Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 156: Không một ai có lỗi




Đương nhiên là tôi bước ra ngoài sau khi đã điều chỉnh phong thái ổn định nhất có thể.

"Xin lỗi cô, con thất lễ quá!" Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí ban nãy.

Cô Ánh Phương mỉm cười, nhích lại gần hơn, ngón tay thon dài đưa lên vuốt đi vài giọt nước li ti đọng trên tóc tôi.

"An đừng nói chuyện khách sáo với cô như vậy, sau này chúng ta đều là người một nhà rồi."

"A! Ấy chết!" Cô ấy tự giật mình khe khẽ rồi phì cười, "Cô bộp chộp quá rồi, còn chưa có một câu trả lời chính thức từ An mà."

Cô ấy thở dài, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay tôi, "Vừa rồi An nói An xúc động, cô ở ngoài này đã vui vẻ biết nhiêu, cô thấy mừng vì An không kì thị hay coi thường Tuấn Anh. Cô nghĩ không biết thằng bé An này cảm động tấm tình si của con trai nhà mình như thế thì chắc là sẽ đồng ý thôi nhỉ? Cô đã nghĩ như vậy."

Tôi sửng sốt, lắc đầu nói: "Tuấn Anh là người hoàn hảo nhất mà con từng biết, không ai có thể xem thường cậu ấy. Đối với Tuấn Anh, con ngưỡng mộ còn không hết. Con nói thật đấy. Từ nhỏ con đã luôn lấy Tuấn Anh ra làm tấm gương sáng để học tập rồi. Đồng tính luyến ái không phải rào cản để phán xét năng lực xuất chúng của Tuấn Anh."

Cô ấy nhẹ nhàng ôm má trái của tôi, dùng ngón cái miết đuôi mắt một chút sau đó vuốt nhẹ vết bớt mờ ảo, hỏi: "An vào trong đó khóc nhè đấy à? Đã hứa với cô là không khóc mà?"

Tôi mỉm cười gượng gạo, đáp: "Chỉ một chút thôi ạ. Tại thông tin này quá quá..., con, thực ra con cũng rất bất ngờ."

"Ừm. Nếu là cô thì cô cũng sốc. Chắc là An hoảng hốt lắm? Cô chú mở lời cũng khó, bàn bạc suy nghĩ nhiều tháng trời mới đi đến một quyết định này. Chú Tuấn Phong còn sợ tác dụng ngược, e dè con biết được bạn thân yêu mình điên cuồng như thế từ tận hồi nhỏ chắc sẽ khủng hoảng tâm lý sau đó kinh hãi tìm cách chuồn đi ngay trong đêm. Nói thật, nhà cô chú cũng có điều kiện nên rất ngại sử dụng vật chất để tạo dựng mối quan hệ với An, sợ An nghĩ nhà cô không chân thành. Cô thì định bụng khi nào An đồng ý, cô đón An về ngoài kia chơi thì mới tặng quà cho con sau. Nhưng mà chú nhà cô lại phản đối ý kiến ấy. Chú muốn đánh nhanh thắng nhanh, nếu An cầm vali kia thì không thể trả lại nữa, An lại là đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên kiểu gì cũng sẽ áy náy sau đó đồng ý ở bên Tuấn Anh để trả nợ."

"..."

Ồ... Thì ra đống trang sức đó còn có tác dụng này.

Tôi điềm tĩnh nói: "Thực ra, con đã biết Tuấn Anh có cảm tình với bạn đồng giới từ năm lớp chín rồi."

"Ừ." Cô Ánh Phương cũng bình thản gật đầu, "Và người nó thích chính là An."

Tôi và cô ấy nói cùng một vấn đề nhưng chỉ tôi và người đang quan sát camera kia mới biết ẩn sau câu nói này là cả một câu chuyện kinh thiên động địa mà chúng tôi sẽ vĩnh viễn cùng nhau chôn giấu. Giống như việc tôi từng đào hố sau vườn chôn hộp có hai mươi triệu đồng của Tuấn Anh thì bây giờ tôi đem bí mật này cẩn thận đặt sâu xuống cái hố mà cậu ấy đã đào sẵn rồi cùng nhau lấp kín lại. Phía trên mặt đất sau này chắc chắn sẽ là vườn hoa hồng nở rộ thơm ngát.

"Nó suốt ngày tán tỉnh, ve vãn nhưng An đã không tin, còn cho rằng nó đi đánh điện tử nên học theo thói hư tật xấu trên mạng."

Nắm tay tôi siết chặt bảng tên, cong môi cười khẽ, "Vâng ạ, thời đấy nam và nữ có tình cảm với nhau đã là yêu sớm, huống hồ con và Tuấn Anh lại đều là nam. Tuấn Anh khi đó hoà đồng hài hước, thường xuyên kiếm chuyện khiến mọi người trong lớp vui vẻ, con và cậu ấy lại chơi thân nên con vẫn nghĩ Tuấn Anh đang trêu ghẹo con thôi."

"Cảm ơn vì con đã không kì thị con trai nhà cô." Cô Ánh Phương nhìn tôi trìu mến.

Tôi lắc đầu, "Không đâu ạ. Tuấn Anh điểm nào cũng rất tốt mà, nếu năm ấy có ai kì thị Tuấn Anh thì con sẽ xung phong đấm nó đầu tiên."

Cô Ánh Phương bật cười ha hả, còn thoải mái dựa ra phía sau, ngón tay chậm khoé mi lau đi nước mắt sống.

Cánh tay vươn tới nắn nắn bả vai tôi, "Nếu ai không quen biết An từ thuở nhỏ, hiện tại nhìn An mang dáng vẻ cá tính này, nói những lời ấy thì chắc chắn sẽ nghĩ An đang nói thật."

Ơ? Tôi cãi: "Con đang nói sự thật mà."

Hồi nhỏ con đã từng đánh nhau rồi đó, con trai cưng nhà cô còn tự tay băng bó vết thương cho con. Không tin cô hỏi cậu ấy xem! Sau đó tụi con còn lên lầu hôn nhau,...

Nghĩ đến đây, khuôn mặt tôi bỗng chốc nóng rực vì nhớ lại cảnh bản thân còn vô sỉ chủ động cởi hết sạch quần áo, ép buộc Tuấn Anh phải nhìn ngắm cơ thể trần truồng của tôi nữa.

Dù đã vội vàng cúi gằm mặt nhưng cô Ánh Phương vẫn nhận ra, còn bẹo má tôi lắc lắc nhẹ. "Sao nào, nói thật mà ngại ngùng cỡ này? Hồi đó bé xíu như cái kẹo, con có đấm nổi không hay là xung phong khóc nhè, méc Tuấn Anh đấm luôn cho?"

Nghe những lời này tôi càng xấu hổ muốn độn thổ hơn. Sao cô ấy lại có thể vô tình mà nói trúng phóc được như thế nhỉ?

