Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 133: Nấu cơm đợi anh về




Rõ ràng chúng tôi ngồi trò chuyện nghiêm túc thế mà vật trong quần Tuấn Anh có thể nổi lên phản ứng, cương cứng một cách nhanh chóng tự lúc nào. Bây giờ mỗi lần cậu ấy lên tiếng hay hít thở, tôi đều có thể cảm nhận được nhịp đập dồn dập nảy lên ngay bên má mình.

Tôi vịn lấy đùi Tuấn Anh, vừa lui mặt lại thì cậu ấy chủ động cởi nút, kéo khoá.

"..."

Tôi cấp tốc túm lấy hai vạt quần trước mặt, vội vàng ngước lên thì thầm: "Anh có biết đang ở phòng khách không hả?"

Thực ra là không gian tít bên trong này gần khu bếp nhưng cũng là dưới tầng, lỡ có ai đó bất ngờ xông vào thì sao?

Tuấn Anh nắm lấy cằm tôi, nghiêng đầu hỏi: "Phòng ngủ thì được?"

Tôi không trả lời.

Cái giá của sự im lặng là tôi bị bế thẳng lên lầu.

Sau khi hút xì gà thì nằm ngủ một xíu rồi Tuấn Anh đưa tôi đi ra ngoại ô, dạy tôi cưỡi ngựa.

Dĩ nhiên là tôi chỉ ngồi phía trước yên vị trong lòng Tuấn Anh dạo chơi ngắm cảnh chứ không thể tự mình phi, mà cậu ấy cũng không cho phép tôi ngồi một mình. Đến tối về nhà tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lại lái thuyền chở tôi đi dạo vòng quanh sông Sài Gòn. Là du thuyền riêng nên chúng tôi lại thoả sức cùng nhau hút xì gà thêm vài hơi nữa.

Chơi đêm về tôi mới biết cả buổi chiều nhà cậu ấy cũng vẫn còn khách tới nườm nượp nhưng chỉ tặng quà rồi rời khỏi, danh sách ai đến đưa gì đều được người của cậu ấy đánh máy, chèn hình trình lên cẩn thận.

Tuấn Anh nói là làm, ngay hôm sau đã tiến hành dắt tôi đi khám sức khoẻ. Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ đưa tôi đến bệnh viện quốc tế sang chảnh nhưng không phải, cậu ấy dẫn tôi đến một bệnh viện quân y nổi tiếng.

Lúc này tôi mới biết mình cao chính xác có 1m67.

Tôi không chấp nhận được nên cãi: "Không thể nào! Cái cân này sai rồi! Em mới đo gần đây, rõ ràng là 1m73!!! Em và Ái Nghi cùng nhau đo nên có nó làm chứng!"

Hồi xưa tôi cao 1m68, Nghi nó cao 1m65 nhưng đấy là chuyện nhiều năm về trước. Còn bây giờ chúng tôi mới cùng đo lại, tôi cao 1m73, Ái Nghi 1m70 lận mà? Thậm chí còn không tin nổi mà đo đi đo lại nhiều lần. Buổi tối hôm ấy đã đi uống bia chúc mừng hai bộ xương đến tuổi phát triển cơ mà! Có chai bia làm chứng nữa!!!

Tuấn Anh hỏi: "Em đo ở đâu?"

"Ở hội chợ."

Cậu ấy mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng: "Em nghĩ cân ở hội chợ sẽ chính xác hơn cân ở bệnh viện à?"

"..."

Tôi chột dạ liếc nhìn sang bác sĩ trung tuổi là người quen của Tuấn Anh, may mà chú ấy rất bình tĩnh làm việc trên máy tính, để cho chúng tôi không gian riêng.

"Nhưng mà tụi em cân đi cân lại tận hai máy lận." Tôi kéo miếng ống tay áo cậu ấy, lôi người ra xa xa một chút, hạ giọng: "Hai máy đều... đều khen em dáng đẹp nhưng hơi gầy, cần bồi bổ thêm."

Tôi nói xong câu khen mình cũng thấy hơi ngại nên che miệng xấu hổ.

Tuấn Anh cười cười, "Mấy cái máy ngoài đường toàn nịnh người thôi, nó nói em hơi gầy tức là thực tế em quá gầy đấy!"

"..."

Bác sĩ ơi ở đây có khoa chấn thương chỉnh hình không? Cháu muốn đấm bạn trai cháu!!!

Cậu ấy kéo cổ tay tôi xuống, dịu dàng hỏi: "Thế lúc đo chiều cao em có tháo giày ra không?"

"..."

Cái đệt!

Hình như đúng con mẹ nó rồi!

Hôm đó hai thằng đi đám cưới đều quất đôi giày độn đế, lúc ấy ngà ngà tê tê thậm chí còn chẳng nhớ được người ta có nhắc nhở mình bỏ giày ra hay không. Đo xong thấy cân nặng tăng, chiều cao cũng tăng nên hai thằng phấn khích triển luôn tăng hai ăn mừng thời đại mới ở một tầng mây mới hơn.

Sau hôm đó tôi còn luôn có cảm giác không khí mình hít vào trong lành hơn, ra là không phải do mình cao thêm mà do tự tưởng tượng à?

