Lúc xuống sân bay, ngồi trên xe lướt nhanh qua những dãy phố phường lạ lẫm, không hiểu sao ngoài hồi hộp, mong chờ thì tôi còn có chút căng thẳng.
Tuấn Anh cũng ngồi phía sau, ôm chặt tôi trong lòng, hỏi: "Em thử đoán xem anh đưa em đến chỗ nào?"
Tôi chỉ ra Hà Nội duy nhất một lần đợt đi làm thiện nguyện chung với Tuấn Anh, hoàn toàn xa lạ nơi này, nếu mà cậu ấy đề nghị tôi đoán thì chắc phải là nơi tôi có thể nghĩ đến được. Về nhà bố mẹ cậu ấy chăng? Hoặc là nhà riêng nơi cậu ấy sinh sống?
Tuấn Anh lắc đầu, nói rằng nơi đó không phải nơi cậu ấy sinh sống nhưng là nơi cậu ấy thường xuyên trú ngụ, nơi tôi chưa bao giờ đặt chân đến nhưng sẽ thấy vô cùng quen thuộc.
Tôi đã cảm thấy những lời này đối nghịch, mâu thuẫn và khó hiểu.
Cho tới khi tôi được tận mắt chiêm ngưỡng.
Ngây ngẩn và choáng váng.
Dù chưa thực sự bước vào nhưng tôi có thể biết trước cách bố trí phòng ốc bên trong toà nhà này, tôi đã đứng bần thần bên ngoài, ngước nhìn rất lâu, rất lâu. Tuấn Anh cũng im lặng không hối thúc, dường như đôi mắt lãnh đạm của cậu ấy có thể xuyên thấu nhìn rõ trái tim chững lại vài nhịp của tôi lúc này. Toàn thân tôi nổi đầy gai ốc, sống lưng toát ra từng luồng hơi lạnh, chẳng biết nên cảm thán trạng thái sốc đến điên đảo của mình hiện tại là gì nữa.
Vốn dĩ tôi nghĩ từ hôm mẹ cậu ấy tìm đến, tôi đã biết tất cả sự thật lâu nay, nhưng hoá ra đó mới chỉ là lớp đầu tiên thôi sao? Sự hi sinh của Tuấn Anh là nhiều không đếm xuể thật ư? Nó ngọt dịu như búp sen thắm nhưng cũng không kém phần cay đắng như củ hành tây, mỗi lần bóc tách từng lớp đều khiến hốc mắt tôi nóng bừng lên, đau đớn âm ỉ, chua xót quặn thắt. Tôi không biết nên hình dung cảm giác lúc này của mình như thế nào, đầu tôi ong ong lên từng tiếng, tứ chi cứng đờ, có một tấm màn mỏng manh mà bây giờ tôi chỉ cần nhích lên một chút là sẽ mạnh mẽ xé toạc. Nhưng tôi sợ. Tôi sợ những hình ảnh điên cuồng kết nối trong não bộ lúc này là sự thật.
Tuấn Anh nói đúng, tôi đang đứng trước một nơi mà cho dù chưa từng tới bao giờ nhưng nhắm chặt mắt tôi cũng có thể thuộc lòng đường đi lối lại.
Tôi cảm nhận được tim mình nhảy nhót nhanh hơn một khúc hoan ca.
Đây là bản thiết kế đầu đời của tôi!
Năm đó lúc nhận việc làm thêm ở công ty, tôi được kiểm tra bằng một bài thiết kế viện bảo tàng. Lúc ấy tôi sợ hãi xanh mặt, một nơi trang trọng, cao siêu như vậy thì làm sao thằng nhóc mới nhập học có thể làm được? Tôi cũng không phải thiên tài, là do cấp ba anh Thịnh tạo điều kiện cho sử dụng máy tính xịn, lại thường xuyên sang quán net nhà anh Tuấn Chinh để học hỏi nên mới biết một ít thủ thuật cơ bản trước khi vào trường đúng chuyên ngành. Nhưng những mánh khoé ấy chỉ đủ chống đỡ vẽ ngôi nhà cấp bốn đơn giản thôi, làm sao có thể triển khai được hẳn viện bảo tàng? Chính vì lần đầu va vấp bất ngờ này nên tôi ghi nhớ mãi. Cứ nghĩ mình phải từ bỏ, ai ngờ công ty nói chỉ là thử năng khiếu chứ không bắt buộc tân sinh viên làm những việc ngoài khả năng. Tôi có thể vẽ máy hoặc vẽ tay, tuỳ theo cảm quan cá nhân mà xây dựng ý tưởng chứ không gò bó trong khuôn khổ phong cách nào cả. Họ muốn thẩm định, đánh giá khả năng mỹ học của tôi. Hiện tại tôi có thể hiểu được tại sao năm ấy người ta cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng phải vẽ theo ý muốn của tôi, làm theo sở thích của tôi, hãy đặt vị trí tôi là người sở hữu toà nhà này và trang hoàng nó đi... Thì ra là thế... Thì ra là thế... Tôi hiểu hết rồi...
Tôi nghiến chặt răng hàm để ngăn mình xúc động, chậm rãi quay sang ngước lên nhìn sâu vào mắt Tuấn Anh. Cậu ấy không tránh né, chỉ xoè bàn tay rộng lớn trước mặt tôi, hỏi một câu: "Em có thương anh không?"
Tôi chính thức không kìm nén nổi nữa, khoé môi run rẩy, nước mắt trào ra ồ ạt thành dòng len lỏi cả vào khoang miệng mặn đắng. Tôi không đặt tay mình vào trong bàn tay kia mà lao thẳng vào lòng cậu ấy, cuồng tay cuồng chân ôm siết. Tuấn Anh thở dài khe khẽ, đưa tay ôm eo tôi, tay còn lại vuốt ve sau đầu, gãi nhẹ, hạ giọng thở than: "Hay là thôi, chúng ta về? Đi, anh đưa em dạo quanh phố cổ thư giãn một vòng."
Tôi lắc đầu liên tục không ngừng, Tuấn Anh phải giữ chặt lại, hôn xuống đỉnh đầu, "Nhưng chưa gì em đã khóc rồi... Hmm? Thông minh quá cũng không tốt đâu. Đáng lẽ em nên ngạc nhiên trầm trồ vì anh sở hữu toà nhà lớn đến như vậy ở mặt tiền quận trung tâm, hoặc nhíu mày khó hiểu thắc mắc xem nơi này em có quen thuộc chỗ nào đâu mới phải. Nín nào, anh dẫn em đi ăn uống gì đó cho khuây khoả."
Tôi quẹt vội vài đường lau đi chút ẩm ướt, hai tay vội vàng níu chặt lấy mảnh áo thẳng thớm trước ngực Tuấn Anh, điều chỉnh cơ mặt, ngước lên chớp chớp mắt nói: "Anh nhìn xem, em không khóc mà, là mắt của em hư, nó tự chảy nước chứ em không hề khóc đâu. Em muốn vào trong kia~ Anh đưa em vào trong đi mà~"
Ánh mắt Tuấn Anh ôn hoà mỉm cười, dùng ngón cái miết đuôi mắt của tôi một chút sau đó cúi xuống từ từ hôn lên.
"Anh mới khen em thông minh xong đấy, sao bây giờ lại chống chế ngốc nghếch như vậy?"
Tôi chưa kịp trả lời thì bên ngoài vang lên những tiếng cười khúc khích, nhìn ra thấp thoáng thấy vài cô, cậu bé loai choai tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang bám vào cổng cười rộ lên. Bọn trẻ thấy chúng tôi nhìn tới thì chạy ùa đi, còn hét toáng "Hai người con trai yêu nhau! Hai người con trai hôn nhau! Hi hi hi hi...!"
Duy nhất chỉ có một cậu bé nhỏ nhắn còn đứng lại, tôi còn chưa biết nên xấu hổ hay buồn cười thì Tuấn Anh chỉ ngón trỏ thẳng ra cổng, quát lớn: "BIẾN!"
Đừng nói là nhóc con ấy mà ngay cả tôi cũng giật bắn người.
Thân thể cậu bé run lẩy bẩy, lập tức buông tay khỏi song sắt chạm rồng, nhảy bật về sau một bước dài nhưng không chạy trốn mà vẫn nhìn chúng tôi chằm chằm.
Tuấn Anh cúi xuống cầm lấy bức tượng trang trí trong chậu cây cảnh bên cạnh, hùng hổ xông ra. Tôi hết cả hồn vội vàng tóm chặt người lại.
Tôi nói với ra phía xa xa: "Về nhà đi em!"
Thằng bé nắm chặt hai tay bên người, nhích tới nửa bước, hét lên nhưng giọng điệu rất ngoan: "Xin lỗi đã làm phiền nhưng cho em hỏi một câu thôi! Chỉ một câu thôi ạ! Có phải hai anh đang yêu nhau không?"
"PHẢI!" Tuấn Anh rống lên đáp lại.
Thằng nhóc lại một phen giật bắn, lúc này có thiếu niên khác nữa chạy tới, đoán chừng là cùng chung một đám ban nãy đứng đây, nó trông gầy gò nhưng cao lớn hơn hẳn, thở dốc gọi: "Đi thôi! Nhanh lên! Đứng đây làm gì?"
Ánh mắt nhóc con mắt lấp lánh ngước lên nhìn bạn, chỉ vào chúng tôi, cười nói: "Hai anh ấy nói đang yêu nhau kìa."
