Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 120: Không ai nhìn thấy đâu (H)




Tuấn Anh hít ngược vào một hơi, bàn tay đặt bên má tôi miết nhẹ mấy lần sau đó dựa hẳn cơ thể xuống ghế, thở hắt ra một tiếng thoải mái.

Tôi biết đây là hơi thở thoả mãn.

Giọng Tuấn Anh cưng chiều: "An à, em mở mắt ra, mở mắt ra nhìn anh, được không em?"

Ban đầu tôi nhắm chặt mắt, chỉ có khoang miệng mở rộng ngậm lấy đầu gậy thịt, nhưng khi xúc cảm vuốt ve dịu dàng liên tục chạm lên vết bớt, tôi như được cổ vũ nhiệt tình, có cảm giác như được người thân động viên vào ngày đầu nhập học lớp 1 vậy.

Sau khi có can đảm, tôi từ từ hé mắt, gò má vô thức nghiêng qua cọ lên bàn tay rộng lớn bên mặt. Đập vào tầm mắt tôi là đám lông xoăn đen rậm rạp, và chút xíu làn da trắng muốt ít ỏi ở bụng dưới.

Một tay Tuấn Anh bao lấy tay tôi cùng cầm lấy gốc dương vật căng chướng rút ra, tay còn lại nắm lấy cằm nâng khuôn mặt tôi lên, tôi ngậm chưa sâu nên gậy thịt bất ngờ tuột ra khỏi khoang miệng, có chút nước miếng nhiễu dọc từ đỉnh nấm xuống thân.

Tôi thở hổn hển, mơ màng nhìn lên, Tuấn Anh để quy đầu trơn bóng mang theo chút ẩm ướt bôi lên môi tôi.

Tim đập mỗi lúc một mạnh, tôi có ham muốn vươn lưỡi ra liếm cậu ấy.

Đôi mắt sắc bén phía trên khẽ nheo lại, hỏi: "Bé con yêu kiều, em có sợ không?"

Tim tôi lại tiếp tục nảy lên từng hồi. Bé con yêu kiều là ai? Cậu ấy nói chuyện rất ngọt, tôi không thể nào chống đỡ nổi.

Tôi không trả lời, cũng né tránh ánh mắt, nhưng đầu lưỡi lại vươn ra khỏi kẽ môi, liếm đi giọt nước tròn xoe trong suốt rỉ ra trên lỗ niệu đạo trước mặt.

Gậy thịt của Tuấn Anh khẽ run rẩy, cơ bụng dưới co rút, bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Cậu ấy luồn từng ngón tay dài ra sau đầu tôi, gãi nhẹ giây lát, tay còn lại đỡ dương vật cứng ngắc đâm vào miệng tôi. Tôi thuận thế hé môi, cẩn thận ngậm lấy phần thịt hồng hào trơn nhẵn, dùng lưỡi liếm dịch thể phía trên đỉnh rồi đảo nhẹ, miêu tả đường nét xung quanh rãnh quy đầu.

Bên trên hô hấp nặng nề, khẽ nói: "Em há to miệng ra An, ngậm sâu vào đi em..."

Tôi đang thả lỏng cơ hàm, định bụng nuốt vào sâu hơn, nhưng Tuấn Anh lại nói tiếp: "Em không yêu thương nó sao?"

Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ, lời mê tình kết hợp với chất giọng trầm ấm của cậu ấy khiến tôi tê hết cả da đầu, nhưng nếu giờ mà làm theo răm rắp thì không phải là đang thừa nhận yêu cậu ấy sao?

Tôi dùng hai tay nắm lấy gốc thịt hồng thẫm gân guốc, há miệng muốn nhả ra, ai ngờ chưa kịp ngẩng lên thì bị lực phía sau ấn đầu tôi xuống, dương vật thô dài thọc sâu vào khoang miệng, dù không thể nuốt hết cả cây nhưng đỉnh quy đầu đã chạm tới cổ họng.

"Ưm~" Tôi khẽ rên rỉ.

"Em bú đi An, mút mạnh vào đi An, tôi không chịu nổi nữa, tôi biết em định nói gì... Ha~"

Dù chưa biết Tuấn Anh có nói thật hay không nhưng tôi không chống cự mà tự tìm tư thế phun nuốt thoải mái cho đỡ cảm giác nôn khan trước rồi... rồi chửi người sau cũng được.