Lần này bác sĩ cũng không nhịn được mà phải bật cười theo tiếng cười sảng khoái mất dạy của Tuấn Anh.

Tôi ráng nhịn, đợi về nhà mới trị tội sau nhưng càng nhìn chân mày nhíu chặt của Tuấn Anh khi nghe bác sĩ nói về khối cơ thể suy nhược này thì tôi càng cảm thấy mất hết sạch sẽ khí thế.

Tuấn Anh cao 1m94, nặng 95kg còn tôi cao 1m suýt 68, nặng có 49kg.

Bác sĩ đã chính thức nói thể trạng gầy, gọi tên khoa học là suy dinh dưỡng.

Tôi ngoan ngoãn ngồi im re nghe Tuấn Anh và bác sĩ trao đổi về các bệnh lý của mình hàng giờ đồng hồ. Khuôn mặt cậu ấy lo âu, thỉnh thoảng hiện nét cau có nhưng dưới khăn trải bàn vẫn lén lút nắm tay, xoa xoa vỗ về cho tôi bớt căng thẳng.

Tôi không muốn chịu nỗi nhục nhã này một mình nên nhắn tin thông báo cho Ái Nghi biết chiều cao lần đó đo được đều phải trừ bớt đi 5cm đế giày.

Hơn nửa tiếng sau, chắc lúc này Nghi mới làm việc xong, nhắn lại: "Lạy Chúa! Đến tận bây giờ anh mới biết? Sao anh đần lâu quá vậy? Sáng hôm sau em rã men là nhớ ra chưa cởi giày rồi chứ tướng em mà cao mét bảy chắc anh Kiên nhà em phải hai mét hơn à?"

"..."

Hoá ra trên đời này chỉ có một mình tôi đội quần ra đường thôi.

Tuấn Anh xếp thuốc, sữa, thực phẩm chức năng lỉnh kỉnh vào trong xe, quay qua thấy tôi đứng đực ra thì cầm điện thoại xem.

Sau đó mắng: "Mẹ kiếp thằng này dám nói bé yêu của anh đần à? Để anh tẩn nó cho em hả giận nhé? Đảm bảo đủ ba mươi ngày chưa xuống được giường bệnh!"

Tôi dở khóc dở cười, đẩy cậu ấy lên xe, "Anh đừng suốt ngày nói chuyện bạo lực nữa! Em nói trước, Nghi nó là bạn thân của em, như em út trong nhà vậy đó, nên nếu anh lỡ đánh nó thì em cũng đánh anh luôn chứ không ngán đâu!"

"Nhưng nó mắng em còn gì?" Tuấn Anh đánh lái.

"Có oan đâu? Là do em ngu thật!" Tôi thở dài.

Lúc này Tuấn Anh dừng xe, quay sang ôm hai má tôi, nghiêm túc nói: "Em không ngu đâu, hơi ngốc nghếch xíu thôi. Hồi nãy anh cười vì em đáng yêu quá. Là thái độ phản ứng của em ấy chứ không phải cười em quên bỏ giày. Với lại anh nghĩ cái chuyện chiều cao hay cân nặng cũng chả quan trọng đối với em nên em mới không để ý, sau đó lại cắm đầu vào làm việc không nghĩ đến nó thì sao mà nhớ ra được, đúng không?"

Tôi mỉm cười, nắm lấy hai cổ tay cậu ấy, "Em không biết đúng không nhưng anh nói chuyện khiến em có cảm giác thoải mái hơn nhiều. Em cứ mơ màng chìm đắm vì được anh động viên, an ủi đây. Kể cả khi chưa phân biệt rõ anh nói gì nhưng thái độ của anh luôn làm em vô thức an tâm, ngay cả chất giọng của anh cũng trầm ấm mê tai nữa. Anh cứ ngọt ngào thế này chắc người khác thích lắm!"

Nói đến câu cuối, tự nhiên tim tôi nhói lên. Yêu một người quá hoàn hảo cũng khiến tôi luôn có nỗi sợ hãi vô hình.

Tuấn Anh ấn lên môi tôi một nụ hôn, "Còn anh chỉ thích giọng em thôi. Từ bé tới giờ lúc nào cũng nói chuyện nhẹ nhàng ngọt lịm, nên là những lúc em nổi quạu y như mèo con xù lông chẳng có xíu sát thương nào khiến anh muốn bắt nạt rồi lại muốn chở muốn che." Cậu ấy mân mê vành tai tôi, dịu dàng nói tiếp: "An à, anh chỉ thích em thôi. Không có người khác nào ở đây hết! Nhé?"

Tôi gật đầu.

Tuấn Anh hôn trán tôi, đề nghị: "Em dạ một tiếng anh nghe chơi!"

Tôi nghe lời: "Dạ?"

Tuấn Anh kéo tôi vào lòng, ôm chặt, "Em bé của anh ngoan quá!"

Tôi kéo một bàn tay của cậu ấy, nhét vào giữa hai cơ thể ấm nóng, chạm lên ngực trái đang đập dồn dập của bản thân, nỉ non hỏi: "Anh hứa chỉ thích mình em thôi chứ?"

