món quà cuối cùng An cũng không đồng ý sao?" Cậu ấy thở dài.
Nghe vậy tôi cũng cắn răng, mặt dày nhận không cậu ấy buồn.
Tuấn Anh nói tôi tự chọn, nhưng nói thật, khi đó tôi như bước chân vào miền cực lạc vậy, món nào cũng lung linh lấp lánh, loá hết cả mắt, nhìn món nào cũng thích. Chị bán hàng cũng xinh, mặc váy hoa thời thượng giới thiệu cho tôi kiểu nào cũng đẹp nhưng vừa to vừa thô, không hợp ý lắm.
Cuối cùng tôi đẩy Tuấn Anh lên, nói cậu ấy lựa cho mình.
Cậu ấy chọn chiếc nhẫn hột cao vừa phải nhưng không hề phô trương, viền nhẫn kết hai hàng đá tấm nhỏ xen lẫn hoạ tiết khắc hoa văn uốn lượn trên hông nhẫn tinh tế, tôn nổi bật lên hột đá sáng lấp lánh đính ở giữa. Nhìn đơn giản mà xinh vô cùng. Trùng hợp là tay tôi rất nhỏ mà khi đó Tuấn Anh đeo chiếc nhẫn này cho tôi lại vừa y ngón giữa.
Chị bán hàng khéo miệng nói: "chiếc nhẫn này sinh ra để dành cho cưng đó. Không cần phải cắt ni."
Tuấn Anh mỉm cười, khen: "nhẫn cũng tàm tạm mà nằm trên tay An nhìn sáng trưng. Tay An nhỏ nhắn lại thon dài, đeo kiểu nào cũng đẹp."
Tôi rạo rực trong lòng, xoè bàn tay lên ngắm nghía mãi.
Nhưng vui chưa được bao lâu thì nghe được tin cực kì kinh hãi.
Chiếc nhẫn này là bạch kim, bé xíu xiu như vậy mà giá tận tận tận năm triệu bảy trăm năm mươi ngàn đồng!
Thật khủng khiếp!!!!!
Tôi hoa mắt chóng mặt!
Tôi còn chưa được cầm tiền triệu trong tay bao giờ!
Một môn học thêm trong suốt 4 tháng mới chỉ có giá hai trăm ngàn thôi. Tiền rất có giá trị. Vậy vậy vậy cái nhẫn này phải đáng giá tận bao nhiêu môn học trong suốt mấy năm đây chứ???
Tôi thấy Tuấn Anh hớn hở trả tiền mà bủn rủn hết cả người, muốn xỉu luôn tại chỗ, chân tay cuống hết lên không biết phải làm sao. Tôi mặc kệ mặt mũi, tháo nhẫn trả lại cho chủ quán, nhanh tay gom hết tiền của cậu ấy đặt trên tủ kính rồi kéo Tuấn Anh ra ngoài.
Tôi nói: "An không muốn mua nữa!"
"Đừng mua nữa! Quá hoang phí!"
"Tuấn Anh có nghe không? An không muốn nữa!"
"Chúng ta đi về đi! À không! Đi chơi thôi! An dẫn Tuấn Anh đi ăn kem nha?"
Tôi lôi kéo, năn nỉ mãi nhưng cậu ấy để ngoài tai, còn nói vọng vào trong nhất quyết bắt chị ấy gói lại.
Mặt cậu ấy đanh thép, nói: "An còn từ chối nữa thì Tuấn Anh cũng cởi áo trả ngay tại đây. Ở trần đi về đó."
Giằng co mãi tôi không thắng nổi. Cậu ấy lấy tiền trả cho chủ quán rồi nhét hộp nhẫn vào trong tay tôi.
Cự cãi trước cửa tiệm nhà người ta cũng không hay nên tôi đi ra ngoài tiếp tục thuyết phục.
Suốt cả đoạn đường tới công viên tôi năn nỉ không ngớt lời. Nói Tuấn Anh đem về tặng bố mẹ hoặc em gái đi, món quà lớn như vậy tôi không thể nhận được.
Tuấn Anh cũng nói đủ lý do để tôi phải nhận suốt cả quãng đường, chúng tôi đều không ai nhịn ai.
