Tôi đã cố tự trả lời cho những câu thắc mắc của mình nhưng ngay khi có đáp án cho câu sau thì lại xung đột, mâu thuẫn với câu trước.
Giá như Tuấn Anh nói cho tôi biết mọi chuyện thì tốt cả rồi.
Tôi trách móc cậu ấy nhưng rồi lại thấy yêu thương cậu ấy vô vàn. Tôi biết Tuấn Anh không muốn tôi day dứt khó xử hay suy nghĩ nhiều muộn phiền trong lòng. Tôi vẫn nhớ như in Tuấn Anh từng nói nếu biết lý do tại sao thì tôi sẽ khóc nhè, sẽ đau lòng, sẽ áp lực... Là Tuấn Anh vẫn luôn ngày ngày nỗ lực bảo vệ, che chắn cho tôi. Vậy nên, dù là một con rối gỗ không biết sự thật thì tôi cũng cảm thấy biết ơn vì cậu ấy đã luôn cẩn trọng nâng niu tôi trong lồng kính chứ không vứt bỏ bừa bãi ngoài đường.
Đã rất lâu rồi, tôi không còn mảy may oán hận cậu ấy nữa. Dù là lý do gì thì tôi chỉ cần hiểu Tuấn Anh biệt tích vì lo cho tương lai của cả hai toàn vẹn hơn. Tuấn Anh đã từng nói không muốn tôi chịu thiệt thòi. Vậy đó chính là mục đích duy nhất cho tất cả hành động của cậu ấy. Tôi chỉ cần tin tưởng tuyệt đối không chút nghi kị nào là được rồi.
Chẳng biết sau đó là đùa hay thật nhưng cô Ánh Phương nói đang đặt lâu đài di động rồi, không cần đi kiệu làm gì cho xóc nảy thì Tuấn Anh mới chịu thả tôi ra để nói chuyện đàng hoàng.
Nhưng với điều kiện: "Chỉ một trong hai được ở lại nói thôi."
Chắc Ánh Dương hí hửng vì nghĩ mình là ngoại lệ nên cười vui thành tiếng khe khẽ, ai ngờ Tuấn Anh cuộn nắm đấm gõ một cái boong lên đầu con bé, "Một trong hai là không tính mày chứ không phải mày là ngoại lệ đâu!"
Ánh Dương: "..."
"Ai đi về thì tống luôn nó ra khỏi cửa giùm!" Cậu ấy nói tiếp.
Tội nghiệp em nhỏ! Biết trước như vậy thì cứ giữ im lặng giảm thiểu tối đa độ tồn tại xuống như nãy giờ là tốt rồi.
Không biết nên nhận xét Ánh Dương lớn lên ngoan ngoãn, hiểu chuyện hay Tuấn Anh trưởng thành ngày càng khó tính, nghiêm khắc hơn nữa.
Thôi kệ đi! Miễn Tuấn Anh đối xử dịu dàng với tôi là được rồi.
Sau đó, tí nữa thì tôi té ngửa khi nghe cô Ánh Phương rủ chồng chơi Oẳn tù tì xem ai thắng sẽ ở lại.
Cách giao tiếp của gia đình Tuấn Anh thật sự không được bình thường!
Cô Ánh Phương ra cái kéo còn chú Tuấn Phong ra búa, ngay khi tôi tưởng chúng tôi sẽ ngồi lại giao lưu văn hoá với nhau như những người đàn ông trưởng thành thì cây kéo của cô cắt cái búa của chồng một cái, sau đó bàn tay to lớn run rẩy nhanh thoăn thoắt xoè rộng ra chuyển thành cái lá.
"..."
Thì ra còn có thể chơi như vậy?
Sau khi hai cha con đáng thương lủi thủi bước ra ngoài thì cô Ánh Phương ngồi mãi vẫn ấp úng không bắt đầu được.
Tôi rót cho cô ấy cốc nước mới, mở lời trước: "Cô cứ nói đi ạ." Đừng phản đối là được.
"Ừ, nãy đang nói chuyện bình thường, tự nhiên thằng Tuấn Anh tới làm cô khớp luôn. Hay là Tuấn Anh cũng ra ngoài một lát đi, mẹ nói với An mấy câu rồi con vào sau?"
"Không." Tuấn Anh thẳng thắn từ chối.