Tuấn Anh xoa xoa trái tim tôi, cánh tay còn lại dùng lực ôm siết thêm chặt, liên tục gật đầu đáp ứng: "Anh hứa, anh hứa mà! An à, anh chỉ thích em, chỉ yêu một mình em thôi. Đừng nghĩ linh tinh nữa nhé? Sẽ đau tim thì anh lại đau lòng. Em đã bao giờ thấy anh nói chuyện ngọt ngào, nhẹ nhàng với ai chưa? Bình thường tính anh nghiêm túc, cộc cằn mà. Em đừng nghĩ rằng với ai anh cũng cư xử dịu dàng, anh không phải thằng tử tế đâu An à, anh chỉ cưng chiều một mình em thôi, cũng chỉ trêu ghẹo vì muốn thấy em cười thôi. Tự nhiên sao tim lại đập mạnh như thế? Ngoan, anh thương em mà An."

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, mà thực sự là ngắn thật, Tuấn Anh tranh thủ mời chuyên gia dinh dưỡng đến tận nhà trao đổi luôn trong ngày hôm đó vì đến đêm cậu ấy phải lên đường đi công tác.

Trước khi yêu xa, Tuấn Anh hỏi tôi sẽ ở bên nào, tôi vẫn chọn nhà chú chủ nhà.

"Vậy anh đem người sang đó cho tiện việc nấu nướng."

"Ấy đừng! Cũng đâu phải nhà em, tự nhiên để người lạ ra vào cũng không hay lắm."

"Trước kia không phải bên đó cũng có người giúp việc ở lại phụ trách nấu ăn sao?"

Tôi gật đầu, "Có, nhưng đấy là người của chú ấy, còn đây là người của anh, hai trường hợp khác nhau mà."

"Giống nhau."

Tuấn Anh ôm tôi ngồi lên đùi, vỗ về nhẹ nhàng, "Để anh mua lại căn đó cho em là được."

Ban đầu tôi bàng hoàng sửng sốt, đang định từ chối vì sợ tốn kém nhưng rồi lại giật mình nhớ về những năm này chú chủ nhà làm ăn bất hợp pháp, muốn bán cũng không được mà giữ lại cũng chẳng xong nên mới phải quẳng biệt thự ở đó cho tôi trông giùm cho đỡ vắng vẻ.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy đã đến lúc mình báo hiếu ơn nuôi ăn ở ké nhiều năm rồi. Chú ấy có thể bán nhà kiếm tiền còn bạn trai tôi có thể thu về một khoản bất động sản... giá hời?

Tôi hơi phỉ nhổ bản thân vì đã nghĩ được cả đến đoạn bạn trai mình sẽ dùng sức mạnh địa vị chèn ép giá cả với ân nhân của mình.

Tôi ngước lên hỏi: "Anh có tiền không? Ý em là căn biệt thự đó rất đắt, nếu anh phải đang cố gắng thì đừng nên mua."

Cậu ấy hôn trán tôi mấy hồi: "Vậy là em đồng ý rồi nhé! Không cố đâu, như mua cái bánh mì thôi."

"..."

Nhà giàu nói chuyện thật sảng khoái. Không biết đến bao giờ tôi mới đạt đến trình độ này? Chắc là kiếp sau sau sau sau.

Tôi chủ động mở lời hỏi chú chủ nhà trước, biết là chú từng đồng ý bán một nửa thì cũng muốn bán hết thôi nhưng vẫn thử ngỏ ý xem sao, sợ bản thân hiểu lầm, biết đâu chú muốn giữ lại làm kỉ niệm.

Tuấn Anh rất tự nhiên mà đọc trộm tin nhắn của tôi, thậm chí còn lướt vèo vèo vèo lên phía trên nhìn sơ qua những tin lúc trước, hỏi: "Em và nó nhắn với nhau nhiều thế à?"

Tôi cảm thấy hơi thở phào vì giọng cậu ấy đều đều không nóng giận, cũng không dừng lại chú tâm đọc những tin nhắn cũ.

Lớp trưởng từng nói chú của nó còn trẻ, Tuấn Anh lại từng gặp rồi nên thừa biết mặt mũi người ta thế nào nên tôi cũng chẳng buồn chỉnh lời cậu ấy nữa. Chỉnh hoài chỉnh mãi cũng không nghe, thôi thì thích gọi thế nào thì gọi thế ấy đi, nếu lỡ hai người có đấm nhau thì tôi không thèm can đâu!

"Mấy việc vặt vãnh trong cuộc sống thôi, anh đọc thì cũng biết mà."

"Thôi~ đọc làm gì, anh không xâm phạm quyền riêng tư của em đâu." Miệng thì nói vậy nhưng tay thì mở những cái tên khác ra đọc kỹ càng, tỉ mỉ.

"..."

Cuộc sống của tôi tương đối nhạt nhẽo, ngoài mẹ và em Bình ra thì tôi liên hệ nhiều nhất là cho Diệu Hiền, Lưu Ly và Ái Nghi. Nhưng Tuấn Anh không xem tin nhắn của những người bạn này mà tìm đọc tin của người khác. Hầu hết là tôi bàn luận về thiết kế nội thất và xăm hình nên cũng không sợ. Bây giờ lại thấy may mà có Nga quản lý phần tư vấn, bảo hành và sắp xếp khách đặt lịch nên máy tôi mới bớt đi chín phần mười người lạ không cần thiết. Chỉ những trường hợp lên hình lớn cần bàn bạc lâu dài thì mới trao đổi phương thức liên lạc nhưng cũng không nhắn bao nhiêu câu, đàn ông con trai với nhau toàn gọi luôn cho nhanh hiểu ý.