Cuối cùng Tuấn Anh nhận lấy hộp nhẫn đỏ từ trong tay tôi, cậu ấy hỏi: "tình cảm bao nhiêu năm chơi thân thiết với nhau mà An coi không bằng năm triệu này à?"
Tôi cứng họng không trả lời được.
Dĩ nhiên mối quan hệ chân thành của chúng tôi không thể đong đếm được bằng vật chất.
Nhưng...
Tôi ám ảnh mãi khuôn mặt nghiêm nghị của Tuấn Anh lúc đó. Tôi biết cậu ấy buồn lòng nhưng tôi chẳng còn cách nào cả. Tuấn Anh còn nhỏ, chưa làm ra được tiền, ý thức chưa hoàn toàn phát triển hoàn thiện, có khi mua cho tôi rồi bữa sau sẽ hối hận thì sao?
"Nếu An quan trọng chuyện tiền bạc như vậy thì thôi. Cứ coi như Tuấn Anh tặng quà bị người ta vứt bỏ trả lại." Cậu ấy cúi đầu ủ rũ nói.
"Coi như trao chân tình người ta không nhận!" Giọng cậu ấy run rẩy.
Tôi chỉ không muốn cậu ấy phung phí tiền cho mình nhưng qua lời Tuấn Anh nói thì những lời lẽ trở nên nặng nề. Tôi không hề muốn ngày cuối cùng bên nhau mà để cậu ấy phải giận rồi buồn như thế.
Tuấn Anh nhanh chóng mở hộp rồi lấy nhẫn ra, cũng không nhìn thêm lần nào mà nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Ánh nắng nhàn nhạt tô vẽ chút sắc vàng lên sườn mặt đượm buồn càng tôn thêm vẻ cô đơn của cậu ấy.
Tuấn Anh siết chặt nắm tay, cũng không nhìn tôi mà dắt tôi đến ghế đá râm mát ấn xuống, nhẹ nhàng nói: "An ngồi đây đợi một chút. Tuấn Anh đi một xíu sẽ quay lại ngay rồi đưa An về nhà."
Nói dứt lời liền nhanh chân rảo bước.
Cậu ấy vô cùng buồn.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô độc đó, hét lên hỏi: "Tuấn Anh đi đâu?"
Cậu ấy không trả lời.
Tôi lập tức chạy đuổi theo.
Tuấn Anh đã nói mượn tôi một ngày nhưng bây giờ mới vừa hết buổi sáng thôi.
Cậu ấy giận thật rồi.
Tuấn Anh chạy về phía trung tâm hoa viên, cậu ấy nhảy lên thành bể rồi vung tay ném nhẫn xuống đài phun nước.
Tôi hoảng hốt cũng trèo lên, định nhảy xuống hồ nước mò nhẫn. Có biết mắc tiền lắm không hả? Sao cậu ấy lại toàn làm những chuyện ngu ngốc như vậy?
Tuấn Anh ôm eo vớt lấy tôi rồi nhảy xuống thềm bên dưới, quát lên: "An điên rồi hả? Tính cắm đầu xuống dưới đó làm gì? Nếu Tuấn Anh không nhanh tay thì có phải té xuống dưới rồi không? Ngốc muốn chết!"
Tôi đỏ mắt quát lại: "xuống lấy nhẫn chứ làm gì! Tuấn Anh mới là ngốc đó! Ai cho ném đi vậy? Biết bao nhiêu tiền bạc mà nói vứt liền vứt dứt khoát vậy sao?"
Tuấn Anh ỉu xìu phụng phịu dỗi: "tặng người ta mà người ta không nhận thì thôi bỏ đi chứ giữ lại làm gì nữa."
Tôi đầu hàng luôn rồi. "An nhận! An nhận! Được chưa? Thả ra đi để An xuống lấy lên."
Vừa dứt lời thì thấy có gì đó mát lạnh, tròn lẳn luồn vào ngón tay mình.
Tôi há hốc miệng, nhìn xuống rồi lại nhìn lên mặt Tuấn Anh, thấy anh ta tủm tỉm nín cười mà trong lòng lẫn lộn cảm xúc.
Vừa tức vừa thương!
Cuối cùng tôi không phản ứng dữ dội gì cả, ngày cuối rồi... Tôi thở dài.