"Ha ha ha... Thôi được rồi, cô chỉ đùa chút thôi. Tưởng mạnh miệng cỡ này thì phải hùng hổ cãi lại chứng minh chứ, ai ngờ còn bẽn lẽn giống mèo hơn cả thằng Tuấn Anh nhà cô."

"Tuấn Anh nói con giống chó." Tôi mím môi nói nhỏ.

"Hả? Gì cơ?"

"Hồi xưa cậu ấy nói con giống chó nhà cậu ấy."

"Hả? Cái thằng này... thật là... Nó bắt nạt An như vậy à? An đừng để bụng nhé! Chắc chắn là nó thô lỗ chứ không có ý xúc phạm gì đâu."

Tôi gật đầu, mỉm cười, "Vâng cô, không phải xúc phạm đâu ạ. Hồi lớp một vết bớt của con còn đậm, Tuấn Anh tới làm quen và nói con giống em Bông nhà cậu ấy."

"Aaaa~ À...." Cô Ánh Phương gật gù, vỗ tay 'bép' một tiếng, "Cô nhớ rồi! Vậy là nó cực kì quý mến An nên mới so sánh như thế đó, do nó còn nhỏ chưa biết cách nói chuyện khéo léo thôi. Bông là em cún con Tuấn Anh được tặng nhưng không may mất hồi nó còn nhỏ. À à, cô nhớ lại rồi, hồi xưa Tuấn Anh đi học mẫu giáo vừa thấy An liền thích thú, về nhà khoe khoang mãi ở trường con có em bé trên mặt nở bông hoa, còn hỏi cô xem có phải em Bông chuyển sinh thành em An không nữa. Thằng nhóc này nhà cô ngốc nghếch lắm!"

"Tuấn Anh rất đáng yêu!" Tôi nói.

Cô ấy bật cười, "Có mình con khen nó đáng yêu thôi đấy! Mà tính ra thì nó thích chơi với An từ hồi nhỏ xíu lận ha? Không biết trong những năm tháng ấu thơ ấy, từ lúc nào mà... mà tình cảm lại... biến chất thành ra như bây giờ."

"Con cũng không biết nữa nhưng con cảm thấy hiện tại không có gì là xấu cả, con nghĩ nên gọi là phát triển thì đúng hơn, Tuấn Anh được là chính mình mới là phiên bản tốt nhất. Cảm ơn cô chú đã tôn trọng cậu ấy."

"Nó là con trai của cô mà, sao An lại phải cảm ơn? Hay là An chịu đem nó về nuôi hộ cô rồi?"

Tôi mỉm cười.

Cô Ánh Phương huých vai đẩy tôi nhè nhẹ, "Nói đi chứ, cô cách An cả một thế hệ đấy, không nói rõ ràng thì sao cô hiểu được. An cười đáng yêu thế này là đồng ý rồi?"

Mấy ngón tay của tôi xoắn cả vào nhau, vừa bối rối vừa ngại ngùng, chắc đây là trạng thái bẽn lẽn mà cô ấy mới vừa trêu nhỉ? Nghe có vẻ hơi tính nữ quá nhưng từ miệng cô nói ra thì tôi lại thấy không có vấn đề gì cả. Đúng là tiêu chuẩn kép có khác, giống như việc Tuấn Anh gọi tôi là em bé, tôi thấy hưng phấn trong lòng nhưng bạn bè của Ái Nghi mà đùa cợt gọi tôi là bà hoặc bé đều bị tôi đục chảy máu mũi ròng ròng. Tôi là đồng tính nam chứ không phải người chuyển giới nên không thích bị gọi mấy danh xưng của phái nữ.

"Vâng ạ." Tôi lí nhí đáp.

"Vâng?" Cô ấy hơi cất cao giọng, "Lần này đến lượt cô bất ngờ đấy. Có đồng ý nhanh quá không?"

Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, há miệng nửa ngày không biết nói gì nên lại cúi xuống.

Tôi đã làm sai ở bước nào, bước nào rồi? Lộ mất tiêu rồi ư? Hay là phải chê Tuấn Anh vài ba điểm, muốn cân nhắc một thời gian, xong rồi hẹn cô ấy ngày khác tới nhận kết quả?

Nhưng mà Tuấn Anh hoàn hảo, tuyệt vời đến như vậy, biết nêu khuyết điểm thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói cậu ấy cao quá, mỗi lần con hôn môi đều phải nhón chân rất mỏi ư? Nhưng mà khi đứng hôn nhau, Tuấn Anh đều bế tôi lên cao mà. Thật sự không thể chê được điểm gì! Ai mà chê cậu ấy mới là đầu óc có vấn đề!

Vậy thì phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

Cô Ánh Phương cười cười, xoa xoa đầu tôi, cất giọng dịu dàng: "Ngoan ngoãn thế này, nói gì nghe đó. Tính ra thằng ôn con nhà cô khôn chứ bộ, biết chọn người ghê luôn!"

"Là thông minh ạ."

"Ha ha ha... Vậy là An tự khen mình đấy hả?"

Tôi há miệng cứng họng, không biết giải thích như thế nào, cuối cùng lại lần nữa cúi gằm mặt. Thật sự rất muốn chui luôn xuống gầm bàn cho rồi.

Ý của tôi là không muốn người khác nhận xét Tuấn Anh khôn, nghe vào tai không mấy tôn trọng nên mới sửa lại là cậu ấy thông minh. Thế mà vô tình lại thành như đang nhấn mạnh cậu ấy có đầu óc nên mới biết nhìn trúng tôi đây.

Nếu là với bạn bè, tôi đã thục cho một cú sau đó rống lên mắng cho một trận rồi. Nhưng đây lại là mẹ chồng tương lai, thật không biết phải xử trí như thế nào. Đánh thì không được mà tôi lại không biết cách ăn nói, sợ càng giải thích càng bị chọc quê mất thôi.

Cô Ánh Phương bật cười sảng khoái, còn ấn lưng tôi thoải mái dựa lên ghế mềm phía sau.

"An vẫn y hệt hồi nhỏ không khác xíu nào~ Thôi đừng giận nhé! Cô chỉ ghẹo chút thôi. Nhớ ngày xưa con bé Ánh Dương nhà cô hôm nào trêu được anh An chuyện gì là đều về kể, nhà cô ai cũng thấy An dễ thương, Tuấn Anh nó cũng vừa ăn cơm vừa cười nắc nẻ nhưng ăn nửa chừng nghĩ thế nào lại lôi con nhỏ ra rồi hai anh em múc nhau muốn lủng nóc nhà."