Cứ cái đà này thì kéo dài tới đêm mất thôi. Đúng thật là Tuấn Anh lù lù ngồi đây một đống, nét mặt khó ở, mắt lại trợn ngược hết cả lên như sợ em bé nhà cậu ấy bị bắt nạt thì ai mà dám thoải mái mở miệng nữa. Chưa kể bàn tay trái đặt trên đầu gối vẫn còn đang siết chặt cái tay nắm cửa dài thòng như chuẩn bị sẵn sàng phang tới bất cứ lúc nào, nhưng mà nhìn cảnh tượng này, tôi đau lòng nhiều hơn là trách cứ.
Tôi không nhịn được nữa, vội vàng để lại một câu "cháu xin phép nói chuyện riêng với Tuấn Anh xíu, chỉ một chút xíu thôi cô, cháu sẽ ra liền" sau đó nắm cổ tay Tuấn Anh, chạy một mạch thẳng vào phòng trống phía sâu bên trong.
Chuyện đầu tiên tôi làm sau khi cánh cửa vừa khép lại là câu lấy cổ Tuấn Anh, gấp gáp trao cho cậu ấy môi hôn nồng nhiệt. Hơi thở cậu ấy nặng nề, vươn lưỡi vào sâu bên trong điên cuồng quấn lấy tôi, một tay ôm gáy tôi còn cánh tay rắn chắc kia ghì chặt lấy eo, kéo cơ thể tôi dán sát vào hoà quyện lấy thân thể nóng bỏng trong lòng.
Khi tách ra, tôi dùng hai bàn tay run rẩy ôm lấy khuôn mặt góc cạnh của Tuấn Anh, nâng niu xoa miết nhẹ nhàng như cậu ấy vẫn làm, tôi đã nỉ non gọi cậu ấy liên tục là cục cưng. Đây là lần đầu tiên tôi gọi Tuấn Anh bằng xưng hô thân mật này, nếu là lúc khác chắc tôi sẽ ngượng ngùng chẳng dám cất lên thành tiếng, vậy mà giờ đây lại thuận miệng như thể mỗi sáng mỗi tối tôi đều âu yếm gọi tên người thương dịu dàng như vậy.
"Cục cưng, cục cưng của em, anh đừng lo lắng quá được không? Em biết anh đang rất rối bời, em hiểu hết chứ, ngày hôm nay với em cũng ngoài sức tưởng tượng, quá nhiều chuyện bất ngờ ập tới. Thậm chí em còn chẳng biết nên tiếp thu hay sắp xếp những thông tin động trời này cái nào trước, cái gì sau cả. Nhưng không phải em vẫn bình tĩnh đứng đây đấy sao? À không không, tính ra em cũng không bình tĩnh lắm, nhưng mà anh thấy em hiện giờ không, em có thể nói năng lưu loát mà."
"Nhưng..."
Tôi cắt lời: "Tuấn Anh à, em lớn rồi, em không còn là thằng nhóc nhút nhát năm xưa chuyện gì cũng để anh phải ra tay cáng đáng nữa. Hồi nhỏ anh dạy em rất nhiều, rất nhiều thứ, chẳng phải là vì mong em lớn lên bạo dạn, tự tin, mạnh mẽ hơn hay sao?"
Tôi nhón chân, hôn 'chụt' lên môi Tuấn Anh một cái, cầm tay cậu ấy mới biết nắm tay kia vẫn siết chặt cái tay nắm cửa, còn là gồng cơ bắp lên cứng ngắc. Tôi nhẹ nhàng rút tay nắm cửa ra đặt lên kệ, xoa xoa bàn tay xinh đẹp rộng lớn rồi áp lên ngực trái của mình.
"Khi nãy em rất là run, nhưng hiện tại đứng đối diện anh, nói chuyện với anh khiến tim em không còn đập nhanh nữa. Anh thử cảm nhận mà xem."
Tuấn Anh xoa xoa ngực tôi một chút rồi bất ngờ kéo tôi lảo đảo lao vào lồng ngực vạm vỡ, ôm chặt tôi trong lòng.
"Bé An đừng sợ! Có anh ở đây!"
Tôi mỉm cười, vỗ lưng Tuấn Anh nhè nhẹ, "Em không sợ Tuấn Anh ạ, em không sợ nữa nên anh đừng lo lắng nhé? Em đã mạnh mẽ rồi đây! Anh có tin em không?"
"Anh tin. Chỉ là..."