Thấy Tuấn Anh càng lướt càng xa, thái độ đăm chiêu chăm chú, tôi không nhịn được mà gãi cằm cậu ấy, cười hỏi: "Vậy mà nói không xâm phạm đời tư?"

Tuấn Anh liếc tôi một chút rồi lại dán mắt vào điện thoại, miệng không cười mà đọc lưu loát một vài cái tên, chỉ rõ mấy người này là gay khiến tôi toát mồ hôi hột, không dám giỡn nữa. Đúng mấy anh khoá trên đó là gay thật, cũng từng trêu ghẹo lúc tôi còn học trong trường, thậm chí có người từng tán tỉnh tôi nhưng hiện tại chúng tôi không có mấy liên quan tới nhau, may mắn những tin nhắn không nên thấy đều bị tôi xoá sạch lịch sử từ lâu rồi.

Vậy nên tôi ngoan ngoãn ngồi im re đợi Tuấn Anh kiểm tra, à không, là nghiên cứu nghiêm túc một lượt. Xong xuôi, không biết bằng cách thần kì nào đó cậu ấy lọc ra được mấy cái tên từng có ý với tôi, kể cả người hiện tại đang trong một mối quan hệ khác cũng bị cậu ấy ghi vào trong ipad.

Tôi dở khóc dở cười, xuống giọng năn nỉ: "Anh đừng có làm phiền cuộc sống của người ta."

Ánh mắt Tuấn Anh ý vị thâm trường nhìn tôi bao quát trên dưới một hồi, sau đó đè tôi lên giường lăn lộn điên cuồng đảo điên phút cuối.

Sau khi ái ân thân mật qua đi, cậu ấy vừa mặc đồ cho tôi vừa khàn giọng nói: "Thực ra những người chân thành với em và cả những người trêu đùa với em, anh đều biết từ lâu rồi. Nhưng lúc trước anh không làm gì được, rồi sau đó lại không muốn làm gì nữa. Vốn dĩ có thể cứ thế bỏ qua nhưng bây giờ cảm giác ghen tị năm xưa lại trở về cào xé tim anh. An à, anh chẳng làm phiền ai hết nhưng anh tò mò, anh muốn biết những người từng tiếp xúc gần với em bây giờ sống thế nào? Cứ nghĩ đến bọn nó đang hạnh phúc là anh cay không chịu được nên anh phải tận mắt chứng kiến thằng nào thằng nấy đều không bằng anh hoặc sống càng lâu càng thất bại thì thật tốt."

"..."

Tại sao tôi lại thích con người thâm độc thế này?

Đến khi Tuấn Anh đi tắm thì chú chủ nhà mới nhắn tin trả lời, nói rằng chú cũng muốn bán nhưng chưa có ai mua nổi, còn khen Tuấn Anh tuổi trẻ tài cao, xuất chúng hiếm thấy, thông minh hơn người, học một hiểu mười, tinh hoa của trời đất, anh hùng tạo thời thế, trăm năm mới có một người.

"..."

Bạn trai mình được khen thì tôi cũng tự hào đó, nhưng... có phải hơi lố rồi không?

Đúng là vật chất quyết định ý thức mà. Bán được cả một căn nhà là khen còn dữ hơn hồi bữa bán có nửa căn.

Biết tôi vẫn được ở lại để trông nhà thì nhắn hẳn câu "tài cao sức mạnh trọn nghĩa quyên sinh", dặn dò tôi phải biết nắm bắt lấy cơ hội, giỏi giang tốt bụng đến như thế trên đời này đốt đèn đỏ mắt cũng không có người thứ hai.

"..."

Tôi đang hoang mang về cái vế "nắm bắt lấy cơ hội" kia, không hiểu chú có ý khuyên tôi nên đối xử tử tế với vị bằng hữu của mình hay chú đã quên mất giới tính của tôi thì chú lại nhắn tiếp một tin:

"Một ngày ở với người khônCũng như cá vượt vũ môn hóa rồng"

"..."

Là sao?

Đây có phải chê tôi ngu một cách tinh tế không nhỉ?

Tôi cảm thấy những tin nhắn này không nên cho Tuấn Anh biết thì hơn, nếu cậu ấy đọc được chắc chắn sẽ tẩn cho chú ấy một trận sau đó không thèm mua nhà nữa.

Trên đường ra sân bay, tôi hỏi Tuấn Anh phải mấy tháng nữa thì ngôi nhà mới thực sự thuộc quyền sở hữu của cậu ấy. Tuấn Anh đáp rằng ngay lập tức vì cậu ấy sẽ chuyển cọc trước sau đó trong thời gian vắng mặt sẽ có người lo liệu mọi vấn đề pháp lý sau, dặn dò tôi từ nay trở đi cứ yên tâm ở như nhà mình, thậm chí đem máy xúc đến xới tung nhà lên cũng được.

