Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 20: Anh chỉ có một ước nguyện nhỏ thôi, rằng sẽ có em trọn một kiếp này




Sau đợt đó chúng tôi kể cho cả lớp rồi tưởng tượng nếu có con rắn bò lơ lửng trước mặt chắc xỉu cái đùng xuống dưới khỏi cứu luôn.

Tuấn Anh nghe vậy thì hỏi tôi nếu cậu ấy rơi xuống dưới tôi có cứu không, tôi trả lời "không" liền, nói rằng tôi sợ lắm, còn không biết bơi, chưa kể lỡ đó là đầm lầy sâu là ngỏm củ tỏi.

Tuấn Anh nói "An thật độc ác! An mà rớt xuống dưới Tuấn Anh sẽ nhảy xuống ngay lập tức chứ ở đó mà có thời gian suy nghĩ nông hay sâu."

Tôi nhe răng cười hì hì.

Lúc đó tôi vẫn cho rằng đây chỉ là câu chuyện giỡn chơi của thiếu niên mà thôi.

Nhưng vừa vặn không lâu sau đó Tuấn Anh đã tự chứng minh hành động đi đôi với lời nói của mình.

Đợt đó chúng tôi đi thuyền ra hái hoa súng.

Tôi sợ nước nên không bao giờ ngồi thuyền cả nhưng khi đó nghe Tuấn Anh nói cậu ấy cũng chưa được ngồi thuyền bao giờ thế là tôi mủi lòng, rủ cậu ấy và mấy bạn chiều chủ nhật vào nhà bà nội chơi.

Gần nhà bà có hồ rất rộng, cả bọn trốn người lớn, tự ý lôi thuyền ra chèo. Cường giành chèo, chèo một hồi bị mắc vào bèo không gỡ ra được. Cuối cùng huy động hai người dùng sức thì mái chèo bật mạnh ra đẩy tôi rớt xuống hồ cái "tủm". Mấy bạn hoảng hốt kêu la rồi giơ tay muốn kéo tôi lên.

Còn Tuấn Anh thì khác.

Cậu ấy lúc nào cũng như con sói đầu đàn, phản xạ hay xử lý mọi việc rất nhanh gọn lẹ. Tôi vừa rơi xuống còn chưa kịp chìm nghỉm ngộp thở thì Tuấn Anh đã nhảy cái đùng xuống theo, mò được người, ôm eo nhấc tôi chồi lên mặt nước rồi. Hên mà tôi chưa bị uống no sặc nước chứ không chắc lại ám ảnh tới già mất.

Lần này cũng may mà có Tuấn Anh. Đời tôi may mà từng có cậu ấy.

Sau lần té lộn cổ xuống hồ đó Tuấn Anh suốt mấy ngày đi theo tôi lải nhải, nào là cậu ấy sinh ra tôi thêm lần nữa, nào là không có Tuấn Anh thì tôi lên bàn thờ ngắm gà khoả thân lâu rồi, rồi thì cậu ấy là cha mẹ tái sinh của tôi, cậu ấy là thần tiên vừa đẹp trai vừa ngầu trên trời cứu tôi một mạng...

Tuấn Anh nói nhảm nhiều cực kì, không phải riêng tôi mà mấy bạn khác đều nhận xét "mày nói chuyện mắc ói quá đi, mày không nhảy xuống thì tao cũng cứu được vẽ chuyện quá, thằng này nó bị đứt dây thần kinh số 7..."

Dĩ nhiên là tôi biết ơn cậu ấy, tạ ơn vô cùng, ân huệ này cả đời cũng không trả hết được. Tuấn Anh muốn tôi bưng trà rót nước tôi đều làm, nhưng cố tình tôi hỏi cậu ấy muốn tôi làm gì? bóp chân, bóp vai, đấm lưng, mua đồ ăn vặt, chép bài... chuyện gì cậu ấy cũng không đồng ý.

Tuấn Anh bắt tôi một là gọi ba, hai là gọi anh một ngày.

Trời ơi thật khủng khiếp!

Hai phương án này cái nào cũng khó hết biết không?!

Lúc đó đâu có nghĩ gọi đại cho xong chuyện được. Cứ nghĩ ba mình là người đẻ ra mình, Tuấn Anh có đẻ ra tôi đâu, tự nhiên bắt gọi cái gì mà kì cục dữ vậy? Còn gọi anh thì tôi đã từng nhiều lần từ chối rồi, rất ngượng miệng.