"Anh tin thì cứ yên tâm để em nói chuyện với mẹ anh. À, là mẹ... chồng." Tôi cười khe khẽ, "Trước sau gì cũng về chung một nhà, anh cứ che chắn em như thế hoài cũng không hay. Em không nỡ cãi anh nhưng về phía bố mẹ anh thì sao? Em không muốn chưa bước qua cửa đã mang tiếng hỗn đâu."
"Anh sợ bố mẹ làm em tổn thương."
"Không đâu, không sao hết. Trừ anh ra, em sẽ không cảm thấy mình bị thương tổn bởi ai cả. Với lại chẳng phải anh là liều thuốc chữa lành cho em sao? Có anh ở đây, em sẽ không sợ gì hết. Em đều đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, coi như là rất lâu trước kia đi, lúc nhỏ em cũng đã luôn nghĩ đến chuyện sau này bị bố mẹ anh đánh mắng rồi, vài ba câu nặng lời có là gì. Mà bố mẹ anh chưa kịp nói câu nào thì anh đã về rồi. Em thấy cô chú lịch thiệp, văn nhã lắm! Lời nào lời nấy đều là cân nhắc, sợ thẳng thắn quá thì em sẽ sốc tinh thần thì phải?"
"Cô chú?" Tuấn Anh khẽ cong khoé môi, miết nhẹ lên vết bớt bên má trái.
Tôi cũng mỉm cười, sửa lời: "Bố mẹ. Vậy anh tránh mặt một chút được không? Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả mà, anh xem camera đi, nếu thật sự em bị tẩn thì anh nhất định phải lao xuống cứu em nha?"
Nói đến đây, tôi phì cười, đứng thẳng dậy, cầm bàn tay to đùng của cậu ấy đưa lên miệng cạp một miếng.
"Phạt anh cái tội cài người vào chỗ em đấy! Hừ~ Thì ra anh đã luôn check cam từ tận ngày em mới mở tiệm chứ đâu phải gần đây! Quan sát y như em là tù nhân vậy!"
Tôi trêu ghẹo nhưng Tuấn Anh nhíu chặt chân mày cau có, nghiêm túc, lạnh nhạt nói: "Đó là quan tâm."
"À... được." Tôi đẩy Tuấn Anh ra ngoài nhưng chỉ có mỗi bản thân nhúc nhích, thậm chí chân còn bị trượt về sau.
"Tuấn Anh~ Đừng để cô... à lộn... mẹ anh đợi lâu. Em không muốn mới gặp đã gây ấn tượng xấu với mẹ chồng đâu." Mặc dù ấn tượng hiện tại cũng không được tốt mấy. Hức!
Tuấn Anh ôm hông, bế tôi đứng thẳng dậy, giọng trầm trọng nói: "Anh không biết bố mẹ nói dối hay nói thật, anh hoang mang bối rối và cả cảm giác lo lắng sợ hãi đều là thật. Bây giờ em ở một mình với mẹ thì anh nói cho em biết chuyện này trước cũng được, để em thông minh biết đường đối phó. Anh sẽ cố gắng nói nhanh thôi, em nghe cho kỹ nhé! Thực ra anh... anh vẫn còn có chuyện giấu..."
"Để em thông minh là sao?" Tôi cắt lời cậu ấy, "Bộ đó giờ em ngu dữ lắm hả?"
Tuấn Anh gật đầu, "Hơi ngốc xíu."
Thực ra không phải tôi không muốn nghe mà do thời gian gấp gáp, tôi không thể để cô Ánh Phương đợi thêm nữa, chưa kể bố và em gái cậu ấy vẫn chần chờ ngồi ngoài sân nóng nực kia chứ nào có di chuyển đi xa đâu. Đó là lý do thứ nhất. Tiếp nữa là vì câu "anh sẽ cố gắng nói nhanh kia" vậy thì chứng tỏ chuyện này rất dài dòng, lại còn là nói trước thời hạn ngoài ý muốn, tôi sợ cậu ấy khó xử, mà chia sẻ vội vã chưa chắc đã đủ ý. Quan trọng nhất là tôi sợ trong quá trình thu nạp thông tin lại có vấn đề trục trặc, tôi có thể bị sốc hoặc tò mò hỏi hết câu này đến câu khác thì bố mẹ cậu ấy đợi đến mùa quýt mất thôi.