Tôi buồn cười, dặn Tuấn Anh nếu mua đứt rồi thì kêu người gỡ cái camera trước cửa ra đi, cam đó là chú chủ nhà lắp từ xa xưa, tôi chưa từng được truy cập vào bao giờ, sau này sẽ có nhiều người tới nhà, tôi sợ chú ấy nhìn thấy sẽ nghĩ chúng tôi thanh niên tụ tập bay lắc. Dù Tuấn Anh nói mua thì mua lại hết sau đó cấp quyền truy cập cho tôi nhưng tôi không rành về công nghệ nên vẫn sợ, phải để cậu ấy nói sẽ thay hệ thống camera giám sát mới thì mới yên tâm.

Ngồi trên xe nói chuyện phiếm với nhau, tôi không nghĩ nhiều. Đến khi đứng tiễn người, tôi nhớ đến ngày nọ cậu ấy nói sẽ còn đến cả Syria, không phải nơi đó đang ngày ngày xảy ra chiến tranh hay sao? Tuấn Anh đến một nơi bom đạn điêu linh mịt mờ như vậy làm gì? Nghề của cậu ấy liên quan đến nhiều đời trong tộc nên tôi không dám nghĩ sâu xa, chỉ nhớ đến lời cậu ấy nói nếu hiện tại tôi biết thì sẽ không an toàn và cũng chưa phải thời cơ thích hợp.

Nên tôi chỉ dám hỏi: "Anh... đi có gặp nguy hiểm không?"

Tuấn Anh sửng sốt, sau đó mỉm cười, "Đương nhiên là không. Anh đi công tác chứ có phải đi đánh trận đâu."

Tôi im lặng không hỏi thêm gì nữa.

Tuấn Anh như cảm nhận được, lập tức kéo kính đen của tôi ra, sau khi đối diện với đôi mắt đỏ hoe thì ôm chầm lấy tôi giữa dòng người đông đúc tấp nập.

"Em lại nghĩ linh tinh gì trong đầu vậy An? Không khóc! Anh là dân kinh doanh thì sẽ gặp chuyện nguy hiểm gì được? Ngoan đi rồi anh thương! Nhé? Chúng ta đã giao ước gì em có nhớ không nào? Luôn giữ máy nghe tiếng nhau thở 24/24 cho anh đỡ nhớ mà. Nếu anh đi đánh nhau thì có gọi điện cho em được không?"

Tôi không dám vươn cánh tay lên ôm cậu ấy giữa chốn đông người, vốn dĩ sẽ kìm được, chỉ hơi chua xót khoang mũi một chút nhưng bây giờ được nghe giọng nói trầm ấm ngọt ngào vỗ về, nước mắt nóng hổi cứ thế lăn dài xuống.

Môi tôi run rẩy, mấp máy mãi rồi quyết định nói: "Em nhớ anh."

"Ừm." Bàn tay ôn hoà ve vuốt tóc và vỗ lưng nhẹ nhàng, "Anh biết. Anh cũng nhớ em, nhớ em nhiều lắm! Nhưng mà anh phải đi làm kiếm tiền..."

"Anh phải kiếm tiền nuôi em và gánh vác trên vai năm trăm anh em nữa." Tôi mỉm cười, ngước lên nhìn cậu ấy.

"Ừ." Khoé môi Tuấn Anh cũng khẽ cong, sau khi dịu dàng lau nước mắt lăn dài trên má thì đeo kính cẩn thận cho tôi, "Em bé nhà mình giỏi quá! Anh còn có trách nhiệm và tương lai phải cáng đáng, nên là em ngoan thông cảm cho anh nhé?"

Tôi hít mũi, gật lia lịa: "Em sẽ nấu cơm đợi anh về."

Tuấn Anh đã giới thiệu cho tôi mấy người anh em và hai bảo mẫu phụ trách nấu ăn, sợ tôi không nhớ rồi khó xử trong vấn đề xưng hô nên dặn mọi người đeo bảng tên lên ngực trái. Cậu ấy phòng hờ như vậy chứ thực ra nếu tôi cần gì thì chỉ cần trao đổi trực tiếp với một người duy nhất là được, là người hiện tại đang lái xe vui vẻ nói chuyện chở tôi về nhà, cũng là người lúc trước chặn đầu xe đi theo thuyết phục tôi dừng lại trên cầu Sài Gòn.

Tên Hiểu.

Hiểu nói: "Tên em ban đầu là Hiếu cơ, tự nhiên sau này anh Tuấn Anh lên cơn điên sửa dấu trong giấy tờ của em, thế là bố anh ấy phải đi làm lại giấy khai sinh, lấy tên là Hiểu."

"..."

"Lúc đó anh ấy bảo Hiểu trong hiểu biết nghe hay hơn. Bố anh ấy bảo Hiếu trong hiếu thảo sẽ tốt hơn. Anh ấy lại cãi tên sẽ ngược với tính cách nên đặt như thế sau này em lớn lên sẽ thành thằng bất hiếu."

"..."

"Bố anh ấy tức muốn trào máu, chỉ vào em, hỏi 'thế sau này thằng Hiếu đổi tên rồi lớn lên sẽ thành thằng đầu đất à?' Tụi em nhịn cười đỏ cả mặt. Em thì tên nào cũng được mà do biết bí mật của anh ấy nên em cũng ghét tên Hiếu luôn."