Tôi buồn cười, hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Ối giời! Lên cơn chứ sao! Đã bảo thằng này nhà cô bị chập IC mà. Vài lần đầu cô chú còn ngỡ ngàng chứ sau này cũng quen rồi. Là ban đầu nó nghe kể, cảm thấy An phản ứng đáng yêu nên vui vẻ nhưng sau đó ngẫm lại thì thấy như vậy là em gái mình đang bắt nạt anh An nên mới tẩn cho một trận."

Tôi phì cười.

Cô ấy nắn bắp tay tôi, cười cười nói: "Bây giờ cô mới hiểu cảm giác của bé Sunny. Cũng không quá muộn nhỉ. Thằng ôn thần ở trên kia thấy cô ghẹo cục cưng của nó như vậy không biết có đang nghiến răng nghiến lợi muốn bay xuống đây không."

"Cô... biết ạ?"

"Biết chứ sao không, camera đàm thoại gắn khắp nơi này. Với lại cô hiểu tính con trai nhà mình chứ. Nó mà không nghe được chúng ta nói gì từ xa thì dễ gì tránh mặt. Kể cả kêu nó chui xuống gầm bàn để được gần An thì nó cũng lập tức chui, còn là vui vẻ vẫy đuôi kia."

Tôi bật cười thành tiếng khúc khích, cười đến nóng cả hai gò má. Nghe cô tả về Tuấn Anh thật là đáng yêu quá đi! Nhưng mà hành động ấy hợp với tôi hơn chứ Tuấn Anh là Thần mà, không nên chui gầm bàn làm gì đâu.

"Hình xăm này có ý nghĩa gì không?"

Tôi tắt hẳn nụ cười, tuy đã cố ý cài nút kín cổ tay nhưng cô vẫn hỏi như vậy, chắc là do điều tra từ lâu.

"... Dạ, có ạ." Giọng tôi hơi gấp gáp: "Cô... phản cảm sao ạ?"

"Hả?" Cô ấy chớp chớp mắt, "À, không hề. Này! Đừng nghĩ là cô đánh giá đấy nhé! Cô tò mò nên tọc mạch tí thôi. Ôi chao mấy thằng nhóc nhà cô thằng nào thằng nấy còn xăm bít tay bít chân, đánh giá có mà từ sáng tới đêm không hết, thời gian đâu mà đi làm công chuyện nữa. An yên tâm! Nhà cô chẳng ai nhìn mặt mà bắt hình dong đâu, chỉ là... ừm... chỉ xem hồ sơ lý lịch, bảng điểm học bạ, là ừm..."

"Điều tra." Tôi nhẹ nhàng tiếp lời.

Cô ấy khảng khái gật đầu thừa nhận, "Cô xin lỗi nhé! Chắc An khó chịu lắm?"

Tôi lắc đầu, "Không sao ạ, con hiểu tâm lý của cô chú."

Cô thở dài, "Không phải là cô chú thì ông bà nội ngoại Tuấn Anh cũng điều tra. Mọi người cần phải biết rõ về người bạn đồng giới mà Tuấn Anh phát điên nảy sinh tình cảm, còn hùng hồn tuyên bố 'nếu không phải em ấy thì cả đời không cưới' là ai."

"Là lỗi tại con..." Tôi cúi đầu, thật sự áy náy, suýt nữa thì lỡ miệng.

"Không phải lỗi của An." Cô ấy cắt lời, "Gia đình cô quyết định chuyện này là trong suốt mười năm ròng rã chứ không phải một, hai ngày đâu An. Đó là quá trình dai dẳng mà khi thống nhất đến hôm nay, bất kì ai trong gia đình cô đều đã nhẹ lòng, sẽ không đoái hoài về quá khứ nữa. Có thể lúc trước nhà cô sai, Tuấn Anh cũng không phải đúng hết, nhưng sau hôm nay tất cả đều xí xoá sạch sẽ. Mỗi người trong gia đình cô, kể cả là ông bà hay cụ cố của Tuấn Anh, cô nghĩ mọi người đều hài lòng sống với một phiên bản mới mẻ, tiến bộ hơn. Tư tưởng cổ hủ là gông cùm khắc nghiệt mà Tuấn Anh nhà cô mạnh mẽ vùng dậy lật đổ, chúng ta nên noi theo nó bài trừ những thứ xấu xí đi thì hơn, chí ít là những quy chuẩn tệ hại đó không hề đúng đối với gia đình nhỏ này.Lúc nãy, Tuấn Anh nói nếu nó không tự lực cánh sinh thì có khi đã ăn giỗ nó lần thứ... Cô, cô rất đau lòng vì những gì nó nói đều là sự thật. Rất nhiều đêm trắng cô đều dằn vặt, nghĩ đến chuyện nếu con trai mình không đủ bản lĩnh đứng lên một mình chống trả bản án oan trái thì bây giờ số mệnh nó thế nào? Cuộc đời nó sẽ trôi dạt về đâu? Nó có giận cô, ghét cô... hay, hay là còn... còn mạng để hận cô hay không? Rất nhiều đêm cô chú tự vấn như vậy... rồi quay sang trách cứ lẫn nhau... Cô... cô..."

"Con thật sự xin lỗi." Nghe giọng cô nghẹn ngào tôi lại càng không thể làm ngơ như mình không liên can gì.

Khoang mũi tôi chua xót, trái tim liên tục nhói lên, nỗi đau lan tới tận đầu ngón tay lúc này chẳng thấm thía gì so với quãng thời gian khổ sở dài đằng đẵng mà gia đình Tuấn Anh phải chịu đựng qua.

"Đừng xin lỗi An à, trong chuyện này chúng ta chẳng một ai có lỗi gì cả. Nếu con xin lỗi thì cô chú phải làm sao đây? Ngày nào cũng áy náy, cắn rứt lương tâm cho đến cuối đời vì đã từng đối xử tồi tệ với Tuấn Anh ư?"

"Không không, con con không có ý đó."

"Ngoan, đừng hoảng hốt!" Cô Ánh Phương vỗ về mu bàn tay tôi, "Vậy thì con không việc gì phải xin lỗi chúng ta, đừng nói là con với Tuấn Anh chưa thành đôi, kể cả khi năm xưa con hay bất cứ đứa trẻ nào đó tán tỉnh Tuấn Anh nhà cô trước hoặc tụi con đã từng qua lại từ tận thuở nhỏ thì cũng chẳng có lỗi gì cả. Con trẻ đâu có được lựa chọn tính hướng trước khi ra đời chứ, là chúng ta đẻ con ra mà. Đồng tính luyến ái thì sao? Thật chậm trễ khi đến tận bây giờ cô mới trả lời được là Không Sao Cả. Cũng chỉ là một cá nhân nảy sinh tình ái với một cá nhân khác thôi mà, đều là tình cảm đáng trân quý trong thế gian này, miễn là thương nhau thật lòng không vụ lợi thì giới tính, sắc tộc, địa lý, tầng lớp, tuổi tác có là trở ngại gì đâu. Con có nghĩ như vậy không An? Chắc là có nhỉ? Con tân tiến hơn cô, giới trẻ văn minh có học thức khiến cô rất ngưỡng mộ."