Tuấn Anh ôm lấy hai má tôi, nâng lên hạ xuống nhịp nhàng, hô hấp hỗn loạn nhuốm màu tình dục vang lên khiến không gian càng thêm ám muội.

"Em muốn nói chúng ta vẫn là kẻ thù đúng chứ?" Tuấn Anh đặt câu hỏi nhưng lại nâng hông đỉnh nhẹ, muốn gậy thịt len lỏi vào tận bên trong.

Tôi cố gắng dùng môi và lưỡi thận trọng ngậm gậy thịt thô tô đang nhồi nhét trong khoang miệng, tránh cho hàm răng cọ vào đau cậu ấy. Tuy tôi nuốt chỉ hơn nửa cây nhưng nhiều lần cậu ấy thúc mạnh đâm sâu, đám lông rậm rạp bên dưới còn như có như không cọ vào mặt tôi ngứa ngáy, sau đó lập tức nâng đầu tôi lên cao cho môi trượt gần đến rãnh quy đầu nên tôi mới không có cảm giác căng chướng muốn nôn.

"Vậy em đang làm gì đây, An? Em bú cu cho kẻ thù sao?"

"..."

Tôi nhéo đùi cậu ấy, thay cho câu trả lời.

Tuấn Anh cười khẽ sau đó bất ngờ xốc nách ẵm tôi lên, đặt tôi ngồi trên bụng cậu ấy rồi mạnh bạo vươn lưỡi vào cuồng nhiệt hôn môi. Lúc này, ngoài tiếng thở gấp gáp của cả hai thì không gian tình sắc còn vang lên vô vàn tiếng hôn nút chùn chụt. Cậu ấy hôn như mưa rền gió dữ, miệng môi điêu luyện câu lấy lưỡi tôi mà quấn quýt dây dưa, xúc cảm tê dại từ đầu lưỡi lan dọc sống lưng xuống tận xương cụt, khoái cảm đánh úp dồn dập vào bụng dưới khiến tôi căng tức khó nhịn.

Ngay khi tôi khó chịu, bên dưới nút quần của tôi bật mở, sau đó là dây khoá cũng dứt khoát bị kéo xuống.

Tôi thở hổn hển, vội vàng ôm lấy khuôn mặt Tuấn Anh mà tách ra, cậu ấy luyến tiếc níu kéo đuổi theo, tiếng môi lưỡi rời nhau lại vang lên vô cùng dâm dục.

Tôi thở dốc, bắt lấy cổ tay Tuấn Anh, lắc đầu: "Đừng~ Không được..."

Mắt cậu ấy đỏ ngầu, tôi còn có thể nhìn rõ từng tia máu đỏ hằn lên nhỏ xíu, thấp giọng hỏi: "Tại sao?"

Tôi mím môi, vẫn lắc đầu.

"An à, em sợ điều gì?"

Tôi lắp bắp không thành câu: "Không phải, tôi không sợ, chỉ chỉ là... tôi nghĩ chúng ta không nên như thế này..."

Hầu kết cậu ấy lăn lộn, bàn tay không cưỡng ép chạm vào đũng quần của tôi nhưng lần ra phía sau, ôm trọn hai bờ mông, bóp mạnh: "Vậy tại sao em còn chủ động hôn tôi?"

"Tôi... tôi... là do cậu..."

"Nhưng tôi không ép em." Tuấn Anh gằn giọng kìm nén, "An à, nhìn em đáng yêu tôi nứng không chịu được, nhưng tôi đâu có ép buộc em phải chạm vào."

Tôi im lặng cúi xuống.

Tuấn Anh nắm cằm nâng mặt tôi lên, chân mày hơi nhíu lại, hỏi: "Chẳng lẽ em làm vậy là do nghĩ tôi chơi chiêu trò với em? Em thực sự cảm thấy bị cưỡng ép?"

Cậu ấy thở hắt một hơi, nhìn ra cửa sổ đang bị tấm rèm che kín bưng giây lát, sau đó cài nút quần của tôi lại, sau khi kéo khoá cẩn thận thì ẵm tôi ngồi sang bên cạnh.