"Nhưng mà tranh luận cho có chuyện nói vậy thôi, bố anh ấy chiều con cực, mà không chiều thì cũng phải chiều thôi, giấy tờ bị sửa hết rồi. Anh ấy lì lợm, cố chấp số hai thì không ai dám nhận số một, sợ làm lại tên Hiếu rồi sẽ bị sửa tiếp nên sau khi chú Tuấn Phong hỏi ý em thích tên nào thì... Thế đấy! Sự tích tên của em ra đời là như vậy."

Tôi ôm bụng cười muốn sái quai hàm vì tính khí có phần... trẻ con của bạn trai mình. Tuấn Anh nói không sai. Con người có trưởng thành thế nào thì sâu trong tâm hồn, bản chất sơ khai vẫn sẽ không thay đổi.

Vốn dĩ cứ nghĩ sau khi Tuấn Anh đi, bầu không khí trong xe sẽ gượng gạo cứng nhắc, nhưng Hiểu trò chuyện vô cùng nhiệt tình, "Em nói thêm một cái tên nữa là anh thấy thân thiết hơn nhiều. Em là thằng Tư đây! Anh Hai, anh Ba rồi đến em. Đủ độ uy tín chưa?"

Tôi gật đầu, cười đến là thoải mái. Những ngày sau về nhà có nhiều người đột ngột xuất hiện, đi tới đi lui bận rộn, vác cả máy tính tụ tập giữa phòng khách bên này vừa làm việc vừa xem đá banh mà tôi cũng chẳng thấy lạ lẫm gì. Thậm chí còn có cảm giác vô cùng quen thuộc, là phong cách của các anh ở xưởng cưa mà tôi thường xuyên lui tới vào những năm cấp ba chứ đâu.

Tôi tưởng tượng đủ thứ trong đầu như chúng tôi sẽ âm thầm nghe ngóng tiếng động của nhau, khi nào có người thì tôi không dám về nhà, còn mọi người nếu thấy tôi chuẩn bị xuống lầu thì sẽ chạy đi trốn, bất đắc dĩ đụng mặt nhau thì sẽ ngại ngùng không biết nên bắt chuyện thế nào cho bớt sượng.

Nhưng tất cả đều không phải. Ai nấy nói chuyện sảng khoái với tôi như quen biết lâu năm rồi, tạo cho tôi cảm giác thoải mái như thể người nhà. Kể cả hai dì bảo mẫu cũng không câu nệ để tôi phải khó xử, đến tối là gọi í ới lên giục tôi xuống ăn hoặc uống sữa, tác phong y như mẹ tôi ở quê vậy, còn đe doạ nếu không nghe lời sẽ gọi điện méc Tuấn Anh nữa. Hoàn toàn không như tôi sợ hãi sẽ có người rón rén gõ cửa rồi khách sáo mời mình xuống như trong phim nên tôi rất vui.

Nếu là anh em của Tuấn Anh thì từ nay trở đi đều là anh em của tôi cả, vậy là kêu mọi người cùng ngồi xuống ăn cùng, nhưng tất cả đều ăn trước cả rồi. Bảo là đợi tôi có mà đói rã ruột, không phải làm công ty theo giờ hành chính mà thằng nào cũng bận nên ai đói cứ ăn chứ không phải chờ, chỉ có bữa khuya thì thỉnh thoảng mới bới tô ngồi chung, vừa ăn vừa kể chuyện về Tuấn Anh giỏi như thế nào cho tôi nghe.

Tôi chỉ thoải mái được với anh em của cậu ấy, còn với bác sĩ chuyên gia ẩm thực hay dinh dưỡng gì đó thì không thân thiết, may mắn là cũng không phải giao tiếp nhiều. Chị ấy chủ yếu toàn làm việc với Hiểu và hai dì bảo mẫu, cơm dùng cả ngày cũng là người của cậu ấy đưa đến tận chỗ làm như ngày trước, tôi chỉ việc ăn thôi.

Tuy nhiên, được chăm sóc đặc biệt cẩn thận như vậy nhưng tôi vẫn không để ai phải đưa đón mà muốn tự chạy xe đi làm. Nhưng anh em của cậu ấy khá lì lợm, ngày đầu tiên còn có người chạy xe máy kè kè đi theo nhưng sau khi tôi phản ảnh với cấp trên thì tình hình bất cập này lập tức được dẹp bỏ để cho tôi được tự do.