Tôi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp: "Vâng ạ, con nghĩ, nếu được gia đình ủng hộ thì trên đời này chẳng còn gì đáng gọi là cách trở không thể vượt qua nữa cả. Người ta thường nói tình cảm đôi lứa là chuyện của cá nhân hai người, cuộc đời chỉ có một, cứ lao vào nhau hết mình bỏ mặc thế nhân. Nhưng con không đồng ý với quan điểm này cho lắm. Nếu như, con chỉ giả sử, nếu con quyết định đến với một người mà mẹ con kịch liệt phản đối, bằng sự nhiệt huyết và bướng bình của tuổi trẻ, chắc chắn con vẫn sẽ chọn cách gắn bó với người ấy. Có thể sau đó bề ngoài con tỏ ra mình luôn ổn cho nửa kia yên tâm, nhưng sâu trong lòng, chính bản thân con không thể phủ nhận mất mát của mình được. Nếu mẹ con không tán thành, chắc chắn con sẽ rất tủi thân, con..."

"Cô sẽ làm công tác tư tưởng cho mẹ Đào." Cô Ánh Phương ngồi thẳng dậy, hồ hởi cắt lời.

"A... à..." Tôi sửng sốt vì hình như có gì đó lấn cấn...

Ủa? Tôi chỉ giả sử thôi mà? Tư tưởng của mẹ tôi đã thông suốt từ đời nào rồi. Tại sao lại... À, nhớ rồi! Mình đang là diễn viên! Diễn dở quá nên suýt nữa thì quên mẹ Đào của tôi cũng phải giả vờ coi như không biết gì!

Đệt! Nghĩ đến đây, sống lưng tôi lạnh toát, không biết mẹ có đánh đòn không nữa? Đúng là một khi đã nói dối sẽ phải kéo theo hàng loạt lời nói dối khác để lấp liếm. Thôi, đến khúc đó cứ đổ thừa cho Tuấn Anh là được, mẹ thương cậu ấy như vậy chắc chắn sẽ không nỡ mắng. Với lại sau khi biết rõ ngọn ngành chắc mẹ sẽ đau lòng khóc ròng chứ chẳng còn tâm trí nào mà trách móc hai thằng đâu.

"Sao An có vẻ kinh ngạc thế? Hồi nãy cô đã nói rồi mà, cô chú sẽ là hậu phương vững chắc cho con. Nếu mẹ Đào ngăn cấm thì cô về quê đứng ra nói giúp cho con và người ấy."

"À, dạ, con cảm ơn."

"Với điều kiện người ấy là Tuấn Anh nhé!"

"..."

Cái này con hiểu được mà.

"Ai da~~ Thoải mái quá!" Cô ấy vươn vai, lắc cổ, còn bẻ khớp tay răng rắc, vui vẻ nói: "Vậy là An đã hứa sẽ lấy Tuấn Anh làm chồng và ở bên nó mãi mãi rồi đấy nha! Nhất trí! Cảm ơn con nhiều! Thôi cô đi đây!"

Tôi há mốc mồm, lắp bắp nói: "Khoan khoan khoan đã ạ. Con con nói vậy hồi nào?"

Cứ cảm thấy có gì đó, có gì đó... lỗ lắm! Như thể cô ấy vừa chiếm được món hời vậy!

Như này rời đi thì cũng tốt nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa nói đầy đủ và ổn thoả. Huống hồ lời hứa trăm năm này nếu là tôi và Tuấn Anh hẹn ước riêng với nhau thì không sao nhưng hứa trước mặt trưởng bối sẽ mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Lỡ sau này chúng tôi cãi vã hoặc tách ra ở riêng, bố mẹ cậu ấy nghĩ tôi là phường bất tín thì sao? Nên tôi phải làm rõ là mình không hề nói vậy. Chưa kể rõ ràng là xin tôi cho Tuấn Anh một cơ hội được tìm hiểu mà? Sao mới vài phút trôi qua đã hứa lấy người ta luôn rồi? Liệu thêm vài phút nữa tôi có một bước nhảy vọt thành con dâu đã qua cửa luôn không?

Cô ấy tròn mắt sửng sốt, ngồi thẳng lại, "Ô! An vừa nói xong còn gì?"

Tôi nhíu mày, mờ mịt nhớ lại, "C,con đâu có..."

"Có." Cô ấy gật đầu chắc nịch, "An mới vừa nói cho dù mẹ Đào phản đối thì bằng lòng nhiệt huyết và tính ương ngạnh của tuổi trẻ, An vẫn sẽ cương quyết chọn gắn bó cả đời với người ấy."

"...Nhưng..."

"Người ấy là Tuấn Anh."

"..."

"Con thử nhớ kỹ lại xem?"

"C,con chỉ... con..."

Thôi khỏi làm rõ luôn đi!

"Ha ha ha ha ha..." Cô Ánh Phương cười phá lên. "Chắc thằng Tuấn Anh muốn đánh cô dữ lắm rồi đó!"

Cô ấy đưa nước cho tôi, đẩy lên miệng ép uống một ngụm thơm ngọt rồi mới nói: "Cô giỡn một xíu thôi. An không giận chứ? Cũng không tính là giỡn nhây đâu nhỉ?"

Có tính ạ!!!

"Ngoan như vậy thì sau này sẽ bị cả nhà chồng bắt nạt mất thôi."

"..."

Thấy chưa, biết ngay mà! Tôi đã thành con dâu của cô luôn rồi.

Tôi cúi xuống, mân mê bảng tên trong tay.

Cô ấy bẹo má tôi nhè nhẹ, "Phải cãi lại đi chứ?"

Tôi lắc đầu, "Con không muốn hỗn với cô."

"À~" Cô ấy gật gù, "Ra là sợ mẹ chồng đánh giá."

"..."

Gò má tôi nóng ran.

"Nói chứ cô ở lại thêm chút nữa, chưa nói xong, chưa về liền đâu."

Tôi đề nghị: "Hôm nay cô chú ở lại ăn cơm với tụi con đi ạ."

"Tụi con?" Cô ấy nhướng mày.

Tôi mím môi, gật đầu: "Vâng ạ. Ăn cơm cùng con và Tuấn Anh. Con sẽ nấu."

Cô ấy nhoẻn miệng cười xinh, xoa đầu tôi, "Ngoan quá~ Cô chú thích lắm, nhưng có lẽ để dịp khác đi. Cô nghĩ nếu hôm nay con đồng ý, hai đứa cũng coi như chính thức về chung một nhà, chắc chắn sẽ cần hàn huyên tâm sự đủ điều. Với lại cô đoán con sẽ muốn hỏi thăm nhiều về chuyện Tuấn Anh lúc mới ra Bắc."