Vốn dĩ tôi nghĩ tụi nhỏ chắc lại được phen cười phá lên nhưng nối tiếp sau đó, em nhỏ ấy liền hỏi: "Sao mày không yêu tao?"
Không hiểu sao, tim tôi tên rần rung động. Chắc là đồng cảm đi.
Tôi mỉm cười, lấy "hung khí" trong tay Tuấn Anh đặt lại vào bồn cây, thì thầm: "Kệ tụi nhỏ đi anh."
Đứa lớn la lên: "Mày điên à? Tao với mày đều là con trai mà yêu cái gì?" Nói rồi nắm lấy cổ tay nhóc con, giục: "Đi thôi! Đi ăn kem Tràng Tiền! Nóng bỏ xừ!"
Đứa nhỏ vùng thoát ra, quay lại nhìn chúng tôi, lần này là bám vào sát cổng: "Hai anh là người yêu của nhau có đúng không ạ?"
Tuấn Anh khoanh tay, liếc tới: "Mày hỏi hết một câu rồi!"
Tôi: "..."
Tự nhiên tôi có cảm giác xấu hổ, mất mặt với một đứa trẻ con.
Tôi tiến lại gần hơn, đáp: "Bọn anh là vợ chồng. Anh và anh ấy đã kết hôn rồi."
Tôi chú ý quan sát vẻ mặt thằng nhóc lớn hơn, quả nhiên ánh mắt khẽ động, loé lên tia kinh ngạc, ngay cả bàn tay cũng hơi run rẩy.
Đứa bé nhảy cẫng lên, hỏi: "Thật sao ạ?"
Tôi gật gật đầu, vẫn tiếp tục bước tới.
Đứa bé nắm chặt hai tay đứa lớn, hồ hởi nhún nhảy nói: "Thấy chưa? Nam nam cũng có thể cưới nhau mà! Tiểu thuyết không lừa chúng ta! Mày đồng ý làm người yêu của tao nhé? Tao sẽ bao mày ăn hàng trọn đời! Mua cả mô hình cho mày nữa!"
Đứa lớn đỏ mặt, rụt vội tay về, quay người bỏ đi, nói: "Vớ vẩn! Mày không về thì cứ đứng đây nói nhảm một mình đi!"
"Nhưng mày đã hôn tao còn gì?" Đứa nhỏ gọi với theo.
Đứa lớn khựng bước chân, không quay đầu lại nhưng hùng hổ cãi: "Là mày hôn tao trước thì có!"
"Tao chỉ hôn một lần xem thử cảm giác thế nào."
"Tao cũng thử thôi!"
"Có ai suốt cả tháng ngày nào cũng thử mấy lần như mày không?"
Đừng nói là thằng nhóc lớn mà ngay cả tôi cũng cảm thấy ngại giùm.
Tụi nhỏ nói chuyện đáng yêu quá nên tôi ngồi xuống chậu cây nghe lén, nhìn về hướng Tuấn Anh vẫn đang khoanh tay âu yếm ngắm trọn tôi đong đầy tình ý trong khoảnh khắc.
"Thì... thì tao vẫn không hiểu nên mới phải thử nhiều lần!"
"Mày nói dối! Đấy anh thấy chưa, thằng... Ủa? Đâu rồi?" Cậu bé hét toáng lên: "Anh ơi, đại ca ngầu đét mới đây đâu rồi ạ?"
Tuấn Anh hờ hững bước tới, lạnh giọng nói: "Tao ăn thịt rồi."
Tôi: "..."
"Thôi đi về đi, đừng ở đây làm phiền người ta nữa."
"Không phiền mà, đúng không anh?"
Tuấn Anh nhếch khoé môi, trừng tới: "Có phiền!"
"Thấy chưa? Đi về nhanh!"
"Mày phải làm người yêu tao thì tao mới về!"
"Vậy mày ở đây luôn đi!"
Tôi: "..."
Sao phũ phàng quá vậy?
Tôi đứng lên thấy em nhỏ phụng phịu nhìn theo hướng xa thì thấy thương, tôi chạy tới gần, nói với em bé mắt đỏ hoe: "Bạn ấy thích em nhưng đang cảm thấy ngại đó."
"Thật ạ?" Thằng nhóc vực dậy, thần thanh khí sảng, hứng khởi rất nhanh.
Vừa thấy tôi gật đầu thì nó chạy vụt đi, nhưng tôi chưa đứng thẳng dậy đã thấy người quay trở lại, nói thở hồng hộc hỏi: "Đại ca có thể cho em xin số điện thoại được không ạ?"
"Không thể!" Tuấn Anh đáp.
Tôi phì cười, cúi xuống hỏi: "Em cần số anh để làm gì?"
"Em..." Cậu bé mím môi suy nghĩ, chần chừ nói: "Em cần... em muốn tham khảo... ý là tư vấn tình cảm..... Em không quen ai... như như vậy cả...... Em rất thích anh kia, ảnh hơn em ba tuổi lận nhưng do còi cọc chứ không phải tụi em bằng tuổi đâu, chơi trong nhóm từ hồi bé xíu nên quen miệng vậy thôi. Bây giờ em rất muốn ảnh đừng gọi em là mày nữa nhưng không biết làm cách nào... ảnh lại sắp lên Đại học... không biết có xa nhau không..."
"Vậy thì em phải thay đổi trước đã, anh vẫn thấy em xưng mày tao mà." Tôi nhẹ nhàng nói.
"Nhưng mà ảnh không chịu!"
Lần này Tuấn Anh lên tiếng: "Phải chai mặt lì lợm vào! Mày cứ anh anh anh anh cả ngày thì cũng có lúc nó bị lịu nói theo thôi!"
Tôi bật cười vui vẻ, nói: "Đúng vậy, em phải kiên trì, mình thay đổi xưng hô trước nhưng đừng ép buộc bạn, sau này bạn hết xấu hổ rồi sẽ tự khắc thay đổi thôi. Anh nghĩ bạn ấy cũng muốn được làm anh, thích nghe em gọi là anh nhưng ngại không nói ra đấy."
Cậu bé gật gật đầu, "Vâng ạ, em hiểu rồi, em cảm ơn đại ca ạ. Nhưng..."
"Còn tao thì sao?" Tuấn Anh khinh khỉnh cắt lời.
"Dạ?" Cậu bé sửng sốt, "À, dạ, em cảm ơn anh nữa ạ. Tuy là chả giúp ích được cái gì."
Câu sau cậu nhóc nói lí nhí nhưng chúng tôi vẫn nghe thấy, Tuấn Anh bẻ khớp tay, hung dữ hỏi: "Mày vừa nói cái gì?"
Cậu nhóc giật bắn, nhảy về sau một bước.
Tôi buồn cười cản Tuấn Anh lại, nói với thằng nhóc: "Vừa rồi em còn chuyện gì muốn hỏi nữa?"
"Dạ, em định nói chuyện xin số điện thoại ấy ạ? Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng... Mà nếu đại ca cảm thấy phiền thì thôi không sao ạ. Em cảm ơn nhé! Em về đây ạ!"
Tuy không quen biết nhau nhưng tôi cảm thấy thằng bé rất ngoan ngoãn lễ phép, lại đang trong tuổi dậy thì đầy bối rối mà không có ai san sẻ nên tôi không đành lòng.
Tôi mỉm cười, nói: "Này! Đợi đã! Vậy anh cho em số điện thoại, chúng ta kết bạn Zalo nhé? Em có dùng Zalo không?"
Cậu bé phấn khích lấy điện thoại di động đắt tiền đời mới nhất ra, "Dạ có ạ."
Chúng tôi trao đổi phương thức liên lạc, sau đó tôi dặn dò: "Anh đi làm rồi nên thời gian rảnh không có nhiều. Em cứ để lại lời nhắn, khi nào anh xong việc sẽ trả lời em nhé!"
"Dạ vâng ạ." Cậu bé cười híp cả mắt, lưu tên tôi là Đại Ca Hoàn Kiếm, "Em cũng hiểu mà. Em sẽ cẩn thận suy nghĩ thật kỹ trước, khi nào không biết xử lý thì mới dám hỏi đại ca, em sẽ không làm phiền đâu."
Nói xong thì lùi ra rồi cúi gập người 90 độ, hướng về phía chúng tôi: "Em cảm ơn đại ca, sau này tụi em mà thành công tổ chức hôn lễ nhất định sẽ mời anh!"
"Tao chưa có chết đâu!" Tuấn Anh bĩu môi.
"..."
"Dạ... dạ... mời cả anh nữa ạ!" Cậu bé lắp bắp.
Tôi bật cười không ngừng được còn cậu nhóc kia được anh bạn hồi nãy đùng đùng lao tới, lần này ném thằng nhỏ lên vai chạy thục mạng cõng người đi mất.
Tuấn Anh xoa xoa đầu tôi, dịu dàng hỏi: "Tâm trạng tốt hơn rồi?"
Tôi vẫn còn hưng phấn, gật đầu nói: "Anh hài hước quá à~"
Tuấn Anh kéo tôi vào trong lòng, cùng nhau đi vào, nhàn nhạt cất lời: "Còn thằng oắt con kia chắc đang nghĩ anh là ông Kẹ khó tính, xấu xa đấy."