Nói rằng tình cảm trong lòng tôi tiến triển thần tốc cũng được nhưng hiện tại tôi không còn là thằng nhóc cô đơn, mờ mịt không lối về của mấy tháng trước nữa. Mặt trời bình yên của tôi đã trở về rồi. Dù Tuấn Anh chưa từng một ngày nào ngồi lại nói rõ ràng lý do tại sao ra đi biền biệt suốt chín năm qua nhưng bằng cách này cách khác, chân tình sâu đậm thấu tâm can ấy như ngọn đuốc bừng cháy thắp sáng trái tim hiu quạnh của tôi, một lần nữa rực rỡ soi rõ con đường tôi tiến về phía ánh dương ấm áp.
Tuấn Anh đã luôn dùng chân thành mà đối đãi với một kẻ bình thường như tôi vậy thì há vì cớ gì tôi phải nghi kị người hoàn hảo mà tôi yêu thương vô vàn này.
Không một chuyện gì có thể chia cắt chúng tôi lần nữa!
Miễn cậu ấy có lý do, bất kể là lý do gì, đều được hết! Đều được!
Tôi bĩu môi, nắm lấy gò má khó chịu đăm đăm trước mặt mà lắc qua lắc về, "Anh mới là đồ ngốc ấy!"
Sau đó rướn đến thơm đều cả hai bên, mỉm cười nói: "Cười lên đi! Nhìn mặt anh hình sự như chuẩn bị lên chiến trường vậy!"
Tuấn Anh vẫn không cười, "An à, nghe anh nói này..."
Tôi cũng thôi cái vẻ mặt cố chọc ghẹo người, nghiêm túc nắm lấy hai bàn tay cậu ấy.
"Tuấn Anh, tối rồi chúng ta nói chuyện. Anh nói em không thông minh vậy thì để xem em có thực sự khờ khạo không nhé? Anh vừa đẹp vừa giỏi, em nhất định phải tóm về tay bằng được, ai ngu mới chia tay. Tuấn Anh, em tuyệt đối sẽ không buông tay anh đâu! Dù chút nữa có lòi ra chuyện anh đã cưới năm, bảy cô vợ hay một đàn con hôm Tết tới nhà chơi đều là con ruột của anh thì em cũng chấp nhận hết!"
Tuấn Anh cúi xuống, nhanh chóng ấn nhẹ lên môi tôi một nụ hôn.
Sau đó cậu ấy nở nụ cười gượng gạo, "Không đến mức ấy đâu. Chỉ là anh lo lắng em không biết cách đối đáp."
Tôi nắm chặt lấy tay Tuấn Anh, "Em chỉ hỏi anh một câu thôi, còn lại mọi chuyện sau này anh nói hay bố mẹ anh nói ra em thề sẽ xí xoá hết. Em không giận anh."
"Được. Cục cưng hỏi đi!"
"Vừa nãy anh nói anh không có sự lựa chọn nào khác nhưng bố mẹ anh thì có, là sao? Em... em vẫn canh cánh câu đó trong lòng."
Tuấn Anh thở dài, choàng cánh tay qua vai, ôm chặt tôi trong lòng.
"Thấy chưa, làm sao anh có thể yên tâm nổi đây? Em hay nghĩ nhiều, còn là suy nghĩ tiêu cực. Nhưng mà An à, thay vì nghĩ rằng em bắt buộc là sự lựa chọn thì sao không nghĩ tới chuyện em không phải là sự lựa chọn?"
Tôi ngẩn ra một hồi, đúng là còn có thể hiểu theo hướng này.
Giọng Tuấn Anh dịu dàng, hôn nhẹ lên đầu tôi mấy lần: "Anh không có sự lựa chọn vì em không phải sự lựa chọn của anh. Chưa bao giờ anh ngồi lại và đặt em lên bàn tính, cân đo đong đếm hoặc so sánh em với bất kì ai hay vấn đề nào đó mang tính chất nghiêm trọng trong đời cả. Em là nhà của anh, là người thân, là bạn đời, là cuộc sống, là đại kết cục viên mãn. Là người mà anh muốn lấy làm vợ, làm chồng, làm bất kể gì miễn hạnh phúc trong vòng tay anh đều được hết chứ không phải đơn giản chỉ là sự chọn lựa. Chưa bao giờ anh đem chuyện hai chúng ta bên nhau ra cân nhắc thiệt hơn cả An à. Em còn nhớ hồi nhỏ xíu anh đã từng nói sau này chúng ta lấy vợ thì vẫn sẽ sống chung một nhà, tụi kia ở đâu thì ở còn anh với em ở chung một phòng, nằm chung một giường không?"
Tôi phì cười vì nhớ như in khoảnh khắc đáng yêu năm ấy từng được nghe Tuấn Anh chia sẻ. Cậu ấy còn nói sẽ là người tự tay lo đám ma chay cho tôi nữa.