"Vâng ạ." Tôi gật đầu, "Đúng là con muốn biết thời gian đó cậu ấy đã sống thế nào."

"Con vẫn luôn là đứa trẻ biết quan tâm tới người khác. Câu này là Ánh Dương nhà cô nói đấy. Lúc nào cũng bảo cơm nhà anh An ngon, anh An cho con ăn no, anh An cho con phần nhiều đồ ăn, con bị trầy da ở đâu là anh An hỏi thăm đầu tiên..."

Chỉ mấy chuyện vặt vãnh thế mà nhà cô ấy luôn ghi nhớ khiến tôi cảm động lẫn xấu hổ. Người khác còn làm những việc tốt đẹp hơn tôi gấp trăm nghìn lần kia, nên tôi cảm thấy thật may mắn khi cả gia đình Tuấn Anh đều để tâm đến thằng nhóc bình thường này.

"Là do em ấy sáng sớm chạy lên nhà con ăn hàng đầu tiên nên con mới là người hỏi trước nhất thôi ạ."

Cô ấy lắc đầu cười cười, cất giọng nghiêm chỉnh: "Hồi nãy lúc cô nói An đồng ý rồi nhé sau đó An vâng một tiếng đấy, cô thấy vui nên ghẹo một chút, một chút, cứ vậy không ngừng được, chuyện này nối tiếp chuyện kia khiến cô quên mất cả điều mình định nói là gì. Cô chợt nhớ về những ngày trong quá khứ, thỉnh thoảng Tuấn Anh có kể về An cho cô nghe, nó nói An ngốc ngốc, hay bị nó tính kế lừa gạt, nhát hít như con mèo con mà cứ cố tỏ ra lầm lì nhìn rất thú vị, nói chuyện gì cũng mơ mơ màng màng bị đánh lạc hướng hồi nào cũng chẳng hay."

Tôi trợn tròn mắt, chắc đây là quãng thời gian cậu ấy hay kiếm chuyện ấu trĩ chọc ghẹo tôi đây mà.

Cô ấy bật cười, "Lúc đó, cô mắng cho liên tục. Nhưng bây giờ nhớ lại ánh mắt lấp lánh, hứng khởi của nó khi hồi tưởng những khoảnh khắc bên cạnh An, cô mới tỉnh ngộ, hoá ra đó là rung động đầu đời chứ không phải hả hê đắc ý. Là khắc khoải mến thương một người, là vừa rời khỏi tầm mắt trong chốc lát đã thấy cồn cào nhớ nhung bạn ấy chứ không phải đơn thuần là thuật lại câu chuyện nữa. Thật đáng tiếc khi cô làm mẹ mà đến mãi sau này mới nhận ra. Năm xưa, Tuấn Anh từng hỏi cô, nên lấy người mình thích hay lấy nữ giới, câu hỏi đó rất rõ ràng vậy mà cô vô tâm chẳng hiểu lòng con trai mình. An ơi, Tuấn Anh đã thích con nhiều lắm đấy!"

Tôi chớp chớp mắt hưng phấn, trái tim ấm áp như thể hạt mầm bé nhỏ mà tôi lén lút ươm trồng bỗng chốc được tất cả mọi người chú ý đến, ai nấy đều yêu mến kì công chăm bẵm, tưới tiêu mật ngọt khiến nhánh cây còm cõi năm xưa nhanh chóng nảy nở sinh sôi, đơm hoa nở rộ, rực rỡ tự tin khoe sắc đón ánh nắng mai.

"Cô nhận thấy Tuấn Anh nó mới là người mơ màng bị dắt đi. Chẳng phải là do con đáng yêu quá nên nó mới bị hớp mất hồn, kiên quyết trồng cây si cả đời đây hay sao?"

Cô ấy bật cười, lại tiếp tục chia sẻ: "Vừa nãy cô cũng tấm tắc trong lòng, Tuấn Anh nó nói đúng, thằng nhóc An này đúng là ngoan ngoãn thật thà, nói gì cũng vâng vâng dạ dạ, bị dẫn sang chuyện khác là nó cũng quên luôn chuyện định nói mất. Nhưng khoảnh khắc mà cô đứng dậy định ra về thực ra là cô đang bối rối. Nếu An không giữ lại, cô cũng không biết mình nên ở lại thế nào, chẳng lẽ lại ngồi xuống cười cười giả lả, nhạt nhẽo nói rằng vừa rồi mình giỡn ư? Quan trọng hơn nữa là chính cô đã quên luôn chuyện cần nói ban đầu, cứ vì biểu cảm đáng yêu của An mà muốn chọc ghẹo hoài thôi. Đến tận lúc đó cô mới nhận ra, thực chất người bị dẫn dắt bởi phong thái của con là cô đây này. Càng nói chuyện gần gũi với An cô lại càng hiểu thêm về con trai mình nhiều hơn một chút. An nhà cô đúng là rất có sức hút."

"Nhà cô ư?" Giọng tôi mơ hồ.

"Ừ." Cô ấy đáp lại rõ ràng.

"Cô không... ừm... không gài An nữa nhé! Bây giờ cô hỏi, An trả lời, thế nào?"

"Vâng ạ." Tôi gật đầu.

"Ừ, ban đầu trước khi trực tiếp gặp được An thì mục đích của cô chú cũng là vậy mà, không hiểu sao gặp rồi lại cứ ghẹo hoài. Hèn chi thằng Tuấn Anh hồi nhỏ cứ eo éo bên tai là thích ở bên cạnh em An nhất, muốn em An làm em nuôi nhà mình, ở bên em An cả ngày không biết chán."

"Hồi nhỏ Tuấn Anh cứ gọi con là em như vậy suốt ạ?" Tôi tò mò hỏi.

Chuyện này tôi đã thắc mắc từ tận hồi cô chú lên nhà tôi dùng cơm kia, vì nghe cô chú nói chuyện tự nhiên như thể mặc định tôi không phải đồng trang lứa với cậu ấy vậy.

"Ừ." Cô gật đầu, "Nó quen miệng gọi em từ hồi mới nhìn thấy An lần đầu ở trường mẫu giáo lận, câu cửa miệng lúc nào cũng là 'em bé trên mặt có bông hoa' nên sau này kể chuyện về An toàn kêu là em ấy. Do hồi xưa An nhỏ xíu xiu à, thằng Tuấn Anh nhà cô chắc phải to gấp ba lần An đấy, con còn kém nó một tuổi, nó gọi em cũng đúng lý hợp tình mà. Chỉ có điều con không chịu gọi nó là anh. Nhớ hồi bé Tuấn Anh còn khóc thút thít đòi cô lên xóm trên, bắt cóc An đem về nhà nuôi để An phải bắt buộc gọi nó là anh cơ. Năm lớp chín, lên nhà An dùng cơm một lần, cô chú cũng tận mắt chứng thực đúng là mỗi lần kêu An là em của nó thì An đều cật lực phản đối. Cô chú về cứ chọc quê Tuấn Anh mãi. Ha ha ha... Thì ra bây giờ mới biết năm đó nó yêu thầm mà người ta chỉ xem nó là bạn thân... ha ha ha..."