Sau đó thấp giọng, nói: "Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi."

Thất lễ?

Khi nghe cậu ấy xin lỗi một cách lịch sự thái quá như vậy, tôi bàng hoàng quay sang.

"An à, có thể em không tin nhưng tôi vẫn muốn giải thích, nãy giờ do tôi động dục, định tự mình sục cho bắn ra chứ không phải kiếm cớ ép buộc em phải chạm vào nữa là hôn xuống."

Tuấn Anh nói: "Để tôi lấy nước cho em súc miệng."

Đầu tôi không kịp nghĩ gì, ngay khi Tuấn Anh định rướn người, tôi vội vàng trèo lại lên người cậu ấy.

Leo lên xong lại xấu hổ, không biết bước tiếp theo nên làm gì.

Lần này tôi ngồi bên dưới đùi, dương vật nóng bỏng lắc lư trước đũng quần, tôi nhanh trí vươn tay nắm lấy.

Tuấn Anh chỉnh mông cho tôi ngồi xích lên một chút, bẹo má tôi rồi thơm xuống, "Em thế này là sao vậy An? Sao em không nói chuyện?"

Thấy gậy thịt hơi mềm một chút, tay tôi bắt đầu động tác vuốt lên vuốt xuống nhẹ nhàng. Rất nhanh, vật trong tay lại căng phồng, cương cứng, quy đầu trơn bóng hồng hào một lần nữa thoát ra khỏi lớp da mỏng manh.

Tuấn Anh túm lấy hai cổ tay của tôi, kéo khỏi da thịt ấm nóng bên dưới, tay còn nắm cằm ép buộc tôi ngẩng đầu: "Em nhìn vào mắt tôi đi An. Tại sao em không lên tiếng?"

Tôi nhắm mắt giây lát cuối cùng gục xuống bả vai rộng rãi trước mặt, "Cậu... cậu làm cho xong đi. Tôi tôi..."

Tuấn Anh không ép tôi nhìn cậu ấy nữa, chỉ vỗ lưng nhè nhẹ, dịu dàng kiên nhẫn nói: "Em ngoan, điều chỉnh nhịp thở nào... Em như thế này tôi không có hứng nữa đâu. Làm cho xong là sao? Em coi việc chúng ta thân mật là một thủ tục đại khái thôi ư? Hay em cảm thấy cứ chiều tôi giải quyết nhu cầu sinh lý là được? Còn em thì sao? Tôi muốn em được thoải mái mà An."

"Không phải." Tôi lắc đầu, lí nhí ấp úng: "Tôi... tôi không biết nói."

Thực sự trong đầu tôi có thiên ngôn vạn ngữ nhưng vì thấy quá kì cục lại thêm phần xấu hổ nên không biết sắp xếp thành lời như thế nào cho ổn thoả.

Lúc ở trên núi, tôi đã tự nhủ coi như chúng tôi đang yêu nhau, dù yêu theo theo kiểu lạ lùng không giống ai thì cũng là yêu, nên tôi tuyệt đối không có ý nghĩ cự tuyệt. Mặc dù đúng là Tuấn Anh nổi hứng không đúng nơi đúng chỗ thật nhưng tôi nào có hề thấy phản cảm gì.

Tuấn Anh sửng sốt ngây người, nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng miết mí mắt nhắm chặt: "Cục cưng ngoan, em mở mắt ra nhìn tôi được không? Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi không bắt em phải nói chuyện nữa, nhưng để chắc chắn hiểu em hơn thì tôi đặt câu hỏi, em gật hoặc lắc đầu, được chứ?"

Tôi mở he hé mắt ra, chậm rãi gật đầu.

"Má em nóng quá!" Tuấn Anh nói vậy rồi ấn tôi nằm xuống lồng ngực, "Thôi không bắt em phải nhìn nữa. Vậy tôi hỏi nhé! Lúc em mút bên dưới, có cảm thấy thích không?"

"..."

Tôi úp luôn mặt vào cơ thể ấm áp, rầm rì nói: "Đổi câu hỏi..."

"À... Được." Tuấn Anh hắng giọng, quả thực đã thay đổi theo ý tôi: "Em có cảm thấy mình đang bị ép buộc không?"

Tôi lắc đầu.