Tôi mỉm cười, đan tay vào tay cậu ấy, "Hồi nãy coi như xí xoá nhé? Em không khóc nữa, đi vào trong thôi, em đón cục cưng bảo bối của em về nhà."
"Chuẩn bị tinh thần xong chưa?"
Tôi gật đầu.
"Vậy hôn đi thì anh mới tin?"
"Vẫn là bên dưới hả?"
"Nếu em thích thì anh cũng không ngại."
Tôi phì cười, kiễng chân lên nhẹ nhàng thơm má Tuấn Anh, cậu ấy ghì chặt eo đỡ tôi để giây phút da kề da mơn trớn lâu hơn một chút.
Trước khi bước qua bậc thềm cửa, Tuấn Anh nói nơi đây là bản sao thiên đường của cậu ấy. Tôi ngầm hiểu được thiên đường chính thức của Tuấn Anh là chỉ tôi.
Đi vào trong, tôi nói: "Em đoán anh sẽ không thay đổi bản thiết kế đầu đời của em."
Tuấn Anh gật gật, "Điều đó là đương nhiên. Không những giữ nguyên toàn bộ mà em trang trí thứ gì, anh đều đặt mua y như vậy đem về."
Tôi nhìn sơ qua bài trí quen thuộc ở sảnh tầng trệt đều có thể hiểu được. Nơi này rất sạch sẽ thoáng đãng, chắc chắn có người tới dọn dẹp mỗi ngày. Toà nhà giống như một mê cung đơn giản, gồm các khu phòng trưng bày với bố cục khác nhau chứ không phải viện bảo tàng thật sự. Nơi này không trưng bày, lưu giữ tranh ảnh giá trị hay cổ vật tầm cỡ gì cả mà toàn là hình và tượng tôi, so với độ si tình của Ái Nghi cũng một 9 một 1000. Tôi đã đoán trước được trong này sẽ như vậy, từ nhỏ cậu ấy đã có sở thích dán hình tôi khắp nơi rồi.
Tuấn Anh còn thuê cả người vẽ tôi qua nhiều giai đoạn thời niên thiếu, trang trọng đóng khung trạm trổ cầu kì. Tôi chậm rãi đi khắp hành lang, lặng lẽ ngắm nhìn bản thân lớn lên từng ngày cùng cậu ấy, trái tim bồi hồi vì hình ảnh của mình được trình chiếu luân phiên thay đổi trên màn hình LED lấp lánh. Bàn tay run rẩy chạm lên từng bức tượng mô phỏng hình ảnh hai chúng tôi ngồi bên nhau học bài, biểu cảm nào cũng có nhưng nhiều nhất là tôi mặt quạu và tôi mặt đơ. Tuấn Anh kể lại rằng lúc thực hiện, mấy bác điêu khắc gia đều nói khắc hoạ khuôn mặt tôi là dễ nhất, chỉ cần một nét mặt ấy rồi bê sang dáng dấp khác là được. Tôi nghe vậy thì bật cười vui vẻ.
Lên tầng 1, tôi mở một căn phòng đóng kín, chuyên ngành nội thất cho tôi biết chỗ này được thiết kế cách âm. Vừa bước chân vào trong, bao nhiêu cảm xúc lâng lâng, rung động của tôi thoáng chốc bay biến sạch sẽ.
Trong đây toàn là hình thằng Hiếu!!!
Tôi quay lại ngước lên trừng Tuấn Anh.
Cậu ấy đút tay vào túi quần, hắng giọng ngó nghiêng sang trái, ánh mắt chạm phải bức tường nhưng làm như đang quan sát khám phá xa xăm, bày ra dáng vẻ mọi chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình.
Tôi nghiến răng, đùng đùng xông vào đấm lên bao cát in hình thằng Hiếu, sau đó giật tấm hình găm đầy phi tiêu cắm vào mũi Hiếu xuống, xé hình Hiếu trên tấm bia ngắm bắn súng và bắn cung, lại tất tả vơ đại khái mảnh đĩa bể vụn trong phòng kính, gỡ hình Hiếu trên trụ đấm bốc... Đem tất cả mọi thứ đặt kịch lên bàn làm việc rộng rãi, đang định chất vấn thì thấy trên bàn và giá sách đâu đâu cũng chất đầy cả núi hình của thằng Hiếu.
Như này có phải một dạng nguyền rủa không?
Tôi thở không ra hơi, ngồi phịch xuống ghế, Tuấn Anh nhanh chóng đi tới bóp vai cho tôi.
Tôi tức đến bật cười, kéo tay lôi cậu ấy ra trước mặt, thở phì phò chất vấn: "Anh làm thế này mà sợ em khóc à? Em tức phát điên rồi đây!"
Tuấn Anh sa sầm khuôn mặt, nhíu mày hỏi: "Sao em phải tức vì nó? Em thương xót nó?"
"Anh đừng giả ngây với em nữa!"
Tuấn Anh lùi lại nửa bước, nheo mắt mang theo sắc ý, trầm giọng hỏi: "Anh đang nói nghiêm túc. Em thương nó à?"
Cậu ấy chỉ tay ra phía sau lưng, nơi xa xa có bia ngắm bắn, khoé miệng khẽ nhếch nửa trào phúng nửa lại chất chứa bi thương chát chúa, hằn học nói: "Những năm tháng vắng em anh chỉ có thể làm những việc này để giải trí thôi."
"Em biết, nhưng..."
"Em biết mà còn khó chịu đến vậy sao?" Tuấn Anh ngắt lời tôi, ấn đường nhíu chặt, lạnh lùng nói: "Anh đã kiềm chế bản thân đấy An. Anh nghĩ mình đã làm rất tốt rồi mà. Anh đã không chạy về quê trực tiếp giết chết thằng chó đó!"
Tôi sửng sốt đứng bật dậy. Tuy lời cậu ấy nói có phần nóng nảy, ngông cuồng nhưng đã đánh thức một tia mê man kia trong lòng tôi.
Câu nói vừa rồi tôi nên hiểu là "Những năm tháng điên loạn anh chỉ có thể làm những việc này để chống đỡ thôi" mới đúng sát tầng ý nghĩa.
Nơi này là nơi Tuấn Anh dùng để trút giận suốt chín qua năm chứ không phải mới đây. Sau hôm chúng tôi trò chuyện nghiêm túc về chuyện thằng Hiếu, chắc chắn Tuấn Anh đã không dùng tới căn phòng này nữa. Vậy mà tôi lại đi trách móc, hỏi tội quá khứ ư?
Cậu ấy sai nhưng tôi cũng không có một chút nào đúng cả.
Tôi muốn tiến tới xin lỗi Tuấn Anh, rất sợ hãi cậu ấy sẽ lùi về sau thêm nữa nên tôi càng nôn nóng. Nhưng tôi nghĩ nhiều rồi, Tuấn Anh mới là người gấp không chịu nổi, vội vã nắm lấy bắp tay kéo tôi vào lòng, vùi đầu xuống cổ tôi, hô hấp dần nặng nề.
Giọng cậu ấy có phần cay đắng: "Em hiểu lầm rồi, từ ngày bị em mắng, anh chưa vào căn phòng này lần nào."
Tim tôi đau nhói lên. Lần đó tôi nhớ giọng mình chỉ khô khan, nghiêm chỉnh chứ đâu có lớn tiếng, bực bội.
Tôi xoa xoa lưng cậu ấy, lại nghiêng đầu qua hôn hôn vành tai ửng hồng vì kích động, dịu giọng hết mức, nói: "Đúng là em hiểu lầm, em quên mất, em xin lỗi anh nha~ Không phải em thương thằng Hie... thằng chó đó đâu, anh biết mà, chỉ là em sốc quá, không ngờ anh in hình nó nhiều đến như vậy để làm những việc... này..."
Tuấn Anh hỏi: "Em ngập ngừng như vậy có phải định nói là hành động biến thái không?"
"Không hề!" Tôi vội vàng ôm lấy hai má cậu ấy, nâng lên nhìn ngắm, khi chạm phải đôi mắt xinh đẹp phiếm hồng, suýt nữa tôi đã có cảm giác nguyện ý đấm chết ai đó làm người trong lòng tôi rơi lệ rồi.
Hầu kết tôi trượt vài đường, ráng nhịn cảm giác muốn hôn lên đôi môi hồng nhuận đang phụng phịu như chịu muôn ngàn ấm ức tổn thương, nhẹ nhàng giải thích: "Em chỉ cảm thấy là việc không nên thôi chứ em không nghĩ anh biến thái. Lần trước em cũng không cố ý mắng anh, chắc do em chưa biết cách biểu đạt tốt. Ý em mong muốn chỉ là hai chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, đừng quan tâm đến người ngoài nữa. Dù nó có từng làm gì hay anh căm ghét nó ra sao thì hãy thảy nó ra sau đầu đi."
Tuấn Anh chầm chậm chớp mắt một cái, hàng mi đen nhánh cong cong phe phẩy tựa cánh bướm chập chờn quyến rũ.
Tôi thực sự không nhịn được nữa, rướn lên ấn môi mình chạm nhẹ vào đoá sen thắm nhanh như chuồn chuồn lướt nước, dù hôn nhau rất nhiều lần nhưng vẫn ngại ngùng nên vội vàng liến thoắng che giấu: "Em không khuyên anh nên hoá giải hận thù gì cả, anh cứ ghét nó và em cũng ghét nó gấp mười lần anh, nhé? Vậy thì càng ghét ai càng phải loại bỏ người đó ra khỏi cuộc sống của chúng ta..."