Tôi điên cuồng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. May quá, may quá! May mà khuôn mặt tôi sinh ra đã khó ở nên hồi xưa lúc ngại ngùng xấu hổ lại được hiểu lầm thành phản đối kịch liệt. Tính ra biểu cảm "nhìn vào là muốn đập" của tôi cũng có ích chứ bộ!

Tôi không nói chuyện uyển chuyển lắm nhưng vẫn thẳng thắn gợi ý vào chủ đề chính: "Vâng, hồi xưa tụi con là bạn học chung lớp mà. Cô hỏi đi ạ!"

"Hả? Hỏi gì? À À... Đấy đấy... cô lại quên mất tiêu. Cứ bàn về An là có bao nhiêu chuyện để nói, toàn là do thằng Tuấn Anh nó mê muội nó đem An đi khắp nơi."

Tôi bật cười, đề nghị: "Vậy để con nói trước, như vậy có gọi là bất lịch sự không ạ?"

"Không đâu, cô thấy như thế lại hay. Nãy giờ cô cũng nói nhiều rồi, bây giờ đến lượt An. Chứ một người hỏi một người đáp thấy khô khan như đang tra khảo vậy."

"Dạ vâng, nhưng mà, thì... cô cũng biết rồi, con không giỏi ăn nói lắm, lớn lên cũng không khá hơn xưa là bao nên nếu con nói gì không... không... ấy lắm thì cô đừng để bụng nhé ạ?"

Cô Ánh Phương cười ngả nghiêng, vỗ vai tôi, "Được rồi, cô biết mà, ấy cỡ nào cô cũng hiểu được. Người một nhà cả, để bụng làm gì."

Tôi mỉm cười, đắn đo vài giây, quyết đình không nói chuyện lòng vòng.

"Con biết tình cảm Tuấn Anh dành cho con là gì, con cũng biết hiện tại cậu ấy, à không, con nên gọi là anh ấy, ừm... con biết anh ấy vào trong Nam là để theo đuổi con. Thực ra cũng không phải như cô nghĩ rằng con đang nhẫn nhịn, chịu đựng hay là mang ơn gia đình cô nên không dám phản kháng đâu. Ban đầu lúc Tuấn Anh mới trở về, đúng là con có hơi sốc thật, nhưng sau đó tụi con ở bên nhau rất vui vẻ, thoải mái. Con còn có cảm giác chưa bao giờ mình hạnh phúc như vậy. Cô à, thời gian qua là con tình nguyện ở cạnh anh ấy."

Cô Ánh Phương phủ bàn tay ấm áp sang nắm lấy tay tôi, đôi mắt rưng rưng chất chứa an lòng.

Tôi bình tĩnh nói tiếp: "Con nghĩ đời này chỉ sống một lần, con nên nuông chiều cảm xúc của bản thân hơn là bỏ thời gian lo lắng không đâu về định kiến giới hay sợ hãi không dám vượt qua rào cản ấu trĩ của một vài cá nhân nào đó trong quá khứ đại diện phát ngôn ra và lâu dần được số đông mặc định đó là khuôn mẫu xã hội chuẩn mực."

"Cô.... Tư duy của con thật đáng khen."

Tôi mỉm cười, "Con và Tuấn Anh đều đang độc thân, những người như anh ấy con gặp qua rất nhiều, không lấy làm lạ, cũng chẳng phải là điểm quá quan trọng khiến con băn khoăn khi quyết định. Nhớ lại những lần chúng con vui vẻ chuyện trò, thoải mái hoà hợp, con cũng phân biệt được cảm giác khi mình ở gần Tuấn Anh rất khác, cũng gọi là tâm đầu ý hợp đi. Con nghĩ bản thân mình cũng giống anh ấy phần nào chứ không đơn thuần chỉ coi như bạn thân. Nhưng tụi con vẫn chưa chính thức... vì có một điều khiến con vẫn luôn canh cánh trong lòng."

"Là... về mẹ Đào sao?"

Tôi lắc đầu, "Dạ không ạ. Mẹ con không kì thị hay phân biệt gì cả, mẹ biết những trường hợp như tụi con, còn rất thương tâm khi hai bạn đồng giới bị gia đình cấm cản không thành đôi. Mẹ quý mến Tuấn Anh cực kì nên khía cạnh này không phải là gánh nặng trong lòng con."

"Vậy thì...?"

Tôi hạ quyết tâm, nói rành mạch: "Là con nối dõi ạ. Con đã suy nghĩ và quyết định không nên tiến tới thì hơn. Đích đến của một mối tình suy cho cùng chẳng phải là kết hôn và sinh con hay sao? Con không thể sinh, Tuấn Anh cũng không sinh được, hôn nhân không có sự gắn kết thì cũng sớm nở tối tàn."

"Khoan khoan khoan khoan, An ơi, khoan đã! Nghe cô nói đã được không?"

Tôi bình tĩnh gật đầu, "Vâng, cô cứ nói đi."

"Chuyện này, chuyện này, trời ơi chuyện này cũng rất quan trọng! Cô chú còn nghĩ khi nào dụ à lộn, khi nào rước được An về nhà vài năm rồi mới bàn bạc với con sau. Cái này... cái này... Ài~ Cô tôn trọng quan điểm của con nhưng theo cô nghĩ thì một tình yêu đẹp là quá trình hạnh phúc chứ không nhắm đến một cái đích lý tưởng nào cả. Như con mới nói, chuẩn mực của xã hội suy cho cùng cũng là lối mòn của tư tưởng lỗi thời, chỉ mang tính tương đối, không thể áp đặt lên bất kì ai, thì cô nghĩ tình yêu cũng vậy mà. Trên thế giới này có rất nhiều cặp đôi không tổ chức lễ nghi, không đăng ký kết hôn, không sinh con đẻ cái nhưng họ đã trải qua từng ngày hạnh phúc cho đến khi đầu bạc răng long. Và cô cũng tận mắt chứng kiến nhiều cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết tính bằng năm dài tháng rộng nhưng khi thực sự bước chân vào hôn nhân, họ đã không thể cùng nhau đi tiếp nữa. An à, cô không phản bác con, cô chỉ là nêu lên một vài ví dụ điển hình để con có cái nhìn thoáng hơn về hai chữ hôn nhân. Con cũng nói sẽ đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu mà, bây giờ hai đứa đều còn trẻ, cứ thử sống với nhau bằng cuồng nhiệt đi, đừng quá o ép bản thân. Còn chuyện hai người gắn kết với nhau hay không là vì tình yêu kia. Cô không nghĩ đứa trẻ có thể hoàn toàn kết nối gia đình chúng lại được với nhau đâu, nếu thật là như thế thì cả hai vợ chồng chỉ đang cùng gồng gánh một căn nhà vì trách nhiệm đè nặng trên vai thôi. Nếu sự tồn tại của con cái là minh chứng cho gia đình hạnh phúc thì tại sao rất nhiều đàn ông, đàn bà đã có con ngoài kia lại ngoại tình? Chẳng phải là do hết yêu đối phương hay sao?"