"Có sợ hãi khi tôi nhét vào miệng em không?"

Tôi lại lắc đầu.

"Em có cảm thấy quá chống cự không? Kiểu như khó chịu, thực sự cảm thấy không ổn ấy?"

Tôi suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu, "Nhưng mà... nhưng mà tôi vẫn thấy không ổn."

Tuấn Anh vỗ lưng đều đều, lời nói ra như là tự cậu ấy cân nhắc suy nghĩ: "Lắc đầu nhưng lại vẫn không ổn? Không ổn chỗ nào nhỉ?"

"An à, em cảm thấy chúng ta tiến triển quá nhanh?"

Tôi gật gật, giống như dụi trong lòng cậu ấy.

Tuấn Anh dường như hiểu ra vấn đề, khẽ cười: "Em sợ từ bây giờ trở đi sẽ trở thành bạn trai của tôi? Sợ tôi dọn về sống chung một nhà? Sợ tôi tiện tay tiện chân, thậm chí quang minh chính đại ngủ với em mỗi đêm?"

Lần này không đợi tôi phản ứng mà cậu ấy vừa nói xong một tràng thì bật cười, hôn xuống tóc tôi, "Không có chuyện đó đâu An à. Tôi đã nói rồi, chừng nào em không cho phép thì chừng đó tôi không dám quá phận. Tôi trân trọng em mà, em phải tin tôi, nhé?"

"Cậu... cậu nói thật chứ?" Tôi ngẩng đầu lên, hỏi.

Tuấn Anh hôn trán tôi, gật đầu chắc nịch: "Tôi thề! Không phải từ lúc xuống núi đến giờ tôi vẫn luôn cẩn trọng như trước sao? Đâu có phải vì được em yêu thương một đêm mà sinh ra kiêu ngạo."

"Nhưng, nhưng cậu thân mật hơn."

"Là vì em ngầm đồng ý cho tôi gần gũi hơn. Em thử thực sự bài xích xem, tôi có thể kêu người khác lái xe đưa em về còn mình đi xe riêng cho em đỡ ngứa mắt cũng được mà An. Em đừng nghĩ oan cho tôi kẻo tội nghiệp."

Tôi mỉm cười, "Cậu thì có gì mà tội chứ?"

"Tội." Tuấn Anh gật đầu, "Nhìn xem, nãy giờ sợ em giận mà con cu của tôi nó mềm oặt luôn rồi. Rất đáng thương!"

Tôi nhìn theo hướng tay cậu ấy đang bắt đầu vuốt ve bên dưới, thấy dương vật quả thật đã mềm mại nằm nghiêng một bên, đầu nấm chui vào bên trong lớp da bao quy đầu, dù ở trạng thái ngủ say nhưng vẫn to như cổ tay em bé.

Hai má tôi nóng lên nhưng vẫn nhỏ nhẹ đề nghị: "Để tôi."

Tuấn Anh hôn môi tôi, tay còn lại kéo tay tôi xuống đặt vào háng cậu ấy sờ soạng, tôi ngoan ngoãn ve vuốt theo nhịp lên xuống, chẳng mấy chốc củ khoai mì được kích thích mà bừng dậy hừng hực sức sống như ban nãy.

Tuấn Anh luồn tay vào áo tôi, se tròn núm vú, ngay khi tôi ưỡn ẹo muốn né tránh, cậu ấy tách ra, liếm nhẹ môi tôi, thủ thỉ: "Tôi hiểu hết, tôi hiểu hết rồi An à, em chưa chấp nhận, em chưa đồng ý nên không muốn thuận theo. Nhưng chẳng lẽ em không muốn bản thân thoải mái hơn sao? Em như vậy thì tôi làm gì còn có hứng nữa. Không lẽ một mình tôi sung sướng còn em cứ nhẫn nhịn?"

Tôi thở hổn hển, một tay nắm gậy thịt thô to, tay còn lại bắt lấy cổ tay Tuấn Anh. Nhưng cậu ấy vẫn không buông, còn dùng hai ngón tay nắm lấy đầu vú mà xoay nhẹ.

"Em ngoan, Tuấn Anh muốn yêu thương em mà~"

Hơi thở của Tuấn Anh cũng nặng nề, dứt lời thì vươn lưỡi vào tai tôi đảo khuấy khiến toàn thân tôi tê dại, tay còn lại một lần nữa bung nút quần của tôi.