Có trách thì trách bản thân mình nuông chiều cậu nhóc này quá mức đi. Làm trời làm đất cũng vì biết tôi sẽ không giận.
Chúng tôi đi ăn trưa, ăn bánh canh sau đó mới vòng trở về công viên ngồi ăn kem, rồi dạo ngắm hoa. Buổi chiều Tuấn Anh dạy tôi đánh bida, chơi chán rồi đi uống sinh tố. Cuối cùng vòng về hội chợ chơi mấy trò như xóc đĩa, bầu cua tôm cá, ném vòng, phi tiêu... Chơi đến chiều tối mới ăn bánh xèo rồi trở về.
Lúc đi ngang qua bờ hồ, nhìn mặt trời đỏ au lặn xuống mặt nước lăn tăn đẹp cực kì. Tuấn Anh dừng xe lại. Tôi chủ động rủ cậu ấy xuống dưới ngồi chơi một lát. Tôi luyến tiếc thời gian bên cạnh người này.
Chúng tôi cùng lặng lẽ nhìn về phía mặt trời, cùng nhau ngắm hoàng hôn. Đẹp nhưng buồn.
Tôi phá tan bầu không khí hiu quạnh bằng một câu lãng xẹt: "trời hôm nay đẹp nhỉ?" Nói xong mới thấy câu này ngu ngốc thiểu năng. Chỉ sợ người bên cạnh sẽ biết tôi đang nôn nao lo sợ rồi lại trêu chọc mình.
Nhưng Tuấn Anh cũng gật đầu hưởng ứng: "ừ. Đẹp thật! Nhưng không đẹp bằng An!"
Tuấn Anh quay sang nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười nhìn thẳng cậu ấy, nói thật tâm: "không! Tuấn Anh mới đẹp! Là người đẹp trai nhất mà An từng được gặp qua đấy!"
Cậu ấy vuốt ve vết bớt trên mặt tôi, hỏi: "có thật không?"
"Thật."
"Sao chưa bao giờ nghe An nói qua?"
Tôi ném hòn sỏi xuống hồ, thành thật trả lời: "An ngại. Bây giờ Tuấn Anh đi rồi mới có can đảm nói."
"Có gì đâu mà ngại." Cậu ấy cũng nhặt hòn sỏi ném xuống, mặt hồ gợn nảy đá lên tận mấy lần. Sau đó nói: "à không được! Phải ngại! Sau này không được tuỳ tiện khen thằng khác đâu đấy!"
Tôi bật cười.
"Chừng nào Tuấn Anh lên xe để An tới tiễn?"
Cậu ấy nói: "đêm nay Tuấn Anh đi rồi, khuya lắm An không cần tiễn đâu."
Lòng tôi chùng xuống.
May mà trước khi nghỉ Tết đã tặng cho Tuấn Anh một hộp sao viết đầy ắp lời nguyện ước tốt đẹp cho cậu ấy rồi.
Chúng tôi tiếp tục yên lặng nhìn mặt hồ phía trước.
Một lát, Tuấn Anh cầm tay tôi mân mê mặt nhẫn, nói: "An là con trai mà lại có ngón tay búp măng. Rất đẹp!"
Tôi xúc động chưa được bao lâu thì cậu ấy bổ sung thêm: "tuy bây giờ nhìn giống chân gà nhưng mai mốt lớn chắc cũng ra búp măng thôi. Đừng lo!"
Tôi vừa tức vừa buồn cười, giằng tay ra nhúng nước vẩy lên mặt cậu ấy. Tuấn Anh cũng cười, cũng búng nước lên mặt tôi. Chỉ giỡn chút xíu vì buổi tối se lạnh, chúng tôi đều không muốn ai bị ngấm nước.
Tôi hỏi cậu ấy: "hồi trưa nếu An không một hai đòi xuống lấy thì Tuấn Anh sẽ đem nhẫn về nhà chứ hay lại nổi khùng lên vứt đi đâu đó?"
Tuấn Anh nói: "sao vậy được. Nếu An không chạy theo thì Tuấn Anh lại phải tìm cách khác dỗ An đeo. Muốn tặng An mà."
Tôi trợn mắt, hỏi thẳng: "vậy An chạy theo là nằm trong kế hoạch của Tuấn Anh?"
Tuấn Anh cười rộ lên, lộ rõ má lúm đồng tiền, nói: "nằm trong dự tính!"