Ánh mắt Tuấn Anh rực lên tia lệ khí, trấn định nói: "Được. Anh sẽ tìm thời cơ thủ tiêu nó."
"..."
Nãy giờ tôi nói khàn cả giọng đều không có một chút hữu ích nào sao?
Tôi nghệt mặt ra.
Tuấn Anh lãnh đạm hỏi: "Ý em không phải là giết nó à?"
"..."
Tên này chắc chắn là giang hồ! Không cần thiết phải hoang mang thêm nữa!
Tôi nén tiếng thở dài, lắc đầu, đáp: "Không phải, ý em là đừng bận tâm đến nó làm gì."
"Nhưng em mới nói ghét nó, còn là gấp mười lần anh nữa. Những ai khiến em khó chịu, anh sẽ khiến nó biến mất khỏi tầm mắt em ngay lập tức!"
"..."
Có chỗ nào đó sai lắm?!
Cái chuyện tôi ghét Hiếu gấp mười chỉ là nương theo dỗ ngọt Tuấn Anh thôi chứ đâu có phải sự thật. Cậu ấy hiện tại chăm chú nhìn vào mắt tôi, dáng vẻ thực sự chuyên chú như thể đầu tôi hơi gật nhẹ một chút thôi thì đầu thằng Hiếu sẽ lìa khỏi cổ ngay tức khắc vậy.
Thần kinh Tuấn Anh không được bình thường nên tôi cần phải thận trọng, tránh cãi vã khiến cậu ấy kích động nghĩ rằng tôi bênh vực hoặc có cảm xúc kì lạ với người khác.
Tôi mỉm cười, xoa hai má cậu ấy, vui vẻ nói: "Đúng vậy, em ghét nó gấp mười, gấp hai mươi lần anh lận, nhưng em không muốn làm gì đụng chạm tới nó cả, giết người là phạm pháp..."
Tuấn Anh nhanh chóng đánh gãy lời tôi rồi nôn nóng xen vào: "Anh có cách khiến thần không biết, quỷ không hay."
"..."
Thậm chí cậu ấy còn thả nhẹ nhịp thở như thể chúng tôi thực sự chuẩn bị lên đường quậy ra một hồi gió tanh mưa máu.
Tôi kiễng chân luồn lưỡi vào khoang miệng mềm mại của Tuấn Anh. Mỗi lần hôn nhau đầu óc tôi đều mơ màng, mụ mị nên tôi sẽ dùng cách này dây dưa cho đến khi cậu ấy quên béng đi mất cái ý định chết tiệt này đã.
Lúc hổn hển tách ra, Tuấn Anh ẵm cơ thể mềm nhũn của tôi đặt ngồi lên bàn, cậu ấy chen vào giữa hai chân, kéo tôi dựa vào lồng ngực, vỗ về nhẹ nhàng, hỏi: "Vậy là em đồng ý rồi? Để anh gọi cho thằng Ba."
"..."
Tôi ngẩng lên, tha thiết nói: "Chúng ta đừng để ý, đừng quan tâm cũng là một dạng ghét bỏ mà. Em muốn sống cuộc đời như vậy. Không có sự hiện diện của bất kì ai cả ngoài hai ta, như vậy em sẽ thấy thoải mái. Anh có nghĩ đến chỉ vì những lời anh nói lúc này mà em sẽ gặp áp lực không? Nếu đêm đến em luôn trằn trọc suy nghĩ không biết anh có thực hiện thật không thì phải làm sao đây?"
Lúc này ánh mắt Tuấn Anh mới nhu hoà trở lại, hỏi: "Em sẽ áp lực thật ư?"
"Thật mà." Tôi gật gật, "Em luôn suy nghĩ nhiều, anh cũng biết, thần kinh em yếu lắm, lỡ còn gặp ác mộng nữa thì sao? Chúng ta giải quyết triệt để chuyện này đi. Lúc trước đáng lẽ đã xong xuôi hết nhưng do phản ứng vừa rồi của em mới khiến anh giận thêm. Em biết khi bình tĩnh lại anh sẽ hiểu rõ ý em là gì chứ không một mực khăng khăng đòi, đòi... làm việc không đúng mực thế này nữa. Là do em nên anh mới kích động thôi, nên..."
"Là do anh, anh hiểu rồi, anh sẽ không nghĩ đến nó nữa." Tuấn Anh thở dài đánh gãy lời tôi, "Thật ra từ đợt trước anh điều tra xong rồi cũng để đó, không làm gì cả. Chỉ là khi thấy em bức xúc anh bị ám ảnh, một là hoảng hốt không phân biệt được em có xíu tình cảm nào dành cho nó không, hai là tự thấy bản thân nực cười làm điều vô nghĩa."
Tôi biết mình vuốt xuôi được người rồi, trong lòng cũng thở phào ra một hơi. Hôm nay thật sự rất vất vả mà, cứ chuẩn bị tinh thần đến chuyện tôi sẽ khóc sướt mướt còn cậu ấy ngồi dỗ dành, ai ngờ lại đảo ngược vị trí lại hết. Nhưng như thế này cũng tốt, cực kì tốt, Tuấn Anh sẽ không còn khúc mắc trong lòng nữa, tôi cũng hiểu cậu ấy thêm một chút, hiểu được rồi lại thấy thương hơn.
Tôi quấn lấy cậu ấy, ngọt ngào nói mấy câu tình ái nồng nhiệt mà người yêu trên đời này thường trao cho nhau, dĩ nhiên cũng không bỏ sót lời hứa hẹn trăm năm nào cả. Tuấn Anh rất thích nghe, ban đầu cũng nhõng nhẽo, nói phải hôn mới tin, cả tay lẫn cơ miệng tôi đều mỏi nhừ thì chú mèo to xác mới chịu khoan khoái, thoải mái, thư giãn cơ mặt.
Tuấn Anh dắt tôi lên lầu, dọc hành lang uốn lượn nối dài phía trên có rất nhiều tủ kính trưng bày búp bê, đa số con nào cũng xấu xí, có con nhìn còn như cục bột. Tôi không hiểu sở thích quái đản này của cậu ấy lắm, nhìn chẳng hợp với vẻ bề ngoài nam tính chút nào, còn có cảm giác hơi rờn rợn nữa. Lên đến trên cùng, nhìn búp bê dần dần thay hình đổi dạng, ở kệ cuối, hai con búp bê nam mặc vest giống như đúc quà sinh nhật mà Tuấn Anh tặng tôi mới ngỡ ngàng.
Đây... tất cả những chỗ búp bê này là... là cố gắng nặn hai chúng tôi sao? Là chính tay cậu ấy... là tận tay cậu ấy làm sao?
Tôi cảm động ngước lên, dù chưa hỏi ra nổi thành lời nhưng Tuấn Anh vẫn hiểu, cậu ấy gật đầu: "Đúng vậy. Là anh thuê nghệ nhân về dạy rồi tự tay làm cho em."
Cậu ấy nhún vai, vung tay chỉ xuống hàng dài búp bê không hoàn hảo bên dưới, mỉm cười, "Cũng khó nhằn lắm, anh học rất lâu, không có hoa tay nên nặn mất nhiều năm, may mà cuối cùng nhìn cũng coi được."
"Đẹp mà!" Tôi thốt lên, "Tuấn Anh, anh khiến em xúc động quá! Em nói thật đấy! Trời ơi trước đó em đã nghĩ là anh mua hoặc đặt hàng ở đâu đó... em không nghĩ... em không nghĩ... Tuấn Anh, làm những thứ này khó lắm, lại mất rất nhiều thời gian nhưng anh vẫn vì em... anh vẫn vì em mà kiên nhẫn..."
Tuấn Anh nghiêng đầu, dang rộng cánh tay, tôi lập tức lao tới nhảy lên, hai chân quấn lấy hông cậu ấy.
"Đẹp quá à~ Anh giỏi quá chừng~ Giỏi nhất nhất nhất trên đời này luôn! Em còn tưởng anh mua đồ mắc tiền vì rất là tinh xảo, chắc phải đúc từ khuôn ra chứ sao có thể làm bằng tay được, ai ngờ đều là một tay anh làm hết. Tuấn Anh à~ anh là nghệ nhân xuất sắc nhất đấy!"
Tôi rúc đầu vào cổ cậu ấy, khen xong một tràng thì ngẩng lên mổ 'chóc chóc' lia lịa như muốn đào sâu thêm cái lúm đồng tiền đang cười sảng khoái kia.
Tuấn Anh nhéo nhẹ mũi tôi, hỏi: "Em có thích không?"
"Đương nhiên là em thích rồi~ Tí nữa anh cho em đem hết về nha?"
Cậu ấy bóp hai mông tôi, nâng lên nhẹ nhàng, gật đầu, "Đem mấy con không bị lỗi ấy."
Tôi lắc đầu nguây nguẩy, dụi vào cổ cậu ấy, nhõng nhẽo: "Không~ Em bé nào cũng xinh đẹp hết~ Em muốn mang hết về cơ~"
Quả nhiên thành công chọc cho Tuấn Anh bật cười vui vẻ một hồi, thoải mái đáp ứng.