Tôi vội vàng dùng hai tay nắm chặt lấy cổ tay cậu ấy.

"Buông tay ra đi An~"

Tôi lắc đầu, nỉ non: "Tuấn Anh... đừng~"

"Em đừng sợ! Tôi chỉ sờ bên ngoài thôi, tôi vuốt cho chúng ta cùng bắn ra, được không em?"

Cậu ấy kéo khoá quần của tôi xuống, đầu lưỡi liếm dọc cần cổ ép tôi ngửa đầu thở dốc.

"Không được đâu~" Tôi lắc đầu, dù kìm chặt đến mấy nhưng bàn tay to rộng vẫn trượt được vào trong lớp quần lót, cơ thể tôi run rẩy, dương vật căng chướng khẽ co giật như hưng phấn mời chào những ngón tay ấm áp.

Tuấn Anh moi chim của tôi ra ngoài, nhanh chóng để nó cọ cọ vào đại bàng khổng lồ bên cạnh, sau đó nắm lấy chúng mà tuốt lên xuống.

Tôi thở dốc dồn dập, gục đầu xuống vai cậu ấy, rên rỉ khẽ: "Tuấn Anh~ cậu... ư~... buông tay ra đi~ tôi không ưm~ không chịu nổi..."

Tuấn Anh luồn cánh tay còn lại vào trong vạt áo,  nắm lấy eo tôi, kéo cơ thể tôi lại gần sát, bóp nhẹ dương vật bên dưới khiến tôi hít ngược một hơi, khàn giọng nói: "Sao mà không chịu nổi? Hử? Tôi vừa mới chạm vào mà. Chẳng lẽ em đã muốn bắn rồi? Vậy mà tôi nói em xuất tinh sớm thì không chịu nhận? Hửm?"

"Tuấn Anh ơi~" Cả người tôi mềm nhũn, có cảm giác như đã dùng hết sức lực để gọi tên người trong lòng.

"Ơi~ Tuấn Anh đây." Cậu ấy trả lời như vậy nhưng lại vươn lưỡi vào hôn sâu khiến tôi không nói được, mãi sau mới hỏi: "Cục cưng, em gọi tôi có chuyện gì? Tôi sờ em có thoải mái không? Có thấy sướng không? Hửm?" Tay cậu ấy đẩy nhanh động tác sục lên sục xuống.

Tôi chống tay lên lồng ngực cậu ấy, chống cự cũng như không, thở hổn hển nói: "Tôi cảm thấy... thấy không đúng lắm..."

Tuấn Anh cởi áo khoác của tôi ra, ném xuống ghế, "Đúng, làm gì có chuyện không đúng. Ngoan đừng sợ."

Nói xong thì đặt hai tay dưới vạt áo thun của tôi, kéo lên giữa ngực, tôi hốt hoảng chặn lại che đi bụng mình, lắp bắp nói: "Nhưng nhưng nhưng chúng ta không là gì của nhau hết!"

"Không là gì thì bây giờ là!" Tuấn Anh vừa dứt lời thì áo thun của tôi cũng bị mạnh bạo ném văng xuống ghế.

Bây giờ tôi mới thấy sợ hãi, vội vàng ôm chầm lấy cậu ấy, nép khuôn mặt vào hõm vai cơ bắp trước mặt, cố gắng điều chỉnh nhịp hô hấp đang dần tăng nhanh, hít lấy mùi hương cỏ cây khiến mình an tâm vô hạn.

"Cậu đừng làm vậy... tôi không muốn..."

Bàn tay rộng lớn mang theo vết chai sần mỏng nhẹ nhàng xoa lưng, dịu dàng hỏi: "Em có chắc chắn không?"

Tôi không lên tiếng.

Tuấn Anh ôm siết lấy da thịt trần trụi một chút rồi nắm lấy hai bên hông, tôi sợ cậu ấy lại mất hứng xách mình đặt vào ghế bên kia nên càng vòng tay ôm chặt.