Tôi và Tuấn Anh đeo tai nghe liên lạc với nhau 24/24 là thật nhưng ban ngày, ngoài giờ nghỉ trưa, hầu như ít khi giao tiếp với đối phương vì tôi và cậu ấy đều phải làm việc, dù cậu ấy có ngủ ít thì chúng tôi cũng trái múi giờ với nhau nữa nên không tiện nói chuyện. Tuấn Anh đã dặn trước nên thỉnh thoảng cậu ấy sẽ tắt mic nhưng vẫn giữ máy, tôi thấy việc này hoàn toàn ổn thoả, thậm chí còn khuyên cậu ấy nên cúp máy vì những việc liên quan đến nghề tay phải thì tôi đừng nên biết sẽ tốt cho cả hai hơn. Nhưng cậu ấy không đồng ý, nói muốn nghe tiếng tôi thả nhịp thở, hay tiếng máy xăm rè rè sẽ khiến tâm trạng cậu ấy tốt hơn. Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ nổi giận với ai đó, có khi quên tắt mic, dĩ nhiên chỉ quên khi tôi còn thức làm việc chứ lúc tôi ngủ thì bên tai hoàn toàn yên tĩnh. Tôi nghe được cơn nóng nảy kéo dài, sẽ gọi nhẹ tên cậu ấy một chút cho kiềm lại, quả thật sau đó nỗi bực tức cũng dần nguội lạnh vơi bớt. Tuấn Anh nói tôi là thiên thần nhỏ của cậu ấy. Tôi nghe mà sung sướng muốn bay lên vài tầng mây, phải tắt máy cho chắc cú sau đó mới vào phòng riêng cười hí hí hí nhảy nhót vài vòng cho qua cơn phê tình rồi mới ra làm tiếp được.

Nói Tuấn Anh là người dễ kích động cũng không đúng vì tôi nghe sơ qua thì hiểu những chuyện rắc rối cậu ấy gặp phải đều không nhỏ nhặt gì, những câu khuyên răn sẽ đều trở nên sáo rỗng. Tôi biết Tuấn Anh chỉ dùng ngôn ngữ của mình để giải phóng phần nào đó năng lượng tiêu cực ra ngoài, coi như là phương pháp giải toả ít nhất là hữu hiệu với bản thân cậu ấy và không gây hại đến người khác. Ngay sau đó, những lập luận, phán đoán và quyết định cậu ấy đưa ra để giải quyết vấn đề hoàn toàn điềm tĩnh, hợp lý, sáng suốt.

Tính cách của chúng tôi rất khác biệt, vậy mà trong hàng tỉ người ngoài kia, nhân thế xoay vần thế nào mà lại có thể tìm thấy nhau, thương lấy nhau. Tựa như hai bánh răng cưa khớp với nhau mới có thể cùng nhau chuyển động vươn tới bến bờ hạnh phúc vậy. Một trong hai, ai cũng không thể sống thiếu đối phương.

Tuấn Anh phải đi công tác mười ngày, trong thời gian đó tôi cũng không buồn bã mà xuống tinh thần vì biết cậu ấy đi làm việc rồi sẽ trở lại với mình. Thậm chí phải nói là từ khi cậu ấy trở về, cuộc sống của tôi có phần sống động hơn rất nhiều. Nên khi yêu xa tôi vẫn luôn có tâm trạng hưng phấn chứ không ủ rũ hay suốt ngày đâm đầu vào làm việc như cái máy cho quên đi giống quá khứ nữa.

Ngay tối ngày thứ tư kể từ khi xa nhau, tôi nói muốn đi bar với Ái Nghi và mấy bạn bè chung khoá hồi học Đại học. Sau khi Tuấn Anh xác nhận không phải gay club thì chuyển khoản cho tôi ba trăm triệu để ăn chơi cho khuây khoả. Tôi nói còn tận hai tỷ tiền lì xì mà cho gì nữa, dại trai quá! Tuấn Anh bảo tiền kia để dành, mỗi lần tôi muốn đi đâu làm gì sẽ cho riêng xài cho thoải mái, sợ tôi nghĩ rằng một tháng chỉ có mỗi một tỷ nên tiết kiệm không dám tiêu.

Tôi đã đi ra ngân hàng nâng hạn mức rồi nên chuyển trả cho Tuấn Anh, còn chưa kịp nhắn gì đã thấy tài khoản cộng thêm năm trăm triệu. Tôi chuyển trả năm trăm đó thì tài khoản lại nhảy thành bảy trăm triệu.

"..."

Tuấn Anh bảo: "Em đừng quậy nữa, anh còn phải làm việc, anh mà đưa cho trợ lý quản là mỗi lần nó chuyển cho vợ sếp cả tỷ chứ không nhích dần dần như anh đâu. Lúc đó thâm hụt tiền công ty là anh tụt quần em ra đánh mông đấy."

"..."

Trả tiền mà gọi là quậy à? Tôi có biết trước mỗi lần chuyển lại sẽ nhận được nhiều hơn đâu.

Tuấn Anh đồng ý cho tôi đi chơi, với điều kiện phải có người của cậu ấy đi cùng đặt bàn bên cạnh. Ngày tôi đi công trình bàn việc thường cúp điện thoại thì đương nhiên lúc đi chơi cũng thảnh thơi không nghe máy, Tuấn Anh cũng để cho tôi vui vẻ có sự tự do nhất định.

Sau tối hôm ấy, bọn chúng tôi bàn với nhau sẽ đi đua xe, Ái Nghi rủ thêm bạn bè của nó cùng chung độ thuê một trường đua trong thành phố cho an toàn. Tối thứ sáu tôi mặc đồ bảo hộ phóng xe tới điểm hẹn.

Đương nhiên chuyện hôm nay phải đặc biệt giấu kín, ngay cả Nghi cũng không hé răng nửa lời với thằng Kiên vì sợ bị can ngăn, còn tôi thì sợ có hàng chục người vây quanh cấm cản.