Đây là cả quá trình cần mẫn, miệt mài của Tuấn Anh, ngay cả cậu ấy cũng vì trân trọng mối tình đầu mới giữ lại kể cả "cục bột" không thành hình thì sao tôi có thể đành lòng nỡ chọn lựa. Đối với tôi, mỗi một em nhỏ này đều đáng được nâng niu như nhau, đều là tâm ý cao quý của người tôi thương cả.
Tôi ôm chặt cậu ấy, lúc lắc cẳng chân, nghiêng mặt hứng khởi nói: "Hoá ra là anh tạo bất ngờ cho em! Anh mà nói trước thì em đã đáp ứng nhảy cẫng lên vui vẻ rồi!"
Nói xong lại cười híp cả mắt, tôi cảm động vô cùng nhưng không đến nỗi phải uỷ mị rơi lệ, với lại Tuấn Anh không muốn tôi khóc thì tôi đương nhiên sẽ không khóc, cùng lắm thì sau này đem chúng về hết trong Nam rồi thỉnh thoảng lén lút trốn cậu ấy rồi thương tâm đau lòng một mình thôi. Lúc trước Tuấn Anh từng tự tay điêu khắc trên gỗ làm quà cho tôi, có thể thấy cậu ấy rất khéo léo giỏi giang, muốn chính tay dành cho tôi tất cả, nên mấy em nhỏ búp bê này tôi có bất ngờ nhưng không quá sốc về tài năng xuất chúng của cậu ấy. Tuấn Anh vẫn luôn chân thành tài giỏi như thế, tận hồi nhỏ đã hay đẽo gọt bút chì thành đủ hình thù cho tôi, còn dũa tặng tôi mặt dây chuyền sáng mịn từ cây thước nhựa hình trụ nữa.
Tuấn Anh nghe vậy thì chỉ cười cười không nói gì, tiếp tục bế tôi đi xung quanh thăm quan tranh ảnh.
Ban đầu tôi còn lâng lâng cảm kích nên không để ý, sau lại suy đoán sự trưởng thành qua từng bức hình của tôi là do cậu ấy ngày đêm điều tra được, cứ thế bỏ qua điểm mấu chốt quan trọng.
Mãi đến khi đi gần như hết sảnh tầng hai rộng lớn tôi mới từ trong mộng đẹp bừng tỉnh.
Tôi giãy giụa, Tuấn Anh cũng lập tức buông tay chứ không phải ôm tôi càng chặt hoặc ghé vào tai tôi thì thầm hỏi "em muốn trốn đi đâu" như mọi khi, điều này lại càng khiến trái tim tôi nảy mạnh, mơ hồ xác nhận suy đoán tày trời trong lòng.
Tôi quay ngược trở lại, ở mỗi tấm hình thời Đại học sẽ nhìn mấy giây, sau đó chạy thục mạng tiếp tục quay lại, đứng quan sát trước tấm hình mình nhận bằng tốt nghiệp cấp ba mất cả phút, rồi cứ thế tôi đi lùi, đi lùi...
Tôi nhìn ngắm bản thân chạy thể dục mồ hôi nhễ nhại trên sân trường, thấy mình đút tay túi quần nghênh ngang dẫn đầu một đoàn người, thấy mình ngồi co chân trong quán net đánh điện tử, thấy mình túm cổ bạn học giơ nắm đấm dạy thêm ở xưởng gỗ, thấy mình ghé xuống ngửi đoá hoa hồng ngát hương trong vườn nhà, thấy mình bắc ghế ngồi sát lề đường ghẹo mấy bạn gái tan trường, thấy mình vật lộn đánh võ với anh Tuấn Minh, thấy mình bối rối xoay vòng vòng tìm cách qua đường ở trước sảnh khách sạn cao cấp vào lần đầu tiên lên Hồ Chí Minh đi thi, thấy mình từ giai đoạn ngô nghê mới đến quán bida rồi tới ngông nghênh tự tay đánh mấy thằng côn đồ quậy tiệm, tôi còn thấy lại dáng vẻ học sinh cá biệt bất cần đời của bản thân khi ngồi xổm trên bờ tường rào trường cấp ba thong thả hút thuốc, rồi kéo theo cả đám đàn em đi chặn đường hỏi thăm tổ tông bạn cùng trường,...
Phải hàng ngàn tấm hình có lẻ.
Rất nhiều, rất nhiều khoảnh khắc mà chính tôi cũng không nhớ rõ đó là khoảng thời gian nào nữa.
Tôi không hề thấy hổ thẹn vì bị Tuấn Anh phát hiện ra bản tính xấu xa, tôi chỉ thấy xúc động đến bàng hoàng không nói lên lời.
Những chuyện này không thể nào là điều tra quá khứ mà có thể biết được. Cứ cho là Tuấn Anh lấy hình ảnh từ chỗ các anh và bạn học cấp ba, nhưng... nhưng hình ở đâu lại có thể chi tiết, riêng tư đến nhường này? Cứ như là cố ý chuẩn bị trước đợi cậu ấy tra hỏi sẽ lập tức giao nộp lên.
Không thể là như thế được!
Trừ khi là có người cố ý mỗi ngày, mỗi ngày đều theo sát tôi!
Đầu tôi bắt đầu ong ong lên dữ dội, ngay cả bước chân cũng không đứng vững nổi mà lung lay cơ thể, loạng choạng chực ngã.
Tuấn Anh nhẹ nhàng đỡ lấy tôi.
Tôi gạt phăng tay cậu ấy ra, chất vấn: "Tuấn Anh! Những chuyện này là như thế nào? Anh đã điều tra đúng chứ?"
Cậu ấy im lặng.
Giọng tôi bắt đầu run rẩy: "Anh đã điều tra! Tuấn Anh, hãy nói với em là anh tra ra được đi! Anh lấy hình từ chỗ mấy anh kết nghĩa của em, đúng chứ?"
Lần này Tuấn Anh gật đầu, "Đúng vậy. Anh đã lấy hình từ đó."
"Anh mới lấy trong năm nay?" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy.
Tuấn Anh lảng tránh ánh mắt của tôi.
Cơ thể tôi lảo đảo, chân tay rụng rời, choáng váng lùi về sau mấy bước nhỏ.
Tôi gào toáng lên: "Tuấn Anh! Anh đã làm cái quái gì vậy? Anh đã ở đâu? Anh đã ở đâu?" Tôi chỉ tay lên những bước tường trang hoàng lộng lẫy, cầu kì, hốc mắt nóng bừng hét lên: "Tuấn Anh! Nói cho em biết anh đã ở đâu? Tại sao lại như vậy? Tuấn Anh... anh đã luôn ở bên em ư? Bằng cách nào vậy, bằng cách nào vậy? Tim em đau quá... em chịu không nổi... Anh đã luôn ở bên em, anh đã luôn ở bên cạnh em, trời ơi anh không phải một giấc mơ, anh đã luôn gần kề bên em... nhưng em, nhưng em lại chẳng hay biết gì... Tại sao anh tàn nhẫn như vậy? Em chịu không nổi đâu..."
Hoá ra câu "em trưởng thành trong vòng tay của tôi" còn bao hàm cả tầng ý nghĩa này nữa!
Tuấn Anh chưa từng rời đi! Tuấn Anh chưa bao giờ rời bỏ tôi!
Tuấn Anh lao tới ôm siết tôi vào trong lòng nhưng vẫn giữ im lặng. Sự yên tĩnh chết tiệt khiến tôi ngột ngạt, bức bối như muốn nổ tung nhưng cũng chính nó đã cho tôi câu trả lời thoả đáng nhất vào thời điểm này.
Tôi đã hiểu hết tất thảy rồi, hiểu tại sao lúc trước Tuấn Anh thường khó xử khi nói về chuyện xâm phạm đời tư cá nhân. Cậu ấy sợ tôi căm ghét, sợ tôi ghi hận, sợ tôi oán trách cậu ấy tự ý sắp xếp, quyết định cuộc đời của tôi. Hoá ra là như vậy! Hoá ra là như vậy!
Vậy là hôm Tết một tia hi vọng le lói chớm tắt kia của tôi đã hoàn toàn đúng mà, chỉ là tôi không tài nào lý giải được chuyện các anh ấy có quen biết và hợp tác với nhau nên hiện tại khi biết sự thật vẫn khiến tôi kinh hãi, ngỡ ngàng ngoài sức tưởng tượng. Thì ra Tuấn Anh không tò mò xem tôi cắt đầu đinh sẽ trông như thế nào vì cậu ấy đều đã biết cả rồi... còn là biết từ rất lâu, rất lâu về trước. Nếu ngày hôm đó tôi thông minh hơn một chút, truy hỏi tới tận cùng thì liệu cậu ấy có nói cho tôi biết sớm hơn hay không? Có tiếp tục mỏi mệt gồng gánh thêm một đoạn đường này nữa hay không?
Tuấn Anh im lặng nhưng tôi lại có thể nghe rõ ràng bên tai tiếng lòng của cậu ấy: "Nếu một người sắp xếp mọi thứ từ A đến Z bên cạnh em, em có coi việc đó là biến thái không, không tốt không, không nên không? Dù sao cũng là một dạng kiểm soát. Em có cảm thấy khổ sở không khi may mắn của em bỗng nhiên một ngày lại trở thành thứ may mắn giả tạo mà người khác tạo dựng lên?"
Nước mắt tôi lập tức giàn giụa.
