Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 15: Thích thì thơm một cái




Trưa hôm đó, trước khi ra về Tuấn Anh nói tôi buổi tối học xong nhớ ở lại có việc.

Hồi nhỏ thì cũng chẳng có việc quan trọng gì đâu, nhưng mọi khi muốn ở lại thì cứ ở lại một chút thôi, đâu cần hẹn trước như vậy. Nên tôi bất giác hồi hộp, mong chờ.

Vậy là chiều hôm đó lạnh cóng như vậy tôi vẫn xách thây đi tắm rửa gội đầu, cực kì thơm tho.

Thường vào mùa đông rét mướt, tôi chỉ đun nước nóng tắm một lần buổi tối sau khi đi học về thôi.

Mẹ tôi thấy trời rét căm căm mà tắm ngày mấy lần thì hỏi "mặt trời mọc đằng Tây à" nữa.

Nhưng chiều hôm đó Tuấn Anh lại không tới. Tôi buồn. Nghĩ cậu ấy đau chân hoặc bố mẹ la gì đó... lại thấy trong lòng đau nhói lên, là cảm giác lo lắng chứ không phải giận vì bị cho leo cây.

Không có cậu ấy thì tôi sẽ về sớm cùng mọi người luôn. Tôi sợ bóng tối lắm. Lúc xuống cầu thang chen chúc nhau thì cổ tay tôi bị bắt lấy. Lúc này không sợ mà thấy ghét vì có người đụng mình chứ ma cỏ đâu ra rỗi hơi đi nắm tay tôi làm gì. Cầu thang tối mà nhiều lớp tan ra cùng một giờ nên tôi sợ là người lạ nắm nhầm tay mình.

Tôi la lên giựt mạnh ra thì người tôi mong nhớ lên tiếng "Tuấn Anh đây."

Lúc này mới mừng quýnh, để yên cậu ấy lôi ngược lên lại.

Tính ra mắt Tuấn Anh tinh như mắt chó ấy. Ở trong bóng đêm mà lúc nào cũng nhìn ra được tôi một cách chuẩn xác. Cậu ấy đứng ngay lan can chỗ cầu thang lên xuống, tôi thấy vậy thì cũng đứng đó luôn.

Cậu ấy hỏi tôi: "sao nói ở lại trong lớp mà không nghe lời vậy hả?"

Tôi im re không dám hó hé gì. Đợi mọi người xuống lầu hết rồi Tuấn Anh mới nói tôi đi vào lớp trước đi. Tôi hơi sợ nhưng không dám cãi, chỉ bước rón rén lần theo bờ tường đi vào lớp. Tuấn Anh nói: "An đừng bật điện, vô lớp ngồi lên bàn đầu tiên, chỉ cần nhắm mắt đếm từ một đến ba là Tuấn Anh tới rồi. Đừng sợ! Cố lên!"

Cái gì mà cố lên chứ! Nhảm nhí! Tôi có sợ đâu mà phải cố!

Tôi nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, dựa vào lời của cậu ấy mà tự tiếp thêm sức mạnh cho mình mạnh dạn bước vào lớp.

Nhưng tôi vô lớp còn chưa kịp tìm bàn ngồi chứ đừng nói tới đếm tới ba thì đã nghe tiếng Tuấn Anh cười khẽ phía sau rồi.

Cậu ấy nói: "quay lại đi."

Tôi vô cùng bất ngờ.

Lúc này cậu ấy cầm trong tay cái bánh kem nhỏ cắm một ngọn nến, rồi hát bài chúc mừng sinh nhật.

Tôi cực kì ngạc nhiên vì hôm đó không phải sinh nhật mình. Sinh nhật tôi chưa đến mà. Nhưng cũng vô cùng cảm động. Muốn khóc luôn rồi.

Tôi dự định sẽ nói xạo hôm đó đúng là sinh nhật mình luôn cho Tuấn Anh khỏi quê. Ai ngờ đâu thổi nến xong cậu ấy mới nói hôm nay là sinh nhật ngày dương, là ngày trên giấy tờ của tôi. Lúc này tôi mới tá hoả, thì ra người quê xệ chính là mình.

Sống mười mấy năm ở quê tụi tôi đều lấy mốc ngày âm lịch để làm sinh nhật hết, chẳng ai quan tâm đến ngày dương lịch cả. Mà không phải năm nào cũng được tổ chức, có bạn cả 18 năm mới làm một lần, chỉ có ai nhà giàu như Tuấn Anh thì năm nào cũng được tổ chức linh đình. Như tôi, gia đình mới tổ chức 1 lần hồi lớp 5 thôi, còn lại chỉ tặng quà, có năm mẹ bận quá thì quên luôn, tôi cũng không để ý. Người lớn cả đời có khi còn chẳng tổ chức sinh nhật bao giờ, không quan trọng.

Năm nào vào ngày sinh nhật tôi, Tuấn Anh đều có quà cả. Mà năm nay còn là người đầu tiên tổ chức sinh nhật cho tôi vào ngày dương lịch nữa. Bấy giờ mắt tôi cay xè rồi.