Trong mắt Tuấn Anh thì tôi vẫn là em bé, cậu ấy sẽ sợ tôi trầy da xước chân nhưng từ giây phút năm xưa được dìu dắt bước chân lên xe máy, tôi đã biết mình đam mê tốc độ rồi. Trước kia tôi chưa bao giờ tham gia bất cứ một giải nào nên bây giờ nghe nói có thể thuê sân chơi không gây ồn ào hay nguy hiểm đến người khác thì vô cùng phấn khích. Đằng nào thì thứ ba tuần sau Tuấn Anh mới về, lúc đó cậu ấy có phát hiện ra thì cũng đã muộn rồi.

Chúng tôi đã đóng trước mỗi người sáu triệu để tham gia, vừa là tiền thuê trường đua, vừa góp vào chia giải cho người thắng cuộc. Giải nhất được tận sáu mươi lăm triệu đồng nhưng tôi không dám mơ tưởng, tôi sẽ cố được giải ba, hoặc khuyến khích gì đó cũng đủ tiền khao Tuấn Anh ăn một bữa thịnh soạn.

Ngoài tôi và vài bạn học ra thì đa số người đến đều là công tử con nhà giàu, cùng chơi trong nhóm siêu xe với Ái Nghi. Tôi đi con moto cổ này quen rồi nên khi Nghi nó đưa xe Z1000 đời mới đến để dợt thì tôi từ chối, sợ không quen đến khúc cua sẽ khó xử lý.

Chúng tôi chơi vui vẻ, thống nhất trước không kích động, không hiếu thắng, đặt an toàn lên hàng đầu nên ai cũng trang bị đồ bảo hộ cơ thể và mũ bảo hiểm nguyên đầu cẩn thận.

Người đến đặt cược bằng tiền nên Ái Nghi hò hét, cổ vũ cho tôi bằng cả tính mạng. Không làm nó thất vọng, lượt đầu tiên dợt máy, tôi về vị trí thứ ba trong tổng số hơn mười thằng.

Ái Nghi lao vào trong này, điên cuồng lắc cánh tay của tôi, la lên om sòm: "Đụ má chồng yêu của em giỏi quá! Nhìn anh ngầu mà cái háng em nó giựt giựt téc cái quần rồi!"

Tôi mỉm cười sau lớp kính, xoa xoa đầu Nghi, ra hiệu ý bảo nó ra ngoài cho an toàn. Tôi cũng hưng phấn muốn điên lên nhưng người để tôi thoải mái thể hiện niềm vui sướng không có ở đây. Thật ra, không có người đó đứng đây thì mới tốt.

Lần này mới bắt đầu vào cuộc đua chính thức nên tôi tập trung cao độ, sau khi còi lệnh và cờ hiệu được phất lên thì bao nhiêu tiếng hò hét huyên náo đều được bỏ ra ngoài tai, thay vào đó là những chuỗi nẹt pô kéo dài đinh tai nhức óc dồn dập như từng hồi trống thôi thúc bản năng khám phá giới hạn bản thân của con người. Trái tim tôi hưng phấn tột độ, bóp côn vào số rồ ga, bỏ lại sau lưng bao nhiêu ngày tháng bận rộn, cũng tạm thời xếp lại phía sau người khiến tôi từng chịu đựng bao đêm dài mỏi mệt.

Chúng tôi sẽ chạy bảy vòng đường đua mới tính là kết một chặng, hai chặng liên tiếp sẽ hết một trận, nên ba vòng đầu tôi nhẹ ga, giữ vững tay lái, tiếp tục cảm nhận và chinh phục mọi khúc cua sau đó mới tăng tốc dần và quyết liệt ở vòng thứ năm trở đi. Tôi không phải dân chuyên nghiệp nên không có kỹ thuậtl, chỉ dựa vào kỹ năng và đam mê mà triển tới.

Sau khi kết thúc chặng thứ nhất ở vị trí đứng ba, đầu óc tôi không nghĩ được gì, chỉ muốn tốc độ xé gió táo bạo này quấn lấy mình mãi, nung nấu ý chí, hừng hực khí thế cạnh tranh quyết liệt ở chặng tiếp theo, càng ngày càng phóng tăng tốc vượt lên bỏ xa đối thủ, cho đến khi trước mặt không còn ai hết thì cũng là lúc bánh xe tôi cán qua vạch đích.

Cơ thể tôi kích động muốn điên, không ngờ thế mà mình lại về nhất, từng thớ thịt cũng khẽ run rẩy như phấn khích reo hò.

Tôi quay sang nhìn người anh em về nhì vừa gạt chống xe xuống ngay bên cạnh, đang định cụng tay ăn mừng thì phải giật mình vì người này thế mà mặc tây trang đua xe???

Tim tôi giật nảy lên tới cung trăng, đập mạnh thình thịch, cảm giác có điềm vì dáng người cao lớn trước mặt này quá quen đi. Quả nhiên, Tuấn Anh kéo kính mũ lên, nhếch nhẹ khoé môi, điềm tĩnh hỏi: "Em nấu cơm đợi anh xong rồi à?"

"..."

"..."

"..."