Tụi con gái lớp tôi có thể sà vào lòng người này người kia gọi "anh" trêu chọc nhau được chứ có cho tiền tôi cũng không dám làm vậy. Người ta bạo dạn vì trong lòng người ta trong sạch, vô tư không nghĩ gì hết, chỉ là mấy cô nhóc cậu nhóc giỡn chơi với nhau mà thôi.

Còn tôi thì sao? Tôi không trong sáng, tôi không trong sạch. Trong lòng tôi có hàng vạn con quỷ nhảy nhót nối đuôi nhau thành một hàng dài vô tận. Chỉ một tiếng xưng hô đơn giản nhưng đối với tôi khi đó mở miệng vô vàn khó khăn. Chỉ sợ lỡ không điều chỉnh được cảm xúc, nói ngọt một tiếng "anh ơi~", người ta biết hết tâm tư dơ bẩn thì sao? Mình tôi chịu thoá mạ cũng được nhưng còn người kia... Tôi không muốn người ta bị dính sình bùn tanh hôi từ mình.

Nhưng mà...

Tôi vẫn phải chiều chuộng người đó.

Nếu người ta không vui thì tôi sẽ buồn lòng.



Tuấn Anh uy hiếp với khuôn mặt khó ở, lườm tôi muốn cháy khét thì cuối cùng tôi cũng phải chọn phương án thứ hai.

Thôi được rồi... tôi có cách của mình.

Mặc dù chấp nhận nhưng tôi tự quy ước trong lòng là cho phép cậu ấy xưng anh gọi em với mình, còn tôi chỉ cần nói trống không, luồn lách cho qua một ngày là được. Để mà gọi Tuấn Anh là anh thì mơ đi.

Tôi tính toán ngồi im re học hết cả ngày, hạn chế nói chuyện phiếm thì chẳng mấy mà hết ngày đâu. Ai mà ngờ hôm nay lại trúng ngày giáo viên đi học chính trị, cả lớp tự học, Tuấn Anh phụ trách coi các bạn làm bài, ai không hiểu thì hỏi cậu ấy hoặc lớp trưởng.

Tôi dám cá chắc chắn Tuấn Anh đã biết thừa tin này từ trước nên hôm qua mới sống chết đòi một ngày này làm anh đến như vậy. Cậu ấy còn không che giấu tới nỗi mà khi thầy bên Đoàn tới dặn dò thì liền đứng dậy quay mặt sang bên tôi nhướng mày nhe răng cười gian xảo.

Thầy nói lớp trưởng còn đỡ, lớp tôi có thể thư thả ai chơi việc người nấy, chứ dặn Tuấn Anh là coi như lớp tôi xong rồi. Cậu ấy lôi một xấp bài kiểm tra thử trong balo ra nói mọi người làm, ai không hiểu thì hỏi lớp trưởng, không làm xong cũng phải chép xong, không chép kịp thì trừ điểm. Sau đó đút tay vào túi quần nghênh ngang ra khỏi lớp.

Lớp trưởng hỏi: "mày không làm à?"

Tuấn Anh cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đáp: "đề tao ra đấy!"

Đúng vậy! Cậu ấy học rất giỏi! Cực giỏi! Là kiểu người sẽ cùng thầy bộ môn nghiên cứu ra thêm nhiều phương pháp giải khác nhau chứ không phải đơn giản là giải đề bằng công thức trong sách giáo khoa dễ như ăn bánh nữa. Học khối 9 nhưng ở nhà luôn học trước, có thể dễ dàng giải tất cả các môn tự nhiên tận khối 12. Bất cứ ai dạy qua lớp tôi đều phải để lại lời tấm tắc khen ngợi. Năm nào cũng nhận được lời đề nghị nhảy lớp nhưng cậu ấy đều từ chối.

Tôi nhìn theo thần tượng của mình mà vô thức nuốt nước miếng. Người vừa đẹp vừa giỏi như thế mà lại là bạn cùng bàn của mình. Chắc cậu ấy bỏ đi chơi điện tử nữa rồi. Biết sắp chuyển đi nên ngày càng cúp tiết nhiều. Thôi đi cũng được, đỡ phải gọi cậu ấy là anh.

Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe Tuấn Anh chống tay ở cửa sổ nhìn tôi, gọi to lên: "em gì ơi!!!"

Mấy thằng bàn cuối còn đập bàn ầm ầm cười phá lên, hầu như ai cũng biết vụ giao ước vô liêm sỉ này của cậu ấy hết.

Tôi cúi mặt cắm đầu chạy ra. Tôi nói Tuấn Anh là tôi cũng cần phải làm bài, lúc này tôi vẫn xưng tên. Cậu ấy sửa, nói là "phải xưng em." Nghe vậy tôi câm nín luôn.

Tuấn Anh mới bật cười, cũng không làm khó mà nói luôn: "bài này chiều qua anh đã giao cho làm trước rồi, nãy giờ em chưa nhìn đề sao?"

Dạ vâng! Nãy giờ mải nhìn trai được chưa?

Hôm qua cậu ấy đưa cho mấy đề của mấy môn, ngồi giải muốn hói đầu luôn. Hầu như chiều nào cũng có đề, không làm xong lúc tối thì cũng phải đem về làm sáng mai nộp lại cậu ấy kiểm tra. Nghe Tuấn Anh nói đề Toán này mình hoàn thành xong rồi thì tôi cũng thở phào yên tâm mà lẽo đẽo theo sau.

Tôi muốn hỏi nhiều lắm nhưng mà hỏi thì lại phải xưng anh-em... thôi kệ đi đâu thì đi.

Tuấn Anh xách tôi ra quán net thật. Lần này cậu ấy nói ngồi chung một máy đi, tôi tưởng Tuấn Anh không đủ tiền thì móc trong túi ra đưa cậu ấy năm nghìn đồng, cậu ấy cười nhận lấy nhét túi quần nhưng vẫn gọi chủ quán ghi giờ có một máy.

Tôi quyết tâm làm người câm tới cùng nên không hỏi gì cả. Cứ kệ đi.

Nhưng Tuấn Anh lại ngồi vào ghế, vậy hôm nay tới lượt tôi đứng à?

Tuấn Anh dạng hai chân ra, vỗ vỗ vị trí ở giữa: "lại đây ngồi với anh!"

Tôi lùi lại.

Mặc dù đang giờ "hành chính", học sinh hầu hết đều trên lớp, tiệm net không bu quá đông nhưng dãy này cũng có vài người biết không hả?

Tuấn Anh buồn cười, đứng dậy đi vòng ra phía sau rồi chỉ tay xuống ghế. Lúc này tôi mới dám đi tới ngồi còn cậu ấy đứng phía sau như mọi lần.

Thời đó chỗ chúng tôi bắt đầu nổi lên game Võ lâm truyền kỳ, cấp 2 tôi vẫn chưa chơi game nên không rành, mọi hiểu biết đều là qua lời kể của Tuấn Anh. Khi đó nếu tính toán thời gian thì chắc cũng có Yahoo chat rồi, nhưng mà thịnh hành với các anh chị cấp 3 hơn. Tụi tôi học với nhau ở trường làng, ai cũng biết nhà nhau thì dùng Yahoo làm gì. Vì thế nên lớp tôi khi ấy chưa ai biết tới. Ngay cả Tuấn Anh cũng chỉ quan tâm tới game chứ làm gì mà chú ý tới một tính năng chat chit, cậu ấy không có nhu cầu nhắn tin với ai hết. Ngay cả khi có điện thoại cũng chỉ mang lên lớp khoe đúng một lần vì trong lớp chưa một ai có điện thoại di động cả.

Tuấn Anh hỏi: "em thích nghe nhạc Trung không?"

Mỗi lần cậu ấy gọi một tiếng "em" thì cả người tôi liền ngứa ngáy, đã vậy còn chống tay cúi xuống nói gần bên tai. Trầm bổng, du dương... chịu không thấu.

"Là nhạc gì?" Tôi tỏ ra bình thản mà hỏi.

"Bài hôm trước anh mở, em múa cho cho anh ngắm đó."

"Xem. Nhìn cũng được. Ngắm cái gì mà ngắm." Tôi tá hoả chỉnh lại lời cậu ấy. Nghe cứ như là cứ như là...

"Ừ. Thích không?" Tuấn Anh cười khẽ bên tai, hỏi tôi.

"Thích."

"Vậy hôm nay em nghe nhạc, anh chơi Võ lâm, được không?"