Tôi hậm hực: "có khác gì nhau chứ!"
Cậu ấy bẹo mặt tôi, xuống giọng nịnh nọt: "có khác mà."
"Khác chỗ nào?"
"Khác ở cách viết đó."
"..."
"Cách đọc nữa."
"..."
"Tuấn Anh ơi~" Tôi gọi ngọt.
"Hả?" Quả nhiên cậu ấy tròn mắt bất ngờ.
"Có muốn uống nước hồ không hả?" Tôi đanh giọng uy hiếp rồi giả đò đẩy cậu ấy. Thật muốn đá người này xuống dưới kia!
"Hahaha Xin lỗi mà! Được rồi Tuấn Anh xin lỗi. Chẳng qua muốn An nhận nó nhưng không còn cách nào cả. An không chịu nên Tuấn Anh càng phải vắt óc suy nghĩ cách dỗ người chứ sao nữa."
Cậu ấy cầm bàn tay tôi hướng về phía ánh mặt trời le lói, hỏi: "An có thấy chiếc nhẫn này nhìn giống nhẫn cưới trong phim không?"
Nghe Tuấn Anh nói vậy tôi mới để ý, công nhận giống thật. Mấy phim TVB khi đó nhẫn cưới là loại này chứ không phải nhẫn màu vàng như ở quê tôi.
"An có thể hứa với Tuấn Anh một điều được không?"
"Điều gì?"
"An phải đáp ứng trước Tuấn Anh mới nói."
"Không!"
"Đi mà. Trong khả năng của An thôi. Rất dễ dàng. Nha nha nha?"
"... Được!"
Tuấn Anh nói: "An sau này phải đeo nó mỗi ngày nha, cho đến khi nào có..." cậu ấy ngưng một chút rồi nói tiếp: "cho đến khi nào có người yêu thì vứt đi."
Tôi nhìn bàn tay mình đang nằm gọn trong tay cậu ấy. Tuấn Anh có phải định nói sau này tôi sẽ có bạn trai hay không? Rồi suy nghĩ đến một ngày nào đó tôi sẽ nắm bàn tay khác ư? Bàn tay đó có ấm áp rộng rãi như thế này không?
Tôi không biết trước tương lai sẽ thế nào nhưng chiếc nhẫn này tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ. Nó có ý nghĩa thiêng liêng đối với cả tôi và Tuấn Anh. Là rung động chân thành đầu đời của tôi. Chân tình của cậu ấy tôi không bỏ quên được. Nhưng tôi không thể cho cậu ấy biết.
Đành phải lên tiếng đánh trống lảng: "đừng nói vớ vẩn nữa."
"Nói thật đó. Tuấn Anh mà không thấy An đeo là Tuấn Anh đánh cho thì đừng có mà khóc." Cậu ấy nói chuyện cứ như sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tôi vậy. Nhưng vì để chiều cho người này vui, tôi vẫn gật đầu đồng ý.
"Với lại An đừng quan trọng hoá chuyện tiền bạc nữa được không? Chơi với nhau bao nhiêu năm trời không lẽ chẳng đáng giá bằng nổi một chiếc nhẫn cỏn con. Nếu Tuấn Anh còn ở đây, sau này An muốn gì Tuấn Anh đều sẽ mua cho An cái đó..." Cậu ấy bắt đầu nói luyên thuyên.
Tôi cười, lắng nghe rồi thấy tim đau nhói. Tự nhiên lúc đó lòng nghẹn ngào không chịu nổi.
Tôi ngắt lời: "Tuấn Anh đừng nói nữa, nói nữa An sẽ buồn."
"Ừm."
Không gian tĩnh lặng không bao lâu, cậu ấy ngồi nhích lại gần bên tôi, bàn tay đặt lên tay tôi, chầm chậm nắm lấy.
Lại nói: "thời gian trôi nhanh quá! Mới ngày nào gặp gỡ nhau rồi thân thiết, trưa nào chiều nào tụi mình cũng ra bãi cỏ lăn lộn chơi. Tuấn Anh thường ẵm An còn An ôm cổ Tuấn Anh nói cười khúc khích rằng thích nhất được bế lên cao cao. An thường ngồi trong lòng Tuấn Anh nghịch cát, có khi thổi con xoáy bụi mù mịt bay vào mắt lại ôm lấy Tuấn Anh phụng phịu, rúc vào người bắt thổi phù phù, có ngày chơi câu kiến mệt quá còn ngủ quên trong lòng Tuấn Anh, chân tay quấn chặt lấy Tuấn Anh như bé mèo con sợ lạnh ấy."