Trái tim treo ngược của tôi cuối cùng cũng dần thả lỏng, máu nóng tuần hoàn lưu thông thuận lợi xoa dịu từng lớp cơ căng cứng.

Ván cờ này, tôi cầm chắc trong tay phần thắng rồi.

"Chia sẻ cho An biết chuyện này, thực ra cô và chú là do mai mối mà thành đấy, là hôn nhân định sẵn. Lúc đó cô không tân tiến như tụi con bây giờ, việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy là hiển nhiên thôi, mối nhân duyên sắp đặt còn là củng cố địa vị cho ông bà và cha mẹ của cô nữa. Cô không phản kháng nhưng cũng buồn và khóc nhiều, đến khi thấy bố Tuấn Anh... ừm... đẹp trai quá cô mới chịu dẹp mọi cảm xúc tiêu cực sang một bên và chấp nhận số phận."

Tôi khẽ phì cười.

Cô ấy cũng bật cười, nói tiếp: "Đương nhiên cái mã bề ngoài chỉ là ấn tượng ban đầu thôi, chú nhà cô tốt bụng và ga lăng, tuy tính khí bên ngoài có vẻ hơi khô khan, cục mịch nhưng chú ấy đối nhân xử thế vô cùng tử tế. Dần dần, theo tháng năm cô chú mới cùng nhau vun vén ra tình cảm nồng nhiệt. Nói câu này chắc thằng Tuấn Anh không để bụng đâu, hồi đó chỉ có con bé Ánh Dương còn có thể gọi cái tên mỹ miều là kết tinh của tình yêu chứ còn thằng con trai đầu lòng chẳng qua là sự cố."

Tôi che miệng cười run hết cả cơ bụng, ngả đầu dựa phịch lên ghế mềm phía sau. Tôi có thể hình dung được cảnh Tuấn Anh đang bĩu môi khinh bỉ sau đó ánh mắt sẽ nhu hoà ngắm nhìn trạng thái vui vẻ của tôi, có khi ngón tay xinh đẹp còn đang vuốt ve khuôn mặt tôi trên màn hình ấy chứ.

"Con nghĩ cô chú sống với nhau đến ngần này tuổi là vì con cái ư? Nếu là vì con thì cô dư sức đem hai đứa nhỏ đi khỏi nhà từ lâu rồi. Cô có thể làm mẹ, cũng có thể làm cha, đứa trẻ trưởng thành trong gia đình không có tình yêu mới là nỗi bất hạnh cùng cực. Nhưng An biết sao không? Cô chưa bao giờ muốn rời khỏi chú ấy. Con còn nhớ chuyện năm Tuấn Anh hơn một tuổi thì con sốt cao co giật, ông con sang nhà nhờ xe đưa đi viện chứ?"

Tôi gật gật, "Vâng, con luôn ghi nhớ rõ ạ."

"Ừ, khi ấy bố Tuấn Anh đi làm xa vừa mới về tới nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi, vốn dĩ có thể cử người làm đi là được nhưng vì không yên tâm nên chú lại lần nữa lái xe lên đường. Chú nhà cô ít nói nên sáng sớm về tới nơi thì lặng lẽ ngồi viết bản tường trình đặt bên cạnh hoa và phần ăn sáng mà chú mua trên đường trở về, sau đó thay tã pha sữa cho Tuấn Anh, còn hôn trán cô rồi mới tắm rửa đi làm. Con biết chú làm ở đâu không? Vẫn là làm trên phố, gần bệnh viện đưa con đi hồi đêm đó, nhưng chỉ vì sợ cô lo lắng nên vẫn vượt đường dài trở về."

"Thời gian đầu gần gũi, có thể chú ấy vì si mê nên ra sức lấy lòng cô, những việc này cô cảm động nhưng chưa giúp cô kiểm chứng được chú ấy có phải là người đàn ông tử tế hay không. Cho đến khi nhìn rõ cái cách mà chú hàm ơn, nhớ ơn và trả ơn, cô mới động lòng, nhận ra mình ở bên đúng người rồi."

"Trong bản báo cáo chi tiết sự việc để lại, chú ấy có viết rõ rằng ông An từng giúp đỡ chú, chú nên lấy chân thành đối đãi. Cô nghĩ, cách anh ta biết ơn và mang lòng cảm kích là không thể giả tạo được. Thế đấy, gia đình cô gắn bó với nhau là vì tình yêu của cô chú vun vén dành cho nhau chứ không phải vì có con cái nên không thể tách rời."

"Cô nghĩ thằng Tuấn Anh nhà cô đã kì công xây dựng một bức tường thành tình yêu vô cùng kiên cố rồi, chỉ cần An đồng ý đặt một viên gạch cuối cùng này lên là thực sự gắn kết. Cô hiểu con trai mình, sẽ chẳng bao giờ có chuyện nó không trân trọng người mà nó yêu hơn cả mạng để sau này đi đến kết cục đổ bể đâu. Tuấn Anh không muốn sinh con, cô chú biết rõ điều này nhưng nếu con muốn tương lai có tiếng cười bé thơ cho rộn ràng nhà cửa thì hai đứa có thể tìm con nuôi, hoặc có thể nhờ người mang thai hộ. Y học bây giờ rất phát triển, con có thể có con ruột mà không cần tiếp xúc gần với người khác ngoài bạn đời của mình mà. Cô nghĩ Tuấn Anh nó sẽ biết cân nhắc và tôn trọng ý muốn của con."

Tôi cười cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì tốt quá rồi. Con còn trẻ, chưa nghĩ chuyện con cái xa xôi, chẳng qua là sợ đến với Tuấn Anh sẽ cản trở tương lai của ảnh, rồi lại thành nỗi muộn phiền trong lòng cô chú nên mới đắn đo."

Cô Ánh Phương tròn xoe mắt, hồ hởi nói: "Ra là nghĩ cho nhà cô à? Thằng bé này, ngoan dữ thần! Cô chú tầm này tuổi chỉ cần được nhìn con cái hạnh phúc, ấm êm là không còn gì đáng để bận lòng nữa cả. Vậy hiện tại con thoải mái quyết định rồi chứ? Tuyệt vời quá! Cô cảm thấy vui đến nỗi như trẻ ra cả mười tuổi vậy!"