Đây đều là những lời Tuấn Anh tỏ ra bình thản hỏi tôi trong ngày cận Tết, đến tận bây giờ tôi mới biết trong lòng cậu ấy khi đó đang vô cùng chua chát, rối rắm, sợ hãi.
Tuấn Anh của tôi đã ra sức nỗ lực bảo bọc, che chở tôi nhiều đến nhường ấy nhưng vẫn vì trân trọng tôi hàng đầu mà ngày đêm không ngừng giày vò bản thân!
Tôi khóc nức nở nói: "Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao... tại sao?"
Tuấn Anh liên tục vuốt ve, hôn xuống trán tôi, hỏi: "Em ghét anh sao?"
Chỉ một câu vỏn vẹn ngắn ngủi vậy thôi nhưng hơn vô vàn lời xoa dịu ngọt ngào lúc này. Tôi mở to mắt trong lồng ngực Tuấn Anh, cắn chặt răng hàm hít sâu thở chậm để cố gắng lấy lại bình tĩnh. Chúng tôi còn cả một đời dài này gắn bó bên nhau, nếu hôm nay tôi còn thắc mắc điều gì thì ngày mai sẽ hỏi, ngày mai vẫn chưa hết tò mò thì ngày mốt cậu ấy sẽ ân cần giải đáp. Tầm mắt tôi nhạt nhoà nhưng khoé môi cong lên.
Người cần được dỗ dành lúc này là Tuấn Anh chứ không phải tôi.
Tuấn Anh đã từng lo lắng bắt buộc tôi phải hứa dù sau này xảy ra bất kể chuyện gì thì cũng tuyệt đối không rời xa cậu ấy, thì ra lời lúc đó là dành cho thời điểm này chứ không phải giai đoạn công khai với gia đình. Tôi cứ ngỡ mình đã hiểu tất cả nhưng cứ mỗi một bước chậm rãi nắm tay nhau tiến lên, tôi lại mờ mịt đón nhận thêm một thông tin không tưởng tượng nổi và vượt ngưỡng chịu đựng.
Nhưng không chịu được thì cũng phải chịu. Ai bảo tôi lại yêu con người ngang tàng này nhiều đến như vậy chứ.
Khi chắc chắn đã điều chỉnh nét mặt tươi tỉnh, tôi ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Tuấn Anh, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt mình, cậu ấy dịu dàng lau nước mắt cho tôi.
"Em yêu anh! Tuấn Anh à, em yêu anh!" Tôi hít mũi, "Anh đã biến giấc mơ của em thành hiện thực đó."
Tuấn Anh ngây người.
Tôi gật đầu lia lịa, "Em nói thật. Em đã luôn ích kỷ ước mơ rằng anh là thần tiên hạ phàm mang đến cho em cuộc sống sung sướng, hạnh phúc nhất đấy! Anh là vị Thần may mắn của em nên sắp xếp những điều tốt đẹp cho em là điều hiển nhiên tất yếu!"
Những điều này là nói dối. Tuấn Anh là Thần thật nhưng tôi chỉ muốn vị Thần ấy đồng hành cùng mình chứ không muốn người phải bận tâm vất vả. Hôm ấy tôi đã nói rõ quan điểm của mình, tôi luôn tâm niệm gặp được Tuấn Anh là may mắn nhất trong đời nên sau này dù tôi có được điều gì thì cũng là do quá khứ may mắn có được cậu ấy nên cuộc đời này mới nhẹ nhàng với tôi hơn.
Nhưng người tôi yêu thương nhất đời đang dằn vặt, sợ hãi rằng cậu ấy đã vô tình cố ý bẻ gãy đôi cánh mà tôi có thể tự do vẫy vùng ngoài kia. Nên tôi phải chứng minh cho Tuấn Anh biết những việc cậu ấy làm là những điều tôi hằng ước ao, mong mỏi. Tôi muốn Tuấn Anh hiểu được rằng cậu ấy chính là bầu trời rộng lớn mà suốt kiếp này tôi muốn nỗ lực muốn vỗ cánh hướng đến.
Tuấn Anh nhìn xoáy sâu vào mắt tôi.
Dù khoang mũi chua xót cùng cực nhưng tôi vẫn cười gần như rạng rỡ, rướn lên hôn vào môi cậu ấy, "Anh nhớ lại hôm Tết lúc vào nhà ông nội mà xem, em đã nói như vậy còn gì? Lúc đó em còn thấy tiếc nuối, hụt hẫng vì nghĩ rằng anh không quen biết thầy Khương và các anh kết nghĩa đó."
Ấn đường căng chặt của Tuấn Anh lúc này mới bắt đầu giãn ra thả lỏng. Tôi yên tâm thở phào trong lòng.
Hôm đó, chi tiết quan trọng nhất nằm ở hai từ "người khác".
Tuấn Anh hỏi tôi "Em có cảm thấy khổ sở không khi may mắn của em bỗng nhiên một ngày lại trở thành thứ may mắn giả tạo mà người khác tạo dựng lên?"
Tôi đã trả lời rằng: "Người khác là ai? Nếu là anh thì không vấn đề gì cả!"
Câu khẳng định này mới là mấu chốt của vấn đề!
Tôi không phải tuýp người thích dựa dẫm, ỷ lại hay mặc người đời vần vò, nhào nặn. Nhưng, miễn người ấy là Tuấn Anh thì dù hành động, xử sự với tôi như nào thì tôi đều cảm thấy hài lòng, không oán, không hối!
Tôi kéo áo Tuấn Anh điểm lên mắt mình lau lau, ghẹo cho cậu ấy ngẩn ngơ rồi bật cười. Tôi biết Tuấn Anh đã vơi bớt cảm giác bứt rứt, áy náy rồi.
Giọng tôi kiên định: "Lúc anh nói nếu muốn thao túng em thì đã làm cách đây chín năm rồi ấy, rồi anh lại nói anh đã không làm gì cả... Lúc đó... tim em đau lắm. Em còn nghĩ trong đầu rằng ước gì trước đây anh bắt cóc em, chiếm giữ em, ép buộc em, thao túng em. Em đã nghĩ nếu trong quá khứ anh giết chết em bằng tình yêu của anh thì em luôn bằng lòng cam tâm tình nguyện! Anh còn nhớ những lời này chứ?"
Tuấn Anh gật đầu, "Những gì em từng nói qua, anh chưa bao giờ từng quên."
Tôi gật gật, "Được được, vậy vừa rồi em lặp lại lần nữa, anh hãy ghi nhớ suốt đời nhé! Sau này nếu em không ngoan không tốt, anh cứ bắt nhốt em lại, nghiền nát em, trói buộc em, thao túng em. Em thích lắm!"
Tuấn Anh cũng nghiêm túc gật đầu, "Được. Là chính em nói đấy."
Cậu ấy cúi xuống ôm đùi tôi, vững vàng ẵm tôi chậm rãi đi lên tầng ba. Tôi chú ý quan sát thấy hàng mi cong vút nhẹ nhàng chớp tắt bên dưới không đọng tầng hơi sương nào thì mới yên tâm.
Tuấn Anh mà rơi lệ thì tôi chính là tên tội đồ.
Tôi sụt sịt hít mũi, không biết do trong quá khứ suốt chín năm đêm về đều lặng thầm chảy nước mắt hay là do những chuyện này quá đỗi đau lòng nữa? Nhưng tôi luôn cảm thấy trái tim nhói lên, hốc mắt nóng bừng, không thể kìm nén xúc động nổi.
Chắc là tôi được người xưa dỗ dành nên càng mau nước mắt tủi thân đi?
Trên này là gian phòng đóng kín chứ không phân thành khu trưng bày giống các tầng bên dưới. Tuấn Anh bật công tắc, đèn điện trang hoàng lộng lẫy kiểu Âu lập tức bừng sáng lên, soi rõ vô vàn màn hình lớn gắn liền kề khắp phòng. Trong này cũng có bàn làm việc, Tuấn Anh thả tôi xuống ghế mềm sau đó tuỳ tiện nhặt một cái điều khiển từ xa lên.
Tôi bồi hồi cầm lấy khung kính có ép mảnh giấy cũ kĩ, sờ lên nét mực mờ nhoè theo thời gian rồi thổn thức áp chặt vào trong lòng. Khoang mũi tôi lại lần nữa chua xót. Tờ giấy nham nhở này là tận năm lớp 8, sau khi sốt cao một tuần, Tuấn Anh trở lại đi học sau đó ép buộc tôi phải viết xuống lời hứa sẽ mãi mãi nhớ cậu ấy suốt cả đời này.
"Em chào anh, em chào anh ạ, em đã tới rồi ạ, em đi học về rồi, thưa anh em đã về, em về rồi đâyyy..."
Những tiếng lanh lảnh của thiếu niên mới vỡ giọng bắt đầu vang lên.
Nhận ra giọng mình, tôi bất ngờ đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào màn hình đang chiếu vô số cảnh mỗi ngày tôi tan học đều sẽ đứng trước camera ở tiệm bida thưa gửi. Khi đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình đang điểm danh, không ngờ người tôi thật sự chào lại là cậu ấy.
Tuấn Anh mặt không đổi sắc đi đến kệ tủ, bê ra một xấp dày cả bản gốc và bản photo tất cả những gì tôi từng ghi chép lịch trình, viết xuống cảm xúc suốt ba năm.
Tôi choáng váng ngồi phịch xuống ghế.