Thổi nến xong Tuấn Anh định bật điện lên mà tôi không chịu, sợ cậu ấy lại thấy tôi khóc nhè nữa.

Cậu ấy nói có chuẩn bị quà, không mở đèn sao mà thấy được. Tôi nói kệ, về nhà tôi tự mở.

Tuấn Anh cốc đầu tôi, nói có gói ghém gì đâu mà phải mở, chỉ cần mở đèn là nhìn thấy ngay.

Nói vậy nhưng Tuấn Anh vẫn chiều theo ý tôi, hai đứa ngồi nói chuyện nhảm nhí trong bóng tối mãi.

Sau đó cậu ấy nói tôi ăn hết bánh đi, cậu ấy đã ăn cơm ở nhà no rồi. Tôi thích đồ ngọt, cũng thích bánh kem nữa nhưng không nỡ ăn. Hồi nãy trong ánh nến tôi thấy Tuấn Anh tặng cái bánh kem rất xinh, hình khúc cây phủ socola làm vân gỗ, có hai con gấu nhỏ ngồi bên dưới. Nhưng cậu ấy bắt ép, còn múc hẳn con gấu, bóp má tôi, đút vào. Tôi liền nghe lệnh ngồi ăn hết sạch.

Tuấn Anh tặng tôi một hộp màu sơn dầu, mấy cây cọ vẽ, một lốc bút kim tuyến, một ống đựng giấy vẽ A4 bằng da, một con gấu bông biết nói "I Miss You."

Tôi hỏi cậu ấy sơn dầu mua rất mắc tiền phải không? Đồ này tôi chỉ được nhìn thấy trên báo hoặc tivi, chỗ tôi làm gì mà có dụng cụ chuyên dụng như vậy. Thậm chí muốn mua màu bột vẽ cơ bản còn phải đi tận lên thị xã mới có. Tuấn Anh đáp rằng nhờ bác ở Hà Nội gửi về lâu rồi, nhưng không đợi được đến ngày âm nên tặng ngày hôm nay luôn.

Tôi cảm động. Cậu ấy lúc nào cũng nghĩ cho tôi. Đối tốt với tôi.

Tuấn Anh cúi xuống hít hít ở cổ tôi, hai năm này cậu ấy hay làm như vậy tôi cũng quen rồi, ban đầu là nói "người tôi có mùi gì thối thối phải ngửi để điều tra", mãi sau này mới thay đổi "hôm nay ăn gì mà thơm thế?"

Cậu ấy dựa trên vai tôi, nói đến ngày sinh nhật chính thức sẽ có quà khác nữa.

Tôi đẩy ra, cũng cản cậu ấy, đừng chi tiêu phung phí nữa. Tốn kém thế này tôi đã áy náy lắm rồi. Cậu ấy cố chấp nói "không phung phí". Hỏi tôi "thích không?"

Đương nhiên là tôi thích rồi. Không nói tới đây toàn là những món tôi luôn mơ ước thì riêng việc chỉ cần là do Tuấn Anh tặng cái gì tôi cũng thích hết.

Sau đó Tuấn Anh lại giở thói lưu manh, cậu ấy cười cười đưa má ra nói: "nếu thích thì thơm Tuấn Anh một cái."

Tôi sợ hết hồn nhảy xuống bàn, gom gom đồ chuẩn bị chuồn nhưng Tuấn Anh cười ha ha giữ lại.

Tuấn Anh đến với tôi dùng "thủ đoạn" rất điêu luyện. Khiến những việc bất bình thường trở nên rất bình thường mà phải sau này nhìn lại tôi mới biết hành động đó là bất bình thường nhưng để tôi của tương lai nhớ lại thì vẫn hoang mang không biết thời điểm đó đơn giản là rất bình thường hay thực sự là bất bình thường?

Tuấn Anh bất ngờ hỏi: "An thích Tuấn Anh à?"

Tôi cứng đờ người. Cố bình tâm lại cắn răng chối kịch liệt. Vì quá hoảng hốt mà không nhận ra câu hỏi của cậu ấy có vấn đề.

"Vậy tại sao phải chạy?" Tuấn Anh nói tôi có tật giật mình.

Cậu ấy hỏi tôi ở nhà có ôm hôn em trai không? Tôi nói có. Tuấn Anh nói cậu ấy cũng vậy, ở nhà cũng ôm hôn em gái. Phân tích là tôi làm quá vấn đề, cậu ấy quý mến tôi, coi tôi như em út trong nhà mà mỗi lần lại gần là tôi tránh như cậu ấy bị hủi không bằng, nói tôi không có tâm.

Hỏi tôi mẹ tặng quà có ôm hôn mẹ cảm ơn không? Nhận được câu trả lời rồi thì lại liếc tôi, bĩu môi nói cậu ấy nhìn nhầm người rồi, "mất công chuẩn bị quà bao nhiêu lâu mà kêu thơm một cái cũng không chịu."