"Nào có!" Tôi xấu hổ cực độ, may mà có màu hoàng hôn ửng đỏ hắt lên che giấu cho đôi gò má nóng hổi.
"Thật mà! Tuấn Anh không bao giờ quên chuyện ngày xưa đâu. Hồi đó An nhỏ xíu, xây lâu đài cao quá mà đứng lại mỏi chân nên cứ nhào vào đùi Tuấn Anh mà ngồi. Còn ịn ịn mông lên người Tuấn Anh, lắc lắc lư lư nói ngồi sướng nữa. Tuấn Anh sẽ ôm chắc eo cho An khỏi ngã."
Tôi nhớ lại mà muốn đội quần, nhanh chóng giựt tay ra, chối cãi: "nói bậy bạ!"
Tuấn Anh cười, lại kể tiếp: "xây xong còn nhảy múa xung quanh rồi chạy về chủ động ôm lấy cổ Tuấn Anh, sau đó nhảy lên kẹp chân bên hông yêu cầu Tuấn Anh phải bế xoay vòng tròn nữa. Xoay đến chóng mặt ngã xuống thì sẽ nằm bẹp trên người Tuấn Anh nói "thật êm ái, nằm trên người Tuấn Anh là thích nhất!" Đáng yêu lắm! Nhớ lại vẫn còn thấy vui vẻ trong lòng."
"Lúc An ngủ môi sẽ hơi chu ra, má thì phồng lên, miệng nhỏ thỉnh thoảng lại nhép nhép như đang nằm mơ được ăn kẹo. Lúc có ai la hét ồn ào bị giật mình sẽ vô thức túm chặt áo Tuấn Anh như em bé bồng bông vậy. Môi An đỏ chót, má thì hồng hào, da dẻ mịn màng như bánh sữa, toàn thân lúc nào cũng có mùi thơm phức khác xa đám con trai lười tắm, nhìn An bé xíu nằm ngoan ngoãn vô cùng! Hôm nào An ngủ quên Tuấn Anh cũng thơm lén lên má một cái. Ngày nào ra chơi cũng chắp tay cầu ông trời cho hôm đó An nhớ phải ngủ quên."
Tôi vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, tròn mắt nhìn cậu ấy. Tôi cứ ngỡ hồi bé Tuấn Anh chỉ thơm tôi một lần. Không ngờ cậu ấy đã lén lút thơm tôi mỗi ngày luôn rồi. Nhưng những chuyện vô tư ngày nhỏ không phải nên giấu kỹ đi sao? Cậu ấy còn không hề ngại ngùng gì cả mà cứ nói thẳng hết ra như vậy! Tin này sốc quá! Tôi có nên thở tiếp không đây?
"Có lúc An ngồi lâu quá làm chân Tuấn Anh bị tê nên bước loạng choạng té đạp trúng lâu đài của An. Lúc đó Tuấn Anh rất sợ. Sợ An buồn lòng, sợ An nghỉ chơi, sợ An giận dỗi...Dù sao lâu đài sụp đổ cũng là lỗi của Tuấn Anh. Lúc đó chưa kịp xin lỗi thì An đã ngồi xuống vừa chùi nước mắt lem nhem vương cát lên mặt, vừa dùng tay nhỏ ra sức bóp chân cho Tuấn Anh rồi. Nói sợ Tuấn Anh sẽ bị đau chân không đi được giống mình. An khóc thút thít, nước mắt ngắn dài, lã chã rớt xuống, nhìn thương vô cùng!"
Tuấn Anh lại nắm tay tôi, kéo về: "An cũng buồn lòng, nhưng là đau lòng cho Tuấn Anh. Cảm ơn nhé!"
Tay tôi run rẩy, lắp bắp đáp lại: "kh...không... không có gì."
Tuấn Anh bật cười, bóp tay tôi một cái, nói: "ngốc nghếch!"
Chúng tôi lại rơi vào im lặng.