Chính tôi cũng không thể hiểu được bản thân mình lúc này nữa, rõ ràng là muốn chiều chuộng cậu ấy thoả mãn, cũng muốn mình được nâng niu đến phát điên, nhưng khoảng thời gian chín năm kia vẫn luôn còn đó, từng giây từng phút thôi thúc tôi không nên dễ dãi như vậy.

Tôi sợ bản thân sỗ sàng.

Sợ Tuấn Anh ăn được rồi đạp đổ.

Dù chưa thực sự dấn thân vào một mối tình đúng nghĩa nhưng tôi có trăm ngàn nỗi lo lắng chưa gọi thành tên.

Hồi nhỏ tôi cũng vậy, nhưng khi ấy tôi bé bỏng vô tư, chuyện gì cũng nói thẳng ra với Tuấn Anh, cậu ấy rất thông minh nên luôn giải quyết được mọi vấn đề nhanh chóng.

Còn hiện tại, tôi biết rõ ràng bản thân đang là kẻ tự làm cho mọi thứ đơn giản trở nên dần phức tạp, thậm chí rối thành mớ bòng bong khiến Tuấn Anh phải ngày đêm đau đầu.

Tôi không nói ra, rồi vì ngại ngùng mà nói ngược, nhưng lại đặt ra yêu cầu bắt buộc cậu ấy phải hiểu rõ tôi như lòng bàn tay mà lý giải cặn kẽ.

Tôi muốn thấy bản thân mình thông qua góc nhìn phân tích của Tuấn Anh, chỉ qua con người này, giọng nói này mới khiến tôi an tâm, thôi sợ hãi hơn bao giờ hết.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì... Ngoan." Tuấn Anh tiếp tục vỗ lưng, "Chúng ta đổi tư thế? Được không? Tôi muốn nhìn ngắm cơ thể em."

Tôi vẫn giữ vững sự im lặng chết tiệt ấy nhưng khi Tuấn Anh trở người, ẵm tôi đặt nằm dựa xuống ghế thì tôi không chống cự nữa.

Không những không đẩy ra mà còn ôm chặt lấy.

Đồng ý cho cậu ấy nhìn nhưng lại vẫn thấy xấu hổ không thể tả nên chưa dám buông tay.

Lần ở nhà là tôi bị cưỡng ép, hôm trên núi thì đèn mờ ảo có cũng như không, còn hiện tại lại khác, không những đèn xe sáng trưng lãng mạn mà còn là ở ngoài đường vô cùng kích thích nữa. Chỉ nhắm mắt tưởng tượng không gian tình sắc này sẽ diễn ra những cảnh dâm dục cũng khiến da đầu tôi tê rần, khoái cảm chạy dọc sống lưng, dương vật nho nhỏ co rút, không thể nào chống cự nổi.

Có bàn tay rộng lớn ôm trọn bầu vú tôi mà xoa nắn, giọng Tuấn Anh khàn khàn nói khẽ bên tai: "Ngoan, việc gì nên làm đều đã làm cả rồi, chỉ thiếu mỗi bước đút vào nữa thôi mà vẫn không là gì của nhau ư?"

Tôi nhắm chặt mắt lại.

Cậu ấy ngồi quỳ đè hờ phía trên, cúi xuống đặt nụ hôn trân quý lên vết bớt của tôi sau đó môi mềm thơm mát nhẹ nhàng hôn phớt khắp khuôn mặt. Mỗi lần hít thở nặng nề, dương vật cứng ngắc bên dưới lại đâm vào người khiến tôi nhộn nhạo.

Ngón tay cậu ấy vuốt ve đuôi mắt tôi, tay còn lại luân phiên bóp cả hai bên bầu vú, khàn giọng chậm rãi hỏi: "Em ngại à? Hay em sợ điều gì? Em có muốn tôi quên đi chuyện tối nay không? Nếu em muốn, tôi sẽ không nhắc lại một đêm ngọt ngào này."

Hơi thở của cậu ấy nóng rực phả xuống cần cổ, sau đó gục lên hõm vai tôi mà thở dốc, hông cố ý thúc tới đâm gậy thịt cương cứng chọc vào bụng tôi.

"Hiện tại tôi là kẻ thù hay bạn bè đều được cả, nếu em muốn, chuyện chúng ta phát sinh thân mật thể xác sẽ không quyết định em đã trở thành người của tôi đâu. Cục cưng, đừng quá lo lắng!"