Cậu ấy lấy một điều khiển khác, hàng loạt màn hình đều rực sáng, tuy không phát ra âm thanh nhưng đều là hình ảnh của tôi sống động hiện hữu. Là thiếu niên Bình An suốt mấy năm vắng bóng Tuấn Anh đã từng bước trưởng thành như thế nào.
Tuấn Anh lặng lẽ lấy máy tính, gõ xuống một chút sau đó một màn hình quay tới cảnh bé con nhút nhát mỗi ngày mỗi ngày lặp đi lặp lại đều đứng nấp sau cột điện bên kia đường đối diện tiệm net.
Cậu ấy bật âm thanh những thước phim này lên, chiếu cảnh tôi ở quán net, lớp học võ, đi vào trường, qua xưởng gỗ, đứng bên hồ, thậm chí cả lúc tôi bán hàng và sinh hoạt tại chính căn nhà của mình.
Tuấn Anh nhìn sâu vào mắt tôi, trấn định nói: "Năm xưa lúc anh đưa em đi chơi bida, em đã hỏi anh có quen chủ quán không? Anh bảo không. Em nói anh chủ quán thiệt ngốc nghếch, dễ tin người, dám bỏ quán cho người lạ trông để đi chơi điện tử."
Đầu tôi như có thứ gì đó bùng nổ.
Tuấn Anh nhếch khoé môi, "Anh đã lừa em, nói rằng dân đánh bida với tiệm net đều phóng khoáng như vậy cả, trông tiệm đã là gì, cho nợ cũng còn được, đều có phương pháp đòi hết. Em run bắn lên vì anh doạ nạt mấy mánh khoé đòi nợ bụi đời, sau đó lại bị anh hôn đến mềm người chẳng thiết tha nghĩ được gì nữa. An à, thật ra năm ấy anh lừa em không phải chỉ một câu."
Môi tôi run rẩy, bàng hoàng nhìn chằm chằm Tuấn Anh mãi mà không hé miệng nói nổi thành lời.
Năm đó tôi đã hỏi anh Thịnh có nhớ Tuấn Anh không, bây giờ nghĩ lại mới nhận ra điểm không thích hợp. Anh Thịnh không hề tò mò hỏi người bạn ấy là nam hay nữ theo lẽ thường mà đáp thẳng thừng rằng không nhớ mặt. Còn quạu lên nói rất ghét ai truy hỏi, thì ra không phải anh ấy ghét mà là sợ nói dối sẽ lộ ra sơ hở.
Phải rồi, trông tiệm giùm thì chỉ có nhờ người thân chứ ai ngu mà để tiệm cho người lạ quản lý. Năm xưa lúc vừa "phỏng vấn nhận việc" tôi còn nghĩ anh Thịnh thật là khờ hoá ra người khờ năm ấy lại là tôi.
Như vậy, Tuấn Anh mới là sếp thực sự của tôi. Càng nhớ lại những săn sóc trong tiệm nói riêng và cách đối xử tử tế của các anh nói chung tôi càng giải đáp thuyết phục tại sao năm xưa tôi được ưu ái nhận lương cao đến như vậy, còn là chu đáo đưa xấp tiền mệnh giá thấp vì sợ tôi bị người xấu chú ý nhắm đến.
Cậu ấy vươn tay sang nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng hỏi: "Tên anh là?"
"Tuấn Anh. Nguyễn Tuấn Anh." Tôi mê man trả lời.
"Giỏi lắm!" Cậu ấy vuốt đuôi mắt tôi, lau đi giọt sương trong suốt. "Em thường gọi thằng Bi là Bi, ai cũng quen miệng gọi nó là Bi từ nhỏ tới lớn nên vô tình quên mất tên khai sinh của nó."
Tim tôi chấn động không thôi.
Những năm dài tháng rộng đều là Tuấn Anh mỗi ngày đưa đón tôi đi học và trở về nhà ư?
"Nguyễn... Nguyễn Tuấn Thịnh." Tôi lắp bắp. Vẫn là không thể tin nổi hai người lại có mối liên kết máu mủ, chỉ là... chỉ là trùng tên đệm và họ thôi mà... Vậy... vậy... chẳng lẽ...
Tuấn Anh gật đầu, "Đúng rồi. Nguyễn Tuấn Thịnh, Nguyễn Tuấn Chinh, Nguyễn Tuấn Minh đều là họ hàng của anh. Hai thằng sinh đôi ngoan ngoãn biết điều, anh chỉ cần sang nhượng cổ phần và cho vài mảnh đất là được. Còn thằng Bi tính tình chướng khí, vốn dĩ anh cũng chẳng định nhờ vả gì, chỉ coi nó là tuyến phòng thủ cuối cùng, sợ sau này em phát hiện ra được gì đó hoặc e ngại giữ khoảng cách với sự bảo bọc của anh thì đem nó ra làm tấm khiên bảo hộ em. Tầng tầng lớp lớp vây kín em chặt chẽ. Anh Hai và tụi bạn, sau đó đến thằng Tuấn Chinh Tuấn Minh, cuối cùng mới là thằng Bi.Chỉ là anh cũng không ngờ tới việc em lại tự đâm đầu vào rọ trước, nên đành phải lấy mối quan hệ của nó và anh Hai ra uy hiếp, lúc ấy nó về nước không chỉ vì chán cảnh yêu xa mà còn là vì mẹ nó bị bệnh ung thư. Nó lì lợm không muốn xen vào việc của người khác nên đút bao nhiêu cổ phiếu cũng không lung lay, anh chỉ còn cách đe doạ tố cáo, mẹ nó mà biết đảm bảo sẽ u uất đột tử."
"..."
Hèn chi hồi xưa anh Thịnh luôn mang dáng vẻ muốn đập tôi chết bất cứ lúc nào như vậy! Thì ra sự nhẫn nhịn kia không phải yêu thương đứa trẻ hiếu học mà là kiêng dè đứa trẻ ngổ ngáo để bảo toàn tính mạng cho mẹ!
Tuấn Anh bấm nút trên cái điều khiển khác, có một bảng trình chiếu giải đáp sơ đồ gia phả và quá trình cậu ấy len lỏi, xâm nhập vào cuộc sống của tôi vào cuối năm lớp 9 từ từ hiện ra. Vì sợ tôi khó hiểu nên Tuấn Anh đã chuẩn bị cặn kẽ, chi tiết nhường này.
Sau đó đều đều nói: "Thầy Khương là bố nuôi của anh, cha đỡ đầu ấy, là người hồi nhỏ xíu anh kể đã dạy anh học võ và cả cách sơ cứu, chữa thương cơ bản đấy. Em đã hiểu ra được gì chưa?"
Anh Tuấn Minh mạnh mẽ dạy tôi học võ để tôi không phải đụng chạm cơ thể hay bị ai đó đánh bầm mình.
Anh Tuấn Chinh dịu dàng, ân cần dạy vi tính và bênh vực tôi mọi lúc mọi nơi.
Thầy Khương, anh Hùng, anh Thịnh, các anh ở tiệm bida và trong xưởng gỗ, xưởng cưa đều là do Tuấn Anh một tay đưa tới bên cạnh bảo bọc tôi.
Thì ra tất cả mọi người đều có mối liên hệ mật thiết với nhau.
"Vậy anh Vương... anh Vương..." Điều này lý giải tại sao trên màn hình có cả cảnh tôi sinh hoạt ở nhà mình.
Tuấn Anh mở một màn hình khác chiếu cảnh tôi cùng An Bình theo xe công nông chở thuốc của cậu ấy về nhà, còn quay rõ đoạn tôi tò mò núp sau cánh cửa nhìn vào màn hình sau đó lúng túng chạy vụt xuống bếp.
Thì ra hôm ấy sau khi xong xuôi mọi chuyện, thầy Khương đã gọi điện báo cho Tuấn Anh ở phương xa có thể yên tâm.
Quá nhiều chuyện ập tới dồn dập bất ngờ, não tôi không thể ngay lập tức sắp xếp nổi, thân thể trượt dài rớt bịch xuống sàn.
Tuấn Anh nhanh chóng chạy sang bên đây, lần này không để tôi ngồi một mình nữa mà đặt tôi vào lòng ôm chặt vỗ về.
"Em đoán đúng rồi, thằng Vương là thằng Hai trong nhóm thuộc hạ thân thiết của cha nuôi anh, bố Khương."
"Tại sao thằng Bi lại cho em nghỉ đúng vào ngày tivi phát sóng anh thi Đường lên đỉnh Olympia? Tại sao thằng Vương lại nằng nặc gọi em vào xem đúng lúc đến thế? Đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Không đâu An ạ. Đây là nỗ lực của anh! Như anh từng nói, lẽ ra có thể vượt cấp nhưng vẫn ở lại học thêm một năm, anh không thích lên truyền thông nhưng vẫn chủ động đăng ký vì muốn nói với em một câu..."
"Em có nhớ anh không?" Tôi khóc nấc lên, nghẹn ngào lặp lại lời thiếu niên lãnh đạm năm xưa. Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi đau âm ỉ ẩn sau khuôn mặt lạnh nhạt ấy rồi.
"Phải." Tuấn Anh hít sâu mùi hương trên tóc tôi, điềm tĩnh nói: "Anh luôn sợ hãi em quên mất anh rồi. Cục cưng, tiệm karaoke Bình An là sính lễ cho em, có thích không?"