"Như vậy đấy! Ngay từ ngày chưa hiểu biết gì nhiều thì trong tiềm thức của anh, em và anh vĩnh viễn không xa không rời rồi. Yên tâm chưa cục cưng?"
"Dạ rồi." Tôi nhẹ giọng đáp.
Tôi gãi nhẹ lồng ngực Tuấn Anh, cảm thấy gò má nóng ran ngượng ngùng, vị ngọt ngào lan toả trong tim lúc này khiến tôi muốn đứng đây ôm ôm người này mãi thôi.
Tuấn Anh đào khuôn mặt tôi ra, nâng niu lên, hỏi rất thẳng: "Em đang thẹn thùng à? Hai má cũng đỏ ửng lên rồi này."
Tôi cười toe toét, gật gật đầu: "Sao anh biết vậy?"
Tuấn Anh đáp chân thành: "Anh thấy chân em di di, gõ gõ đầu mũi giày xuống sàn mãi."
Lúc này tôi mới nhận ra mà điều khiển chân mình đứng đắn lại.
"Thôi em đi ra đây! Anh có cái gì nhỏ nhỏ cho em cầm không?"
"Để tiếp thêm sức mạnh à?" Tuấn Anh bật cười, tuy khe khẽ thôi nhưng là nụ cười tự nhiên nhất từ nãy đến giờ.
Tôi gật đầu, lại ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng cho cậu ấy vui.
"Đồng hồ được không?" Tuấn Anh lúc lắc cổ tay.
Tôi ủ rũ lắc đầu, "To quá! Sợ bị phát hiện."
Lần này khoé môi Tuấn Anh cong hơn, lục trong túi rồi đặt vào trong lòng bàn tay tôi bảng tên bé xinh.
Nguyễn Tuấn Anh
Tôi mãi mãi khắc ghi cái tên này sâu thẳm trong trái tim mình.
Tôi nắm chặt trong tay rồi chạy vụt đi. Lần chạy này là mạnh mẽ vững vàng, tự tin nắm lấy vận mệnh tương lai của mình, tiến về phía mặt trời rực sáng.
Tương lai của chúng tôi chắc chắn vĩnh viễn có nhau!
Ra ngoài, cô Ánh Phương ngỏ ý về nơi tôi trọ cho dễ nói chuyện.
Lúc này tôi mới nhận thấy bản thân lớn rồi mà cái gì cũng không biết. Lẽ ra nên là chính tôi mở lời ra quán cà phê hoặc đi đâu đó nói chuyện cho thoải mái mới đúng. Hiện tại cần bàn chuyện gia đình hệ trọng nên là về nhà là riêng tư nhất.
Chắc sợ bị Tuấn Anh đuổi nên mới không đề nghị qua nhà cậu ấy.
Nhưng mà... haizz... thực ra căn biệt thự mà cháu đang ở cũng là con trai cô hào phóng mua lại bao nuôi cháu đó.
Thôi, chuyện này giấu được bao lâu hay bấy lâu. Kẻo lại mang tiếng con dâu chưa qua cửa đã bào tiền con trai nhà người ta là không tốt.
Tuấn Anh đồng ý di chuyển. Bên nhà đó cũng có camera đợt mua lại đã lắp, cho cậu ấy ngồi trên lầu quan sát.
Nhưng cậu ấy không đồng ý ngồi chung với bố, vậy là hai người đàn ông lạnh lùng ấy liếc nhau như muốn xẹt ra điện rồi mới tách ra mỗi người đi một xe.
Dĩ nhiên ban đầu Tuấn Anh muốn xách tôi đi cùng nhưng tôi bị mẹ cậu ấy giữ chặt lại. Tôi cũng muốn lấy lòng mẹ chồng nên chủ động chọn đi chung xe với cô ấy và bé Ánh Dương.
Ánh Dương lôi kéo tôi, chỉ sang bóng lưng đĩnh đạc của hai bố con Tuấn Anh, nói thầm: "Anh biết tại sao hai người kia căng thẳng vậy không? Là do anh Tí đang từ mặt bố đó."
"..."
Thì ra lời Tuấn Anh nói cậu ấy không từ người khác thì thôi, ai dám từ cậu ấy đều là sự thật cả.
Ánh Dương ngồi vào phía sau với mẹ còn tôi lên ghế lái, nó tặc lưỡi: "Sơ hở là từ nhau! Giờ đang đến lượt anh ấy nên bố em ghét không thèm nói chuyện mới thế!"
