Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 24: Cười được rồi




Quý thức dậy lúc sáu giờ sáng. Khi ngó nghiêng nhìn quanh phòng, cậu chỉ thấy chiếc nệm tối qua trải trên sàn nhà từ hồi nào đã được gấp gọn, để ngăn nắp ở trong một góc phòng rồi.

Nam về rồi sao? Sớm thế?

Quý vò đầu, khuôn mặt thì thộn ra thẫn thờ. Phải đến tận khi hồn cậu quay lại nhập vào xác thì Quý mới có thể lờ đờ đi vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đeo cặp tiến ra ngoài ga ra.

"... Hửm? Gì thế này?"

Quý tra chìa vào ổ khóa xe máy, nhưng dù cho cậu có vặn đi vặn lại đến mấy lần thì bô xe cũng không hề nổ lên.

"Má!" Quý thở mạnh ra một hơi rồi đập bốp chiếc mũ bảo hiểm lên yên xe: "Mẹ ơi! Xe của con hỏng rồi!"

Có tiếng mẹ lo lắng từ trong nhà vọng ra: "Sao lại hỏng được? Hôm qua mẹ còn thấy con phi xe rầm rầm ở ngoài đường cơ mà? Để mẹ xem nào."

Mẹ của Quý – hay còn được người ta yêu quý gọi với cái tên "phu nhân Hà" - từ trong phòng bếp chạy ra sân. Bà cũng thử rút chìa khóa xe ra rồi tra lại chìa vào ổ, vặn mở khóa để khởi động xe máy nhưng cũng vô ích.

"Chắc là hỏng thật rồi. Quái lạ thật... A?"

Khi mà phu nhân Hà gạt chân chống để dựng xe, cái đầu xe máy nghiêng đi, làm cho nước từ hai khoảng khe hở ở bên dưới hai cái tay nắm tí tách rơi xuống.

"Sao xe lại ướt thế này? Ngày hôm qua làm gì có mưa đâu? Cả yên xe cũng ươn ướt nữa."

Quý giật thót cả tim, mồ hôi mồ kê chảy ra lã chã trên khuôn mặt: "Kì lạ thật mẹ nhỉ?" Trời ơi! Tối hôm qua vì sợ xe máy sẽ bị lưu lại mùi của bể bơi nên cậu mới mở vòi nước rửa qua xe một lượt. Ai ngờ, sáng ngày hôm sau cái xe nó "đình công" như thế này đây.

Cũng may là phu nhân Hà không tra hỏi quá sâu về nguyên nhân tại sao xe máy của câu lại thành ra thế này mà chỉ gọi bố của Quý ra chở cậu đi học.

"Quý."

"Dạ?"

Trong lúc Quý đang ì ạch để leo lên chỗ ghế ngồi của ô tô thì bất chợt bố Tian lên tiếng.

"Mẹ thì không biết nhưng bố thì biết đấy. Con trai." Ông quay cả người ra đằng sau ghế lái, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc: "Bố nói với con bằng tất cả tư cách của một người cha. Quý, con có tình cảm với ai thì bố không cấm, nhưng đến nỗi nửa đêm nửa hôm, thập thập thò thò, gian gian díu díu mập mờ dẫn bạn gái về phòng là... thật sự lắm luôn con."

Quý sặc cả nước miếng, trố mắt ra nhìn bố chân thành khuyên răn mình.



"Sáng hôm nay bố đã vô tình chạm mặt cô bé ấy ở cổng nhà. Đó là con nhà ai thế? Mấy tuổi rồi? Địa chỉ nhà cô bé ở đâu để bố 'thăm viếng' phụ huynh của cô bé đó..."

"Kìa bố! Bố nói nhầm từ rồi kìa bố!" Quý hớt hải hô lên rồi run run rẩy rẩy giảng giải cho bố Tian: "Bố, người ta ai lại nói là 'thăm viếng' thế? Bố phải nói là 'gặp mặt' chứ?"

"Thế á?"

"Vâng! Ghi đi ghi đi!"

Bố Tian gật gù lấy quyển sổ tay chuyên để ghi những từ tiếng Việt mà ông chưa biết hoặc hay bị nhầm lẫn ra, cẩn thận đặt bút ghi chép lại lỗi dùng từ mà mới nãy mình mới mắc phải.

"Bố theo mẹ con về Việt Nam gần hai chục năm rồi mà có nhiều từ vẫn dùng sai. Hầy!"

Ông Tian vốn là người ở Tân Cương, Trung Quốc, vô tình gặp phu nhân Hà khi cả hai cùng học chung một trường đại học. Vì mê bà quá nên ông về cả đất nước của bà, trở thành con rể Việt Nam luôn. Từ tình yêu đôi nam nữ, ông Tian đã yêu luôn cả tiếng nói và đất nước nơi này, mỗi ngày đều tỉ mỉ ghi sổ tay lưu ý về những từ tiếng Việt và cất giữ một cách rất cẩn thận.