"Mọi khi cũng vậy còn gì?" Tôi hỏi lại.

"Không giống. Hôm nay em nghe nhạc trong game thôi. Nha?"

Nghe cậu ấy xưng anh làm tôi nhớ đến mấy bộ phim tình yêu TVB trên tivi, cứ kì kì, tôi đề nghị: "hay là xưng tên đi?"

"Em muốn ăn đòn không?" Tuấn Anh cốc đầu tôi một cái.



Thật sự tụi con trai lớp tôi sang năm nay chấp niệm với chuyện xưng anh lắm. Dĩ nhiên là trừ tôi ra rồi. Tôi không có nhu cầu làm anh của ai ngoài em trai tôi cả.

Tuấn Anh đeo tai nghe cho tôi, ai làm việc nấy, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được tiếng cậu ấy chửi thề khi chơi game. Tất cả nhạc tôi đều thích, nhẹ nhàng đúng gu, có cả nhạc phim Tiếu ngạo giang hồ nữa.

Hồi đó con nít tụi tôi mê phim kiếm hiệp lắm. Từ thời còn xài băng từ, mỗi lần nhà ai thâu băng Kim Dung về là cả xóm kéo tới xem chung. Sau này có tivi thì trào lưu phim kiếm hiệp càng nhân rộng hơn nữa, cứ tới giờ ăn cơm là chiếu. Ai cũng thích. Con trai thì mê quánh võ làm hiệp khách, con gái thì để tóc dài làm tiên nữ.

Tuấn Anh cũng từng nói với tôi, nếu giống như trong phim thì tốt rồi, Tuấn Anh sẽ kẹp nách xách tôi bay đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa.

Rồi hành thì hành đi mắc gì kẹp tôi theo? Lại còn kẹp ở nách? Có thể kẹp chỗ nào nhìn thẩm mỹ một chút được không?

Tôi mới châm chọc "người giang hồ suốt ngày bay lượn, làm cái gì kiếm tiền ăn đây?" Tuấn Anh mới lại bắt đầu xéo sắc, nói tôi mà ở trong phim thì chỉ có nước làm yêu quái mê hoặc người ta chứ mặt mũi này không làm nổi thần tiên đâu. Tôi biết ý cậu ấy không phải chê mình xấu nên cũng không mặc cảm giận dỗi mà làm gì.

Không lâu sau nghe tới một giai điệu quen tai, tôi trước đó đã nghe thuộc luôn rồi, chỉ là không hiểu nghĩa. Nhưng chỉ cần giai điệu này vang lên cũng khiến lòng tôi chùng xuống, tôi nhớ tới buổi tối không lâu trước đó, lần nhảy múa cho cậu ấy xem, ngày mà Tuấn Anh dùng áo khoác bao bọc lấy tôi, tôi khóc ướt ngực áo cậu ấy...

Những tưởng bài hát này chỉ là vô tình lướt qua, Tuấn Anh sẽ tập trung chơi tiếp, ai ngờ cậu ấy cúi xuống hỏi tôi có nhớ bài này hay không, tôi gật đầu.

Tuấn Anh thoát game rồi gõ tên bài hát trên Internet, cậu ấy tiếp tục để tôi nghe, ca sĩ hát đến câu nào cậu ấy sẽ dịu dàng dịch nghĩa tiếng Việt câu đó bên tai cho tôi hiểu.

"Gạt đi hết bóng hình hư ảo

Chẳng quên được nụ cười của em.

Đêm qua tìm mộng bên gác nhỏ

Kiếm hiệp tình duyên mặc anh đi.

Hoa nở, hoa tàn, được mấy hồi

Ngoài kia thiếu niên cũng đa tình.

Soi bóng gương thấy mình đã lớn

Vuốt tóc mây gởi gió tung bay.

Từ đó về sau chẳng quản gì,

Chuyện thế gian tình đầy nồng thắm.

Chỉ có một ước nguyện nhỏ thôi,

Rằng có em trọn một kiếp này.

Đao quang kiếm ảnh theo từng bước

Sóng vai nhau uống cạn chén tình.

Nhiều năm sau, nhiều năm sau nữa,

Hỏi chuyện xưa là tỉnh hay mộng?

Kiếm hiệp tình chỉ có trong mơ,

Mộng vỡ tan chẳng một mảnh thật.