Cô Ánh Phương tét tay bé, "Cái con nhỏ này! Cái gì mà sơ hở là từ nhau? Mới từ có hai lăm, hai sáu lần chứ mấy. Ít mà."
"..."
May mà tay lái tôi vững chứ không thì xe lạng một đường rồi. Ai mà không biết tính cách gia đình nhà chồng tôi chắc chắn sẽ nghĩ cô và bé đang nói đùa.
Ánh Dương hỏi: "Anh Tí có cho anh xem hình em không?"
Cô Ánh Phương huých nhẹ tay con bé, chỉnh lời: "Gọi là Tuấn Anh! Để anh nghe thấy anh lại đánh cho."
Sau đó cười rộ lên, kể cho tôi nghe chuyện Ánh Dương về Bắc học trường Quốc tế, bày đặt sính ngoại, về nhà nằng nặc đòi đổi tên thân mật là Sunny chứ không cho gọi là Tũn nữa, bảo rằng nghe giống ỉa đùn.
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Còn Tuấn Anh ở trong nước không sắm cái tên ngoại quốc nào nhưng cũng cấm không cho gọi Tí khi ở ngoài, sợ mất mặt với giới làm ăn.
Nghe vậy, tôi có thể hiểu được ý của cô là Tuấn Anh còn một hoặc vài tên khác khi sang nước ngoài nữa, chắc để dễ bề làm việc? Hay là làm ăn?
Ánh Dương bĩu môi: "Ảnh có ở đây đâu mà sợ!"
Tôi trả lời câu hỏi của Ánh Dương, tiện thể khéo léo gợi ý luôn điều mà mình thắc mắc về ngoại hình của con bé.
"Tuấn Anh có đưa anh xem, xinh xắn đáng yêu, nhưng ở ngoài trông em đẹp hơn nhiều." Y như hai người khác nhau, làm anh không nhận ra.
Ánh Dương cười ha ha ha, "Là tại em mới sửa mũi đó."
"..."
"Cắt mắt nữa."
"..."
Hèn chi!
"Hồi nhỏ mũi em cao rồi mà." Tôi nói.
"Em còn thích cao hơn, giống Tây ấy. Hồi nhỏ mới giống Tây Ninh thôi, bây giờ thì giống..."
"Tây Nguyên." Cô Ánh Phương cắt lời, hai mẹ con chọc nhéo nhau vui vẻ, cười đùa giòn tan trong xe.
Cô lên tiếng, "An nhận ra nó cũng hay đấy chứ. Mấy năm trước, bạn cùng lớp cấp hai lên Hà Nội học Đại học mà gặp nhau không nhận ra nó đâu. Tụi này dậy thì nhanh chóng mặt, bây giờ sửa mũi xong còn khác nhiều nữa."
Tôi cũng cười gượng cho qua nhanh chứ không xã giao thêm thắt câu nào nữa, sợ sẽ càng đào sâu đề tài này. Vì chỉ có bản thân tôi mới biết mình chẳng hay gì cả. Nhận nhầm em ấy thành... thành...
Haizzz
Lại còn tận mấy lần nữa.
Buồn.
Quê nữa.
May mà Tuấn Anh không ghẹo chuyện đó bao giờ.
Vừa chạy còn chưa được một cây số thì cô Ánh Phương vỗ bắp tay ra hiệu cho tôi dừng xe. Tôi nghĩ cô ấy muốn mua gì đó, ai ngờ lại đợi được chú Tuấn Phong trở lại.
Chú ấy mở cửa ghế phụ, khuôn mặt lạnh nhạt không biểu lộ rõ cảm xúc, nói: "Tuấn Anh không cho chú tiếp cận An nên chú có vài lời muốn nói với cháu trước, mong cháu hiểu cho."
Nói xong, chú ấy đặt vali sáng loáng 'kịch' một tiếng lên hộc đựng đồ giữa hai chúng tôi, gấp gáp mở ra.
Đến rồi...
Thì ra là vậy nên mới phải trốn tránh Tuấn Anh.
Cô chú ấy mang tiền đến để yêu cầu tôi rời xa khỏi con trai ngọc ngà châu báu.
Tim tôi nảy trống dồn dập, lòng bàn tay bám chặt vô lăng để che giấu run rẩy, bên dưới nhanh chóng rịn lớp mồ hôi mỏng phủ ướt bảng tên của Tuấn Anh.