Mãi sau tôi lên tiếng dặn cậu ấy "nhớ giữ gìn sức khoẻ."
Mọi điều dịu dàng khác tôi đều đã ghi trong sổ lưu bút mà Tuấn Anh giữ rồi. Còn cả bao nhiêu lời chúc phúc mong cầu bình an tôi cũng đều gấp trong mỗi ngôi sao gói ghém tặng hết cho cậu ấy.
Chỉ mong đời này, kiếp này, người này vĩnh viễn bình bình an an. Mạnh khoẻ, hạnh phúc, viên mãn, muốn gì được nấy!
Mặt trời khuất núi, màn đêm dần buông.
Tuấn Anh nói: "ngồi xích vào một chút được không? Tuấn Anh lạnh quá!"
Dù đã qua mùa đông nhưng buổi tối chỗ tôi vẫn lạnh cực kì, càng về khuya càng rét cóng. Tuấn Anh lại không mặc áo khoác nữa. Có lẽ vì hôm nay là ngày cuối cùng bên nhau nên cậu ấy khác hẳn, nếu là bình thường thì dễ gì hỏi ý tôi mà sẽ tự động dán người vào ngay.
Tuấn Anh ngoan ngoãn như vậy khiến tôi thấy thương thật là thương.
Lúc đó tôi có thể kêu Tuấn Anh về cho khỏi vương vấn gió hồ, nhưng tôi không làm vậy, tôi cởi áo khoác của mình rồi ngồi sát lại, phủ áo lên lưng cả hai người.
Tuấn Anh lại nhẹ nhàng hỏi tôi: "có thể hôn Tuấn Anh được không? Một cái tạm biệt nhau thôi mà. Tối nay..."
Cậu ấy thở dài: "ước gì cứ bé nhỏ mãi. Ngày nào cũng có thể hôn An. Làm người lớn chán quá!"
"Một cái tạm biệt trước khi chia tay cũng không được sao?"
Toàn thân tôi run rẩy, trái tim đập bang bang, lồng ngực nhảy nhót như nổi trống. Lúc đó cảm xúc lẫn lộn vô cùng. Có chút ngại ngùng lại có chút phấn khích nhè nhẹ... tôi cũng muốn...
Tôi không suy nghĩ lâu. Dường như cậu ấy vừa dứt lời là tôi lấy can đảm nhắm mắt lại nghiêng mặt sang.
Tuấn Anh choàng cánh tay lên vai tôi, còn tôi rướn người chạm môi nhẹ lên má cậu ấy... sau đó nhanh chóng quay mặt đi.
Tôi cảm nhận được Tuấn Anh nhìn tôi, nhìn chăm chú, nhìn lâu lắm... Nhìn đến khi mặt tôi nóng bừng bừng lên thì cậu ấy bất chợt dùng tay ôm cổ giữ đầu tôi lại rồi cúi xuống hôn liên tục mấy cái liền lên má, lên trán tôi, lên đuôi mắt, chóp mũi, dường như toàn bộ khuôn mặt tôi đều vương vấn hơi thở nóng bỏng của cậu ấy.
Tôi không rõ lúc ấy Tuấn Anh hôn bao nhiêu lần nữa. Đầu óc hoàn toàn mơ màng, như người đi trên mây, làm gì còn tâm trí đâu mà đếm. Chỉ biết cậu ấy lại gần ôm mặt tôi cưng nựng liên tục... nhiều lần gấp gáp dồn dập chạm tới gần bên khoé môi...
Chỉ là gần chứ chưa chạm.
Tuấn Anh ôm chặt tôi, cúi đầu hô hấp nặng nề bên cổ tôi... Mãi sau cả hai mới bình tĩnh mà đứng lên.
Cậu ấy chở tôi về tới ngã tư rồi hiểu ý để tôi tự đi bộ về nhà. Cậu ấy nhìn theo tới khi tôi bước vào sân thì mới quay đầu xe rời đi.
Đến khuya, tôi lặng lẽ đau lòng mở phong bao đỏ ra xem, trong đó có tròn hai mươi triệu đồng.
Kèm một tờ giấy nhỏ với dòng chữ "Để dành cho cục cưng của anh lên cấp III ăn sáng."
Đêm hôm đó, gối nằm của tôi ướt đẫm...