Thoáng chốc, trong đầu tôi văng vẳng câu nói hờn dỗi của Tuấn Anh năm xưa, muốn sau này xây nhà trên thị trấn to cao gấp đôi nhà của thằng Hiếu. Thì ra cậu ấy làm thật, thì ra thay đổi số tầng là chủ ý của cậu ấy, chắc sau đó mấy anh cản lại nên mới phải giảm bớt tầng vì đã xây trên nền đất vô cùng rộng rãi rồi.
Tuấn Anh nói được làm được, chỉ là thay vì bán sách thì chuyển sang mô hình kinh doanh giang hồ... à không không, nơi mọi người xập xình nhảy múa là thể dục thể thao lành mạnh, kinh doanh giải trí tích cực, ca hát cũng tính là trí thức trong mảng nghệ thuật mà. Tuấn Anh và các anh kết nghĩa có làm gì phi pháp đâu.
Nhưng giờ này tôi nào còn tâm trí để ý đến chuyện sính lễ nữa, chỉ biết gục xuống lồng ngực vững chãi mà khóc nghẹn ngào.
Tuấn Anh cố chấp hỏi: "Em có thích không?"
Tôi lắc đầu nguây ngẩy, cọ loạn trong lòng cậu ấy, "Không... hức... em không thích... em không..."
Tuấn Anh cắt lời tôi: "Vậy em thích chạy sang nhà thằng Hiếu à?"
"..."
"Em không thích thì mai anh kêu người đem máy múc tới dỡ đi thôi."
"..."
"Tiện thể ủi luôn nhà thằng Hiếu cũng không vấn đề gì."
"..."
Tôi vừa khóc vừa cười, liên tục đánh lên bả vai cậu ấy, "Anh để yên cho em khóc được không? Em đau lòng lắm... em thương anh lắm... em không muốn anh phải vất vả."
Lúc nãy tôi còn xem được video chiếu lại những lần thằng Hiếu đến tìm tôi, có cả hình nó khoác vai tôi ngày mới nhập học được chụp lén từ phía sau, kết hợp với những gì bức xúc tôi ghi xuống cuốn "nhật ký hành trình sinh tồn trên trường" mà anh Thịnh bắt viết thì tôi đã thấu hiểu tại sao Tuấn Anh ghét thằng Hiếu cay đắng và ghim dữ dội đến mức này rồi. Không đơn thuần là vì chút đố kị trẻ con hồi lớp 6 nữa. Trong đầu Tuấn Anh luôn ngập tràn cảm giác tức giận khi biết thằng Hiếu quấy nhiễu tôi, làm phiền tôi, xúc phạm tôi lẫn anh em chí cốt của cậu ấy, sau này lại chuyển sang dây dưa, phát sinh tình cảm kì lạ với tôi nhưng cậu ấy lại ở phương xa chẳng thể làm được gì.
Trong video, tôi còn thấy cả cảnh anh Hùng đem đàn em xăm trổ vác đao tới chặn đường thằng Hiếu, tự nhận là dân giang hồ thứ thiệt, đe doạ Hiếu cấm tới gần tôi nếu không sẽ cắt gân tay gân chân, còn nói "thằng An là người của Tuấn Anh, mày mà còn bén mảng lân la lại gần thì tụi tao sẽ chôn sống." Đây có lẽ là lý do tại sao hồi cấp ba thằng Hiếu tự nhiên biết điều rời xa tôi nhưng rất hay ném về phía tôi ánh mắt kì lạ như thể tôi là người ngoài hành tinh. Ra là nó vừa sợ hãi, vừa kì thị. Có thể đây cũng là nội dung tin nhắn nó nói xấu Tuấn Anh mà tôi đã thẳng tay xoá đi mất, chắc nó định tố cáo Tuấn Anh là giang hồ.
Tôi đau lòng. Nghĩ lại một lời Tuấn Anh ở tầng dưới mới tự cảm thấy bản thân cậu ấy nực cười làm điều vô nghĩa mà tim tôi như bị từng khối đá lớn nện xuống nặng nề chát chúa.
Thì ra hôm ở trước cửa tiệm của thầy tôi, hai người này gây nhau là vì vậy. Bây giờ tôi cảm thấy ghét thằng Hiếu thật sự! Nó làm Tuấn Anh tổn thương! Nếu năm cấp ba, vào cái tuổi xốc nổi, tôi mà biết Tuấn Anh bị ai bắt nạt thì sẽ mạnh mẽ tẩn cho kẻ đó sống dở chết dở nhất quyết không tha! Tuấn Anh đương nhiên cũng sẽ có cảm giác ấy, còn giận gấp năm gấp mười lần tôi, nhưng cậu ấy bất lực chẳng thể vào trong Nam nên mới bức bối thành ra sinh tâm bệnh.
Tuấn Anh phát điên là có lý do chính đáng!
Tuấn Anh nắm lấy cổ tay tôi, cúi xuống nhẹ nhàng hôn từng ngón, dịu dàng nói: "Em khóc đẹp lắm An, tự nhiên anh lại có hứng thú muốn nhìn em nức nở trong nước mắt như thế này, bắt nạt em giống y như ngày đầu tiên em trao thân cho anh. An à, em thương anh nhiều không?"
Tim tôi thổn thức nhói lên từng đợt, gật đầu lia lịa, tầm mắt ướt nhoà nói không thành câu hoàn chỉnh.
"Em đã hiểu vì sao anh không cười nữa... Tuấn Anh ơi, em thương anh nhiều lắm... Phải làm sao đây? Em phải làm như thế nào mới tốt cho anh đây? Không đáng đâu... em không xứng đáng... tại sao anh lại vì em nhiều đến như vậy? Em không xứng... em không hề xứng mà... Tuấn Anh à, em là người may mắn nhất trên thế gian này rồi sao? Thật tốt quá, thật tốt vì nhìn em giống con chó nên mới lọt vào mắt xanh của anh..."
Tuấn Anh ngẩn ra sau đó sững sờ, bắt lấy luôn cổ tay còn lại của tôi nắm trong tay, tay còn lại gãi nhẹ cằm tôi, mỉm cười chậm rãi nói: "Em bình tĩnh lại đi, anh dẫn em đi xem thứ này."
Tôi gật đầu đáp ứng nhưng vẫn không thể ngay lập tức ngừng nức nở được, Tuấn Anh vỗ về mãi tôi mới chuyển sang nhẹ giọng thút thít.
"Em khóc giống y như cún con vậy." Tuấn Anh nhéo nhẹ mũi tôi rồi bế tôi đi mở tủ lạnh, là ngăn đông, sau đó lấy ra một cái bánh bằng bột chiên đơn giản, méo xẹo, xấu xí.
Hỏi: "Em có còn nhớ cái bánh này không?"
Khoang mũi tôi lại tiếp tục chua xót, "Là bánh của em ngày xưa làm cho anh, anh vẫn giữ ư?" Oà... Tôi khóc nấc lên thành tiếng, "Thời gian lâu đến như vậy mà... lúc đó anh cũng còn nhỏ... tại sao phải giữ thứ này bên người? Sao anh không ăn hết đi? Mỗi ngày em đều làm cho anh mà... Tại sao anh phải để dành? Vì sao anh lại trân trọng em nhiều đến như vậy? Em làm thế nào mới báo đáp được cho anh đây? Em..."
"Không phải!"
Tuấn Anh dứt khoát đánh gãy mấy lời loạn xạ tôi chưa kịp nói. "Đây là bánh của thằng Cường."
?
Tôi nhíu mày khó hiểu, nhảy xuống sàn, dụi mắt liên tục, tự mình cầm lấy cái bánh được đựng trong hộp kính xinh đẹp, gương mặt nhem nhuốc ngơ ngác hỏi: "Là... là sao?"
Tuấn Anh mỉm cười, dắt tôi lại ghế sofa ấn xuống còn cậu ấy tiếp tục đi lấy kẹo đường trong tủ lạnh đặt vào lòng bàn tay tôi, sau đó ngồi quỳ bên dưới.
Tôi đau lòng không chịu nổi, vội vàng lôi kéo, "Anh lên trên này ngồi đi, đừng... đừng thành kính như vậy... em đau lòng lắm... Trước đây nhiều lần bắt nạt anh là em sai."
Nhưng Tuấn Anh kiên quyết không ngồi phía trên cùng tôi, chỉ nhẹ nhàng kiên định nói: "Em nói anh làm những việc này là không đáng và em không xứng. Nếu em không tự trả lời được thì anh cho em câu trả lời nhé?"
Tôi lắc đầu, từng giọt từng giọt lại lã chã lăn dài, quỳ thụp xuống thảm trải sàn, "Nếu anh không lên thì em cũng không lên... Tuấn Anh, em không muốn nghe nữa... anh nói chuyện rất hay... kiểu gì em cũng nói không lại... Đừng như thế nữa... Em đâu có ngu... em tự biết vị trí của bản thân ở đâu mà... em hèn kém làm sao có thể xứng với anh... em không xứng... không đáng đâu... Quãng đời sau này em phải làm sao đây? Em phải báo đáp anh như thế nào? Công ơn của anh lớn hơn trời bể như vậy thì em trả suốt mười kiếp, một trăm kiếp cũng không hết... Tuấn Anh à... em không xứng... hu muhuhu hu...."
'BỐP !!!'
Tuấn Anh vươn tay lập tức tát cho tôi một bạt tai.