Tuấn Anh cúi xuống luồn một cánh tay ra sau eo ôm chặt tôi, tay còn lại nhào nặn một bên vú, đầu lưỡi vươn ra quét lên đầu núm còn lại đang săn cứng dựng đứng khiến toàn thân tôi run rẩy, muốn co người lại tránh thoát cũng không biết phải lùi vào đâu, trông còn có cảm giác như đang bị kích thích đến hưng phấn uốn éo.

Tôi vội vàng ôm lấy hai má Tuấn Anh, hơi thở hỗn loạn, hỏi: "Cậu nói thật ư?"

Tuấn Anh nghiêng mặt sang hôn lấy lòng bàn tay tôi, "Còn hỏi lại nữa chứ! Sao mà em tôi đáng yêu quá vậy?"

Cậu ấy cắn nhẹ đầu ngón tay tôi, gật đầu chắc nịch: "Thật, em phải tin tôi, nhé? Tôi luôn nói thật mà, sẽ không có gì thay đổi hết. Ngày mai khi về thành phố, em xua đuổi còn tôi theo đuổi, được không?"

Tôi nhoẻn miệng cười, lắc nhẹ đầu: "Không xua đuổi nữa, tôi... coi cậu như bạn."

"Em đồng ý cho tôi cơ hội rồi? À không, phải là em đồng ý cho tôi cơ hội được theo đuổi em?" Tuấn Anh nhướng mày, mỉm cười.

Tôi gật gật, có một chút e thẹn, "Cũng được, xem thành ý của cậu thế nào."

Tuấn Anh nắm lấy cạp quần của tôi, muốn kéo xuống, tôi vội vàng bắt lấy cánh tay rắn chắc của cậu ấy.

"Ngoan, không sao hết, tôi thương em mà." Tuấn Anh nhẹ giọng dỗ dành sau đó cúi xuống mút mạnh lấy bầu vú khiến tôi rên rỉ cong eo, cậu ấy thuận thế dùng bàn tay còn lại nâng mông tôi lên, quần ngoài cùng quần lót nhanh chóng bị tụt xuống giữa đùi.

Tôi lại hoảng hốt chuyển sang nắm chặt lấy cạp quần mình, lắc đầu: "Tôi tôi... tôi..."

Tôi không biết nói gì hết.

Tuấn Anh gấp gáp ngước lên hôn môi cuồng nhiệt, sau đó mang theo hơi thở nhiệt tình như lửa quấn quýt liếm khắp xương quai xanh, nói: "Em coi như mình đang trả nợ đi An, thoải mái lên, đừng áp lực bản thân nữa."

"Nhưng mà... nhưng mà tôi đã trả nợ xong rồi." Hôm ở trên núi, tôi đã lấy cái cớ đó mà dây dưa với cậu ấy cả đêm.

"Xong đâu mà xong..." Bàn tay bên dưới dời lên nắm lấy dương vật đang run rẩy của tôi mà tuốt mấy cái, "Em nợ tôi một em bé khoẻ mạnh nữa này, thì em bé ấy phải thuộc về tôi, tôi cùng em ấy muốn làm gì bên nhau đều được. Rồi em còn phải lấy thân báo đáp tôi cả đời nữa, nhớ không? Riêng mục này thì mỗi ngày chúng ta trần truồng bên nhau đều có thể tính là em đang trả nợ."

Tự nhiên nghe xong cái cớ hoàn hảo mà cậu ấy bày biện sẵn, tôi thở phào nhẹ nhõm, thậm chí rõ ràng đến nỗi Tuấn Anh cũng phải khẽ cười.

Cậu ấy đưa đẩy, thúc gậy thịt đâm vào bụng dưới của tôi, khàn giọng nói tiếp: "Hôm nay em cứ cho là mình đang phải chịu trách nhiệm đi. Vừa nãy em làm vị huynh đệ này của tôi đau mà, nên em phải có trách nhiệm kiểm tra xem nó còn dùng được không, đúng chứ?"