Sau khi đã gấp lại quyển sổ tay, ông Tian mới quay lại nhìn Quý. Nét mặt ông vẫn nghiêm túc như cũ nhưng miệng hết há ra rồi lại khép vào với nhau, muốn nói cái gì đó cơ mà chẳng nói được. Ông... quên mất mình định nói cái gì rồi. Mà khoan, cả trước đó ông cũng đang nói về vấn đề gì ấy nhỉ?

"Bố, con muộn giờ học rồi."

"A, ừ nhỉ."

Bố đã quên sạch hết những gì mà mình và Quý vừa mới trao đổi với nhau, nét mặt nghiêm túc cũng biến mất tiêu. Ông Tian đã quay trở lại hoàn toàn về trạng thái ôn hòa và dễ tính thường ngày.

"Con không nhắc chắc bố quên luôn quá! Ha ha ha. Già rồi nên dạo này đàu óc nó cứ bị sao ấy."

Cứ như vậy mà Quý tạm thời yên ổn mà đến được trường học, lúc cậu bước vào lớp học, không khó để có thể nhìn ra ngay ở bàn cậu, Nam từ lúc nào đã ngay ngắn ngồi đọc sách.

Cô luôn đến lớp rất sớm, chẳng bù cho Quý chút nào.

"Nam ê, vừa nãy thót cả tim, để lát nữa tao kể cho mày nghe cái này. Cơ mà giờ tao mới nhớ, sáng nay mày về nhà kiểu gì thế? Mày làm gì đi xe đâu nhỉ?"

Nam hạ quyển sách mà mình đang cầm xuống. Khác hoàn toàn với những dự đoán trong đầu của Quý, Nam lại nhướng lên một bên chân mày, khuôn mặt ngơ ngác.

"Cậu đang nói cái gì thế?"

"Ơ hay cái con này." Quý ngồi sát lại gần Nam: "Tối hôm qua chả phải tao với mày gặp nhau ở trong trường rồi nhảy xuống bể bơi chơi, sau đó cả hai đi về nhà tao còn gì? Mày nói cứ như kiểu bị mất trí nhớ ấy."



"Tối hôm qua là sao? Cậu mới là người bị làm sao đấy. Cả ngày hôm qua, sau khi về nhà là tôi ở liền tù tì trong phòng để học bài, một bước cũng không rời khỏi phòng. Cậu đào đâu ra được cái việc gặp tôi ở trường thế?"

Quý há miệng, khuôn mặt xám xịt lại vì hoang mang.

"Mày đừng có nói đùa!"

"Tôi nói đùa hồi nào? Nãy giờ cậu mới là đứa kì lạ nhất đấy... Mà tối qua cậu có đến trường hả? Thế có thấy gì không?"

"Thấy gì?"

Nam liếc nhìn ra xung quanh rồi nói thầm vào tai của Quý, chất giọng của cô nhẹ như tơ hồng, lại ma mị như một ngọn gió làm đung đưa cành cây trúc xác xơ: "Ma đấy. Nghe nói ở trường này có ma... Cậu nói đã thấy tôi ở trong trường phải không? Có thể 'thứ' mà cậu thấy chính là thứ này thì sao?"

Nói đoạn, Nam làm mặt quỷ khiến cho Quý sợ tái cả mặt, cổ họng như bị mắc nghẹn xương cá mà ú a ú ớ, nói không thành câu.

Nhìn cả người của Quý đã lạnh đến đông cứng, Nam không thể nhịn nổi được nữa mà phì lên cười lớn, cười muốn khóc luôn.

"Ha ha ha ha! Sao Cậu dễ lừa thế? Tôi nói thế cũng tin... Ha ha ha... Đùa thôi, đương nhiên tôi nhớ chứ. Sáng nay là tôi bắt taxi về đấy."

"Cái con nhỏ này! Đau tim lắm đấy biết không?!"

"Ha ha ha!"

Quý nhìn Nam đưa tay để gạt đi một giọt nước mắt, ức lắm nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể hừ lên một tiếng rồi lôi sách vở ra, ấm ức dùng khuỷu tay chọc cho cô một cái vào eo.

Tuy tức là thế thật, nhưng nhìn Nam cười vui như vậy, hai má của cậu cũng không thể tự chủ được mà đỏ lên.

"Nam, mày cười được rồi kìa."

Hai vai Nam có hơi giật lên một chút, nhưng thay vì xụ mặt quay trở về trạng thái lạnh lùng như mọi khi, cô lại nghiêng đầu đi, đuôi mắt cong lên mừng rỡ nhìn Quý.

"Thật... sao?" Tuyệt! Mấy bài giảng ở trên mạng cuối cùng cũng có tác dụng!

Quý gật đầu cái mạnh đáp lại cô.

"Thật. Về sau cứ cười lên như vậy nhé. Đến cả hoa còn nở khi thấy được nụ cười của mày, nói gì đến người khác."