Tuấn Anh nói vòng vòng một hồi mà tôi từ bối rối thành rối rắm, có cảm giác cắn rứt lương tâm.

Rõ ràng ban đầu thấy mình đúng nhưng Tuấn Anh nói xong tôi lại thấy mình sai, mình là người có lỗi, không biết cách cảm ơn người ta. Cảm giác áy náy cứ thế lan toả.

Dù vậy tôi vẫn cố cãi.

"Nhưng đó là hồi em trai còn nhỏ. Giờ lớn rồi sẽ không vậy nữa."

"Tuấn Anh cũng coi An như em nhỏ thôi."

Thì ra là vậy! Cậu ấy coi mình như em trai thôi sao?

"Nhưng chúng ta bằng tuổi." Tôi hậm hực cố nói. Không biết cảm giác trong lòng là gì nữa? Vừa vui vì người ta muốn thân thân mình, vừa buồn vì... thôi kệ. Tôi nhanh chóng quẳng cái suy nghĩ em trai nhỏ ra sau đầu. Vui trước đã. Miễn trong lòng tôi không coi cậu ấy là anh trai.

"Ai nói? Tuấn Anh hơn An một lận tuổi đó. Thôi đừng nói nữa. Nói chung là An không có tâm, uổng công Tuấn Anh quá trời. An đi về đi. Tuấn Anh ở đây buồn một mình là được rồi."

Lúc tôi định về thì không cho về. Giờ lại đuổi tôi về với giọng điệu oán phụ căm hờn như vậy ai mà dám đi nữa.

Hay là cứ chạm má cậu ấy đại một cái?

Tuấn Anh không thích tôi thật mà chỉ coi tôi như em nhỏ. Anh họ tôi cũng hay thích chọc cho tôi khóc lắm, nhưng anh cũng thương tôi, lúc nhỏ thường ôm tôi, hôn nựng má tôi, anh cũng bắt tôi thơm má rất là bình thường. Suy nghĩ một hồi tôi lại thấy bản thân mình mới là người nhỏ nhen ích kỷ. Chỉ dựa vào việc mình thích thầm người ta rồi làm quan trọng hoá vấn đề không phải chứng tỏ có tật giật mình như cậu ấy mới nói hay sao.

Nếu không muốn Tuấn Anh biết thì mình phải tỏ ra thản nhiên với tất cả hành động bên cạnh cậu ấy mới đúng.

Mà Tuấn Anh không biết tôi thích cậu ấy thì khi hôn lên mặt Tuấn Anh không phải tôi mới là người được lợi hay sao?

Nghĩ đến đó tôi liền có chút phấn khích.

Đang định nhón chân thơm một cái thì Tuấn Anh cúi xuống gom đồ cho tôi, còn giúp tôi đeo cặp, nói: "về thôi, trễ rồi."

Tôi hỏi: "Tuấn Anh giận à?"

Cậu ấy nói "không", còn cười cười xoa đầu tôi nên tôi cũng thở phào.

Đêm hôm ấy tôi trằn trọc ngủ không được, thực sự có chút hối hận, biết vậy cứ mạnh dạn hôn cậu ấy một cái không phải tốt rồi sao. Huhuhu.

Nhưng đây cũng chỉ là bước khởi đầu trong công cuộc "tẩy não" tôi của cậu ấy.

Tuấn Anh ôm vai bá cổ lớp trưởng, lớp trưởng cũng ôm lại eo cậu ấy, rồi Tuấn Anh nháy mắt nói với tôi "bạn bè thân thiết ôm nhau rất bình thường."

Tuấn Anh chỉ vào hai bạn trai đang chơi vật tay, ống tay áo xắn lên tới nách, nói "bạn bè thân thiết cầm tay nhau rất bình thường."

Tuấn Anh chỉ vào một đám vật lộn chơi cướp cờ dưới sàn, liếc xéo tôi "bạn bè thân thiết nằm ôm nhau rất bình thường."

Tuấn Anh thấy Diệu Hiền bẹo má bóp má tôi bẹp bẹp sẽ thầm thì vào tai tôi là "thấy chưa? Bạn bè thân thiết hôn nhau rất bình thường."

???

Đến đoạn hôn chưa?

Có khi đi ngang qua lớp B thấy bạn nam này ngồi lên chân bạn nam kia, cả hai đều đang kêu la oai oái, vừa nhìn là biết đang đánh nhau nhưng Tuấn Anh lại chỉ trỏ bắt tôi nhìn vào "thấy rõ chưa? Bạn bè thân thiết ngồi lên đùi ôm nhau cũng là chuyện rất bình thường."

?

Tôi bắt đầu thấy đầu óc cậu ấy không được bình thường rồi. Không hiểu dạo này sao Tuấn Anh lại bị lên cơn thần kinh lâu như vậy nữa. Toàn nói những lời kì quái.

Sau đó mới rõ, thì ra anh ta mở đường bình thường hoá cho những hành động thân mật mập mờ sau này.

Năm đó chúng tôi từng vô tình, cố ý gần gũi nhau rất nhiều lần.