Ngoảnh đầu tỉnh mộng đón ánh dương..."

Chỉ là lời bài hát thôi mà, tại sao mỗi câu cậu ấy diễn giải lại nặng nề đâm sâu vào trái tim tôi đến vậy?

Tuấn Anh nhẹ nhàng nói: "...Anh chỉ có một ước nguyện nhỏ thôi, rằng sẽ có em trọn một kiếp này..."

Lúc dịch đến câu đó, Tuấn Anh vuốt ve nhẹ lên mu bàn tay đang run rẩy của tôi.

Tôi có thể hiểu rằng đây là Tuấn Anh mượn lời bài hát mà gửi tâm tình với tôi hay không?

Cậu ấy kéo một bên tai nghe ra khỏi tôi rồi cúi xuống thầm thì, cánh môi như có như không chạm vào da thịt: "ngày sau, mỗi lần nghe bài hát này em sẽ nhớ đến anh."

Lời này chạy thẳng vào trong lòng khiến tim tôi đập dồn dập, không thể nào hô hấp ổn định. Không phải hỏi "có nhớ cậu ấy không" mà ngay lúc này Tuấn Anh đã tự khẳng định "tôi không thể nào quên cậu ấy" rồi.

"Nhiều năm sau, nhiều năm sau nữa,

Hỏi chuyện xưa là tỉnh hay mộng?



Kiếm hiệp tình chỉ có trong mơ,

Mộng vỡ tan chẳng một mảnh thật."

Là mộng hay tỉnh đây?

Vỡ tan chẳng còn một mảnh...

Tôi hoảng hốt chạy về trường. Lúc này tôi không biết phải hình dung cảm xúc của mình như thế nào? Chắc là đau khổ đi? Trong một khoảng thời gian ngắn mà tôi phải đấu tranh với xu hướng tính dục của mình. Đến khi chắc chắn rồi thì lo được lo mất giấu giếm sợ bị phát hiện tâm tư. Rồi lại hoang mang với những ân cần thân mật lẽ ra không nên có.

Không biết người ấy có thích mình hay không, đến khi dường như sắp hoàn toàn phá hỏng khoảng cách giữa hai người thì mới bàng hoàng nhận ra tôi và người ấy chắc chắn không thể nào. Người ta sắp đi rồi. Chẳng còn ở đây với mình nữa đâu...

Không phải vậy! Tôi sai rồi! Ngay từ đầu đã sai rồi!

Tôi đã biết trước vũng lầy này sâu thẳm mà vẫn cố tình bước nốt một chân còn lại vào. Không phải Tuấn Anh mà chính tôi tự tàn nhẫn với bản thân mình. Tôi ngồi xuống bên bờ tường nhỏ, ôm đầu gối khóc nức nở. Tôi chẳng trốn chạy nổi. Ngay cả thực tại cũng phải dựa dẫm vào cậu ấy. Tôi là học sinh "ngoan" nên không thể về nhà lúc này. Cũng không thể trèo nổi lên bức tường cao kia nếu không có Tuấn Anh trợ giúp. Tôi bàng hoàng nhận ra từ bao giờ mà xung quanh tôi chỉ toàn là bóng hình cậu ấy.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy về hướng này. Tôi nhớ đến những lời Tuấn Anh nói đêm hôm đó. "Cứ để nó tự do đi... chẳng còn bao lâu nữa..."

Tôi hiểu cậu ấy ám chỉ đến điều gì rồi. Có phải vì vậy mà Tuấn Anh không dám nói ra với tôi hay không? Cậu ấy cũng có rung động với một thằng con trai như tôi đúng không? Nhưng cậu ấy cũng biết trước chúng tôi không có kết quả.

Chúng tôi vĩnh viễn không có tương lai cùng nhau!

Tuấn Anh ngồi xuống ôm chặt lấy tôi, cậu ấy không xưng anh nữa, liên tục gọi tên tôi, xin lỗi tôi. Có lẽ tôi hiểu cảm giác của Tuấn Anh lúc này rồi.

Cậu ấy có lẽ cũng như tôi, ban đầu chỉ dừng ở mức cảm nắng, sau đó thích rồi thì lại đúng lúc biết được mình phải lìa xa. Không biết phải làm thế nào mới tốt? Chúng tôi không biết phải làm thế nào cả? Vì vậy nên mới không nói ra. Có phải hay không thì chính tôi cũng không xác định mà cũng không có can đảm xác nhận. Cậu ấy chưa từng chính thức nói một lời với tôi. Cậu ấy không dám, không nỡ, cũng không thể.