Tôi không nhìn vào mắt Tuấn Anh nhưng vươn tay nắm lấy dương vật hùng dũng trước mắt, lại một lần nữa vuốt ve. Bây giờ tôi mới cẩn thận nhìn kỹ, ngay cả nơi này của Tuấn Anh cũng hoàn hảo, hình trụ dài hơn một gang tay, thẳng tắp một đường đẹp như tượng tạc, lớp da bao bên ngoài mịn màng trắng nõn, phần quy đầu còn hồng hào trơn bóng, nếu không bàn đến kích cỡ quá kinh người và mấy sợi gân guốc nổi gồ ghề dữ tợn quấn xung quanh thân thì dùng từ dễ thương để miêu tả cũng không quá đáng.

Tuấn Anh cúi xuống mút lấy vú tôi, bàn tay mạnh bạo kéo sạch sẽ quần short của tôi xuống.

Tôi níu quần không kịp, vậy là vắt chéo chân tựa như đang thu người lại, gấp gáp nói: "Đừng~"

Tuấn Anh liếm môi cười tà, tách chân tôi ra rồi chen một đầu gối vào, khàn giọng nói: "Giờ này mà còn đừng cái gì."

Tôi đẩy Tuấn Anh không được vậy là hấp tấp dùng một tay che chim mình, tay còn lại cố vươn xuống kéo cái quần lót đang mắc dưới bắp chân trái, lắc đầu nói: "Không được... Đang ở ngoài..."

Tuấn Anh chuyển nụ hôn sang bầu vú bên kia, trầm giọng nói: "Ở ngoài đâu mà ở ngoài, chúng ta đang ở trong xe mà, không ai nhìn thấy đâu."

"Lỡ lỡ có người lại gần thì sao? Họ sẽ nghe được tiếng động."

"Không có ai lại gần đâu." Tuấn Anh cắn nhẹ lên đỉnh núm vú khiến tôi hít ngược vào một hơi.

"Ưm~ Tuấn Anh, đừng~"

"Không đừng được!" Cậu ấy đâm dương vật vào đùi tôi.

"Lỡ như có người lại đây thì sao? Lỡ họ gõ cửa hoặc hoặc phá cửa thì sao? Lỡ người ta xông vào đây thì phải làm sao bây giờ?"

Tuấn Anh nhìn tôi giây lát rồi luồn tay ra sau, kéo eo tôi ôm chặt vào lòng, lại vỗ lưng dỗ dành: "Em ngoan, không sợ. Kéo rèm lại thì bên ngoài sẽ không nhìn thấy gì hết, mà tôi kéo cho em an tâm thôi, xe này nội-ngoại thất đều được độ lại hết rồi, người bên ngoài có dán sát vào kính cũng không nhìn được bên trong. Xe này còn chống được cả đạn đấy, làm sao có ai xông vào được. Đừng nghĩ nhiều, em cứ thả lỏng tinh thần cho thoải mái. Tôi đậu ở đây nhưng trong vòng bán kính 10 mét, nếu có bất kể ai tới gần thì đều sẽ có người ra ngăn cản, không phiền đến chúng ta đâu. Em yên tâm nhé?"

Nghe đến đây, tôi giật thót tim, vội vàng đẩy cậu ấy ra mà hỏi: "Cậu nói vậy là sao? Ai ai ai sẽ ra ngăn cản?"

"Sao mà sợ tới mức nói lắp luôn vậy?" Tuấn Anh thở dài, chỉnh tóc bên vành tai cho tôi, "Anh em của tôi chứ còn ai vào đây nữa."

"Trời ơi! Vậy là nãy giờ người ta biết tôi và cậu ở trong xe làm chuyện xấu hổ sao???" Tôi bàng hoàng đứng bật dậy, may mà Tuấn Anh nhanh tay đỡ kịp trên đỉnh đầu nên mới va vào tay cậu ấy 'Bộp' một tiếng.

Tôi không sao nhưng Tuấn Anh vẫn xoa đầu, hỏi:  "Có đau không em?"

Cậu ấy quỳ đứng hai bên, áp sát vào để xem xét coi đầu có sưng hay không nên dương vật sừng sững đâm vào người tôi.

Ngay khi tôi đang xấu hổ không biết có nên vươn tay cầm lấy không thì phía trên nói: "Dài quá cũng là vấn đề nhỉ? Tự nhiên phải cách xa em yêu tận hai mươi centi."

"..."