Tôi chậm rãi hỏi: "Cô chú không muốn bế cháu nội à?"

Đến nước này thì muốn hay không cũng có ích gì, nhưng tôi vẫn ép buộc hỏi cho đến cùng để sau hôm nay tôi không phải dằn vặt, cảm thấy tội lỗi vì bất kì gì nữa.

Tôi phải kiểm tra kỹ xem cái thảm mà Tuấn Anh vất vả dệt thành từ muôn ngàn cánh hoa rực rỡ có còn sót lại chiếc gai sắc nhọn nào hay không.

Cô ấy cười vui vẻ, đáp: "Thì con của hai đứa chính là cháu nội còn gì. Mà không có cũng tốt, cô chú cũng muốn yên tĩnh dưỡng già."

Tôi phì cười, lại hỏi: "Cô chú thật sự không cần cháu nối dõi sao?"

"Không không không!" Cô ấy xua tay, "Chuyện này nhà cô thông suốt từ nhiều năm trước rồi chứ đâu phải mới đây mà cần suy nghĩ thật sự hay giả sự! Nếu trước đây cứ cương ngạnh phản đối thì thằng Tuấn Anh nó từ cô chú, từ ông bà, từ dòng họ luôn! Chuyện cháu chắt là do bố và ba nó quyết định, cô chú là phận ông bà, lấy tư cách gì mà ép buộc? Căng quá là mất con trai! Ở đấy mà nối với chả dõi!"

Tôi bật cười thành tiếng.

Cô kể: "Tuấn Anh nó luôn là người nói được làm được, thậm chí còn không nói mà nổi hứng lên cơn. Từng đập nát huỷ đi tiệc ra mắt với gia đình có đính ước từ nhỏ. Âm thầm thâu tóm cổ phần rồi đá luôn bố đẻ nó ra khỏi top cổ đông, tự ý quậy tung lên, tuy doanh nghiệp của nó vẫn phát triển ngoài sức tưởng tượng của tập đoàn này nhưng nó đã điều hành nghịch hướng ông và bố nó bàn bạc ban đầu. Gia đình cô ra sức giữ bí mật bao nhiêu thì nó căn đúng lúc cụ cố nhà cô đi nghỉ dưỡng mà chạy theo, đùng đùng tuyên bố rằng nó thích nam giới mong cụ tác hợp làm ông cụ nhà cô tái phát bệnh tim, tí nữa thì tắt thở ra đi luôn ở đất người. Cũng may là từ nhỏ nó đã luôn biết suy tính trước sau nên đã đem theo cả chục bác sĩ, y tá giỏi sang quỳ cùng mới kịp thời cấp cứu được."

"..."

Sau đó chúng tôi hàn huyên tâm sự thêm chốc lát, chủ yếu là về chuyện Tuấn Anh sống thế nào lúc mới ra Bắc. Cô Ánh Phương rời đi trong hứng khởi còn lòng tôi hỗn độn, đan xen rất nhiều cảm xúc vô hình khó gọi tên.

Tôi nghĩ tâm trạng mình ổn rồi, sau khi cô rời đi, tôi sẽ nhảy nhót sung sướng chạy lên lầu ôm lấy Tuấn Anh mà la hét phấn khích. Nhưng tôi không làm được.

Khi chiếc ô tô đen bóng chầm chậm rẽ ra khỏi sân, tôi lại nhớ đến hôm tổng kết đứng nhìn theo xe mang Tuấn Anh đi mãi biền biệt. Tôi vẫn nhớ như in giây phút trái tim quặn thắt như bị bóp nghẹt hồi ấy. Khoảnh khắc phải chia xa tiễn biệt người mà tôi yêu nhất đời. Lúc đó chúng tôi vẫn còn nhỏ, nỗi đau mà tôi phải gánh chịu là chia ly còn Tuấn Anh thì sao? Trong quá khứ, tôi luôn than thân trách phận nhưng người bị thế gian này đối xử bất công thực sự là Tuấn Anh kia. Cậu ấy phải chia xa người mình yêu, bị phát hiện ra tình cảm bí mật, chịu cảnh gia đình đánh đập hành hạ từ thể xác cho tới tâm hồn, rõ ràng tình yêu đồng tính phát sinh từ hai phía nhưng lại chịu mạt sát đay nghiến, một mình mạnh mẽ đứng ra lãnh mọi trách nhiệm về bản thân... rồi trong lúc khó khăn cùng cực thì lại nghe tin bạn trai thề ước năm xưa đã thích người con gái khác mất rồi... Tuấn Anh chỉ còn một ánh lửa le lói trong tim soi sáng thôi, vậy mà hơi ấm duy nhất ấy cũng nỡ lòng nào dụi tắt mất...

Ngay cả tôi cũng đã tàn nhẫn với cậu ấy...

Những năm tháng đó Tuấn Anh đã sống thế nào với một trái tim bị nhẫn tâm thiêu đốt thành tro tàn?

Câu này tôi đã tự hỏi đi hỏi lại hàng ngàn lần, mỗi lần nghĩ đến là trong tim nhói lên vô vàn đau đớn. Nhưng cho đến hôm nay, khi mọi chuyện sáng tỏ, tôi mới biết những bi ai tôi từng tưởng tượng ra chẳng bằng một phần nhỏ thực tế nỗi thống khổ, đắng cay mà Tuấn Anh phải ngày đêm gánh chịu.

Tôi không bình tĩnh nổi nữa, hai tay bưng kín khuôn mặt khổ sở, nước mắt chua xót thi nhau trào ra ướt át, đôi môi run rẩy không kìm nén nổi mà khóc nấc lên thành tiếng, cơ thể chẳng còn chút sực lực chống đỡ, cứ thế ngã quỵ xuống sàn.

Nhưng hai đầu gối của tôi không chạm đất.

Tuấn Anh luồn cánh tay cứng cáp xuống eo bế xốc tôi lên, sau đó ôm tôi xoay cơ thể bạc nhược về phía cậu ấy. Tuấn Anh ghì chặt lấy hông tôi, dịu dàng xoa nắn gáy tôi, không kéo tay tôi rời khỏi khuôn mặt nhưng đã cẩn thận hôn lên từng ngón tay vương nước mặn đắng.

Giọng cậu ấy vẫn luôn ngọt ngào như bao nhiêu năm qua từng vô số lần dỗ dành tôi: "Ngoan, cục cưng ngoan của anh! Không khóc, Tuấn Anh đây này~ có anh ở đây rồi, không có chuyện gì đáng sợ hết~ Nào, mở mắt ra xem có phải Tuấn Anh đang bế em cao cao không? Em có thích không, An?An à, anh yêu em! Xin lỗi vì để cục cưng tủi thân nhiều năm như thế. Là lỗi của anh hết! Ngoan, đừng khóc nữa~ Anh cởi sạch quần áo ra cho em phạt nhé? Chịu không?"