Nói ra thì thế nào? Thật nực cười. Chúng tôi sẽ lén lút quen nhau vài tuần rồi chia tay ư? Đừng nói là cậu ấy, ngay cả tôi cũng sẽ không chấp nhận để bản thân chịu thiệt như vậy. Huống chi chúng tôi còn không được bình thường như những cặp đôi khác. Cả hai đều là nam giới, đều có chung một giới tính. Dù có thư từ qua lại yêu xa thì cũng không bền lâu vì khoảng cách chứ chưa nói tới định kiến từ gia đình, miệt thị từ xã hội.

Nhưng nếu Tuấn Anh có thể ngừng quan tâm tôi, tôi chịu nổi sao? Tôi có thể ngừng thích Tuấn Anh, nếu cậu ấy còn ở trước mặt mình sao? Tôi không thể oán trách cậu ấy tại sao lại thể hiện tình cảm rõ ràng với mình được, vì chính tôi cũng mong chờ cậu ấy làm điều đó mà. Tôi không thể hận vì cậu ấy quan tâm mình, như vậy quá bất công với cậu ấy. Nếu Tuấn Anh thích tôi thì khi rời khỏi nơi này, cậu ấy cũng đau lòng chứ đâu phải riêng gì tôi.

Chúng tôi ban đầu đều không biết trước sẽ phải chia xa. Chúng tôi sau đó đều không ai ngừng tiến về đối phương. Trong chuyện này hai chúng tôi đều sai. Sai rồi... Nhưng không hề hối hận.

Cứ để nó tự do đi... tự do đi... chúng tôi cứ tự do làm điều mình muốn đi... ý Tuấn Anh là như vậy có phải không?

Tuấn Anh xin lỗi tôi điều gì? Xin lỗi vì đã thích tôi? Xin lỗi vì không thích mà chỉ muốn quan tâm vậy thôi? Xin lỗi vì sắp đi xa? Xin lỗi vì biết tôi thích cậu ấy? Hay xin lỗi vì biết tôi thích rồi mà còn cố tình trêu chọc khi sắp phải chia ly? Tuấn Anh không nói, tôi cũng không hỏi. Tuấn Anh từng nói, cậu ấy cũng nghĩ rất nhiều nhưng không nói cho tôi biết. Cậu ấy có biết rằng tôi cũng nghĩ nhiều hay không? Nghĩ về cậu ấy rất nhiều.

Lần đầu tiên biết rung động tuổi đầu đời mà phải chịu đau đớn thế này, tôi khó thở không chịu nổi. Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là cậu ấy? Giữa hàng tỉ con người ngoài kia nhưng ông trời lại chọn trúng hai người tôi để trêu ngươi, để chia cắt.

Thà rằng cậu ấy không thích tôi cũng được, kì thị tôi cũng được, nhưng phải ở đây, ít ra được nhìn người mình thích dù không được đáp lại cũng là một dạng hạnh phúc. Hoặc là hãy tỏ rõ thái độ không thích tôi rồi biến đi cũng được, càng xa càng tốt, càng khuất mắt tôi càng dễ quên.

Nhưng trớ trêu thay, người tôi thích thầm dường như cũng thầm thích tôi, vậy mà cả hai phải bất ngờ cùng chịu nỗi đau ly biệt.

Không phải không có hy vọng mà là đã có chút xíu hy vọng rồi bị giẫm đạp, bóp nát. Vụn vỡ hết thảy!

Không phải chúng tôi không trân trọng mà là cuộc đời này quá khắc nghiệt. Chúng tôi còn chưa kịp trưởng thành, còn chẳng có quyền phân vân giữa lựa chọn hay từ bỏ đối phương. Là cuộc sống này ép chúng tôi. Số mệnh của chúng tôi vốn dĩ không chung lối, chẳng qua một đoạn đường ngắn ngủi này đi cạnh nhau quá khắc cốt ghi tâm mà thôi.

Hai chúng tôi cứ loạng choạng với trái tim tan vỡ mà tựa vào nhau dưới bức tường cũ kỹ phong rêu mãi như vậy.